Ở Lại Bên Anh
-
8: Uy Hiếp
Edit by KV
- --------------
Thẩm Vi Lê tắm rửa xong, ngồi xổm trên mặt đất dùng giẻ lau nước.
Toilet này không có cửa sổ, phải để lâu nước mới dần khô lại, dùng giẻ để lau thì sẽ khô nhanh hơn.
Sau khi lau xong, Thẩm Vi Lê trùm khăn lông lên đầu, mở cửa đã thấy mẹ đang đứng ngoài chờ.
Phạm Mỹ Huệ ngẩng đầu trừng cô, "Tới phòng mẹ."
Thẩm Vi Lê ngáp một cái, "Mẹ, con mệt rồi, con đi ngủ đây."
"Chạy đi đâu."
Phạm Mỹ Huệ không cho cô đi, trực tiếp nắm lấy cánh tay cô kéo vào phòng mình.
Khóa cửa phòng, Phạm Mỹ Huệ nhíu mày nói, "Lê Lê, con chuyển cho mẹ 5000 tệ là có ý gì? Vừa rồi có phải con tìm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của mẹ không?"
Thẩm Vi Lê giả ngu, "Hả, tin nhắn gì? Gần đây con kiếm được nhiều, tùy tiện chuyển cho mẹ 5000 thôi.
Biểu tình này của mẹ là thể nào, con chuyển cho mẹ sao mẹ không vui chứ? Vừa rồi con bán được một đơn hàng, còn kiếm được 900 đó."
Phạm Mỹ Huệ còn không hiểu Thẩm Vi Lê sao? Lúc cô nói dối sẽ nói nhiều hơn bình thường.
Hơn nữa, Thẩm Vi Lê còn là một đứa trẻ hiếu thảo.
Từ bé đã biết chăm sóc gia đình, học nấu cơm, giặt quần áo cho cả nhà.
Con bé không phải con ruột của bọn họ, lại so với đứa con ruột Thẩm Tâm Oánh quan tâm chăm sóc bọn họ hơn.
Trước kia ba cô mắc bệnh động mạch phổi, cao huyết áp mà mất, gia đình khi ấy còn thiếu rất nhiều nợ, một lọ thuốc cũng đã 4-5000, loại thuốc này bảo hiểm không chi trả, đứa nhỏ này đi sớm về khuya làm thêm, ngày chỉ ngủ năm tiếng là nhiều.
Phạm Mỹ Huệ cảm khái, cũng may bà và Thẩm Chiến Thắng đều là người lương thiện, gia đình nhà họ Chu cũng rất tốt, giúp Thẩm Chiến Thắng sắp xếp một bác sĩ phẫu thuật, lại còn cho bà ứng trước tiền lương, giải quyết khó khăn trước mắt.
Nhưng nhiều năm như vậy, cho tới tận bây giờ, những món nợ của nhà bọn họ vẫn chưa trả xong.
Có khoản nợ, Lê Lê biết, cũng có khoảng nợ Lê Lê không biết, bà cũng không nói với Lê Lê, đều tự mình tích cóp tiền trả.
Lê Lê đã rất mệt, vì gia đình này mà trả giá quá nhiều.
Truyện được edit bởi NHÀ CỦA TÁOO và chỉ được đăng tải duy nhất tại taoocutedangiu.wordpress.com
Một căn bệnh kéo cả nhà suy sụp, lại liên lụy tới Lê Lê.
Phạm Mỹ Huệ đi qua ôm lấy Thẩm Vi Lê vẫn đang mạnh miệng nói giỡn, "Lê Lê, mẹ thật sự không muốn lấy tiền của con.
Con nghe lời, tự tiết kiệm tiền cho mình, được không?"
Thẩm Vi Lê lại không cười nổi, nhẹ giọng hỏi, "Mẹ, người kia là ai, nhà chúng ta còn thiếu nhiều không?"
Phạm Mỹ Huệ thở dài, "Người không quen biết, là lúc ba con mới nằm viện mẹ mới vay.
Lê Lê, nếu con không muốn đêm nay tim mẹ khó chịu thì mau lấy tiền lại đi.
Coi như là vì mẹ, được không?"
Thẩm Vi Lê lắc đầu, "Mẹ, nếu mẹ còn xem con là con gái, xem con là một phần của nhà họ Thẩm thì mẹ mau nhận lấy đi."
Nếu còn xem con là con gái, xem con là một phần của gia đình - những lời này Phạm Mỹ Huệ cũng không có cách nào phản bác lại được.
Sống mũi bà cay cay, lau nước mắt đi, nhẹ bóp mặt Thẩm Vi Lê, "Thôi, con đi sấy tóc đi, ngủ sớm một chút, khô mới được ngủ."
Thẩm Vi Lê về phòng, Thẩm Tâm Oánh còn đang tập nhảy.
Cô vào toilet sấy tóc, đôi mắt bị máy sấy thổi khô khốc phát đau.
*
Ngày hôm sau, Thẩm Vi Lê lên mạng tra kết quả sổ xố.
Không ngoài ý muốn, một đồng cũng không trúng.
Sau đó cô đi tới cửa hàng chuyển phát nhanh bán lẻ trong tiểu khu, đóng gói đồng hồ gửi ra ngoài.
Đồng hồ rất đắt, cô bỏ ra thêm 500 mua phí bảo hiểm hàng hóa.
Sau khi nhân viên đóng gọi kiện hàng xong xuôi, chụp địa chỉ người nhận cho nhân viên đóng hành, anh ta ồ lên một tiếng, "Ordos* sao? Bảo sao phải bọc nhiều lớp như vậy, gia đình làm mỏ vàng không thiếu tiền, bao giờ chúng ta mới có được cuộc sống giàu sang như vậy chứ."
(*Một thành phố tự trị ở Nội Mông, Trung Quốc)
Thẩm Vi Lê nghe vậy cảm thấy không thích hợp, trong nhà có mỏ vang, vì sao còn phải mua hàng second-hand.
Lúc sau cô lại nghĩ, người có tiền kiểu gì cũng có, không có gì là kì quái cả.
Gửi nhanh đơn hàng này, Thẩm Vi Lê đi tới nhà Phương Tiểu Hủy, bắt đầu chuẩn bị công việc.
Cô có một người bạn đại học dạy tiếng anh trực tuyến, một kèm một, mỗi khóa 200 - 500 tệ, bạn học cô làm cũng lâu rồi, 3 đến 15 tuổi lứa nào cũng có, một tháng kiếm được trên dưới năm vạn.
Phương Tiểu Hủy cũng đã từ chức, bây giờ không khí ở cửa hàng quá kém, đi làm cũng không vui vẻ gì, bây giờ cô ấy ra ngoài làm trang điểm cô dâu.
Vừa lúc Phương Tiểu Hủy không ở nhà, Thẩm Vi Lê mở livestream dạy học cũng không quấy rầy đến cô ấy.
Sau khi đăng kí xong xuôi, cô mới phát hiện mình là giáo viên nói, giờ học chỉ có 50 tệ.
Nhưng thật ra cũng hợp tình hợp lý, chỉ là Thẩm Vi Lê âm thầm tính tiền lương lúc đầu, cô còn phải trí phí duy trì thẻ, còn phải tích cóp học phí cho Thẩm Tâm Oánh, giúp gia đình trả nợ, nếu làm mỗi công việc này thôi thì không đủ.
Trừ việc làm tài xế cho Chu Yến Hỗn, có lẽ cô nên đi tìm thêm một công việc khác.
Vừa lúc này, Lưu Bình gọi điện thoại tới cho cô.
Thẩm Vi Lê nhìn màn hình, cũng đoán ra nguyên nhân chị ta gọi tới.
Chờ tới cuộc gọi thứ hai, Thẩm Vi Lê mới bắt máy.
Lưu Bình cười, "Lê Tử này, chuyện mấy ngày trước là chị trách oan em rồi, đều là Liễu Nhất Văn kia làm trò quỷ.
Vậy, Lê Tử à, em có muốn trở về tiếp tục công việc không?"
Thẩm Vi Lê trầm mặc.
Thẩm Chiến Thắng từng dạy cô, người có thể nghèo nhưng không thể không có tôn nghiêm, Lưu Bình đã mắng cô, còn đuổi việc cô, cô sẽ không quay lại.
Chị ta thấy Thẩm Vi Lê không lên tiếng, lại cười nói, "Lê Tử à, chị Lưu vẫn luôn thích em, em lại là quán quân tiêu thụ của công ty, lúc nào livestream cũng chốt được nhiều hàng, em xem thế này được không, chị Lưu tăng tiền lương cho em?"
Một lúc sau Thẩm Vi Lê mới mở miệng, "Thật ngại quá, chị Lưu, tôi đã có công việc rồi."
Giọng nói Lưu Bình tức khắc thay đổi, trở nên đanh đá sốt ruột, "Có công việc? Em tới cửa hàng nào?"
Thẩm Vi Lê hiểu suy nghĩ của chị ta, nếu như cô tới cửa hàng khác làm phát sóng trực tiếp, tương đương với việc chia khách hàng của Lưu Bình sang cho người ta.
"Chị Lưu, tôi không đi livestream bán quần áo nữa, chị yên tâm đi, tôi đang làm gia sư."
"Ồ, gia sư à?" Giọng nói Lưu Bình hòa hoãn, cười nói, "Lê Tử, gia sư có thể kiếm được bao nhiêu chứ, mau về giúp chị đi, chị tăng lương cho em."
Thẩm Vi Lê vẫn là câu nói cũ, "Chị Lưu, thật ngại quá."
Ngữ khí chị ta đột nhiên trở nên biến hóa, thong thả uy hiếp, "Thẩm Vi Lê, cô đừng quên, là cô nói cho tôi chuyện thuê phòng của Liễu Nhất Văn và Lưu Hưng Hổ, cô không sợ tôi nói cho ả ta biết là cô mật báo sao?"
Hai mắt Thẩm Vi Lê đột nhiên mở to, không nghĩ tới chị ta sẽ dùng chuyện này để uy hiếp mình!
Lưu Bình vừa đấm vừa xoa, "Đương nhiên, Lê Tử à, nếu em về cửa hàng, nhất định chị sẽ không làm khó em đâu, biết chứ?"
Thẩm Vi Lê mạnh mẽ, cũng không sợ uy hiếp, "Xin lỗi, chị Lưu, tôi còn có việc, cúp máy trước."
Sau khi tắt máy, Thẩm Vi Lê thở dài cười một cái, Lưu Bình qua cầu rút ván, lại còn uy hiếp ngược lại cô, thế giới này đúng là loại người nào cũng có.
Ngày đó đúng là cô nói cho chị ta biết phòng của Liễu Nhất Văn và Lưu Hưng Hổ ở đâu, nhưng cô cũng không sợ Lưu Bình nói chuyện này cho cô ta, bởi vì tất cả kế hoạch cô đều đã chuẩn bị xong.
Lỡ như Liễu Nhất Văn có tìm tới cô gây phiền phức, cô sẽ uy hiếp cô ta đăng ảnh chụp ngày đó ở khách sạn đăng lên mạng.
Liễu Nhất Văn cũng là một hotgirl mạng, phát sóng trực tiếp cũng thu về được kha khá fans, giỏi về marketing quảng cáo, fans trên weibo cũng đạt hơn một triệu người.
Tiểu tam bị chính thê bắt gian, lại còn bị đánh trước cửa khách sạn, Liễu Nhất Văn nhất định sẽ bị cư dân mạng mắng thê thảm.
Cô ta không dám dùng tiền đồ của bản thân ra đánh cược, tìm tới cô gây phiền toái.
Thẩm Vi Lê cô không sợ.
*
Giữa trưa, Thẩm Vi Lê ngồi trước máy tính, hít sâu một hơi rồi bấm điện thoại gọi cho Chu Yến Hoài.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Vi Lê nghĩ thế nào cũng cảm thấy không nên nói chuyện phiên dịch qua điện thoại với anh, cô đã suy xét rồi, nếu có thể thêm công việc phiên dịch tài liệu ở nhà thì tốt, cô có thể nhân lúc rảnh rỗi không dạy học thức khuya dịch tài liệu, cũng là tiết kiệm thời gian.
Vì thế mới có cuộc điện thoại này.
Hẳn là do đang nghỉ trưa, Chu Yến Hoài nhận điện thoại rất nhanh, bên kia tựa như ồn ào, lại có chút trống trải, giọng nói của anh khuếch đại truyền đến, âm lượng hơi lớn, "Vi Lê, có việc sao?"
Thẩm Vi Lê lễ phép, "Anh Yến Hoài đang bận sao, em có làm phiền anh không?"
Chu Yến Hoài dường như đã đứng dậy ra ngoài, "Không vội, anh vừa ở nhà ăn ra, mới ăn xong, em nói đi."
Bảo sao không khí đầu bên kia lại ồn ào như thế.
Cũng may không quấy rầy đến anh ấy.
Thẩm Vi Lê nhẹ giọng hỏi, "Anh Yến Hoài, em muốn cảm ơn anh vì trước đó đã giới thiệu cho em việc phiên dịch."
Dù sao cũng là người lớn hơn cô ba tuổi, nghe cô nói vậy, anh đã có thể nghe ra cô còn chuyện khác, Chu Yến Hoài đáp một câu "không cần khách khí", sau đó nói thẳng, "Vi Lê, em còn có chuyện muốn tìm anh hỗ trợ? Không cần ngại đâu, cứ nói đi."
Đầu bên kia đã không còn tạp âm nào nữa, hẳn là đã tới nhà ăn lầu hai.
Giọng nói trầm ổn rõ ràng chuyển tới.
Thẩm Vi Lê nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương nuốt nước miếng.
"Chuyện đó, anh Yến Hoài, em không có cách nào tới công ty làm phiên dịch, bên công ty anh có tư liệu nào cần phiên dịch không, có thể để em phiên dịch tại nhà không?"
Sau khi Chu Yến Hoài tốt nghiệp cấp ba xong đã ra nước ngoài học tiến sĩ, mãi tới hè năm nay mới trở về, thật ra, Thẩm Vi Lê và anh cũng không tính là thân thiết lắm.
Bởi vậy lúc cô mở miệng muốn xin sự giúp đỡ mới lắp bắp như vậy.
Bên kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, Thẩm Vi Lê cho rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, đưa mắt nhìn điện thoại thấy đồng hồ vẫn đang đếm giờ trò chuyện.
Truyện được edit bởi NHÀ CỦA TÁOO và chỉ được đăng tải duy nhất tại taoocutedangiu.wordpress.com
Một lát sau, Chu Yến Hoài mới ôn hòa nói, "Vừa rồi vào trong thang máy, tín hiệu không tốt, đúng lúc anh có tài liệu cần dịch, bây giờ em ở đâu, anh mang qua cho em."
Thẩm Vi Lê vội nói, "Không cần không cần, anh Yến Hoài, để em qua chỗ anh lấy là được, không cần anh mang qua đâu."
Cô nhanh chóng nói bừa, "Đúng lúc em có việc đi ngang qua công ty."
Chu Yến Hoài giống như nhìn thấu cô, giọng nói mang theo ý cười, "Trùng hợp như vậy sao?"
Thẩm Vi Lê chột dạ, căng da đầu nói dối, "...Đúng đúng, rất trùng hợp."
Chu Yến Hoài cũng không vạch trần cô, "Được, vậy em tới đây đi.
Tới lễ tân thông báo, anh sẽ cho người đưa em lên."
*
Lần đầu tiên bước vào tập đoàn Chu thị, trong lòng Thẩm Vi Lê thầm cảm thán.
Tầng một vô cùng lớn, thiết bị thông minh ở khắp mọi nơi, đi đường không thiếu người máy đang giao lưu đối thoại với con người.
Bên ngoài thì nhìn như một tòa nhà văn phòng bình thường, thiết kế trang hoàng bên trong lại vô cùng độc đáo và hợp thời, mang phong cách của một công ty khoa học công nghệ.
Thẩm Vi Lê được mở rộng tầm mắt, một bên nghĩ thầm, muốn làm phiên dịch ở đây có lẽ cũng phải tốt nghiệp thạc sĩ, cô chỉ là một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành tiếng anh, có tài đức gì mà được nhận chứ.
Chu gia Chu thị là công ty địa ốc nổi danh, cũng là công ty có tiếng trong nước, chi nhánh ở khắp mọi nơi, sau khi Chu Yến Hoài về nước lập tức đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn.
Bây giờ cô phải đi gặp tổng giám đốc...!
Thẩm Vi Lê đang suy nghĩ, nhân viên lễ tân đã mỉm cười, "Xin chào, cho hỏi là Thẩm tiểu thư đúng không?"
"Đúng vậy, xin chào, là tôi."
"Mời cô đi bên này, tôi sẽ đưa cô tới văn phòng Chu tổng."
Thẩm Vi Lê gật đầu, "Cảm ơn."
Văn phòng Chu Yến Hoài ở phía cuối tầng bảy, nhân viên lễ tân đưa cô tới trước cửa rồi rời đi, trước khi gõ cửa, Thẩm Vi Lê đang định lấy điện thoại tắt âm thì nhận được cuộc gọi của Chu Yến Hỗn.
Thẩm Vi Lê vội nghe máy, "Tiểu Hỗn, cần chị tới đón sao?"
Bên kia có tiếng nữ đang ca hát, giọng nói Chu Yến Hỗn lười biếng, "Đúng vậy."
Thẩm Vi Lê đột nhiên sốt ruột, không hiểu tại sao lại trùng hợp vào lúc này như vậy, ngẩng đầu nhìn cửa văn phòng Chu Yến Hoài.
Cô hỏi, "Chuyện đó, em đang ở đâu, mấy giờ cần chị đón?"
Chu Yến Hỗn, "Bắc Cực, bây giờ."
"..."
Thẩm Vi Lê nhẹ nhàng thở ra, "Em đang đùa chị đúng không?"
Chu Yến Hỗn cười khẽ, "Chị, là quán bar Bắc Cực, bây giờ tới đón em."
"..."
Thẩm Vi Lê lại lần nữa khẩn trương, "Tiểu Hỗn, để Hiểu Phong đi đón em được không? Bên này chị còn có chút việc."
Giọng nói Chu Yến Hỗn thay đổi, hơi trầm xuống, "Hả?"
Thẩm Vi Lê tự giác thu nhỏ âm thanh, "...Chị đang có chút chuyện, bây giờ không đi được."
"Chị đang làm gì? Có việc gì mà không đi được?"
Thẩm Vi Lê yên tĩnh hai giây, thành thật nói, "Chị đang ở cửa văn phòng anh Yến Hoài, tới lấy tư liệu phiên dịch."
Đầu bên kia yên lặng, chỉ có tiếng âm nhạc vang lên, không ai nói chuyện, theo sau đó là tiếng còi xe thúc giục vang lên.
Không giống như là ở quán bar mà giống ở trong xe hơn.
Thẩm Vi Lê hỏi, "Tiểu Hỗn...!em đang ở đâu?"
Bên kia có một loại bình tĩnh giống như trước cơn bão đến, "Em đang lái xe tới nhà Phương Tiểu Hủy đưa đồ cần bán cho chị, nghĩ giữa trưa chị có thời gian rảnh, muốn đưa chị đi ăn đồ ngon.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook