Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính
-
29: Hạnh Phúc Tới Quá Nhanh
Khương Mạt Lỵ và Hàn Vân Nguyệt cũng không tính là người thân quen, mặc dù trước kia cô cũng nghĩ tới việc muốn ôm đùi, xoát điểm hảo cảm, cố gắng trở thành em gái được đối phương bảo bọc.
Nhưng mà có lẽ lý tưởng là màu hồng, hiện thực là màu xám, lại thêm bình thường công việc của Hàn Vân Nguyệt cũng rất bận rộn, lại thêm Khương Mạt Lỵ vô cùng chán ghét em gái ruột của Hàn Vân Nguyệt, mỗi lần gặp mặt đều muốn trợn trắng mắt.
Căn cứ vào loại tình huống này, Khương Mạt Lỵ cảm thấy, cô và Hàn Vân Nguyệt không kết thù đã là may mắn, nơi nào còn dám vọng tưởng sẽ trở thành em gái được lão đại bảo bọc đâu?
Ngay lúc Hàn Vân Nguyệt hốc mắt ửng đỏ nhìn Khương Mạt Lỵ, thậm chí còn đi lên phía trước vài bước, nghẹn ngào nói không ra lời, phản ứng đầu tiên của Khương Mạt Lỵ chính là đầu óc trống trơn, chân tay cứng đờ.
Nhưng mà rất nhanh cô đã phản ứng kịp, cô nghĩ, có lẽ là do bị bệnh cho nên người mới yếu đuối, càng nghĩ như vậy, âm thanh của cô càng ôn nhu: "Chị Nguyệt, chị bị bệnh mà sao không nói một tiếng? Mặc dù công việc rất quan trọng, nhưng mà thân thể quan trọng hơn nha."
Hàn Vân Nguyệt chỉ cảm thấy yết hầu hơi khô, chát chát, cô cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng cô đã chết rất lâu rồi, lấy hình thức linh hồn mà phiêu đãng thật lâu thật lâu, lâu đến mức chính cô cũng đã quên bao lâu rồi, bỗng nhiên tỉnh lại sau một giấc ngủ, cô lại phát hiện chính mình thế mà còn sống, thậm chí còn quay trở về mấy năm trước!
Thời gian đã quá lâu, đầu óc cũng không kịp hoạt động, lúc này cô lại có một loại cảm giác không chân thật, cô nhìn về phía Khương Mạt Lỵ, nhất là khi đối phương còn đưa lưng về phía ánh nắng, cô còn đang suy yếu, quay sang nhìn thì chỉ thấy mọi thứ đều quá mức mờ mịt.
"Mạt Lỵ.."
Khương Mạt Lỵ đặt hoa trên tủ đầu giường, để hộp giữ ấm xuống, rồi mới nói: "Chị Nguyệt, chắc là chị vẫn chưa ăn cơm trưa nhỉ.
Vừa vặn, em mang theo một chút canh sườn tới, em cũng đã hỏi y tá rồi, cô ấy nói chỉ cần không động vào đồ ăn dầu mỡ là được, canh này rất thanh đạm, rất thích hợp cho chị uống, còn có thể giúp khôi phục thể lực."
Vừa dứt lời, Khương Mạt Lỵ lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì bỗng nhiên trong hệ thống của cô lại thu được không ít điểm hảo cảm, mà điểm này chính là của người đang đứng trước mặt cô, Hàn Vân Nguyệt.
Cái này thật sự kỳ quái, trong cuộc sống hiện thực càng là lão đại có cấp bậc cao thì điểm hảo cảm càng khó xoát.
Trước kia cho dù cô có nịnh hót như thế nào thì điểm hảo cảm của Hàn Vân Nguyệt cũng thu được ít đến đáng thương, thế mà bây giờ là chuyện gì xảy ra, làm sao lại dễ như trở bàn tay cô đã thu được nhiều điểm hảo cảm như vậy, chẳng lẽ hệ thống lại xuất hiện Bug rồi?
Đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao? Thật là khiến cho người ta không thể hiểu được.
Trên ghế salon, Hàn Vân Nguyệt ngồi ở một bên, thật ra cô không muốn uống nhưng mà nhìn ánh mắt quan tâm của Khương Mạt Lỵ, cô vẫn ép buộc chính mình uống một ngụm canh, từ sau khi tỉnh lại, đã rất lâu rồi cô không có ăn uống gì, canh vừa xuống bụng, trong dạ dày lập tức trở nên ấm áp, hốc mắt của cô nóng lên, lập tức nước mắt rớt xuống.
Cô vẫn cảm thấy chính mình rất thông minh, vẫn cảm thấy thế giới này không phải trắng thì là đen, cô chỉ muốn cố gắng để cho người cô yêu có một gia đình ấm áp, nhưng mà hiện thực thì sao, rõ ràng đều đã lâu như vậy nhưng những lời kia vẫn quanh quẩn ở bên tai, đều trở thành ác mộng..
"Em quá cường thế, lúc nào em cũng hi vọng tất cả mọi người đều dựa theo ý của em mà làm, em có nghĩ tới hay không, anh là một người đàn ông thế mà bị em áp chế đến sít sao, không có một chút tôn nghiêm nào, đó là điều khiến anh cảm thấy vô cùng thống khổ.
Em không nên trách Vân Kỳ, cũng không cần trả thù cô ấy, so em thì cô ấy càng cần anh hơn, coi như không có anh thì em cũng có thể sống rất tốt, nhưng cô ấy thì không giống vậy."
"Trước kia anh đã từng thích em, nhưng khi ở bên cạnh em anh luôn cảm thấy vô cùng áp lực, một chút vui vẻ cũng không có.
Anh yêu Vân Kỳ, hy vọng em không nên làm khó cô ấy, cô ấy vẫn luôn tự trách, vẫn luôn lo lắng sợ em sẽ bị tổn thương."
Người nói ra những lời này là chồng của cô, là người chồng thanh mai trúc mã của cô.
Nhà chồng cô vốn sa sút nhưng cô không để ý đến sự phản đối của ba mẹ mà nhất quyết phải kết hôn với gã.
Sau khi kết hôn càng không có nửa điểm tính toán chi li, cô để cho gã tiến vào khu vực trung tâm quyền lợi của công ty, để gã làm lãnh đạo cấp cao.
Không nghĩ tới gã lại lợi dụng tình cảm của cô mà từng chút từng chút cướp đoạt quyền lực của cô, lấy danh nghĩa hoàn mỹ là để cô tĩnh dưỡng thân thể, điều chỉnh tốt trạng thái để chuẩn bị sinh đứa bé, lúc đó bọn họ sẽ là một nhà ba người hạnh phúc nhất.
"Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ sống dưới ánh sáng của chị, ba mẹ chỉ nhìn thấy chị mà không nhìn thấy tôi, bọn họ cùng chị đi học, cùng chị đi du học, thậm chí ngay trước khi chết cũng chỉ nói chuyện với chị, vậy tôi được xem là cái gì trong cái nhà này? Hàn Vân Nguyệt, cảm giác bị người khác cướp đi tất cả mọi thứ này chị cũng nên nếm thử, người mà chị yêu sâu đậm nhưng gã không yêu chị mà lại rất chán ghét chị, sự nghiệp mà chị vẫn lấy ra làm kiêu ngạo bây giờ cũng không thuộc về chị nữa, người mà chị yêu đã đưa tất cả cho tôi."
Người nói lời này là em gái của cô, là em gái ruột.
Sau khi ba mẹ mất đi, mặc kệ là trong nhà hay trong công ty đã không còn trụ cột, cô nhất định phải giống như một người đàn ông mà đem tất cả mọi trách nhiệm gánh lên.
Cô đã phải sống mệt mỏi như vậy sống khổ cực như vậy chính là muốn em gái mình có cuộc sống không buồn không lo, thế nhưng mà, ở trong mắt em ấy, cô lại trở thành người đã cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về em ấy.
Nhìn thấy chị ấy rơi nước mắt, Khương Mạt Lỵ càng cảm thấy kỳ lạ.
Không phải là chị ấy thất tình chứ? Cũng không nghe nói Hàn thị có tin tức xấu gì, Hàn thị vẫn là một công ty rất mạnh.
Có thể để cho một cô gái trở nên thương tâm mà rơi lệ như vậy, khẳng định là đã mất đi một người hoặc một chuyện vô cùng quan trọng.
T
Heo cô biết, năm ngoái bà Hàn và ông Hàn đã qua đời, cô cũng đến tham dự lễ tang, chuyện này đã qua một năm rồi cho nên bây giờ Hàn Vân Nguyệt rơi lệ không có khả năng là bởi vì việc này nhỉ?
Vậy cũng chỉ có thể là do người một lời khó nói hết kia, chồng của chị ấy.
Nói thật, chỉ cần nghĩ đến chồng của Hàn Vân Nguyệt, Khương Mạt Lỵ lại có cảm giác buồn nôn.
Có thể là do kẻ trong cuộc thì u mê, kẻ bên ngoài thì thanh tỉnh.
Vào lúc tham gia lễ tang kia và khi chạm mặt nhau trong mấy buổi tụ hội, Khương Mạt Lỵ nhạy cảm nhận thấy hình như chồng của Hàn Vân Nguyệt và em gái chị ấy có một chút mờ ám.
Dáng dấp người này cũng không tính là đẹp trai, trong nhà thì đã phá sản, cũng không có tiền, chỉ là dựa vào Hàn Vân Nguyệt mà một lần nữa quay trở lại giới thượng lưu.
Nếu vậy thì phải mang ơn chị ấy, nhưng rõ ràng đã tiếp nhận ở rể lại còn tự cho là thanh cao, loại người này thật khiến người khác khinh thường.
Mặc dù cô thiết lập bản thân thành người vừa đẹp vừa thánh thiện, làm thánh mẫu bạch liên hoa, nhưng cô thật sự thấy phiền, mỗi lần nhìn thấy đàn ông mà ra vẻ bạch liên hoa thì rất phiền.
Vừa muốn tiền, vừa muốn sinh hoạt ở giới thượng lưu, lại còn muốn cho tất cả mọi người đều phải tôn trọng gã, thật là vừa phiền vừa đáng ghét.
Khương Mạt Lỵ nghĩ, nếu chúng ta chuyển góc nhìn một chút, nếu con gái mà làm như vậy mặc dù cũng là kỹ nữ thật, nhưng cô vẫn có thể chấp nhận, không có vấn đề gì, nếu như đàn ông mà làm như vậy thì..
Cô chỉ muốn khuyên gã nhanh chóng đi đầu thai, đừng chậm trễ giờ lành.
"Chị Nguyệt, chị làm sao vậy ạ?" Khương Mạt Lỵ lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cô ấy: "Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Hay là để em đi gọi bác sĩ tới xem một chút nhé, chị mà khó chịu ở đâu thì tuyệt đối đừng kìm nén."
Hàn Vân Nguyệt lắc đầu, thấp giọng nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến một số người cùng vài chuyện nên có chút khó chịu thôi."
Mặc dù Khương Mạt Lỵ đoán được là bởi vì chuyện gì, nhưng mà cô cảm thấy cô và Hàn Vân Nguyệt còn chưa có thân quen đến mức có thể thoải mái mà nói xấu chồng chị ấy, cũng không thể vì chị ấy mà khuyên giải.
Cho dù có là chị em tốt thì chỉ cần đối phương không nghĩ đến hoàn toàn chia tay hay ly hôn, vậy vẫn phải lựa lời mà nói, chỉ có thể nói ít vài câu, lựa chọn làm một người mù mà thôi, cho nên cô chỉ có thể nói: "Chị Nguyệt, chị phải bảo trọng thân thể, thật ra trên thế giới này, không có người nào quan trọng hơn so với chính mình, phải yêu thương chính mình thật tốt."
Hàn Vân Nguyệt trầm mặc một hồi, mới dùng sức nhẹ gật đầu: "Đúng vậy.
Mạt Lỵ, cảm ơn em, tâm trạng của chị đã tốt hơn nhiều rồi."
Khương Mạt Lỵ vẫn luôn ở bên Hàn Vân Nguyệt, cô vốn là người rất biết cách nói chuyện phiếm, cũng sẽ giúp người khác giải buồn.
Sau khi khuyên Hàn Vân Nguyệt uống một chén canh nhỏ, cô lại đi mua cho chị ấy một chén cháo loãng, sau đó cũng không để chị ấy có thời gian nhàn rỗi, cô lại download trò chơi vào điện thoại.
Khương Mạt Lỵ giống như một chú ong mật vui vẻ, bận trước bận sau, vô cùng tri kỷ, Hàn Vân Nguyệt nhìn dáng vẻ Khương Mạt Lỵ vắt hết óc suy nghĩ cách để dỗ mình vui vẻ lại không khỏi nghĩ đến, thật ra Mạt Lỵ vẫn luôn là ngườ rất tốt, tâm địa cũng vô cùng lương thiện.
Trong vòng tròn cô bé cũng là người trong sạch, chính trực khó có được, mà em gái của cô hình như vẫn luôn không thích Mạt Lỵ, ba lần bốn lượt ở trước mặt cô nói Mạt Lỵ là người dối trá như thế nào, không tốt ra sao.
Trước kia cô chỉ cảm thấy có lẽ là do hai đứa không hợp nhau nhưng hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, hình như em gái cô ghen ghét với Mạt Lỵ?
Hàn Vân Nguyệt nghĩ nghĩ, hỏi: "Chị nhớ khi còn bé em và Hàn.." Cô dừng một chút, lại nói: "Em và Vân Kỳ cũng cùng nhau chơi đùa, mà sao mấy năm nay lại không lui tới nữa? Có phải là có mâu thuẫn gì hay không?"
Nói đến Hàn Vân Kỳ, mắt Khương Mạt Lỵ lại muốn trợn tròn đến tận trời.
Cô ta..
Thật sự là gặp một lần cô lại muốn điên cuồng mà mắng một lần.
Khương Mạt Lỵ thấy, trong hội này có không ít người khiến cô chán ghét, ví dụ như Bành Lộ Hi, nhưng người mà chân chính khiến cô cảm thấy buồn nôn cũng chỉ có một mình Hàn Vân Kỳ.
Nếu không phải so với Hàn Vân Kỳ cô thông minh hơn và biết diễn hơn thì cô đã sớm bị cô ta hố trăm ngàn lần rồi.
Xưa nay Khương Mạt Lỵ chưa từng ở trước mặt người khác nói ai không tốt, chỉ ở trước mặt người vô cùng thân cận và tín nhiệm cô mới điên cuồng nói thôi.
Hiện tại cô càng sẽ không ở trước mặt Hàn Vân Nguyệt mà nói xấu em gái chị ấy, thế là cô chỉ có thể nói: "Không có mâu thuẫn ạ.
Mấy tháng trước em và Vân Kỳ cũng gặp nhau, còn muốn mời cô ấy đến chung cư ở nước ngoài của em chơi một chút, nhưng mà cô ấy rất bận nên không có thời gian.
Chị Nguyệt, chuyện này..
Sau khi lớn lên khẳng định không thể so với trước kia, hơn nữa còn ở nước ngoài đi học cho nên cơ hội gặp mặt rất ít, nhưng mà trong lòng em vẫn coi Vân Kỳ là bạn, tình nghĩa khi còn bé cũng rất sâu."
Hàn Vân Nguyệt nghe mấy lời nói như vậy, ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong veo của Khương Mạt Lỵ, nghĩ thầm, Mạt Lỵ quá lương thiện, cô bé luôn tin tưởng người khác, trong mắt cô bé chỉ nhìn thấy mặt tốt đẹp mà thôi.
Lúc đầu Hàn Vân Nguyệt còn muốn nói cho Khương Mạt Lỵ biết trên thế giới này có rất nhiều người chính là trong ngoài không đồng nhất, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Cô trầm mặc một hồi, nói: "Mạt Lỵ, sau này em có bất kỳ chuyện gì đều có thể tới tìm chị.
Chị sẽ đưa số điện thoại cá nhân cho em, mặc kệ có chuyện gì khó khăn em đều có thể đến tìm chị."
Mạt Lỵ quá đơn thuần, cũng quá lương thiện, cô bé không nên nhìn thấy mặt âm u của thế giới này, cô sẽ dùng khả năng của chính mình để bảo hộ phần tốt đẹp này.
Khương Mạt Lỵ cảm thấy có chút mờ mịt, đây là có chuyện gì!
Mới vừa rồi cô có nói cái gì sao?
Hình như cô không có nói lời nịnh hót đặc biệt nào nha! Rõ ràng đều là những lời nói bình thường, cô cũng không có suy nghĩ gì! Chẳng lẽ Hàn Vân Nguyệt lại thích cô giản dị tự nhiên như thế này sao?
Đương nhiên, cô còn có một điều thắc mắc..
Đây có tính là cô đã trở thành em gái được lão đại bảo bọc rồi không?
Hạnh phúc tới quá nhanh nha!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook