O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A
-
Chương 2
Tài công lập tức chuyển hướng tránh đi nhưng vẫn bị một mảnh kim loại cỡ lớn sượt qua mạn tàu, phát ra tiếng va chạm nhẹ. Hệ thống khống chế phụ mở lá chắn năng lượng bảo vệ thân hạm đúng lúc, hất văng những mảnh vỡ khác ra.
Trước mặt họ là đầy rẫy những mảnh vụn xám tro di động như những viên đạn sau một cuộc chiến khốc liệt.
Trong phạm vi có thể nhìn thấy là một hành tinh khí có vành đai, ngoài trường hấp dẫn của nó là một đội ngũ những phi thuyền cỡ trung gian nan tạo thành đội hình hình cầu.
Cậu đội trưởng đội xung phong lập tức quên béng cảm giác vi diệu trong lòng, nghiêm túc phân tích: “Quân địch không có tinh hạm cỡ lớn, toàn bộ đều là phi thuyền cỡ trung và nhỏ, tính cơ động cao, thích hợp di chuyển trong điều kiện xấu. Hơn nữa, hình thức thống nhất, chỉ huy có thứ tự, huấn luyện bài bản như vậy chỉ có thể là phản quân, quả nhiên chúng đã ngụy trang thành tinh tặc!”
Trước kia, phản quân từng là quân tinh nhuệ trong Quân đoàn thăm dò của Liên bang, vào thế kỷ trước vì xung đột lý tưởng mà ly khai. Họ thành lập “Quân kháng chiến Hydra” ở tinh vực chòm Trường Xà, từ đó phát triển lớn mạnh đến ngày nay, bị Liên bang gọi là “phản quân”.
So sánh tinh tặc với phản quân giống như so hàng lậu ở chợ đen với tập đoàn vũ trang có thể lật đổ Liên bang vậy, khác nhau một trời một vực.
Teval rốt cuộc cũng đường hoàng nhìn cậu ta, khẽ gật đầu: “Sức phán đoán tạm được, ít nhất cũng chưa trả hết chữ cho thầy. Tên gì?”
Cậu đội trưởng đỏ mặt: “Jomy, Alpha cấp A.”
Teval gật đầu: “Bên kia có đồng phục của tôi, mặc vào rồi sang đây đứng.”
Sau một thoáng ngây dại, Jomy nhanh chóng đáp: “Rõ, thưa trưởng quan.”
Tàu vận chuyển 927 vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của đối phương, một phân đội nhỏ tách ra khỏi đội hình hình cầu, chậm rãi bay về phía họ.
Đội hình vừa thay đổi, radar đã dò xét được tình hình xung quanh, phát hiện một tinh hạm cỡ lớn ẩn nấp trong từ trường bất ổn của vành đai hành tinh.
Đó chính là soái hạm của Nguyên soái.
“Nguyên soái đúng là Nguyên soái.” Teval thở dài: “Xem ra không cần mua vòng hoa rồi.”
Phi thuyền cỡ trung và nhỏ không có khả năng neo đậu lâu dài trong từ trường cực đoan, nhưng tinh hạm lớn có thể chống cự tạm thời trong lúc chờ tiếp viện, vì vậy hai bên mới rơi vào trạng thái giằng co.
Cánh cửa dẫn vào đài chỉ huy mở ra, một vị ngọt thanh mát len lỏi vào. Jomy quay lại theo bản năng, lập tức trợn tròn cả mắt, cảm giác như vừa có một mồi lửa rơi dưới chân rồi bùng cháy khiến mặt cậu đỏ ửng.
Teval nhìn mãi đã thành quen, lập tức báo cáo: “Hạm trưởng, đã tiến vào trạng thái ngụy trang ba chiều, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Người thanh niên ừ một tiếng, ngồi xuống ghế an toàn, bắt đầu thắt đai cho mình.
Hạm trưởng vẫn là Hạm trưởng, nhưng trên người anh hiện giờ là sơ mi trắng giản dị, găng tay đồng màu, quần bò hơi rộng được nhét vào đôi bốt ở bắp chân, phác họa ra đường cong xinh đẹp khi ngồi nghiêng. Cặp kính gọng đen tiêu chuẩn của Beta cũng đã được thay bằng chiếc kính một mắt bên phải, dây buộc mạ vàng được đính một chú bướm xanh làm từ pha lê chỉ lớn bằng móng tay, khẽ khàng bay lượn theo động tác ngẩng đầu của anh.
Jomy ngạc nhiên tự hỏi, hạm trưởng mang lens bên mắt phải hay sao. Bởi vì mắt phải của anh là một màu xanh nhạt như cánh bướm đính trên dây, ngay cả đồng tử cũng nhuốm sắc thiên thanh xinh đẹp ấy.
Nhưng sao lại chỉ mang có một bên? Mắt trái vẫn là màu đen kìa.
Lâm Kính Dã nhìn lên, lập tức thu hoạch được mấy gương mặt hồng như quả đào. Tất cả Alpha vô thức đứng thẳng lưng, tự nhủ vị hạm trưởng này trước đó đẹp như vậy thật sao.
“Gọi đối phương đi.” Hạm trưởng ra lệnh.
Tiểu đội phản quân dừng lại, bảo trì khoảng cách nhất địch với phi thuyền lớn hơn này, sau đó đường truyền thông tin được kết nối.
Một người đàn ông da ngăm, tóc ngắn nhạt màu chỉa tứ tung và hình xăm che vết sẹo trên mặt xuất hiện trên màn hình.
Chân mày Teval khẽ giật: “Vô cùng vinh hạnh được gặp ngài Langdon ở nơi này.”
Mấy cậu lính Alpha trẻ tuổi lập tức tròn mắt, chẳng trách sao lại thấy người này quen mặt. Gã chính là Langdon, quan chỉ huy được phản quân nâng đỡ làm nhân vật tiêu biểu gần đây, chiếm vị trí thứ nhất trong bảng treo thưởng của Liên bang. Ai mang về cái đầu của gã có thể được Nữ vương ban cho quyền sở hữu một hành tinh khoáng sản vĩnh viễn.
Kỳ huấn luyện dài ngày đã rèn được khả năng duy trì kỷ luật cho các cậu lính, nhưng tim ai nấy đều đập rộn lên.
Trên màn hình, Langdon khẽ cười, nâng ly rượu trong tay lên.
Teval đứng nghiêm, ngẩng đầu nói: “Đây là chiến hạm Tĩnh Dã của Quân đoàn hành tinh Liên bang, tôi là Hạm trưởng Teval. Chúng tôi đã đến đúng hẹn theo yêu cầu của quý phương, có thể bắt đầu đàm phán.”
Đối phương quét mắt nhìn qua đội ngũ Alpha nghiêm trang chỉnh tề, mỉm cười như một thợ săn cả người tắm máu: “Omega đâu?”
Teval nhướng mày: “Quý vị không ngại gian khổ từ chòm Trường Xà đến mai phục ở Tiên Cầm là để đàm phán cùng Liên bang, không phải đến xem mắt.”
“Chính Liên bang là bên thúc đẩy bảo vệ quyền lợi Omega. Nếu các người cảm thấy Omega có thể làm cao thì để chúng đại diện Liên bang có gì không được?” Langdon cười mỉa: “Hay sợ phát khóc rồi?”
Một giọng nói ôn hòa vang lên: “Bởi vì quy tắc trên bàn đàm phán yêu cầu chỉ huy quân sự hai bên thăm hỏi nhau trước.”
Một tia nguy hiểm xẹt qua đáy mắt Langdon. Ngay cả Omega nhỏ bé cũng biết đây là đàm phán, quả nhiên đối phương có chuẩn bị từ trước sao?
Khi tinh hạm đã hoàn toàn dừng lại, Lâm Kính Dã mới từ tốn tháo đai an toàn, nhẹ nhàng cẩn thận bước vào phạm vi thu hình như một người chưa từng rời khỏi chiến hạm.
“Xin chào ngài Langdon.” Anh nở một nụ cười xã giao: “Tôi là Lucia Fiditz, đại biểu của cuộc đàm phán này.”
Thế lực các gia tộc ở Liên bang là chuyện vô cùng phức tạp. Rất nhiều gia tộc đã tồn tại từ khi thời đại vũ trụ mới bắt đầu, sở hữu quyền lên tiếng ở Liên Bang hiện giờ, đều không thiếu Omega, vì vậy đám phản quân vốn luôn tôn sùng khả năng chiến đấu của Alpha cũng không nắm được ai thuộc gia tộc nào.
Không ngoài dự đoán, Langdon quả thật không biết Lucia vốn là nữ giới. Gã quan sát người thanh niên với vẻ hứng thú nhàn nhạt, mở miệng ra lệnh: “Đến soái hạm của tôi, chúng ta đàm phán trực tiếp ở đấy.”
Gã vừa dứt lời, Teval sa sầm mặt, những Alpha khác cũng kích động, chỉ muốn nhào lên xé xác Langdon.
Thủ lĩnh phản quân điềm nhiên cười: “Kích động cái gì? Một đứa cũng có đủ cho tụi bây chia đâu.”
Teval phẫn nộ đáp: “Xin hãy chú ý ngôn từ! Đàm phán song phương phải được tiến hành ở khu vực của phe thứ ba trung lập, bằng không làm sao chúng tôi có thể đảm bảo quý vị sẽ không xâm phạm đến sự an toàn của đại biểu?”
Langdon lười biếng đáp: “Ở đây không có phe thứ ba, lại càng không thể đáp xuống hành tinh khí. Thôi, dù sao kẻ đang bị vây sắp chết đói là Nguyên soái của các người, làm sao tùy thích, ta đây không vội.”
Teval trầm giọng đáp: “Chớ nên vênh váo, bằng không chủ pháo tàu Tĩnh Dã rất vui lòng được thăm hỏi quý vị một phen.”
Lâm Kính Dã bình thản chứng kiến phó quan biểu diễn một màn uy hiếp vô bổ. Anh biết quân địch sẽ nhân cơ hội thăm dò tàu “Tĩnh Dã” để phán đoán xem những lời của Teval rốt cuộc có thật hay không, vì vậy trước khi gửi yêu cầu liên lạc cho đối phương, anh đã ra lệnh dồn toàn bộ năng lượng vào việc mở khiên chắn phía trước.
Khi khiên được mở hết công suất, cho dù là tàu vận chuyển cũng có thể tạm thời ngăn cản tín hiệu quét radar của đối phương, khi ấy chúng chỉ có thể phán đoán bằng mắt thường.
Mà có hệ thống ngụy trang ba chiều, chiến lực của chiến hạm này là một dấu chấm hỏi.
Tàu vận chuyển vốn không thể có tàu hộ tống đi theo, nhưng việc lớn liên quan đến Nguyên soái sao lại có thể chỉ phái một tinh hạm lẻ loi đến cho được.
Dựa theo căn dặn của anh, Teval cố tình bỏ qua đề tài này. Hắn càng không nói thì càng tạo thành ấn tượng “bọn ta có đại quân đang ẩn nấp” với đối phương.
Lâm Kính Dã lẳng lặng đứng một bên, những đầu ngón tay thon thả khẽ nhịp vào lòng bàn tay, tính toán thời cơ.
Sau một phen uy hiếp hăm dọa suông, sắc mặt Langdon trở nên lạnh lùng, hạ giọng nói: “Không ngờ tinh hạm Liên bang lại có thể xuyên qua tinh vân mà không bị hư hại.”
Teval đáp: “Cũng không phải hoàn toàn, vừa nãy mạn tàu mới bị va phải.”
Langdon nhếch mép: “Vậy chúng ta còn phải cãi nhau đến khi nào? Cậu sợ cái gì hả thiếu gia? Chúng tôi cũng không ăn thịt Omega.”
Cũng đến lúc rồi.
Lâm Kính Dã bước lên nửa bước, cẩn thận nhìn “Hạm trưởng” một phen rồi quay sang Langdon.
“Được, tôi sẽ đến gặp ngài.”
Teval mở to mắt, đưa tay cản anh lại, thấp giọng gắt lên: “Đừng manh động! Cậu cũng biết thái độ của phản quân với Omega…”
Nhưng Lâm Kính Dã nhẹ nhàng lắc đầu.
Langdon chăm chú quan sát động tác của họ, ngó lơ Teval, nhếch mép nói với Lâm Kính Dã: “Tại hạ vô cùng hoan nghênh.”
Lâm Kính Dã nhanh chóng nói: “Nhưng tôi có điều kiện.”
Gã phản quân cười: “Nói đi.”
“Triệt hạ vòng vây của quý vị.”
“Đang ngủ mơ à thiếu gia?” Langdon nheo mắt lại: “Bọn tôi rút lui để Nguyên soái của các người lao ra chắc?”
Đôi môi nhạt màu của Omega dịu dàng phía đối diện mím lại.
Cũng đẹp đấy chứ.
Nghĩ vậy, Langdon ngoắc tay: “Có thể tản ra một chút và tạm tắt kỹ thuật nhiễu sóng, để các người xác định Nguyên soái vẫn còn tay chân lành lặn, rụt cổ như rùa ở đó. Thế đã đủ thành ý chưa?”
Omega bên kia quả nhiên thở phào nhẹ nhõm.
“Được.” Lâm Kính Dã gật đầu: “Yêu cầu thứ hai: tôi muốn đưa đội xung phong theo làm hộ vệ.”
“Lại nữa.” Khóe môi Langdon nhếch lên: “Mang cả một đội Alpha cấp A đến, định chiếm luôn phi thuyền của tại hạ hay gì? Chỉ được mang một tên.”
Đài chỉ huy rơi vào im lặng. Teval nghiến răng: “Phó quan Jomy của tôi sẽ đi cùng thiếu gia Fiditz đến tinh hạm của quý vị. Hy vọng quý vị không động tay động chân trong bóng tối.”
Langdon liếc cậu lính trẻ đang đứng nghiêm kế bên, nói: “Cung kính chờ đợi.”
Đường truyền liên lạc vừa được ngắt, Teval lập tức thở phào: “Hạm trưởng, thành công rồi.”
Vẻ dịu dàng giữa đôi mày Lâm Kính Dã đã được thay bằng sự nghiêm túc quyết đoán. Anh ra lệnh: “Các đơn vị sẵn sàng đợi lệnh, hành động theo kế hoạch. Teval, liên tục giám sát tín hiệu của tôi.”
Khẽ dừng lại một hồi, anh tắt hệ thống truyền tin trên tàu, chỉ nói với những người ở đài chỉ huy: “Nếu tình hình có thay đổi, lập tức mở lá chắn lao vào vành đai, hội quân cùng Nguyên soái.”
Teval trả lời sau một giây trầm mặc: “Rõ, thưa Hạm trưởng.”
“Jomy.” Hạm trưởng lại quay sang cậu đội trưởng giả làm phó quan, lạnh nhạt ra lệnh: “Đi kiểm kê vũ trang, ba phút sau gặp tôi ở đường băng.”
Trên thực tế, cho dù hạm trưởng văn chức đội tiếp viện tuyến hai có quân hàm cao hơn nhưng cũng không có quyền chỉ huy Jomy, vậy mà cậu lính trẻ vẫn phục tùng mệnh lệnh theo bản năng.
“Rõ, thưa Hạm trưởng!”
Bởi vì cậu nhìn thấy máu và lửa ánh lên trong mắt người thanh niên này.
Trước mặt họ là đầy rẫy những mảnh vụn xám tro di động như những viên đạn sau một cuộc chiến khốc liệt.
Trong phạm vi có thể nhìn thấy là một hành tinh khí có vành đai, ngoài trường hấp dẫn của nó là một đội ngũ những phi thuyền cỡ trung gian nan tạo thành đội hình hình cầu.
Cậu đội trưởng đội xung phong lập tức quên béng cảm giác vi diệu trong lòng, nghiêm túc phân tích: “Quân địch không có tinh hạm cỡ lớn, toàn bộ đều là phi thuyền cỡ trung và nhỏ, tính cơ động cao, thích hợp di chuyển trong điều kiện xấu. Hơn nữa, hình thức thống nhất, chỉ huy có thứ tự, huấn luyện bài bản như vậy chỉ có thể là phản quân, quả nhiên chúng đã ngụy trang thành tinh tặc!”
Trước kia, phản quân từng là quân tinh nhuệ trong Quân đoàn thăm dò của Liên bang, vào thế kỷ trước vì xung đột lý tưởng mà ly khai. Họ thành lập “Quân kháng chiến Hydra” ở tinh vực chòm Trường Xà, từ đó phát triển lớn mạnh đến ngày nay, bị Liên bang gọi là “phản quân”.
So sánh tinh tặc với phản quân giống như so hàng lậu ở chợ đen với tập đoàn vũ trang có thể lật đổ Liên bang vậy, khác nhau một trời một vực.
Teval rốt cuộc cũng đường hoàng nhìn cậu ta, khẽ gật đầu: “Sức phán đoán tạm được, ít nhất cũng chưa trả hết chữ cho thầy. Tên gì?”
Cậu đội trưởng đỏ mặt: “Jomy, Alpha cấp A.”
Teval gật đầu: “Bên kia có đồng phục của tôi, mặc vào rồi sang đây đứng.”
Sau một thoáng ngây dại, Jomy nhanh chóng đáp: “Rõ, thưa trưởng quan.”
Tàu vận chuyển 927 vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của đối phương, một phân đội nhỏ tách ra khỏi đội hình hình cầu, chậm rãi bay về phía họ.
Đội hình vừa thay đổi, radar đã dò xét được tình hình xung quanh, phát hiện một tinh hạm cỡ lớn ẩn nấp trong từ trường bất ổn của vành đai hành tinh.
Đó chính là soái hạm của Nguyên soái.
“Nguyên soái đúng là Nguyên soái.” Teval thở dài: “Xem ra không cần mua vòng hoa rồi.”
Phi thuyền cỡ trung và nhỏ không có khả năng neo đậu lâu dài trong từ trường cực đoan, nhưng tinh hạm lớn có thể chống cự tạm thời trong lúc chờ tiếp viện, vì vậy hai bên mới rơi vào trạng thái giằng co.
Cánh cửa dẫn vào đài chỉ huy mở ra, một vị ngọt thanh mát len lỏi vào. Jomy quay lại theo bản năng, lập tức trợn tròn cả mắt, cảm giác như vừa có một mồi lửa rơi dưới chân rồi bùng cháy khiến mặt cậu đỏ ửng.
Teval nhìn mãi đã thành quen, lập tức báo cáo: “Hạm trưởng, đã tiến vào trạng thái ngụy trang ba chiều, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Người thanh niên ừ một tiếng, ngồi xuống ghế an toàn, bắt đầu thắt đai cho mình.
Hạm trưởng vẫn là Hạm trưởng, nhưng trên người anh hiện giờ là sơ mi trắng giản dị, găng tay đồng màu, quần bò hơi rộng được nhét vào đôi bốt ở bắp chân, phác họa ra đường cong xinh đẹp khi ngồi nghiêng. Cặp kính gọng đen tiêu chuẩn của Beta cũng đã được thay bằng chiếc kính một mắt bên phải, dây buộc mạ vàng được đính một chú bướm xanh làm từ pha lê chỉ lớn bằng móng tay, khẽ khàng bay lượn theo động tác ngẩng đầu của anh.
Jomy ngạc nhiên tự hỏi, hạm trưởng mang lens bên mắt phải hay sao. Bởi vì mắt phải của anh là một màu xanh nhạt như cánh bướm đính trên dây, ngay cả đồng tử cũng nhuốm sắc thiên thanh xinh đẹp ấy.
Nhưng sao lại chỉ mang có một bên? Mắt trái vẫn là màu đen kìa.
Lâm Kính Dã nhìn lên, lập tức thu hoạch được mấy gương mặt hồng như quả đào. Tất cả Alpha vô thức đứng thẳng lưng, tự nhủ vị hạm trưởng này trước đó đẹp như vậy thật sao.
“Gọi đối phương đi.” Hạm trưởng ra lệnh.
Tiểu đội phản quân dừng lại, bảo trì khoảng cách nhất địch với phi thuyền lớn hơn này, sau đó đường truyền thông tin được kết nối.
Một người đàn ông da ngăm, tóc ngắn nhạt màu chỉa tứ tung và hình xăm che vết sẹo trên mặt xuất hiện trên màn hình.
Chân mày Teval khẽ giật: “Vô cùng vinh hạnh được gặp ngài Langdon ở nơi này.”
Mấy cậu lính Alpha trẻ tuổi lập tức tròn mắt, chẳng trách sao lại thấy người này quen mặt. Gã chính là Langdon, quan chỉ huy được phản quân nâng đỡ làm nhân vật tiêu biểu gần đây, chiếm vị trí thứ nhất trong bảng treo thưởng của Liên bang. Ai mang về cái đầu của gã có thể được Nữ vương ban cho quyền sở hữu một hành tinh khoáng sản vĩnh viễn.
Kỳ huấn luyện dài ngày đã rèn được khả năng duy trì kỷ luật cho các cậu lính, nhưng tim ai nấy đều đập rộn lên.
Trên màn hình, Langdon khẽ cười, nâng ly rượu trong tay lên.
Teval đứng nghiêm, ngẩng đầu nói: “Đây là chiến hạm Tĩnh Dã của Quân đoàn hành tinh Liên bang, tôi là Hạm trưởng Teval. Chúng tôi đã đến đúng hẹn theo yêu cầu của quý phương, có thể bắt đầu đàm phán.”
Đối phương quét mắt nhìn qua đội ngũ Alpha nghiêm trang chỉnh tề, mỉm cười như một thợ săn cả người tắm máu: “Omega đâu?”
Teval nhướng mày: “Quý vị không ngại gian khổ từ chòm Trường Xà đến mai phục ở Tiên Cầm là để đàm phán cùng Liên bang, không phải đến xem mắt.”
“Chính Liên bang là bên thúc đẩy bảo vệ quyền lợi Omega. Nếu các người cảm thấy Omega có thể làm cao thì để chúng đại diện Liên bang có gì không được?” Langdon cười mỉa: “Hay sợ phát khóc rồi?”
Một giọng nói ôn hòa vang lên: “Bởi vì quy tắc trên bàn đàm phán yêu cầu chỉ huy quân sự hai bên thăm hỏi nhau trước.”
Một tia nguy hiểm xẹt qua đáy mắt Langdon. Ngay cả Omega nhỏ bé cũng biết đây là đàm phán, quả nhiên đối phương có chuẩn bị từ trước sao?
Khi tinh hạm đã hoàn toàn dừng lại, Lâm Kính Dã mới từ tốn tháo đai an toàn, nhẹ nhàng cẩn thận bước vào phạm vi thu hình như một người chưa từng rời khỏi chiến hạm.
“Xin chào ngài Langdon.” Anh nở một nụ cười xã giao: “Tôi là Lucia Fiditz, đại biểu của cuộc đàm phán này.”
Thế lực các gia tộc ở Liên bang là chuyện vô cùng phức tạp. Rất nhiều gia tộc đã tồn tại từ khi thời đại vũ trụ mới bắt đầu, sở hữu quyền lên tiếng ở Liên Bang hiện giờ, đều không thiếu Omega, vì vậy đám phản quân vốn luôn tôn sùng khả năng chiến đấu của Alpha cũng không nắm được ai thuộc gia tộc nào.
Không ngoài dự đoán, Langdon quả thật không biết Lucia vốn là nữ giới. Gã quan sát người thanh niên với vẻ hứng thú nhàn nhạt, mở miệng ra lệnh: “Đến soái hạm của tôi, chúng ta đàm phán trực tiếp ở đấy.”
Gã vừa dứt lời, Teval sa sầm mặt, những Alpha khác cũng kích động, chỉ muốn nhào lên xé xác Langdon.
Thủ lĩnh phản quân điềm nhiên cười: “Kích động cái gì? Một đứa cũng có đủ cho tụi bây chia đâu.”
Teval phẫn nộ đáp: “Xin hãy chú ý ngôn từ! Đàm phán song phương phải được tiến hành ở khu vực của phe thứ ba trung lập, bằng không làm sao chúng tôi có thể đảm bảo quý vị sẽ không xâm phạm đến sự an toàn của đại biểu?”
Langdon lười biếng đáp: “Ở đây không có phe thứ ba, lại càng không thể đáp xuống hành tinh khí. Thôi, dù sao kẻ đang bị vây sắp chết đói là Nguyên soái của các người, làm sao tùy thích, ta đây không vội.”
Teval trầm giọng đáp: “Chớ nên vênh váo, bằng không chủ pháo tàu Tĩnh Dã rất vui lòng được thăm hỏi quý vị một phen.”
Lâm Kính Dã bình thản chứng kiến phó quan biểu diễn một màn uy hiếp vô bổ. Anh biết quân địch sẽ nhân cơ hội thăm dò tàu “Tĩnh Dã” để phán đoán xem những lời của Teval rốt cuộc có thật hay không, vì vậy trước khi gửi yêu cầu liên lạc cho đối phương, anh đã ra lệnh dồn toàn bộ năng lượng vào việc mở khiên chắn phía trước.
Khi khiên được mở hết công suất, cho dù là tàu vận chuyển cũng có thể tạm thời ngăn cản tín hiệu quét radar của đối phương, khi ấy chúng chỉ có thể phán đoán bằng mắt thường.
Mà có hệ thống ngụy trang ba chiều, chiến lực của chiến hạm này là một dấu chấm hỏi.
Tàu vận chuyển vốn không thể có tàu hộ tống đi theo, nhưng việc lớn liên quan đến Nguyên soái sao lại có thể chỉ phái một tinh hạm lẻ loi đến cho được.
Dựa theo căn dặn của anh, Teval cố tình bỏ qua đề tài này. Hắn càng không nói thì càng tạo thành ấn tượng “bọn ta có đại quân đang ẩn nấp” với đối phương.
Lâm Kính Dã lẳng lặng đứng một bên, những đầu ngón tay thon thả khẽ nhịp vào lòng bàn tay, tính toán thời cơ.
Sau một phen uy hiếp hăm dọa suông, sắc mặt Langdon trở nên lạnh lùng, hạ giọng nói: “Không ngờ tinh hạm Liên bang lại có thể xuyên qua tinh vân mà không bị hư hại.”
Teval đáp: “Cũng không phải hoàn toàn, vừa nãy mạn tàu mới bị va phải.”
Langdon nhếch mép: “Vậy chúng ta còn phải cãi nhau đến khi nào? Cậu sợ cái gì hả thiếu gia? Chúng tôi cũng không ăn thịt Omega.”
Cũng đến lúc rồi.
Lâm Kính Dã bước lên nửa bước, cẩn thận nhìn “Hạm trưởng” một phen rồi quay sang Langdon.
“Được, tôi sẽ đến gặp ngài.”
Teval mở to mắt, đưa tay cản anh lại, thấp giọng gắt lên: “Đừng manh động! Cậu cũng biết thái độ của phản quân với Omega…”
Nhưng Lâm Kính Dã nhẹ nhàng lắc đầu.
Langdon chăm chú quan sát động tác của họ, ngó lơ Teval, nhếch mép nói với Lâm Kính Dã: “Tại hạ vô cùng hoan nghênh.”
Lâm Kính Dã nhanh chóng nói: “Nhưng tôi có điều kiện.”
Gã phản quân cười: “Nói đi.”
“Triệt hạ vòng vây của quý vị.”
“Đang ngủ mơ à thiếu gia?” Langdon nheo mắt lại: “Bọn tôi rút lui để Nguyên soái của các người lao ra chắc?”
Đôi môi nhạt màu của Omega dịu dàng phía đối diện mím lại.
Cũng đẹp đấy chứ.
Nghĩ vậy, Langdon ngoắc tay: “Có thể tản ra một chút và tạm tắt kỹ thuật nhiễu sóng, để các người xác định Nguyên soái vẫn còn tay chân lành lặn, rụt cổ như rùa ở đó. Thế đã đủ thành ý chưa?”
Omega bên kia quả nhiên thở phào nhẹ nhõm.
“Được.” Lâm Kính Dã gật đầu: “Yêu cầu thứ hai: tôi muốn đưa đội xung phong theo làm hộ vệ.”
“Lại nữa.” Khóe môi Langdon nhếch lên: “Mang cả một đội Alpha cấp A đến, định chiếm luôn phi thuyền của tại hạ hay gì? Chỉ được mang một tên.”
Đài chỉ huy rơi vào im lặng. Teval nghiến răng: “Phó quan Jomy của tôi sẽ đi cùng thiếu gia Fiditz đến tinh hạm của quý vị. Hy vọng quý vị không động tay động chân trong bóng tối.”
Langdon liếc cậu lính trẻ đang đứng nghiêm kế bên, nói: “Cung kính chờ đợi.”
Đường truyền liên lạc vừa được ngắt, Teval lập tức thở phào: “Hạm trưởng, thành công rồi.”
Vẻ dịu dàng giữa đôi mày Lâm Kính Dã đã được thay bằng sự nghiêm túc quyết đoán. Anh ra lệnh: “Các đơn vị sẵn sàng đợi lệnh, hành động theo kế hoạch. Teval, liên tục giám sát tín hiệu của tôi.”
Khẽ dừng lại một hồi, anh tắt hệ thống truyền tin trên tàu, chỉ nói với những người ở đài chỉ huy: “Nếu tình hình có thay đổi, lập tức mở lá chắn lao vào vành đai, hội quân cùng Nguyên soái.”
Teval trả lời sau một giây trầm mặc: “Rõ, thưa Hạm trưởng.”
“Jomy.” Hạm trưởng lại quay sang cậu đội trưởng giả làm phó quan, lạnh nhạt ra lệnh: “Đi kiểm kê vũ trang, ba phút sau gặp tôi ở đường băng.”
Trên thực tế, cho dù hạm trưởng văn chức đội tiếp viện tuyến hai có quân hàm cao hơn nhưng cũng không có quyền chỉ huy Jomy, vậy mà cậu lính trẻ vẫn phục tùng mệnh lệnh theo bản năng.
“Rõ, thưa Hạm trưởng!”
Bởi vì cậu nhìn thấy máu và lửa ánh lên trong mắt người thanh niên này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook