Phần 1:

Tôi nhìn màn hình wechat, nụ cười trên mặt dần trở nên gượng gạo.

Lịch sử trò chuyện cùng Lý Huy vẫn dừng lại ở bảy tám ngày trước. Nhớ đến chuyện gã thường xuyên thức đêm tăng ca, tôi hỏi có muốn mua chút đồ đến công ty ăn không, ai ngờ gã lại từ chối.

Dù sao cũng muốn gặp bạn trai một chút, thế là, cuối cùng tôi vẫn mua súp bao tử dê gã thích nhất đến chung cư.

Song lúc về nhà nhìn thấy tôi, dường như gã chẳng hề cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn hơi lạnh lùng, chỉ ăn loa qua vài ngụm đã đổ đi.

Người đàn ông mở máy tính ra, không hề ngẩng đầu lên, tựa như hơi thở của tôi khiến đối phương cảm thấy rất phiền chán, như muốn vội vã đuổi người.

Trong phòng khách rõ ràng vẫn bật lò sưởi, nhưng khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy tay chân lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tôi quen Lý Huy lúc đi du học ở nước ngoài. Chuyên ngành của tôi là nghệ thuật, còn gã học máy tính. Hồi đó không chỉ phải cặm cụi với chương trình học nặng nề, mà còn lao đầu kiếm tiền lo sinh hoạt phí, căn bản không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.

Vậy nên lúc gã tỏ tình, đương nhiên tôi không hề đồng ý.

Dù vậy, gã vẫn luôn lặng lẽ bên cạnh tôi. Năm ấy, trận tuyết lớn ở Boston khiến hệ thống tàu điện ngầm tạm dừng hoạt động, chính gã là người cõng tôi hai tiếng đồng hồ đến trường, nhìn hai chân bị đông lạnh của thiếu niên, lòng tôi chợt mềm nhũn.


Sau đó chúng tôi yêu nhau ba năm liền, vì muốn theo kịp xu hướng mạng trong nước nên gã tạm nghỉ học, về nước gây dựng sự nghiệp.

Cũng vì áp lực công việc và lệch múi giờ, hai chúng tôi dần ít tương tác với nhau hơn.

Sau khi tốt nghiệp trở về, tôi từng thử hỏi gã muốn kết hôn không, nhưng lần nào người này cũng bảo, đợi sự nghiệp của mình thành công đã, em đừng nóng vội.

Tôi sẵn sàng đợi, nhưng thật sự không biết gã có cần mình không.

Chữ “được” vừa xuất hiện trên màn hình chợt làm tôi như quay trở lại hiện thực.

Bọn tôi là mối tình đầu của nhau, căn bản không có ánh trăng sáng gì cả. Gã biết rõ đây chỉ là trò đùa, nhưng vẫn dứt khoát trả lời như thế, sợ rằng người này cũng chẳng thèm giả vờ nữa.

Cũng đúng thôi, gã chưa bao giờ lãng phí thời gian vào những chuyện chẳng có ý nghĩa, huống chi lúc này lại có một người phụ nữ giỏi giang đủ tư cách sóng vai bên cạnh mình.

Chị gái sinh đôi của tôi, Giang Cầm.

Phần 2:

Hai người này quen nhau ít nhiều cũng có công lao của tôi.

Lúc ấy Giang Cầm vừa tốt nghiệp đang hì hục tìm việc, tuy cô ta học khoa máy tính của trường đại học top đầu trong nước, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng tốt nghiệp thôi.

Năng lực chẳng đâu vào đâu, có mơ cũng chẳng vượt qua được bài kiểm tra của mấy công ty lớn, vậy nên tốt nghiệp mấy tháng rồi vẫn không tìm được việc.

Vì muốn thể hiện trước mặt ba mẹ tôi, Lý Huy chủ động đề xuất muốn để Giang Cầm đến công ty của mình học tập. Không ngờ người luôn kiêu ngạo như Giang Cầm lại đồng ý ngay.

Lúc đầu, Lý Huy nể mặt tôi mới sắp xếp Giang Cầm công việc khá nhàn rỗi, hai người cũng rất ít khi giao lưu.

Thời gian sau, công ty Lý Huy xuất hiện hai cuộc khủng hoảng về chương trình, đều do Giang Cầm hỗ trợ giải quyết, gã lập tức điều người đến bộ phận chính.

Mà đề tài lúc chúng tôi hẹn hò cũng cũng trở thành những chuyện liên quan đến Giang Cầm, Giang Cầm và Giang Cầm.


Tôi cũng từng trách móc,

Nhưng gã lại nghĩ rằng tôi đang làm loạn:

“Giang Cầm giúp anh chuyện quan trọng như thế, anh khen hai vài ba câu thì sao nào? Một đại tiểu thư học nghệ thuật như em căn bản không hiểu được sự cực khổ của anh. Hơn nữa, cô ấy là chị em đấy, bọn anh thì có gì được chứ!”

Miệng nói mấy câu có vẻ chính đáng đấy, nhưng hành động lại hoàn toàn không phải thế.

Gã thường xuyên đưa đón tôi về nhà, lần nào cũng đều chủ động tiễn tôi đến cửa. Rõ ràng tới gặp tôi, nhưng ánh mắt hắn lại lướt qua tôi, theo bản năng nhìn về phía khác.

Trong nhà hay trên xe đều xuất hiện thêm những thứ nhỏ nhắn đáng yêu, mấy hôm trước tôi từng nhìn thấy những vật giống thế này trong phòng Giang Cầm.

Những hành động lén lút này khiến tôi cảm thấy khá khó chịu, nhưng cũng biết nếu nói ra, Lý Huy cũng nghĩ đủ mọi lí do phản bác, thế khác nào tôi lại thành người vô cớ gây sự.

Vừa nhậm chức trong công ty mới, công việc bận bịu đến mức chẳng có thời gian ngủ.

Nhưng tôi vẫn cố gắng dành thời gian cho gã, mỗi tuần hai người ít nhất gặp nhau một lần, cũng giống như lúc trước ở nước ngoài.

Một tháng trước, tôi đặt một nhà hàng mình đã thích từ lâu, trang điểm thật xinh đẹp, vô cùng chờ mong với lần hẹn hò vào tối hôm đó. Nhưng suốt buổi đó, dường như gã đều cúi mặt chơi điện thoại, khóe miệng cũng thường xuyên cong lên.

Tôi hỏi có phải có chuyện gì vui không, gã lập tức khóa màn hình đặt trên bàn, mờ mịt hỏi em đang nói gì vậy.


Qua một lúc sau, gã lại lấy lí do công ty có việc bận vội vàng đi trước, trước khi đi còn gói thêm một phần mỳ Ý, bảo rằng đêm nay tăng ca sẽ ăn sau. Cùng lúc đó, tôi thấy Giang Cầm đăng ảnh trên vòng bạn bè.

Trên ảnh là chiếc bàn làm việc để đầy tài liệu, trong góc chợt lộ ra nửa cái bánh mì đang ăn dở.

Caption là: Tăng ca tăng ca! Cố gắng làm việc để sếp Lý mua biệt thự!

Lời văn vừa nghịch ngợm vừa hóm hỉnh, là kiểu Lý Huy thích nhất.

Dưới phần like ảnh có một tài khoản trông khá xa lạ, nhấn vào mới biết mình đặt biệt danh cho người này là “bạn trai yêu dấu”, gã thay avatar lúc nào tôi cũng chẳng biết.

Bức ảnh trước đó là tôi cố ý vẽ thuở vừa ở bên nhau.

Bút pháp non nớt, nhưng sắc thái lại vô cùng sặc sỡ.

Tôi chết lặng nuốt miếng thịt bò thơm ngon trong miệng, nhưng chẳng hề cảm nhận được hương vị của nó.

Hóa ra thứ tôi luôn chờ mong, kết quả cũng chỉ đến vậy thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương