Ô Danh
-
Chương 31: Kinh nhiễu
Kinh nhiễu: quấy nhiễu, nhiễu loạn, làm cho hốt hoảng, kinh hoàng
- --
"Là người của phủ Tuế An hầu? Ngươi chắc chắn chứ?"
Ám vệ đáp: "Người đó có thân phận đặc biệt, che giấu rất sâu. Vốn dĩ thuộc hạ không ra tra ra chi tiết kẻ đó được, nhưng… lúc thuộc hạ theo người tới phủ Tuế An hầu, đứng trong góc có thấy y xuất hiện trong thiên viện của tiểu hầu gia."
Đoan Minh Sùng cau mày.
Ám vệ vội nói: "Dù chỉ có duyên nhìn từ xa một lần nhưng thuộc hạ tuyệt đối không nhận nhầm."
Đoan Minh Sùng quay đầu nhìn Tuế Yến, hắn đưa lưng về phía mình, còn đang vui vẻ cắn hạt thông nhỏ.
Rơi vào lặng yên.
Ám vệ cẩn thận nói: "Điện hạ, tiểu hầu gia ngài ấy…"
Đoan Minh Sùng lắc đầu: "Chuyện này có điều kỳ lạ, ngươi dẫn theo người đè việc này xuống, đừng làm ầm ĩ."
Ám vệ do dự: "Nhưng điện hạ, nếu lần này ngũ điện hạ thật sự bị… chuyện này đối với người cũng là trăm lợi chứ không tổn hại…"
Bỗng chốc vẻ mặt Đoan Minh Sùng nặng nề: "Ý ngươi là mong cô bỏ mặc huynh đệ ruột thịt của mình, thấy chết mà không cứu đúng không?"
Ám vệ vội vàng quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám."
Có lẽ do giọng Đoan Minh Sùng quá lớn, Tuế Yến mịt mờ ngoái lại nhìn bọn họ.
Đoan Minh Sùng day trán, y thu lại vẻ giận giữ rồi phất tay: "Đi đi, làm việc cho sạch sẽ, đừng làm liên lụy tới phủ Tuế An hầu."
Ám vệ nhận lệnh rời đi.
Đoan Minh Sùng hít một hơi thật sâu rồi mới quay lại chỗ Tuế Yến.
Tuế Yến đang vui vui vẻ vẻ ăn đống hạt thông ôm trong tay, hắn chớp mắt nhìn Đoan Minh Sùng rồi hỏi y: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đoan Minh Sùng đáp: "Chút việc vặt thôi."
Tuế Yến quay nhìn phía sau, không trông thấy hình bóng của ảnh vệ nữa hắn mới nói thầm: "Tên ám vệ đó của ngài chẳng hiểu chuyện gì cả, nhanh nhanh đổi người đi."
Đoan Minh Sùng: "Lại dọa tới ngài à?"
Tuế Yến bất mãn đáp: "Lúc nào người khác làm việc quan trọng gã đều đi tới nói chuyện, chẳng có mắt nhìn chút nào cả."
Đoan Minh Sùng nghĩ thầm chơi đùa là chuyện quan trọng của ngài đấy à?
Cơ mà y biết, hỏi chuyện này thì thể nào cũng nhận được đáp án "Đúng vậy", y chẳng làm việc dư thừa nữa, chỉ cười cười: "Được, quay về sẽ đổi người."
Nghe vậy Tuế Yến mới vui vẻ, hắn đưa hạt thông ra: "Nếm thử không?"
Đoan Minh Sùng có hơi do dự: "Đồ vật ở ngoài…"
Tuế Yến thấy y sắp sửa mang cái lý do gì mà đồ bên ngoài không sạch sẽ ra để từ chối, hắn bĩu môi, chớp mắt với Đoan Minh Sùng rồi nói: "Ta vừa tự tay tách đấy, thử một hạt nha, ngon lắm á."
Đoan Minh Sùng cúi đầu xuống nhìn, y phát hiện trong lòng bàn tay Tuế Yến là nhân hạt thông đã được tách vỏ. Tầm mắt y dời đến đầu ngón tay của hơi đỏ của Tuế Yến thì nhất thời mềm lòng, y đưa tay nhặt hai viên đưa vào trong miệng.
Tuế Yến nhìn y như thể mình vừa dâng lên báu vật: "Ngon không?" .
||||| Truyện đề cử: 1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ |||||
Đoan Minh Sùng hơi gật đầu: "Ừm."
Hai người đang trò chuyện thì bên tai vang lên tiếng nổ. Tuế Yến ngẩng đầu, một cụm pháo hoa bay vụt lên trời, ánh sáng vỡ vụn trong tiếng "đùng đùng" giữa trời rồi lụi tàn.
Tuế Yến đẩy y: "Bắt đầu rồi kìa!"
Đây là lần đầu tiên Đoan Minh Sùng trông thấy pháo hoa được bắn lên trời trong khoảng cách gần đến vậy. Pháo hoa bất chợt nổ tung soi cho bầu trời đen nhánh sáng rực rỡ, ngay khi ánh sáng còn chưa mất, hàng loạt cụm pháo hoa khác được phóng lên bầu trời, không ngừng nở rộ.
Ngẩng đầu nhìn những điểm sáng vỡ vụn liên tục nổ ra giữa trời ngày một nhiều, y bỗng nghĩ không đâu: "Trong mấy cuốn truyện đó hình như cũng có nói chỉ có hai người trong lòng có nhau mới hẹn nhau ngắm pháo hoa."
"A Yến y... y có biết không?"
Lòng ham học hỏi của thái tử điện hạ rất lớn, vừa định vỗ Tuế Yến để hỏi nhưng lại nghĩ tới cái vụ hiểu lầm lúc thả hoa đăng, y thức thời thu tay lại.
"Mấy truyện ấy tám chín phần mười là lừa người, chuyện này hẳn cũng giả hết tám phần." Đoan Minh Sùng nghĩ thầm, "Vẫn là quay về đốt bỏ mới được."
Pháo hoa bay lên bầu trời, chúng rực rỡ và chói lóa nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, nhanh chóng lụi tàn tới đáng sợ.
…
Quân Cảnh Hành vận áo xanh đứng một mình bên bờ sông Minh Hà, y hơi ngửa mặt nhìn pháo hoa nơi chân trời, không biết y đang nghĩ gì mà bỗng nhếch môi cười.
"Ta còn chưa có ý định tự mình ra tay các vị đã ngửi mùi tìm tới, đúng thật là…" y hơi rủ mắt, lúm đồng tiền như hoa nhưng lời nói ra chỉ khiến người ta hận không thể đá y xuống sông băng.
Mấy ám vệ bị y châm chọc ra mặt là chó không chút biểu cảm bước ra từ bóng đêm, vừa gặp đã chẳng quanh co: "Ám hại hoàng tử là tội lớn phải diệt cửu tộc, ngươi không sợ chết không toàn thây à?"
Nghe câu ấy, Quân Cảnh Hành hệt như nghe chuyện cười thú vị vậy. Y bỗng đưa tay đỡ trán, bờ vai phát run vì phải nhịn cười, tiếng cười từng chút một tràn ra khỏi cổ họng.
Y cười không thành tiếng, sau khi buông tay ra mới thấy vành mắt y ửng đỏ, đuôi mắt hơi cong còn vương chút nước.
"Cửu tộc?" Quân Cảnh Hành nhẹ nhàng lau vệt nước nơi khóe mắt, tay áo rộng rũ xuống khiến cho tấm lưng y càng thêm gầy gò. Y vừa cười vừa hỏi: "Ở đâu?"
Ám vệ lạnh lùng nhìn y, trong bóng tối lại vụt ra mấy người bận đồ đen từ từ đi tới gần.
Quân Cảnh Hành như chẳng nhận ra. Y quay người lại đối diện với sông Minh Hà phủ đầy tuyết sương rồi ngước lên tiếp tục nhìn bầu trời ngập tràn những đốm sáng rực rỡ. Y thở dài rồi khẽ khàng nói: "Hoa kia cùng nở trên cành, cùng sinh chung gốc điềm lành thế kia, một mai gió cuốn chia lìa, hoa vào đài các hoa rìa ruộng dâu."
Giọng Quân Cảnh trong trẻo, âm thanh y mềm mại tựa như ngâm điệu hát nào đấy, càng nghe càng thấy thê lương.
Y đứng cô độc một mình, tay áo đầy gió lạnh, sau lưng y lại là phồn hoa thịnh thế rực rỡ như khi pháo hoa nở rộ.
"Đúng là Đoan Hi Thần thật đáng hận, ngay cả trong giấc mơ ta cũng hận không thể tự tay đâm hắn, nhưng mà…" Mái tóc dài bị gió thổi bay, Quân Cảnh Hành nhẹ nhàng vuốt xuống, giọng y nói chuyện vừa dịu dàng lại nhỏ nhẹ.
"... ai nói với ngươi ta sẽ tự mình ra tay?"
Pháo hoa trong lễ hoa đăng đốt suốt một khắc, khắp con phố mọi người đều dừng chân ngẩng đầu nhìn bầu trời pháo hoa rộ lên, từ tốn chuyện trò, tiếng người nói bị tiếng nổ đì đùng đinh tai nhức óc phủ lấy.
Đoan Hi Thần cầm lò sưởi tay không có than đứng ở phía trước con phố, gã hơi ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời, nụ cười trên khuôn mặt như tranh vẽ bỗng chốc dịu dàng ấm áp hẳn.
Đầu phố người đến kẻ đi bất chợt có mấy đứa trẻ xách theo chong chóng giấy vui vẻ cười đùa chạy ngang qua người gã.
Ngón tay gã vô ý miết vào hoa văn trên lò sưởi, một tên thị tùng từ từ đi tới nói khẽ: "Điện hạ, nên về rồi."
Đoan Hi Thần híp mắt nhìn bầu trời ngày một ít pháo hoa kia, gã nhẹ nhàng nói: "Không vội."
Thị tùng nào dám xen vào chuyện của gã, tên đó vội cúi người lui xuống.
Lúc pháo hoa được bắn hết thì cũng tới lúc cấm đi đêm, đám người tốp năm tốp ba từ đường chính liên tục ùa vào đường bên, nói nói cười cười rời đi.
Đoan Hi Thần vẫn không nhúc nhích, gã ngửa mặt nhìn bầu trời chỉ còn sót lại một cụm pháo hoa nở rộ.
Mấy đứa trẻ cầm chong chóng vui cười chạy qua từ bên cạnh, một cô bé bị tuột lại phía sau, nó thở hổn hển gọi bọn kia: "Chờ ta với!"
Mấy đứa kia quay qua làm mặt quỷ với nó: "Ngươi đuổi kịp bọn ta đi rồi bọn ta đợi ngươi nha!"
Cô bé ấy sắp chảy nước mắt khóc tới nơi, chắc là không thấy đường đi, cô bé giậm chân rồi chạy về phía bên người Đoan Hi Thần.
"Ca ca! Đợi ta với!"
Thị tùng đứng cạnh kinh hãi, hắn vội chạy sang cản lại. Đoan Hi Thần thu hồi ánh nhìn rồi cúi xuống liếc cô bé một cái, vậy mà lại chẳng tức giận, trong mắt còn hiện ra một tia nhìn thích thú.
Đoan Hi Thần quyền cao chức trọng, hoàng đế cực kỳ sủng ái gã, không biết có phải vì từ bé đã được nuông chiều đến không coi ai ra gì không mà tính tình cực kỳ kì dị.
Gã ưa ăn chơi đàng điếm, đùa cợt quyền thế, không biết là quái gở thế nào mà lại hết mực yêu thích trẻ con ít tuổi xinh đẹp, có khi trên đường thấy ai vừa mắt thì có đến tám phần sẽ cho người đưa về phủ cho mình.
Thị tùng theo gã đã nhiều năm, cũng đã giúp gã bắt không ít người. Bây giờ thấy gã dường như có hứng thú với đứa trẻ này thì đôi mắt hắn tối xuống, động tác bước lên cản cũng bỏ ngỏ.
Cô bé kia bị kẹt lại, chạm ngay vào lòng Đoan Hi Thần.
Nó hoảng sợ ngẩng đầu nhìn gã, nước mắt lưng tròng. Chắc cô bé cũng bị dọa, nước mắt cứ thế rơi xuống, nó lúng túng: "Ca… Ca ca…"
Đồng tử gã hơi co lại.
Hắn dáng cao gầy, áo choàng to rộng rủ xuống che nửa bên người cô bé. Dường như thị tùng đứng bên cảm thấy có điều không ổn, hắn đang định bước lên trước, đầu phố bỗng xuất hiện một nhóm người cầm theo đèn lồng ùa tới, thân người họ chắn hết tầm mắt đám người theo hầu.
Cô bé hơi ngẩng lên nhìn gã, nước mắt rơi càng tợn nhưng trong đôi mắt trong trẻo lại chẳng có chút gì là sợ hãi mà chỉ có sự lạnh băng.
Đoan Hi Thần hơi lảo đảo.
Máu từ từ tràn ra khỏi miệng vết thương, thuận theo kẽ hở ngón tay cô bé chảy xuống.
Cô bé chớp mắt nhè nhẹ, nước mắt như hạt lưu ly từ từ lăn trên khuôn mặt. Rõ ràng chỉ là con nhãi 7, 8 tuổi nhưng ánh mắt lại thản nhiên, máu lạnh như binh sĩ từng kinh qua qua chiến trận vậy.
Cô bé nhếch môi nở một nụ cười quỷ dị, nó đè thấp giọng: "Điện hạ đã thích trẻ con đến vậy thì chết trong tay trẻ con ngài nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ nhỉ?"
"Cái gọi là ăn miếng trả miếng không phải là như thế này sao?"
Đoan Hi Thần kinh hãi nhìn con nhãi đó, gã muốn kêu ra tiếng nhưng không hiểu sao cả người cứng ngắt.
"Ngươi…"
Cô bé nói xong thì nhẹ nhàng rút dao găm khỏi bụng Đoan Hi Thần, nương theo áo choàng giấu dao vào tay áo.
Nó lùi mấy bước, vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh xắn ấy lại lần nữa đeo lên vẻ đáng thương, nó khiếp hãi yếu ớt nhìn Đoan Hi Thần, run rẩy nói: "Làm kinh động quý nhân rồi!"
Nói xong, nó sợ hãi chạy đi.
- --
"Là người của phủ Tuế An hầu? Ngươi chắc chắn chứ?"
Ám vệ đáp: "Người đó có thân phận đặc biệt, che giấu rất sâu. Vốn dĩ thuộc hạ không ra tra ra chi tiết kẻ đó được, nhưng… lúc thuộc hạ theo người tới phủ Tuế An hầu, đứng trong góc có thấy y xuất hiện trong thiên viện của tiểu hầu gia."
Đoan Minh Sùng cau mày.
Ám vệ vội nói: "Dù chỉ có duyên nhìn từ xa một lần nhưng thuộc hạ tuyệt đối không nhận nhầm."
Đoan Minh Sùng quay đầu nhìn Tuế Yến, hắn đưa lưng về phía mình, còn đang vui vẻ cắn hạt thông nhỏ.
Rơi vào lặng yên.
Ám vệ cẩn thận nói: "Điện hạ, tiểu hầu gia ngài ấy…"
Đoan Minh Sùng lắc đầu: "Chuyện này có điều kỳ lạ, ngươi dẫn theo người đè việc này xuống, đừng làm ầm ĩ."
Ám vệ do dự: "Nhưng điện hạ, nếu lần này ngũ điện hạ thật sự bị… chuyện này đối với người cũng là trăm lợi chứ không tổn hại…"
Bỗng chốc vẻ mặt Đoan Minh Sùng nặng nề: "Ý ngươi là mong cô bỏ mặc huynh đệ ruột thịt của mình, thấy chết mà không cứu đúng không?"
Ám vệ vội vàng quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám."
Có lẽ do giọng Đoan Minh Sùng quá lớn, Tuế Yến mịt mờ ngoái lại nhìn bọn họ.
Đoan Minh Sùng day trán, y thu lại vẻ giận giữ rồi phất tay: "Đi đi, làm việc cho sạch sẽ, đừng làm liên lụy tới phủ Tuế An hầu."
Ám vệ nhận lệnh rời đi.
Đoan Minh Sùng hít một hơi thật sâu rồi mới quay lại chỗ Tuế Yến.
Tuế Yến đang vui vui vẻ vẻ ăn đống hạt thông ôm trong tay, hắn chớp mắt nhìn Đoan Minh Sùng rồi hỏi y: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đoan Minh Sùng đáp: "Chút việc vặt thôi."
Tuế Yến quay nhìn phía sau, không trông thấy hình bóng của ảnh vệ nữa hắn mới nói thầm: "Tên ám vệ đó của ngài chẳng hiểu chuyện gì cả, nhanh nhanh đổi người đi."
Đoan Minh Sùng: "Lại dọa tới ngài à?"
Tuế Yến bất mãn đáp: "Lúc nào người khác làm việc quan trọng gã đều đi tới nói chuyện, chẳng có mắt nhìn chút nào cả."
Đoan Minh Sùng nghĩ thầm chơi đùa là chuyện quan trọng của ngài đấy à?
Cơ mà y biết, hỏi chuyện này thì thể nào cũng nhận được đáp án "Đúng vậy", y chẳng làm việc dư thừa nữa, chỉ cười cười: "Được, quay về sẽ đổi người."
Nghe vậy Tuế Yến mới vui vẻ, hắn đưa hạt thông ra: "Nếm thử không?"
Đoan Minh Sùng có hơi do dự: "Đồ vật ở ngoài…"
Tuế Yến thấy y sắp sửa mang cái lý do gì mà đồ bên ngoài không sạch sẽ ra để từ chối, hắn bĩu môi, chớp mắt với Đoan Minh Sùng rồi nói: "Ta vừa tự tay tách đấy, thử một hạt nha, ngon lắm á."
Đoan Minh Sùng cúi đầu xuống nhìn, y phát hiện trong lòng bàn tay Tuế Yến là nhân hạt thông đã được tách vỏ. Tầm mắt y dời đến đầu ngón tay của hơi đỏ của Tuế Yến thì nhất thời mềm lòng, y đưa tay nhặt hai viên đưa vào trong miệng.
Tuế Yến nhìn y như thể mình vừa dâng lên báu vật: "Ngon không?" .
||||| Truyện đề cử: 1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ |||||
Đoan Minh Sùng hơi gật đầu: "Ừm."
Hai người đang trò chuyện thì bên tai vang lên tiếng nổ. Tuế Yến ngẩng đầu, một cụm pháo hoa bay vụt lên trời, ánh sáng vỡ vụn trong tiếng "đùng đùng" giữa trời rồi lụi tàn.
Tuế Yến đẩy y: "Bắt đầu rồi kìa!"
Đây là lần đầu tiên Đoan Minh Sùng trông thấy pháo hoa được bắn lên trời trong khoảng cách gần đến vậy. Pháo hoa bất chợt nổ tung soi cho bầu trời đen nhánh sáng rực rỡ, ngay khi ánh sáng còn chưa mất, hàng loạt cụm pháo hoa khác được phóng lên bầu trời, không ngừng nở rộ.
Ngẩng đầu nhìn những điểm sáng vỡ vụn liên tục nổ ra giữa trời ngày một nhiều, y bỗng nghĩ không đâu: "Trong mấy cuốn truyện đó hình như cũng có nói chỉ có hai người trong lòng có nhau mới hẹn nhau ngắm pháo hoa."
"A Yến y... y có biết không?"
Lòng ham học hỏi của thái tử điện hạ rất lớn, vừa định vỗ Tuế Yến để hỏi nhưng lại nghĩ tới cái vụ hiểu lầm lúc thả hoa đăng, y thức thời thu tay lại.
"Mấy truyện ấy tám chín phần mười là lừa người, chuyện này hẳn cũng giả hết tám phần." Đoan Minh Sùng nghĩ thầm, "Vẫn là quay về đốt bỏ mới được."
Pháo hoa bay lên bầu trời, chúng rực rỡ và chói lóa nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, nhanh chóng lụi tàn tới đáng sợ.
…
Quân Cảnh Hành vận áo xanh đứng một mình bên bờ sông Minh Hà, y hơi ngửa mặt nhìn pháo hoa nơi chân trời, không biết y đang nghĩ gì mà bỗng nhếch môi cười.
"Ta còn chưa có ý định tự mình ra tay các vị đã ngửi mùi tìm tới, đúng thật là…" y hơi rủ mắt, lúm đồng tiền như hoa nhưng lời nói ra chỉ khiến người ta hận không thể đá y xuống sông băng.
Mấy ám vệ bị y châm chọc ra mặt là chó không chút biểu cảm bước ra từ bóng đêm, vừa gặp đã chẳng quanh co: "Ám hại hoàng tử là tội lớn phải diệt cửu tộc, ngươi không sợ chết không toàn thây à?"
Nghe câu ấy, Quân Cảnh Hành hệt như nghe chuyện cười thú vị vậy. Y bỗng đưa tay đỡ trán, bờ vai phát run vì phải nhịn cười, tiếng cười từng chút một tràn ra khỏi cổ họng.
Y cười không thành tiếng, sau khi buông tay ra mới thấy vành mắt y ửng đỏ, đuôi mắt hơi cong còn vương chút nước.
"Cửu tộc?" Quân Cảnh Hành nhẹ nhàng lau vệt nước nơi khóe mắt, tay áo rộng rũ xuống khiến cho tấm lưng y càng thêm gầy gò. Y vừa cười vừa hỏi: "Ở đâu?"
Ám vệ lạnh lùng nhìn y, trong bóng tối lại vụt ra mấy người bận đồ đen từ từ đi tới gần.
Quân Cảnh Hành như chẳng nhận ra. Y quay người lại đối diện với sông Minh Hà phủ đầy tuyết sương rồi ngước lên tiếp tục nhìn bầu trời ngập tràn những đốm sáng rực rỡ. Y thở dài rồi khẽ khàng nói: "Hoa kia cùng nở trên cành, cùng sinh chung gốc điềm lành thế kia, một mai gió cuốn chia lìa, hoa vào đài các hoa rìa ruộng dâu."
Giọng Quân Cảnh trong trẻo, âm thanh y mềm mại tựa như ngâm điệu hát nào đấy, càng nghe càng thấy thê lương.
Y đứng cô độc một mình, tay áo đầy gió lạnh, sau lưng y lại là phồn hoa thịnh thế rực rỡ như khi pháo hoa nở rộ.
"Đúng là Đoan Hi Thần thật đáng hận, ngay cả trong giấc mơ ta cũng hận không thể tự tay đâm hắn, nhưng mà…" Mái tóc dài bị gió thổi bay, Quân Cảnh Hành nhẹ nhàng vuốt xuống, giọng y nói chuyện vừa dịu dàng lại nhỏ nhẹ.
"... ai nói với ngươi ta sẽ tự mình ra tay?"
Pháo hoa trong lễ hoa đăng đốt suốt một khắc, khắp con phố mọi người đều dừng chân ngẩng đầu nhìn bầu trời pháo hoa rộ lên, từ tốn chuyện trò, tiếng người nói bị tiếng nổ đì đùng đinh tai nhức óc phủ lấy.
Đoan Hi Thần cầm lò sưởi tay không có than đứng ở phía trước con phố, gã hơi ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời, nụ cười trên khuôn mặt như tranh vẽ bỗng chốc dịu dàng ấm áp hẳn.
Đầu phố người đến kẻ đi bất chợt có mấy đứa trẻ xách theo chong chóng giấy vui vẻ cười đùa chạy ngang qua người gã.
Ngón tay gã vô ý miết vào hoa văn trên lò sưởi, một tên thị tùng từ từ đi tới nói khẽ: "Điện hạ, nên về rồi."
Đoan Hi Thần híp mắt nhìn bầu trời ngày một ít pháo hoa kia, gã nhẹ nhàng nói: "Không vội."
Thị tùng nào dám xen vào chuyện của gã, tên đó vội cúi người lui xuống.
Lúc pháo hoa được bắn hết thì cũng tới lúc cấm đi đêm, đám người tốp năm tốp ba từ đường chính liên tục ùa vào đường bên, nói nói cười cười rời đi.
Đoan Hi Thần vẫn không nhúc nhích, gã ngửa mặt nhìn bầu trời chỉ còn sót lại một cụm pháo hoa nở rộ.
Mấy đứa trẻ cầm chong chóng vui cười chạy qua từ bên cạnh, một cô bé bị tuột lại phía sau, nó thở hổn hển gọi bọn kia: "Chờ ta với!"
Mấy đứa kia quay qua làm mặt quỷ với nó: "Ngươi đuổi kịp bọn ta đi rồi bọn ta đợi ngươi nha!"
Cô bé ấy sắp chảy nước mắt khóc tới nơi, chắc là không thấy đường đi, cô bé giậm chân rồi chạy về phía bên người Đoan Hi Thần.
"Ca ca! Đợi ta với!"
Thị tùng đứng cạnh kinh hãi, hắn vội chạy sang cản lại. Đoan Hi Thần thu hồi ánh nhìn rồi cúi xuống liếc cô bé một cái, vậy mà lại chẳng tức giận, trong mắt còn hiện ra một tia nhìn thích thú.
Đoan Hi Thần quyền cao chức trọng, hoàng đế cực kỳ sủng ái gã, không biết có phải vì từ bé đã được nuông chiều đến không coi ai ra gì không mà tính tình cực kỳ kì dị.
Gã ưa ăn chơi đàng điếm, đùa cợt quyền thế, không biết là quái gở thế nào mà lại hết mực yêu thích trẻ con ít tuổi xinh đẹp, có khi trên đường thấy ai vừa mắt thì có đến tám phần sẽ cho người đưa về phủ cho mình.
Thị tùng theo gã đã nhiều năm, cũng đã giúp gã bắt không ít người. Bây giờ thấy gã dường như có hứng thú với đứa trẻ này thì đôi mắt hắn tối xuống, động tác bước lên cản cũng bỏ ngỏ.
Cô bé kia bị kẹt lại, chạm ngay vào lòng Đoan Hi Thần.
Nó hoảng sợ ngẩng đầu nhìn gã, nước mắt lưng tròng. Chắc cô bé cũng bị dọa, nước mắt cứ thế rơi xuống, nó lúng túng: "Ca… Ca ca…"
Đồng tử gã hơi co lại.
Hắn dáng cao gầy, áo choàng to rộng rủ xuống che nửa bên người cô bé. Dường như thị tùng đứng bên cảm thấy có điều không ổn, hắn đang định bước lên trước, đầu phố bỗng xuất hiện một nhóm người cầm theo đèn lồng ùa tới, thân người họ chắn hết tầm mắt đám người theo hầu.
Cô bé hơi ngẩng lên nhìn gã, nước mắt rơi càng tợn nhưng trong đôi mắt trong trẻo lại chẳng có chút gì là sợ hãi mà chỉ có sự lạnh băng.
Đoan Hi Thần hơi lảo đảo.
Máu từ từ tràn ra khỏi miệng vết thương, thuận theo kẽ hở ngón tay cô bé chảy xuống.
Cô bé chớp mắt nhè nhẹ, nước mắt như hạt lưu ly từ từ lăn trên khuôn mặt. Rõ ràng chỉ là con nhãi 7, 8 tuổi nhưng ánh mắt lại thản nhiên, máu lạnh như binh sĩ từng kinh qua qua chiến trận vậy.
Cô bé nhếch môi nở một nụ cười quỷ dị, nó đè thấp giọng: "Điện hạ đã thích trẻ con đến vậy thì chết trong tay trẻ con ngài nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ nhỉ?"
"Cái gọi là ăn miếng trả miếng không phải là như thế này sao?"
Đoan Hi Thần kinh hãi nhìn con nhãi đó, gã muốn kêu ra tiếng nhưng không hiểu sao cả người cứng ngắt.
"Ngươi…"
Cô bé nói xong thì nhẹ nhàng rút dao găm khỏi bụng Đoan Hi Thần, nương theo áo choàng giấu dao vào tay áo.
Nó lùi mấy bước, vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh xắn ấy lại lần nữa đeo lên vẻ đáng thương, nó khiếp hãi yếu ớt nhìn Đoan Hi Thần, run rẩy nói: "Làm kinh động quý nhân rồi!"
Nói xong, nó sợ hãi chạy đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook