Ô Danh
-
Chương 121: Tri đạo
Tri đạo
Ta biết hết.
- --
Tri đạo: biết
- --
Đoan Minh Sùng trả giá với Tuế Yến nửa buổi mới cố mà chịu từ một nén hương tăng lên thành một ngày.
Lúc rời đi y cứ ngoái nhìn, có vẻ chẳng muốn đi lắm.
Tuế Yến ngẫm nghĩ rồi đế thêm một câu: "Ngày mai là ngày mai, nửa đêm ngươi không được chạy tới."
Đoan Minh Sùng cau mày, nghiêm túc đáp: "Qua giờ tý* thì là ngày mai."
*Giờ tý: 23h đến 1h sáng
Tuế Yến: "..."
Ngươi tính vượt tường nữa đó hả?
Tuế Yến vô lực: "Giờ tý không được."
Nghe vậy, Đoan Minh Sùng rầu rĩ gật đầu, tiếc nuối rời đi.
Tuế Yến đỡ trán rì rầm gì đấy.
Quân Cảnh Hành nhìn cách hai người ở chung thì thấy thú vị vô cùng nhưng cũng nghi hoặc, hai bên nhiều ngày rồi chẳng được gặp nhau, sao Tuế Yến lại nỡ đuổi Đoan Minh Sùng đi chứ.
Y vừa đi vào định hỏi thì nghe hắn lẩm bẩm một mình: "Kêu y đi cái y đi thiệt à."
Quân Cảnh Hành: "..."
Quân Cảnh Hành thờ ơ: "Còn không phải tại ngươi ép đi à? Giờ đã hối hận hả? Muộn rồi."
Tuế Yến liếc ngang, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ta cóc có hối hận, ngươi đừng nói vớ vẩn."
Quân Cảnh Hành lười cãi với hắn, mất công bị Vô Nguyện xuất quỷ nhập thần đánh: "Rồi rồi, ta ăn nói vớ vẩn… Vậy tóm lại chừng nào chúng ta đến Vãn Phong lâu?"
Tuế Yến để lò sưởi tay lên án rồi ngồi xuống.
"Không đi nữa à?"
Tuế Yến nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cụp mắt nhìn chậu than nóng dưới chân, trong mắt ánh lên ảnh ngược của ngọn lửa vàng khiến cho ánh nước trong mắt như dung nham chảy xuôi.
Hắn vẫn không nói gì, Quân Cảnh Hành có chút bất an, y ướm gọi: "Hầu gia?"
Tuế Yến hoàn hồn, hắn khẽ thì thầm: "Thứ kia có đốt chưa? Nếu còn đó thì lấy ra, ta tự thiêu."
Quân Cảnh Hành sửng sốt rồi chợt hít ngụm khí lạnh, y sợ hãi nhìn hắn.
Tuế Yến liếc thấy phản ứng đó thì khẽ nhắm mắt lại.
Hắn nhẹ thở dài rồi lại mở mắt ra nhìn vào chậu than, nhẹ nhàng nói: "Y thay ta làm việc ta mãi chẳng dám làm, ta… ta tự đốt…"
Coi như chặt đứt niềm nhớ nhung của chính mình vậy.
Ngay cả hơi thở Quân Cảnh Hành cũng buông chậm, y nói nhỏ: "Hầu gia, cho dù thái tử điện hạ không xuống tay, Lệ Chiêu… Lệ Chiêu cũng đã có lòng muốn chết từ lâu."
Giọng nói của Tuế Yến như chỉ nháy mắt nữa sẽ tan biến: "Ta biết."
Ta biết hết.
Chính vì biết hết mới không có cách nào trách tội bất kỳ ai.
Quân Cảnh Hành nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ ấy của Tuế Yến thì hít sâu rồi mới tìm món đồ tối qua mình giấu lại đưa cho hắn.
Tuế Yến cụp mắt, ngón tay hắn run run mở dần lớp vải đỏ của thứ vuông vức kia.
Vải đỏ được ngón tay mảnh dẻ mở ra rủ sang bên, để lộ chiếc hộp gỗ mới tinh bên trong.
Tuế Yến ngưng thở, vành mắt không ngăn được đỏ ửng.
Trên chiếc hộp có khắc hoa văn, là chùm hải đường thật to, góc trái bên dưới còn có chữ "Yến" nho nhỏ được khắc tỉ mỉ đẹp đẽ. Mở hộp ra, vẫn là ngăn nhỏ do thợ thủ công làm riêng đầy ắp mứt quả như cũ.
Tuế Yến dịu dàng vuốt ve hoa văn trên hộp, hồi lâu sau hắn lẩm bẩm: "Ăn có tí mứt, làm màu mè vậy chi?"
Khi hắn còn nhỏ, lúc Lệ Chiêu thần thần bí bí đưa cái hộp hoa hòe này cho Tuế Yến, hắn đã ghét bỏ mà hỏi vậy. Lúc đó, Lệ Chiêu có nói: "Đồ của tiểu thiếu gia đương nhiên phải là thứ tốt nhất."
Quân Cảnh Hành nhìn vành mắt đỏ ửng của hắn thì lo lắng: "Hầu gia?"
Tuế Yến vẫn vuốt ve hoa văn được khắc từng dao một ấy, hồi sau hắn nhấc tay ném chiếc hộp vào chậu than dưới chân.
Quân Cảnh Hành cau mày: "Vậy…"
Tuế Yến nhìn ngọn lửa liếm nuốt chiếc hộp gỗ từng chút một, từ từ bò kín hoa văn hải đường, kêu từng tiếng tách tách.
Hắn chăm chú nhìn chiếc hộp dần hóa tro than cho đến khi ngọn lửa dần lui về trong hòn than mới khẽ chớp mắt, hơi ngửa đầu day trán.
Quân Cảnh Hành vội hỏi: "Lại đau đầu à?"
Tuế Yến cười cười: "Mắt hơi đau."
Quân Cảnh Hành im lặng hồi lâu mới đi tới, y nhẹ nhàng đặt tay lên đuôi mắt, xoa cho hắn.
Tuế Yến khẽ nhắm măt, sắc mặt tái nhợt.
Quân Cảnh Hành nghĩ một chút rồi vẫn hỏi: "Không phải tối qua ngươi ngủ rồi sao?"
Bị thái tử bỏ thuốc sao có thể tỉnh táo chạy đến phòng Lệ Chiêu kia chứ?
Nghe vậy Tuế Yến mới từ từ mở mắt, hắn nhìn chòng chọc vào Quân Cảnh Hành thật lâu rồi bật cười: "Ta lừa ngươi đó, ngốc ghê."
Quân Cảnh Hành: "..."
"Mấy ngày này ta cứ mơ đi mơ lại một cơn ác mộng, chỉ là ta không biết rốt cuộc mình mơ thấy gì."
Mãi cho đến hôm qua.
Hôm qua hắn giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nhìn căn phòng trống không chẳng có lấy một người, hắn mê mang cảm thấy hình như đây lại là cảnh mơ, dù hắn có gào thét tìm kiếm thế nào cũng chẳng thấy ai cả.
Dù vậy, hắn vẫn gắng gượng ôm tia hi vọng cuối cùng đi tìm người.
Tỉnh dậy từ mộng cảnh của đời trước, phản ứng đầu tiên của Tuế Yến là đi tìm Nguyệt Kiến.
Phòng ngoài chẳng có ai, hắn đành đi tìm Lệ Chiêu.
Loạng choạng đi tới phòng lão thì nghe thấy câu "đốt đi" của Đoan Minh Sùng với mặt đất đẫm máu.
Trong cơn ngơ ngác, hắn cảm thấy đây lại là cơn ác mộng khác của mình nên chỉ liếc nhìn rồi xoay người rời đi.
Sớm nay, lúc tỉnh dậy thì hắn chẳng nhớ gì cả, nhưng lúc thân mật với Đoan Minh Sùng, hình như hắn thoáng ngửi được mùi máu tanh lạnh lẽo như đêm qua.
Vào khoảnh khắc đó, cảnh tượng đêm qua chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn không rõ rốt cuộc đấy là mơ hay là thật mới thử Quân Cảnh Hành một phen.
Phản ứng của Quân Cảnh Hành không ngoài dự đoán.
Đó là hiện thực.
Tuế Yến lầm bầm: "Ta… cũng đã nhớ ra thời gian này mình mơ thấy gì rồi."
Quân Cảnh Hành cau mày hỏi: "Vẫn là cảnh lúc trước ngươi nói à? Bị vây trong tòa phủ đệ hoang, có làm sao cũng không ra ngoài được?"
Tuế Yến gật đầu: "Nhưng có lúc ta lại cảm thấy dường như… nơi đó mới là hiện thực."
Quân Cảnh Hành sững sờ.
Tuế Yến hơi ngửa đầu, đôi mắt đen láy của hắn nhìn y chẳng chớp, giọng hắn có chút qủy dị, mờ mịt hư vô.
"Hình như… nơi đây mới là mộng cảnh."
"Mọi người đều là giả." Tuế Yến rì rầm, "Ngươi là giả, nhị ca là giả, ngay cả thái tử…"
Cũng là giả.
Dường như hết thảy chỉ là giấc mộng hoàng lương hắn nương vào, chỉ có vương phủ hoang lạnh tìm chẳng thấy ai đó mới thật sự là chốn về của hắn.
Ban ngày ban mặt, Quân Cảnh Hành lại bị hai câu đó ép đổ mồ hôi lạnh cả người.
"Đừng, đừng có vớ vẩn." Quân Cảnh Hành vỗ lồng ngực chứa con tim nhảy loạn của mình rồi đưa tay véo mu bàn tay của Tuế Yến một cái, y hỏi: "Đau không?"
Tuế Yến ngơ ngác gật đầu.
"Đau là đúng rồi, ngươi nằm mơ có đau không?"
Tuế Yến nghĩ kỹ lại, hình như lúc ngã khỏi bậc thềm hắn chẳng thấy đau.
Hắn thành thật lắc đầu, lòng thấy ổn lại.
Nghe vậy Quân Cảnh Hành thở phào, bắt đầu giảng: "Chỉ có lúc nằm mơ mới không thấy đau, ngươi đừng có nghĩ linh tinh rồi tự mình hù mình."
Tuế Yến ngập ngừng gật đầu.
Nháy mắt sau, Vô Nguyện hiện ra như loài quỷ mị, ngón tay nàng nhanh như gió nhéo vào mu bàn tay tay của Quân Cảnh Hành.
Quân Cảnh Hành: "..."
A a a!
Vô Nguyện không so được với Quân Cảnh Hành là người đọc sách, nàng ta luyện võ từ nhỏ, cho dù là nữ thì lực tay của nàng ta đàn ông bình thường cũng chẳng chịu được. Chỉ chạm như vậy, mu bàn tay Quân Cảnh Hành đã đỏ cả mảng, còn đau âm ỉ nữa.
Quân Cảnh Hành gào lên: "Ngươi là đồ điên! Ta chỉ chạm vào hắn thôi!"
Vô Nguyện lạnh lùng: "Lần sau còn chạm nữa ta lấy kìm sắt."
Quân Cảnh Hành: "..."
Quân Cảnh Hành còn đang lo cho Tuế Yến, Vô Nguyện lại làm ra chuyện này khiến y đau tức ngực, lửa giận bốc lên đầu báo hại y nói năng không lựa lời.
"Ngươi… hắn! Ngươi bảo vệ chủ tử nhà mình thế, rồi lỡ có ngày thái tử tới trói hắn lên giường giày vò ngươi cũng xông lên đánh thái tử một trận phải không?"
Vô Nguyện: "..."
Tuế Yến: "..."
Hắn đang xem trò vui hàng ngày để điều chỉnh tâm tình, tự nhiên cái bị chỉ đích danh à. Hắn ngơ một chốc rồi nhìn Quân Cảnh Hành mà không tin nổi.
Quân Cảnh Hành nói xong mới biết mình nhỡ mồm, y vội che kín miệng lại, oán hận trừng Vô Nguyện.
Tuế Yến vừa cảnh giác nhìn Quân Cảnh Hành vừa quấn phật châu hai vòng che lại cổ tay, nghĩ lại thấy vẫn chưa đảm bảo, hắn thận trọng quấn vòng nữa.
Quân Cảnh Hành: "..."
Y bị chọc tức chẳng còn hơi đâu nữa, suy nhược nói: "Giờ quấn thì được qué gì, ngươi… bỏ đi, ta không nói chuyện với các người nữa, ta đi, được chưa?"
Y xoay người định chạy đi, Tuế Yến vội gọi với theo: "Còn Vãn Phong lâu? Không đi nữa hả?"
"Ai muốn đi thì đi, ta cóc theo hầu."
Y nói xong thì giận dữ bỏ đi.
Tuế Yến thấy y giận tới vậy thì liếc nhìn Vô Nguyện rồi nói: "Ta vẫn luôn cho rằng y là người tính tình lạnh lùng, không ngờ ngươi…"
Có thể làm cho một người tình tình ổn trọng bình tĩnh tức thành dây pháo, chạm tới đâu nổ tới đó cũng có thể xem như một loại tài năng.
Đừng có kiêu ngạo, đắc ý thì được.
Vô Nguyện đầu đầy chấm hỏi.
Tuế Yến bất đắc dĩ: "Ngươi vẫn nên đi xem thử, đừng đánh y nữa, xin lỗi thì càng tốt, y dễ dỗ lắm."
Vô Nguyện nhìn theo hướng Quân Cảnh Hành rời đi, kết hợp thêm lời Tuế Yến nữa nàng ta mới biết vị thần y kia bị chọc tức điên mới luống cuống sửng sốt ra đó rồi nói: "Vâng."
Nói xong thì đi ra.
Tuế Yến dậy, thấy sắp tới trưa bèn cầm lò sưởi tay lại rồi nhìn chậu than đang cháy đượm, hắn đứng lặng đấy hồi lâu mới cất bước đi.
Giờ đã vào xuân, ruộng hoa hai bên con phố trong kinh đua nhau khoe sắc, nở rộ từng chùm. Sắp đến hội hoa, chỗ nào cũng là vòm hoa bện tròn treo đầu cành, nom như đèn lồng muôn màu.
Tuế Yến khoác áo choàng, một mình đi tới bờ sông đào hộ thành, trong tay còn cầm hai que gỗ.
Kẹo hồ lô đã bị hắn ăn gần hết, lúc này hắn đang cầm que gỗ, chốc chốc lại khảy chơi chơi mớ hoa dưới chân.
Vãn Phong lâu gần ngay trước mắt, Tuế Yến cúi người ngắt hai nhánh hải đường bên cạnh, định bụng lát nữa tặng người kể chuyện coi như thưởng.
Chỉ là hắn còn chưa đi vào phố đã đụng mặt một hòa thượng.
Canh Tuyết cầm chuỗi phật châu, lão đang cúi đầu nhìn mớ hoa vạt áo mình quét qua.
Tuế Yến cau mày, thừa dịp lão còn chưa phát hiện thì quay người đổi đường khác.
Theo như hắn biết, một khi gặp lão hòa thượng này thì chắc cú không có chuyện gì tốt lành hết.
Lần trước lo chuyện bao đồng, tới hầu phủ bói ra kiếp nạn, lần trước nữa thì toàn rút ra xăm hạ hạ. Tóm lại, không có gì tốt lành hết.
Tuế Yến nghĩ thầm: Không may mắn chút nào.
Hắn nói mình không tin thần phật nhưng mặt khác lại cực kỳ tin mấy lời nói may mắn. Thế mà hắn lại không hề thấy có gì tự vả hết.
Hòa thượng đầu phản quang mắt cũng sáng, Tuế Yến mới bước một bước thì giọng Canh Tuyết đã vang lên ngay phía sau: "Hầu gia dừng bước."
Tuế Yến không cam tâm tình nguyện dừng lại, hắn ngoái đầu, cười như không cười rồi gật đầu hành lễ: "Đại sư, khéo thế. Chỗ này mà cũng gặp được."
Canh Tuyết đáp lễ, lão cười nói: "Không khéo không khéo, bần tăng đợi hầu gia ngoài này đã lâu."
Tuế Yến: "..."
Chậc, đúng là không nên ra cửa.
Tuế Yến gượng gạo: "Đại sư có chuyện gì quan trọng à?"
Canh Tuyết rút tay về rồi chỉ vào Vãn Phong lâu, cười cười nói: "Ở đây nói chuyện khó tránh khỏi thu hút sự thu hút của người khác, chúng ta vào trong vừa ăn vừa nói đi."
Tuế Yến: "..."
Tuế Yến không còn gì để nói mà nhìn Canh Tuyết, hỏi xa xôi: "Đại sư, không lẽ ngài không cảm thấy một hòa thượng vào hoa lâu gây chú ý hơn à?"
Ta biết hết.
- --
Tri đạo: biết
- --
Đoan Minh Sùng trả giá với Tuế Yến nửa buổi mới cố mà chịu từ một nén hương tăng lên thành một ngày.
Lúc rời đi y cứ ngoái nhìn, có vẻ chẳng muốn đi lắm.
Tuế Yến ngẫm nghĩ rồi đế thêm một câu: "Ngày mai là ngày mai, nửa đêm ngươi không được chạy tới."
Đoan Minh Sùng cau mày, nghiêm túc đáp: "Qua giờ tý* thì là ngày mai."
*Giờ tý: 23h đến 1h sáng
Tuế Yến: "..."
Ngươi tính vượt tường nữa đó hả?
Tuế Yến vô lực: "Giờ tý không được."
Nghe vậy, Đoan Minh Sùng rầu rĩ gật đầu, tiếc nuối rời đi.
Tuế Yến đỡ trán rì rầm gì đấy.
Quân Cảnh Hành nhìn cách hai người ở chung thì thấy thú vị vô cùng nhưng cũng nghi hoặc, hai bên nhiều ngày rồi chẳng được gặp nhau, sao Tuế Yến lại nỡ đuổi Đoan Minh Sùng đi chứ.
Y vừa đi vào định hỏi thì nghe hắn lẩm bẩm một mình: "Kêu y đi cái y đi thiệt à."
Quân Cảnh Hành: "..."
Quân Cảnh Hành thờ ơ: "Còn không phải tại ngươi ép đi à? Giờ đã hối hận hả? Muộn rồi."
Tuế Yến liếc ngang, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ta cóc có hối hận, ngươi đừng nói vớ vẩn."
Quân Cảnh Hành lười cãi với hắn, mất công bị Vô Nguyện xuất quỷ nhập thần đánh: "Rồi rồi, ta ăn nói vớ vẩn… Vậy tóm lại chừng nào chúng ta đến Vãn Phong lâu?"
Tuế Yến để lò sưởi tay lên án rồi ngồi xuống.
"Không đi nữa à?"
Tuế Yến nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cụp mắt nhìn chậu than nóng dưới chân, trong mắt ánh lên ảnh ngược của ngọn lửa vàng khiến cho ánh nước trong mắt như dung nham chảy xuôi.
Hắn vẫn không nói gì, Quân Cảnh Hành có chút bất an, y ướm gọi: "Hầu gia?"
Tuế Yến hoàn hồn, hắn khẽ thì thầm: "Thứ kia có đốt chưa? Nếu còn đó thì lấy ra, ta tự thiêu."
Quân Cảnh Hành sửng sốt rồi chợt hít ngụm khí lạnh, y sợ hãi nhìn hắn.
Tuế Yến liếc thấy phản ứng đó thì khẽ nhắm mắt lại.
Hắn nhẹ thở dài rồi lại mở mắt ra nhìn vào chậu than, nhẹ nhàng nói: "Y thay ta làm việc ta mãi chẳng dám làm, ta… ta tự đốt…"
Coi như chặt đứt niềm nhớ nhung của chính mình vậy.
Ngay cả hơi thở Quân Cảnh Hành cũng buông chậm, y nói nhỏ: "Hầu gia, cho dù thái tử điện hạ không xuống tay, Lệ Chiêu… Lệ Chiêu cũng đã có lòng muốn chết từ lâu."
Giọng nói của Tuế Yến như chỉ nháy mắt nữa sẽ tan biến: "Ta biết."
Ta biết hết.
Chính vì biết hết mới không có cách nào trách tội bất kỳ ai.
Quân Cảnh Hành nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ ấy của Tuế Yến thì hít sâu rồi mới tìm món đồ tối qua mình giấu lại đưa cho hắn.
Tuế Yến cụp mắt, ngón tay hắn run run mở dần lớp vải đỏ của thứ vuông vức kia.
Vải đỏ được ngón tay mảnh dẻ mở ra rủ sang bên, để lộ chiếc hộp gỗ mới tinh bên trong.
Tuế Yến ngưng thở, vành mắt không ngăn được đỏ ửng.
Trên chiếc hộp có khắc hoa văn, là chùm hải đường thật to, góc trái bên dưới còn có chữ "Yến" nho nhỏ được khắc tỉ mỉ đẹp đẽ. Mở hộp ra, vẫn là ngăn nhỏ do thợ thủ công làm riêng đầy ắp mứt quả như cũ.
Tuế Yến dịu dàng vuốt ve hoa văn trên hộp, hồi lâu sau hắn lẩm bẩm: "Ăn có tí mứt, làm màu mè vậy chi?"
Khi hắn còn nhỏ, lúc Lệ Chiêu thần thần bí bí đưa cái hộp hoa hòe này cho Tuế Yến, hắn đã ghét bỏ mà hỏi vậy. Lúc đó, Lệ Chiêu có nói: "Đồ của tiểu thiếu gia đương nhiên phải là thứ tốt nhất."
Quân Cảnh Hành nhìn vành mắt đỏ ửng của hắn thì lo lắng: "Hầu gia?"
Tuế Yến vẫn vuốt ve hoa văn được khắc từng dao một ấy, hồi sau hắn nhấc tay ném chiếc hộp vào chậu than dưới chân.
Quân Cảnh Hành cau mày: "Vậy…"
Tuế Yến nhìn ngọn lửa liếm nuốt chiếc hộp gỗ từng chút một, từ từ bò kín hoa văn hải đường, kêu từng tiếng tách tách.
Hắn chăm chú nhìn chiếc hộp dần hóa tro than cho đến khi ngọn lửa dần lui về trong hòn than mới khẽ chớp mắt, hơi ngửa đầu day trán.
Quân Cảnh Hành vội hỏi: "Lại đau đầu à?"
Tuế Yến cười cười: "Mắt hơi đau."
Quân Cảnh Hành im lặng hồi lâu mới đi tới, y nhẹ nhàng đặt tay lên đuôi mắt, xoa cho hắn.
Tuế Yến khẽ nhắm măt, sắc mặt tái nhợt.
Quân Cảnh Hành nghĩ một chút rồi vẫn hỏi: "Không phải tối qua ngươi ngủ rồi sao?"
Bị thái tử bỏ thuốc sao có thể tỉnh táo chạy đến phòng Lệ Chiêu kia chứ?
Nghe vậy Tuế Yến mới từ từ mở mắt, hắn nhìn chòng chọc vào Quân Cảnh Hành thật lâu rồi bật cười: "Ta lừa ngươi đó, ngốc ghê."
Quân Cảnh Hành: "..."
"Mấy ngày này ta cứ mơ đi mơ lại một cơn ác mộng, chỉ là ta không biết rốt cuộc mình mơ thấy gì."
Mãi cho đến hôm qua.
Hôm qua hắn giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nhìn căn phòng trống không chẳng có lấy một người, hắn mê mang cảm thấy hình như đây lại là cảnh mơ, dù hắn có gào thét tìm kiếm thế nào cũng chẳng thấy ai cả.
Dù vậy, hắn vẫn gắng gượng ôm tia hi vọng cuối cùng đi tìm người.
Tỉnh dậy từ mộng cảnh của đời trước, phản ứng đầu tiên của Tuế Yến là đi tìm Nguyệt Kiến.
Phòng ngoài chẳng có ai, hắn đành đi tìm Lệ Chiêu.
Loạng choạng đi tới phòng lão thì nghe thấy câu "đốt đi" của Đoan Minh Sùng với mặt đất đẫm máu.
Trong cơn ngơ ngác, hắn cảm thấy đây lại là cơn ác mộng khác của mình nên chỉ liếc nhìn rồi xoay người rời đi.
Sớm nay, lúc tỉnh dậy thì hắn chẳng nhớ gì cả, nhưng lúc thân mật với Đoan Minh Sùng, hình như hắn thoáng ngửi được mùi máu tanh lạnh lẽo như đêm qua.
Vào khoảnh khắc đó, cảnh tượng đêm qua chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn không rõ rốt cuộc đấy là mơ hay là thật mới thử Quân Cảnh Hành một phen.
Phản ứng của Quân Cảnh Hành không ngoài dự đoán.
Đó là hiện thực.
Tuế Yến lầm bầm: "Ta… cũng đã nhớ ra thời gian này mình mơ thấy gì rồi."
Quân Cảnh Hành cau mày hỏi: "Vẫn là cảnh lúc trước ngươi nói à? Bị vây trong tòa phủ đệ hoang, có làm sao cũng không ra ngoài được?"
Tuế Yến gật đầu: "Nhưng có lúc ta lại cảm thấy dường như… nơi đó mới là hiện thực."
Quân Cảnh Hành sững sờ.
Tuế Yến hơi ngửa đầu, đôi mắt đen láy của hắn nhìn y chẳng chớp, giọng hắn có chút qủy dị, mờ mịt hư vô.
"Hình như… nơi đây mới là mộng cảnh."
"Mọi người đều là giả." Tuế Yến rì rầm, "Ngươi là giả, nhị ca là giả, ngay cả thái tử…"
Cũng là giả.
Dường như hết thảy chỉ là giấc mộng hoàng lương hắn nương vào, chỉ có vương phủ hoang lạnh tìm chẳng thấy ai đó mới thật sự là chốn về của hắn.
Ban ngày ban mặt, Quân Cảnh Hành lại bị hai câu đó ép đổ mồ hôi lạnh cả người.
"Đừng, đừng có vớ vẩn." Quân Cảnh Hành vỗ lồng ngực chứa con tim nhảy loạn của mình rồi đưa tay véo mu bàn tay của Tuế Yến một cái, y hỏi: "Đau không?"
Tuế Yến ngơ ngác gật đầu.
"Đau là đúng rồi, ngươi nằm mơ có đau không?"
Tuế Yến nghĩ kỹ lại, hình như lúc ngã khỏi bậc thềm hắn chẳng thấy đau.
Hắn thành thật lắc đầu, lòng thấy ổn lại.
Nghe vậy Quân Cảnh Hành thở phào, bắt đầu giảng: "Chỉ có lúc nằm mơ mới không thấy đau, ngươi đừng có nghĩ linh tinh rồi tự mình hù mình."
Tuế Yến ngập ngừng gật đầu.
Nháy mắt sau, Vô Nguyện hiện ra như loài quỷ mị, ngón tay nàng nhanh như gió nhéo vào mu bàn tay tay của Quân Cảnh Hành.
Quân Cảnh Hành: "..."
A a a!
Vô Nguyện không so được với Quân Cảnh Hành là người đọc sách, nàng ta luyện võ từ nhỏ, cho dù là nữ thì lực tay của nàng ta đàn ông bình thường cũng chẳng chịu được. Chỉ chạm như vậy, mu bàn tay Quân Cảnh Hành đã đỏ cả mảng, còn đau âm ỉ nữa.
Quân Cảnh Hành gào lên: "Ngươi là đồ điên! Ta chỉ chạm vào hắn thôi!"
Vô Nguyện lạnh lùng: "Lần sau còn chạm nữa ta lấy kìm sắt."
Quân Cảnh Hành: "..."
Quân Cảnh Hành còn đang lo cho Tuế Yến, Vô Nguyện lại làm ra chuyện này khiến y đau tức ngực, lửa giận bốc lên đầu báo hại y nói năng không lựa lời.
"Ngươi… hắn! Ngươi bảo vệ chủ tử nhà mình thế, rồi lỡ có ngày thái tử tới trói hắn lên giường giày vò ngươi cũng xông lên đánh thái tử một trận phải không?"
Vô Nguyện: "..."
Tuế Yến: "..."
Hắn đang xem trò vui hàng ngày để điều chỉnh tâm tình, tự nhiên cái bị chỉ đích danh à. Hắn ngơ một chốc rồi nhìn Quân Cảnh Hành mà không tin nổi.
Quân Cảnh Hành nói xong mới biết mình nhỡ mồm, y vội che kín miệng lại, oán hận trừng Vô Nguyện.
Tuế Yến vừa cảnh giác nhìn Quân Cảnh Hành vừa quấn phật châu hai vòng che lại cổ tay, nghĩ lại thấy vẫn chưa đảm bảo, hắn thận trọng quấn vòng nữa.
Quân Cảnh Hành: "..."
Y bị chọc tức chẳng còn hơi đâu nữa, suy nhược nói: "Giờ quấn thì được qué gì, ngươi… bỏ đi, ta không nói chuyện với các người nữa, ta đi, được chưa?"
Y xoay người định chạy đi, Tuế Yến vội gọi với theo: "Còn Vãn Phong lâu? Không đi nữa hả?"
"Ai muốn đi thì đi, ta cóc theo hầu."
Y nói xong thì giận dữ bỏ đi.
Tuế Yến thấy y giận tới vậy thì liếc nhìn Vô Nguyện rồi nói: "Ta vẫn luôn cho rằng y là người tính tình lạnh lùng, không ngờ ngươi…"
Có thể làm cho một người tình tình ổn trọng bình tĩnh tức thành dây pháo, chạm tới đâu nổ tới đó cũng có thể xem như một loại tài năng.
Đừng có kiêu ngạo, đắc ý thì được.
Vô Nguyện đầu đầy chấm hỏi.
Tuế Yến bất đắc dĩ: "Ngươi vẫn nên đi xem thử, đừng đánh y nữa, xin lỗi thì càng tốt, y dễ dỗ lắm."
Vô Nguyện nhìn theo hướng Quân Cảnh Hành rời đi, kết hợp thêm lời Tuế Yến nữa nàng ta mới biết vị thần y kia bị chọc tức điên mới luống cuống sửng sốt ra đó rồi nói: "Vâng."
Nói xong thì đi ra.
Tuế Yến dậy, thấy sắp tới trưa bèn cầm lò sưởi tay lại rồi nhìn chậu than đang cháy đượm, hắn đứng lặng đấy hồi lâu mới cất bước đi.
Giờ đã vào xuân, ruộng hoa hai bên con phố trong kinh đua nhau khoe sắc, nở rộ từng chùm. Sắp đến hội hoa, chỗ nào cũng là vòm hoa bện tròn treo đầu cành, nom như đèn lồng muôn màu.
Tuế Yến khoác áo choàng, một mình đi tới bờ sông đào hộ thành, trong tay còn cầm hai que gỗ.
Kẹo hồ lô đã bị hắn ăn gần hết, lúc này hắn đang cầm que gỗ, chốc chốc lại khảy chơi chơi mớ hoa dưới chân.
Vãn Phong lâu gần ngay trước mắt, Tuế Yến cúi người ngắt hai nhánh hải đường bên cạnh, định bụng lát nữa tặng người kể chuyện coi như thưởng.
Chỉ là hắn còn chưa đi vào phố đã đụng mặt một hòa thượng.
Canh Tuyết cầm chuỗi phật châu, lão đang cúi đầu nhìn mớ hoa vạt áo mình quét qua.
Tuế Yến cau mày, thừa dịp lão còn chưa phát hiện thì quay người đổi đường khác.
Theo như hắn biết, một khi gặp lão hòa thượng này thì chắc cú không có chuyện gì tốt lành hết.
Lần trước lo chuyện bao đồng, tới hầu phủ bói ra kiếp nạn, lần trước nữa thì toàn rút ra xăm hạ hạ. Tóm lại, không có gì tốt lành hết.
Tuế Yến nghĩ thầm: Không may mắn chút nào.
Hắn nói mình không tin thần phật nhưng mặt khác lại cực kỳ tin mấy lời nói may mắn. Thế mà hắn lại không hề thấy có gì tự vả hết.
Hòa thượng đầu phản quang mắt cũng sáng, Tuế Yến mới bước một bước thì giọng Canh Tuyết đã vang lên ngay phía sau: "Hầu gia dừng bước."
Tuế Yến không cam tâm tình nguyện dừng lại, hắn ngoái đầu, cười như không cười rồi gật đầu hành lễ: "Đại sư, khéo thế. Chỗ này mà cũng gặp được."
Canh Tuyết đáp lễ, lão cười nói: "Không khéo không khéo, bần tăng đợi hầu gia ngoài này đã lâu."
Tuế Yến: "..."
Chậc, đúng là không nên ra cửa.
Tuế Yến gượng gạo: "Đại sư có chuyện gì quan trọng à?"
Canh Tuyết rút tay về rồi chỉ vào Vãn Phong lâu, cười cười nói: "Ở đây nói chuyện khó tránh khỏi thu hút sự thu hút của người khác, chúng ta vào trong vừa ăn vừa nói đi."
Tuế Yến: "..."
Tuế Yến không còn gì để nói mà nhìn Canh Tuyết, hỏi xa xôi: "Đại sư, không lẽ ngài không cảm thấy một hòa thượng vào hoa lâu gây chú ý hơn à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook