Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
C591: Tân lãng là người lãnh đạo

"Cha và mẹ đã tìm người đo, foóc-man-đê-hít hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, vì vậy con có thể yên tâm để bọn nhỏ ở đây mà không có vấn đề gì”

"Mẹ không biết con thích phong cách nào, cách trang trí này là do cha và mẹ đã tổng hợp từ nhiều bạn trẻ."

Tô Thi Hàm nắm lấy cánh tay mẹ chồng, cảm động nói: "Con thích lắm, cha và mẹ quá chu đáo, con thật cảm động”

"Chỉ cần con thích là được” Bà Tần nói với một nụ cười

Tô Thi Hàm đi quanh phòng, càng xem cô càng thích, nhưng nghĩ đến Tân Lãng, cô nói: "Mẹ, căn phòng này trang trí theo phong cách con thích, vậy thì Tần Lãng có thể...."

Bà Tần nói: "Nó là con trai, làm gì quan tâm những chuyện này? Hơn nữa, các con một năm trở về cũng không ở chỗ này bao lâu. Cứ tùy ý đi. Nếu như nó không thích thì bảo nó ra phòng khách ở đi, ở bên kia trang trí đơn giản!"

Tô Thi Hàm nghe vậy thì bật cười.

Hai mẹ con vui vẻ từ trong phòng trở lại phòng khách, Tần Lãng hỏi: “Thi Hàm, mẹ chuẩn bị cái gì cho em vậy? Trong em thật vui vẻ nha”

Tô Thi Hàm tưởng tượng đến phản ứng của Tân Lãng khi trở về phòng thì không khỏi cười nói: "Mẹ đã chuẩn bị cho em một món quà mà em rất thích, một lát nữa anh sẽ biết đó là cái gì”


Tân Lãng có chút khó hiểu, hắn không ngờ vợ mình lại chơi xấu như vậy.

Mấy phút sau, Tân Lãng trở về phòng cất hành lý, nhìn thấy phòng ngủ tối giản của mình bỗng chốc trở thành căn phòng màu hồng của thiếu nữ thì trong lòng không khỏi trầm mặc....

Tân Lãng lái xe tới cửa nhà, hàng xóm xung. quanh đều nhìn thấy, một lúc sau hàng xóm đều đến thăm.

Dì Hạ là người đến trước, tay vẫn cầm mớ mầm tỏi vừa hái ở ruộng.

“Lãng Lãng, Thi Hàm, các cháu về rồi à!"

“Tiểu Tĩnh, đây là măm tỏi ở trang trại của chị, chị vừa hái. Em rửa sạch làm thịt ba chỉ nướng tỏi cho bọn trẻ ăn vào buổi tối, nó ngon lắm đấy”

Bà Tân nhận lấy, vừa cười vừa nói: "Cảm ơn chị Hạ. Năm nay em không trồng tỏi tươi nhưng đã trồng rất nhiều rau hẹ. Khi nào chị muốn ăn thì có thể đến lấy bất cứ khi nào nha”

Tô Thi Hàm lấy bánh kẹo từ trong xe ra, cái này là của ông cụ Tô mua, còn dư hơn 10kg nên Phương Nhã Nhàn để bọn họ mang vẽ. Đến khi bọn nhỏ tới chúc tết thì có thể tặng cho chúng”

“Dì Hạ, đì ăn kẹo đi” Tô Thi Hàm cầm hai nằm kẹo lớn đưa qua.

Dì Hạ vội vàng đưa tay nhận lấy, cười nói: “Còn có kẹo sao. Thi Hàm, đây có phải là kẹo cưới của con và Tân Lãng không vậy?”

Tô Thi Hàm xấu hổ cười cười, nói: “Dì cứ coi như thế đi ạ, đây là do mẹ cháu chuẩn bị khi về quê”

"Là kẹo cưới thật à, vậy dì nhận lấy để dính chút không khí vui mừng!"

"Đúng rồi! Ông Tân, Tiểu Tĩnh, Tân Lãng nhà các người gần đây thật lợi hại nha, đã 2 lần được lên tin tức rồi. Hướng Bẵng nhà tôi nói, bây giờ Tân Lãng là một nhà nghệ thuật lớn, rất tuyệt vời! Không ngờ răng trong thôn chúng ta sẽ có một người lợi hại như vậy!

Hai người thật biết nuôi dạy con cái!”

Ông Tần và bà Tân nở nụ cười đầy tự hào, nhưng ngoài miệng vẫn nói vài câu khách sáo với dì Hạ.

Dì Hạ còn chưa rời khỏi đây, chú Lý lại ở đây, mọi người đều vội đến xem Tần Lãng.


Bọn họ đều là hàng xóm, biết Tăn Lãng lên tin tức buổi tối nên mọi người đều rất vui nhưng mà lúc đó Tân Lãng không có ở nhà, ông Tân và bà Tân cũng đi Tam Á ăn Tết Nguyên Đán. Sau đó ông Tần, bà Tần trở lại thì nhà họ Tần đã náo nhiệt đến nhiều ngày.

Bây giờ Tân Lãng lại lên tin tức, tên của hẳn lại trở thành hot search nên khi hẳn trở lại, hàng xóm đều kéo đến xem.

Hàng xóm nhiệt tình ngồi đến giờ ăn cơm nhưng thấy đám người Tân Lãng vừa về đến nhà vẫn chưa ăn gì nên mọi người đứng dậy chào tạm biệt.

Trong bữa cơm trưa, Tân Lãng nói: “Sao lần này hàng xóm lại nhiệt tình như vậy ạ? Bình thường khi con trở về cũng không thấy nhiều người như vậy."

Ông Tần nói: “Không phải là do tin tức của con sao? Con trai, con không biết sao? Bây giờ con đã là một người nổi tiếng ở thành phố chúng ta. Con chờ xem, cha nghe Nguyên Phát nói rằng giới truyền thông trong thành phố đã chuẩn bị liên lạc với con và muốn phỏng vấn con đấy!”

Bà Tần nói: "Đúng vậy, con trai! Những người hàng xóm đều biết tin tức của con nên họ muốn nhìn thấy con”

Tô Thi Hàm cười nói: “Chồng à, giờ anh đã là người nổi tiếng rồi. Có vẻ như anh sẽ phải đeo khẩu trang khi ra ngoài, nếu không sẽ bị nhận ra và được yêu cầu chụp ảnh và ký tên đó nha”

Tân Lãng cười nói: “Không có khoa trương như vậy chứ! Đó là do sự phát triển của Internet nên mới đạt được hiệu quả như vậy. Sau một thời gian nữa là chìm xuống thôi. Làm thợ thì vẫn phải dựa vào tay nghề của mình để kiếm ăn nha."

"Nhưng lần này có nhiệt độ như vậy thì có thể lợi dụng thật tốt” Tân Lãng nói.

Tô Thi Hàm hơi khó hiểu nói: 'Anh muốn lợi dụng như thế nào?”

Tần Lãng cười nói: 'Vẽ sau em sẽ phát hiện”


Tô Thi Hàm bu môi, chồng cô keo kiệt quá, cô vừa mới thừa nước đục thả câu thì hẳn đã trả thù lại, hừ hừ.

Buổi chiều Tô Thi Hàm và bà Tân chăm mấy đứa bé ở nhà, còn Tân Lãng thì lái xe đi cùng ông Tần.

Dầu gội còn lại trong xưởng không còn nhiều, Tần Lãng dự định sẽ làm thêm một đợt nữa. Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, chuyển phát nhanh cũng tạm nghỉ nhưng vẫn phải chuẩn bị hàng trong kho, đề phòng có khách hàng muốn mua thì vẫn có hàng để bán.

Với sự phát triển của mua sắm trực tuyến, trong hai năm qua đã có một số công ty chuyển phát nhanh vẫn hoạt động trong tết âm lịch.

Tân Lãng vừa tới nhà máy, bác bảo vệ là ông Vương đã chạy ra đón hẳn, hưng phấn kêu to: “Cậu chút"

Tần Lãng gật đầu với ông ấy, đậu xe ở bãi đậu xe phía kia.

Khi xuống xe, Tân Lãng phát hiện Lão Vương đang đứng bên cạnh xe của mình.

Tân Lãng nói: "Có chuyện gì sao, chú Vương?”

Ông Vương gãi đầu nói: “Không có việc gì! Cậu chủ, tôi chỉ muốn hỏi xin chữ ký của cậu thôi, có được không? Cậu đã lên bản tin CCTV rồi, hiện tại cậu là người nổi tiếng, sau này chữ ký của cậu nhất định sẽ rất đáng tiền nha!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương