Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
-
C536: Cả nhà đều thích chiếc du thuyền
Đợi chủ nhân mới Tân Lãng tới, thì người phụ trách lập tức đưa chìa khoá cho hắn. Sau đó mở cửa nhà kho ra, để bọn họ vào bên trong xem du thuyền.
Chiếc du thuyền này có màu trắng, phối thêm lan can bắng kim loại và tầng trên đã được trang trí, tổng thể trông rất tốt.
Hơn nữa Vương Thế Duy từng nói, ông ấy mua và dùng được mới có hai lần, vẫn luôn để ở trong kho bảo quản rất tốt, trông không khác gì là mới cả.
Chiếc du thuyền này có tổng cộng ba tầng, dưới tăng hầm là hai gian phòng ngủ, phòng toilet và nhà tắm chung. Tăng một là phòng điều khiển, còn có nhà bếp cùng khu giải trí. Tầng một ở bên ngoài chính là trước và sau boong tàu, xung quanh đều có cửa sổ thuỷ tinh trong suốt.
Tầng trên cùng là phòng ăn và một chiếc ghế. sofa siêu lớn hình vòng cung, hai bên được thiết kế trống để gió biển có thể lùa vào và thưởng thức cảnh biển.
Bà Tần nhìn chiếc du thuyền này, vui tới không khép được miệng, nhìn con trai rồi nói: “Con trai à! Chiếc du thuyền này trông rất được đó nha, không những đẹp mà không gian bên trong còn lớn, cả nhà chúng ta ra biển chơi hoàn toàn không có vấn đề gì”
Giọng nói của bà vô cùng tự hào, mặc dù chiếc du thuyền này là do người khác tặng con trai bà. Nhưng mà cũng vì con trai bà có bản lĩnh, thế nên người ta mới tặng món quà quý giá tới như vậy.
Đây đều là thứ chứng minh thực lực của con trai của họ!
Sau khi Phương Nhã Nhàn xem một lượt thì nói với Tô Vĩnh Thắng ở bên cạnh: “Ông Tô, chiếc du thuyền này quả thực không tồi, trông tốt hơn chiếc du thuyền nhà chúng ta nhiều đó."
Nghe thấy vợ mình nói vậy trong lòng Tô Vĩnh Thắng có chút không vui, nhưng mà ông không thể, không thừa nhận, chiếc du thuyền này thực sự tốt hơn du thuyền nhà bọn họ. Bất luận là không gian hay là sắp xếp bố cục đều rất xuất sắc.
Thế nên Tô Vĩnh Thẳng nói: “Du thuyền nhà chúng ta dù sao cũng đã mua nhiều năm rồi, mà chiếc du thuyền này mới mua có hai năm, vậy thì sao có thể đem hai chiếc so sánh được chứ?”
“Chắc chắn du thuyền được sản xuất sau này sẽ tiên tiến hơn cái được sản xuất trước rồi, bà xem bên trong du thuyền này còn trang bị cả mấy thứ để giải trí nữa này. Lúc đó ai mà nghĩ được sẽ chứa được nhiều đồ như vậy cơ chứ!”
Phương Nhã Nhàn nghe ngữ khí ông nhà mình không đúng lắm, thấp giọng hỏi: “Ông sao vậy? Ông còn ghen tị với du thuyền của con rể nữa à!”
Tô Vĩnh Thắng trừng mắt nói: “Gì mà ghen tị chứ! Tần Lãng có du thuyền tốt như vậy, con gái tôi cũng được hưởng phúc, tôi có gì mà phải ghen tị đây”
"Tôi thấy suy nghĩ của bà không được rồi đó nha, nhà chúng ta cũng có du thuyền. Sao thấy du thuyền của người khác thì lại cảm thấy du thuyền nhà mình không tốt chứ, cái suy nghĩ có mới nới cũ này không được!"
Phương Nhã Nhàn lười tranh luận với ông, quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ.
Dường như ba đứa nhỏ biết được cái du thuyền này là của nhà mình, thế nên vô cùng hưng phấn.
Huyên Huyên vui vẻ bò ở giữa phòng nghỉ, điều này khiến ông bà Tân vô cùng lo lắng, một bước không rời ở đằng sau coi chừng cháu nội.
Mặc dù không gian của du thuyền rất lớn, nhưng mà không thể bằng nhà được, vì để có thêm nhiều trang bị giải trí, bên trong bày rất nhiều đồ. Nếu nhóc con cứ bò tới bò lui như vậy ông bà Tăn lo đứa nhỏ sẽ bị đụng phải đồ đạc, mà lại không muốn làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bé con, thế nên chỉ đành cẩn thận bảo vệ ở đằng sau.
Hai em gái Vũ Đồng và Khả Hinh thì ngồi bên trên sofa, hai đứa nhỏ vui sướng lăn qua lăn lại, chiếc sofa làm bằng da thật này hoàn toàn đủ để hai đứa nhỏ lăn lộn mười, hai mấy vòng.
Ông Tân mở Karaoke lên, bên trong lập tức vang lên bài hát nhẹ nhàng. Khả Hinh vừa nghe thấy âm nhạc lập tức dừng lại, tò mò ngẩng đầu lên quan sát bên kia.
Ông Tần cầm mic lên, nhìn xem những thiết bị này có vấn đề gì không, dù sao thì bình thường mấy. người Vương Thế Duy cũng không qua đây, đều để cho. nhân viên bảo quản.
Khả Hinh nghe thấy ông nội hát thì lập tức kích động: "Ông nội, aaaa!”
Ông Tần nhìn về phía cháu gái mình vui vẻ nói:
“Khả Hinh nhà chúng ta muốn hát cơ à?”
Mắt Khả Hinh nhìn vào chiếc mic trong tay ông nội, rõ ràng là rất tò mò về thứ đồ này, con bé nghĩ phải có thứ đồ này mới có âm nhạc.
Ông Tần đưa mic qua đối diện với miệng của đứa nhỏ.
Khả Hinh lập tức kích động thốt ra một tiếng.
“A!" Một tiếng vang rất lớn vang lên trong phòng, khiến tất cả mọi người đều bị dọa giật mình.
Vốn dĩ tiếng của trẻ nhỏ khá là đanh thép, thông qua míc truyền ra ngoài thì được phóng đại lên gấp nhiều lần.
Huyện Huyên ở trên đất cũng không còn bò nữa, vẻ mặt đầy nghỉ hoặc, dường như không biết tại sao đột nhiên giọng nói của em gái mình lại lớn đến như vậy.
Vũ Đồng cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía em gái mình.
Thực ra người bất ngờ nhất phải là bản thân Khả Hinh, con bé hoàn toàn không biết tại sao đột nhiên giọng của mình lại lớn như vậy, hơn nữa còn có âm vọng lại nữa chứ.
Bé con ngây người một lúc, đột nhiên sợ hãi muốn khóc, Tô Thi Hàm ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của con gái, thấy chuyện không ổn. Vào lúc con gái chuẩn bị khóc thì ngăn lại một bước, nếu không thì lát nữa lại phải dỗ con bé một hồi lâu mất.
Tô Thi Hàm vội vàng cầm mic lên, hát một đoạn đồng dao mà bình thường hay hát để ru mấy đứa nhỏ ngủ.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ, Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
Con bé phát hiện mẹ đang dùng cái này khiến giọng nói trở nên to hơn, vậy thì không phải là vấn đề của bản thân nữa rồi, trong phút chốc nhóc con không còn sợ hãi nữa.
Trận phong ba nãy cũng lặng lẽ mà lắng xuống.
Sau khi nhóc con tới chơi với chiếc mie, Tô Thi Hàm cũng thở phào một hơi, Tân Lãng ở bên cạnh hỏi" “Thi Hàm, em thích chiếc du thuyền này không?”
Chiếc du thuyền này có màu trắng, phối thêm lan can bắng kim loại và tầng trên đã được trang trí, tổng thể trông rất tốt.
Hơn nữa Vương Thế Duy từng nói, ông ấy mua và dùng được mới có hai lần, vẫn luôn để ở trong kho bảo quản rất tốt, trông không khác gì là mới cả.
Chiếc du thuyền này có tổng cộng ba tầng, dưới tăng hầm là hai gian phòng ngủ, phòng toilet và nhà tắm chung. Tăng một là phòng điều khiển, còn có nhà bếp cùng khu giải trí. Tầng một ở bên ngoài chính là trước và sau boong tàu, xung quanh đều có cửa sổ thuỷ tinh trong suốt.
Tầng trên cùng là phòng ăn và một chiếc ghế. sofa siêu lớn hình vòng cung, hai bên được thiết kế trống để gió biển có thể lùa vào và thưởng thức cảnh biển.
Bà Tần nhìn chiếc du thuyền này, vui tới không khép được miệng, nhìn con trai rồi nói: “Con trai à! Chiếc du thuyền này trông rất được đó nha, không những đẹp mà không gian bên trong còn lớn, cả nhà chúng ta ra biển chơi hoàn toàn không có vấn đề gì”
Giọng nói của bà vô cùng tự hào, mặc dù chiếc du thuyền này là do người khác tặng con trai bà. Nhưng mà cũng vì con trai bà có bản lĩnh, thế nên người ta mới tặng món quà quý giá tới như vậy.
Đây đều là thứ chứng minh thực lực của con trai của họ!
Sau khi Phương Nhã Nhàn xem một lượt thì nói với Tô Vĩnh Thắng ở bên cạnh: “Ông Tô, chiếc du thuyền này quả thực không tồi, trông tốt hơn chiếc du thuyền nhà chúng ta nhiều đó."
Nghe thấy vợ mình nói vậy trong lòng Tô Vĩnh Thắng có chút không vui, nhưng mà ông không thể, không thừa nhận, chiếc du thuyền này thực sự tốt hơn du thuyền nhà bọn họ. Bất luận là không gian hay là sắp xếp bố cục đều rất xuất sắc.
Thế nên Tô Vĩnh Thẳng nói: “Du thuyền nhà chúng ta dù sao cũng đã mua nhiều năm rồi, mà chiếc du thuyền này mới mua có hai năm, vậy thì sao có thể đem hai chiếc so sánh được chứ?”
“Chắc chắn du thuyền được sản xuất sau này sẽ tiên tiến hơn cái được sản xuất trước rồi, bà xem bên trong du thuyền này còn trang bị cả mấy thứ để giải trí nữa này. Lúc đó ai mà nghĩ được sẽ chứa được nhiều đồ như vậy cơ chứ!”
Phương Nhã Nhàn nghe ngữ khí ông nhà mình không đúng lắm, thấp giọng hỏi: “Ông sao vậy? Ông còn ghen tị với du thuyền của con rể nữa à!”
Tô Vĩnh Thắng trừng mắt nói: “Gì mà ghen tị chứ! Tần Lãng có du thuyền tốt như vậy, con gái tôi cũng được hưởng phúc, tôi có gì mà phải ghen tị đây”
"Tôi thấy suy nghĩ của bà không được rồi đó nha, nhà chúng ta cũng có du thuyền. Sao thấy du thuyền của người khác thì lại cảm thấy du thuyền nhà mình không tốt chứ, cái suy nghĩ có mới nới cũ này không được!"
Phương Nhã Nhàn lười tranh luận với ông, quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ.
Dường như ba đứa nhỏ biết được cái du thuyền này là của nhà mình, thế nên vô cùng hưng phấn.
Huyên Huyên vui vẻ bò ở giữa phòng nghỉ, điều này khiến ông bà Tân vô cùng lo lắng, một bước không rời ở đằng sau coi chừng cháu nội.
Mặc dù không gian của du thuyền rất lớn, nhưng mà không thể bằng nhà được, vì để có thêm nhiều trang bị giải trí, bên trong bày rất nhiều đồ. Nếu nhóc con cứ bò tới bò lui như vậy ông bà Tăn lo đứa nhỏ sẽ bị đụng phải đồ đạc, mà lại không muốn làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bé con, thế nên chỉ đành cẩn thận bảo vệ ở đằng sau.
Hai em gái Vũ Đồng và Khả Hinh thì ngồi bên trên sofa, hai đứa nhỏ vui sướng lăn qua lăn lại, chiếc sofa làm bằng da thật này hoàn toàn đủ để hai đứa nhỏ lăn lộn mười, hai mấy vòng.
Ông Tân mở Karaoke lên, bên trong lập tức vang lên bài hát nhẹ nhàng. Khả Hinh vừa nghe thấy âm nhạc lập tức dừng lại, tò mò ngẩng đầu lên quan sát bên kia.
Ông Tần cầm mic lên, nhìn xem những thiết bị này có vấn đề gì không, dù sao thì bình thường mấy. người Vương Thế Duy cũng không qua đây, đều để cho. nhân viên bảo quản.
Khả Hinh nghe thấy ông nội hát thì lập tức kích động: "Ông nội, aaaa!”
Ông Tần nhìn về phía cháu gái mình vui vẻ nói:
“Khả Hinh nhà chúng ta muốn hát cơ à?”
Mắt Khả Hinh nhìn vào chiếc mic trong tay ông nội, rõ ràng là rất tò mò về thứ đồ này, con bé nghĩ phải có thứ đồ này mới có âm nhạc.
Ông Tần đưa mic qua đối diện với miệng của đứa nhỏ.
Khả Hinh lập tức kích động thốt ra một tiếng.
“A!" Một tiếng vang rất lớn vang lên trong phòng, khiến tất cả mọi người đều bị dọa giật mình.
Vốn dĩ tiếng của trẻ nhỏ khá là đanh thép, thông qua míc truyền ra ngoài thì được phóng đại lên gấp nhiều lần.
Huyện Huyên ở trên đất cũng không còn bò nữa, vẻ mặt đầy nghỉ hoặc, dường như không biết tại sao đột nhiên giọng nói của em gái mình lại lớn đến như vậy.
Vũ Đồng cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía em gái mình.
Thực ra người bất ngờ nhất phải là bản thân Khả Hinh, con bé hoàn toàn không biết tại sao đột nhiên giọng của mình lại lớn như vậy, hơn nữa còn có âm vọng lại nữa chứ.
Bé con ngây người một lúc, đột nhiên sợ hãi muốn khóc, Tô Thi Hàm ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của con gái, thấy chuyện không ổn. Vào lúc con gái chuẩn bị khóc thì ngăn lại một bước, nếu không thì lát nữa lại phải dỗ con bé một hồi lâu mất.
Tô Thi Hàm vội vàng cầm mic lên, hát một đoạn đồng dao mà bình thường hay hát để ru mấy đứa nhỏ ngủ.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ, Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
Con bé phát hiện mẹ đang dùng cái này khiến giọng nói trở nên to hơn, vậy thì không phải là vấn đề của bản thân nữa rồi, trong phút chốc nhóc con không còn sợ hãi nữa.
Trận phong ba nãy cũng lặng lẽ mà lắng xuống.
Sau khi nhóc con tới chơi với chiếc mie, Tô Thi Hàm cũng thở phào một hơi, Tân Lãng ở bên cạnh hỏi" “Thi Hàm, em thích chiếc du thuyền này không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook