Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
-
C488: Một nhà tân lãng là tiêu điểm
Hôm nay, Vương Thế Duy cùng vợ là Vạn Kiều Anh cũng tới, trước đó bà có nghe chuyện của Tần Lãng, nên đối với vị Tân đại sư này mười phần hiếu kỳ. Biết hôm nay lễ khai trương một nhà Tần Lãng sẽ đến, nên bảo Vương Thế Duy đưa bà theo.
Vạn Kiều Anh nhìn thấy một nhà Tần Lãng, ánh mắt không khỏi mang theo vài phần khiếp sợ.
Thật không nghĩ tới, vị Tân đại sư này thế mà trẻ như vậy!
Vương Thế Duy sau khi gặp qua Tần Lãng, về nhà đã miêu tả sinh động như thật về sự lợi hại của Tần Lãng. Còn nói Tân Lãng tuổi trẻ tài cao, thế nhưng nghe những lời đó không bằng tự mình nhìn thấy. Thật khiến cho người khác rung động.
Bên kia, Vương Thế Duy chào hỏi Tân Lãng, Vạn Kiều Anh vội véo chồng một cái, Vương Thế Duy lập tức nói: “Tân đại sư, đây là vợ của tôi.”
Tân Lãng nhìn Vạn Kiều Anh một cái, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau. Thế nhưng Tân Lãng nhớ, Vương Thế Duy gọi cho hẳn trao đổi về việc muốn mua nhà lần đó, ông ấy đã nói là do vợ ông ấy rất thích ngôi nhà.
Cho nên, hôm nay coi như ở chỗ này nhìn thấy người.
Tân Lãng gật đầu, nói: “Vương phu nhân.”
“Tân đại sư, nghe danh đã lâu, hôm nay rốt cuộc được nhìn thấy người thật. Xem ra, Thế Duy nhà tôi không nói khoa trương chút nào, Tần đại sư thật là một thanh niên tài tuấn!"
“Vị này hắn là Tần phu nhân? vợ ngài đây dáng dấp thật tốt, cùng Tân đại sư thật xứng đôi đó nha.”
“Nha, còn đây là ba nhóc sinh ba nhà ngài đây sao? Quả thật là hiếm thấy đó nha!”
Vạn Kiều Anh nhìn thấy ba đứa nhỏ đáng yêu lập tức ngồi không yên, chạy tới xem bọn nhỏ.
Đồng dạng ngồi không yên còn có con trai của Thạch Hậu Vinh ở bên cạnh là Thạch Lâm Minh.
Thạch Lâm Minh trong lòng đối với Tân Lãng vừa bội phục vừa cảm kích. Nếu không có Tần Lãng giúp anh ta, hiện tại có khi vẫn còn bị bạn gái cũ là cái tên 'nhân yêu' kia đùa giỡn quanh vòng đây!
Cho nên Tần Lãng vừa đến, anh ta cùng cha rất cung kính chào hỏi Tần Lãng, thế nhưng lúc này anh ta ngồi không yên.
Nhìn Ninh Chỉ Lan ở bên ngoài bận rộn, anh ta muốn tranh thủ thời gian ra hỗ trợ.
Thạch Vinh Hậu đương nhiên biết tâm tư của con trai. Nhưng vừa rồi Tân Lãng còn chưa tới, Thạch Vinh Hậu muốn đợi Tân Lãng đến, để con trai chào hỏi. Dù sao cao nhân như Tân Lãng, con trai tiếp xúc càng nhiều càng tốt cho sự nghiệp về sau.
Trước mắt chào hỏi đã xong, Thạch Lâm Minh lại mang một bộ dạng không yên lòng, Thạch Vinh Hậu lên tiếng nói: “Được rồi, đừng ở đây để Tần đại sư chê cười, muốn đi xuống lầu hỗ trợ thì cứ đi đi.”
Thạch Lâm Minh nghe thấy lời của cha mình, lập tức vui vẻ đứng lên muốn đi, nhưng trước khi đi vẫn đến bên cạnh Tần Lãng nói: “Tân đại sư, ngượng ngùng không tiếp chuyện được với ngài. Hôm nay Chỉ Lan bên kia có chút bận, tôi đi giúp cô ấy một chút.”
Tân Lãng cũng là dạng thương yêu vợ nên rất lý giải tâm tình của Thạch Lâm Minh lúc này, thế là gật đầu nói: “Cậu cứ đi đi"
Thạch Vinh Hậu nhìn bóng lưng của con trai, lắc đầu nói: “Tân đại sư để ngài chê cười rồi. Tiểu tử này, chân tay luôn lóng ngóng như vậy, nửa điểm cũng không có bộ dạng trưởng thành.”
Tần Lãng nói: “Ông chủ Thạch, tôi lại cảm thấy cậu nhà đây là thành thục rồi. Đối với bạn gái đối xử tốt là điều nên có ở đàn ông”
Hắn lúc nói lời này quay đầu nhìn Tô Thi Hàm bên cạnh. Trong ánh mắt đều là cưng chiều cùng yêu thương không che. giấu.
Ở trước mặt mọi người ân ái, Tô Thi Hàm không nhịn được có chút ngượng ngùng. Cúi đầu nhẹ véo tay Tân Lãng, thấp giọng nói: “Tần Lãng, khiêm tốn một chút.”
Bên cạnh Vạn Kiều Anh cùng chơi với bọn nhỏ cười nói: “Tân đại sư cùng phu nhân tình cảm thật tốt, khiến người ta thật ghen tị.”
Mọi người gần như đều là mở miệng gọi một tiếng Tần đại sư. Sự chú ý cũng dồn hết vào một nhà Tân Lãng, chủ để đều vây quanh hẳn. Hiển nhiên, bọn họ cảm thấy một nhà Tân Lãng mới là tiêu điểm ở bàn này.
Đang trò chuyện, Lương Nghiễm Lai khoan thai đi tới từ phía sau. Vừa đến thì trực tiếp đi đến bên cạnh Tân Lãng nói: “Tân đại sư, đã lâu không gặp.”
Tân Lãng mỉm cười gật đầu, Thạch Hậu Vinh bên kia cũng chào hỏi: “Lão Lương tới rồi sao? Tới đây, đến bên cạnh Tân đại sư ngồi đi!”
Thạch Hậu Vinh đến sớm, ông vốn ngồi bên cạnh Tần Lãng, nhưng mà Lương Quảng Lai đến, vì vậy ông nhường chỗ cho ông ấy.
Ông có thể quen biết nhân vật như Tân đại sư đều nhờ sự đề cử của Lương Quảng Lai, trong lòng Thạch Hậu Vinh vẫn nhớ rõ phần ân tình này.
Lương Quảng Lai cũng không khách khí, đến ngồi ở vị trí của Thạch Hậu Vinh.
Thời gian ông ở Quảng Châu nhiều hơn, thỉnh thoảng mới đến Thượng Hải công tác, cơ hội gặp Tần Lãng rất ít. Cho nên mỗi lần đến đây, ông đều muốn được nói chuyện với Tần Lãng nhiều một chút.
"Tần đại sư, chuyện khách sạn này tôi đã nghe lão Ninh nói rồi. Tân đại sư cậu thật là lợi hại, nếu mà không có cậu thì sợ rằng hôm nay nhóm người chúng ta sẽ không gặp nhau ở đây rồi."
Tân Lãng nói: "Ninh tiểu thư là người có phúc khí, tất nhiên có thể gặp dữ hóa lành."
"Vẫn là nhờ có Tân đại sư tính chính xác, nếu chỉ dựa vào cái tính cách kia của lão Ninh, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn." Lương Nghiễm Lai cười nói.
"Tân đại sư, sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, năm nay cậu có về thành phố Thiệu ăn Tết không?"
Tân Lãng gật đầu, nói: "Tạm thời còn chưa sắp xếp gì, nhưng mà chắc hẳn sẽ trở về."
“Tác phẩm điêu khắc của ngài, tôi đã hoàn thành. Lần này ngài qua bên này thì có thể mang về."
Lương Quảng Lai hỏi thăm chuyện ăn Tết, chủ yếu là muốn hỏi một thời gian nữa Tân Lãng có về Quảng Châu hay không? Còn có chuyện tác phẩm “Tam Anh Chiến Lữ Bố nữa.
Lương Quảng Lai nghe Tân Lãng nói thì ngạc nhiên hỏi: "Tân đại sư, “Tam Anh Chiến Lữ Bổ đã hoàn thành rồi sao?"
"Đúng vậy." Tân Lãng gật đầu.
"Vậy còn sớm hơn một tháng so với thời gian mà chúng ta đã đinh trước đó!" Lương Nghiễm Lai rất vui mừng nói.
Vạn Kiều Anh nhìn thấy một nhà Tần Lãng, ánh mắt không khỏi mang theo vài phần khiếp sợ.
Thật không nghĩ tới, vị Tân đại sư này thế mà trẻ như vậy!
Vương Thế Duy sau khi gặp qua Tần Lãng, về nhà đã miêu tả sinh động như thật về sự lợi hại của Tần Lãng. Còn nói Tân Lãng tuổi trẻ tài cao, thế nhưng nghe những lời đó không bằng tự mình nhìn thấy. Thật khiến cho người khác rung động.
Bên kia, Vương Thế Duy chào hỏi Tân Lãng, Vạn Kiều Anh vội véo chồng một cái, Vương Thế Duy lập tức nói: “Tân đại sư, đây là vợ của tôi.”
Tân Lãng nhìn Vạn Kiều Anh một cái, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau. Thế nhưng Tân Lãng nhớ, Vương Thế Duy gọi cho hẳn trao đổi về việc muốn mua nhà lần đó, ông ấy đã nói là do vợ ông ấy rất thích ngôi nhà.
Cho nên, hôm nay coi như ở chỗ này nhìn thấy người.
Tân Lãng gật đầu, nói: “Vương phu nhân.”
“Tân đại sư, nghe danh đã lâu, hôm nay rốt cuộc được nhìn thấy người thật. Xem ra, Thế Duy nhà tôi không nói khoa trương chút nào, Tần đại sư thật là một thanh niên tài tuấn!"
“Vị này hắn là Tần phu nhân? vợ ngài đây dáng dấp thật tốt, cùng Tân đại sư thật xứng đôi đó nha.”
“Nha, còn đây là ba nhóc sinh ba nhà ngài đây sao? Quả thật là hiếm thấy đó nha!”
Vạn Kiều Anh nhìn thấy ba đứa nhỏ đáng yêu lập tức ngồi không yên, chạy tới xem bọn nhỏ.
Đồng dạng ngồi không yên còn có con trai của Thạch Hậu Vinh ở bên cạnh là Thạch Lâm Minh.
Thạch Lâm Minh trong lòng đối với Tân Lãng vừa bội phục vừa cảm kích. Nếu không có Tần Lãng giúp anh ta, hiện tại có khi vẫn còn bị bạn gái cũ là cái tên 'nhân yêu' kia đùa giỡn quanh vòng đây!
Cho nên Tần Lãng vừa đến, anh ta cùng cha rất cung kính chào hỏi Tần Lãng, thế nhưng lúc này anh ta ngồi không yên.
Nhìn Ninh Chỉ Lan ở bên ngoài bận rộn, anh ta muốn tranh thủ thời gian ra hỗ trợ.
Thạch Vinh Hậu đương nhiên biết tâm tư của con trai. Nhưng vừa rồi Tân Lãng còn chưa tới, Thạch Vinh Hậu muốn đợi Tân Lãng đến, để con trai chào hỏi. Dù sao cao nhân như Tân Lãng, con trai tiếp xúc càng nhiều càng tốt cho sự nghiệp về sau.
Trước mắt chào hỏi đã xong, Thạch Lâm Minh lại mang một bộ dạng không yên lòng, Thạch Vinh Hậu lên tiếng nói: “Được rồi, đừng ở đây để Tần đại sư chê cười, muốn đi xuống lầu hỗ trợ thì cứ đi đi.”
Thạch Lâm Minh nghe thấy lời của cha mình, lập tức vui vẻ đứng lên muốn đi, nhưng trước khi đi vẫn đến bên cạnh Tần Lãng nói: “Tân đại sư, ngượng ngùng không tiếp chuyện được với ngài. Hôm nay Chỉ Lan bên kia có chút bận, tôi đi giúp cô ấy một chút.”
Tân Lãng cũng là dạng thương yêu vợ nên rất lý giải tâm tình của Thạch Lâm Minh lúc này, thế là gật đầu nói: “Cậu cứ đi đi"
Thạch Vinh Hậu nhìn bóng lưng của con trai, lắc đầu nói: “Tân đại sư để ngài chê cười rồi. Tiểu tử này, chân tay luôn lóng ngóng như vậy, nửa điểm cũng không có bộ dạng trưởng thành.”
Tần Lãng nói: “Ông chủ Thạch, tôi lại cảm thấy cậu nhà đây là thành thục rồi. Đối với bạn gái đối xử tốt là điều nên có ở đàn ông”
Hắn lúc nói lời này quay đầu nhìn Tô Thi Hàm bên cạnh. Trong ánh mắt đều là cưng chiều cùng yêu thương không che. giấu.
Ở trước mặt mọi người ân ái, Tô Thi Hàm không nhịn được có chút ngượng ngùng. Cúi đầu nhẹ véo tay Tân Lãng, thấp giọng nói: “Tần Lãng, khiêm tốn một chút.”
Bên cạnh Vạn Kiều Anh cùng chơi với bọn nhỏ cười nói: “Tân đại sư cùng phu nhân tình cảm thật tốt, khiến người ta thật ghen tị.”
Mọi người gần như đều là mở miệng gọi một tiếng Tần đại sư. Sự chú ý cũng dồn hết vào một nhà Tân Lãng, chủ để đều vây quanh hẳn. Hiển nhiên, bọn họ cảm thấy một nhà Tân Lãng mới là tiêu điểm ở bàn này.
Đang trò chuyện, Lương Nghiễm Lai khoan thai đi tới từ phía sau. Vừa đến thì trực tiếp đi đến bên cạnh Tân Lãng nói: “Tân đại sư, đã lâu không gặp.”
Tân Lãng mỉm cười gật đầu, Thạch Hậu Vinh bên kia cũng chào hỏi: “Lão Lương tới rồi sao? Tới đây, đến bên cạnh Tân đại sư ngồi đi!”
Thạch Hậu Vinh đến sớm, ông vốn ngồi bên cạnh Tần Lãng, nhưng mà Lương Quảng Lai đến, vì vậy ông nhường chỗ cho ông ấy.
Ông có thể quen biết nhân vật như Tân đại sư đều nhờ sự đề cử của Lương Quảng Lai, trong lòng Thạch Hậu Vinh vẫn nhớ rõ phần ân tình này.
Lương Quảng Lai cũng không khách khí, đến ngồi ở vị trí của Thạch Hậu Vinh.
Thời gian ông ở Quảng Châu nhiều hơn, thỉnh thoảng mới đến Thượng Hải công tác, cơ hội gặp Tần Lãng rất ít. Cho nên mỗi lần đến đây, ông đều muốn được nói chuyện với Tần Lãng nhiều một chút.
"Tần đại sư, chuyện khách sạn này tôi đã nghe lão Ninh nói rồi. Tân đại sư cậu thật là lợi hại, nếu mà không có cậu thì sợ rằng hôm nay nhóm người chúng ta sẽ không gặp nhau ở đây rồi."
Tân Lãng nói: "Ninh tiểu thư là người có phúc khí, tất nhiên có thể gặp dữ hóa lành."
"Vẫn là nhờ có Tân đại sư tính chính xác, nếu chỉ dựa vào cái tính cách kia của lão Ninh, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn." Lương Nghiễm Lai cười nói.
"Tân đại sư, sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, năm nay cậu có về thành phố Thiệu ăn Tết không?"
Tân Lãng gật đầu, nói: "Tạm thời còn chưa sắp xếp gì, nhưng mà chắc hẳn sẽ trở về."
“Tác phẩm điêu khắc của ngài, tôi đã hoàn thành. Lần này ngài qua bên này thì có thể mang về."
Lương Quảng Lai hỏi thăm chuyện ăn Tết, chủ yếu là muốn hỏi một thời gian nữa Tân Lãng có về Quảng Châu hay không? Còn có chuyện tác phẩm “Tam Anh Chiến Lữ Bố nữa.
Lương Quảng Lai nghe Tân Lãng nói thì ngạc nhiên hỏi: "Tân đại sư, “Tam Anh Chiến Lữ Bổ đã hoàn thành rồi sao?"
"Đúng vậy." Tân Lãng gật đầu.
"Vậy còn sớm hơn một tháng so với thời gian mà chúng ta đã đinh trước đó!" Lương Nghiễm Lai rất vui mừng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook