Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
C43: Buổi chiều đầu tiên khi về nhà tô thi hàm gọi tần lãng hỗ trợ

Tô Thi Hàm bị Tần Lãng làm cho quá đỗi kinh ngạc.

Thật là bất ngờ!

Lúc còn ở trong trung tâm, cô cũng đã nghĩ qua việc căn phòng thuê của mình quá nhỏ. Cô muốn đổi một căn phòng lớn hơn.

Nhưng mà nghĩ đến tiền sữa bột cho ba đứa nhóc con, tã giấy cùng khăn ướt. Tiền mua đồ chơi và các loại phát sinh sau này, cô cảm giác được con đường sắp tới chính là một cái hố to cần rất nhiều tiền để lấp vào.

Bởi vì mấy đứa nhóc rất dễ sinh bệnh, có tiền xem như mắc bệnh thì cũng đỡ hơn một chút.

Cho nên, Tô Thi Hàm suy nghĩ nên tích góp một ít tiền.

Cho nên không quyết định chuyện đổi căn phòng lớn hơn.

Không nghĩ tới Tần Lãng đã chủ động làm chuyện này.

Mặc dù thuê căn phòng lớn hơn có hơi tốn kém, nhưng mà Tần Lãng đã làm việc này. Cho nên cô cũng không có cảm thấy không nỡ xài tiền, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ.

Tiếp theo là cuộc sống mới, cô sẽ không đem việc kiếm tiền làm gánh nặng đặt lên vai Tần Lãng. Cô và hắn sẽ cùng nhau kiếm tiền, cùng một chỗ với hắn nuôi dưỡng các con.

Giấu trong lòng niềm mong chờ tốt đẹp, cuối cùng bọn họ cũng đến phòng 1502.

Đẩy cửa vào, Tô Thi Hàm ngửi được trong không khí có một mùi nhàn nhạt hương hoa. Nghiêng đầu nhìn qua đã thấy ở cửa ra vào trên tủ giày đặt một bó hoa tươi.

“Chúc mừng đã về nhà, Thi Hàm!”


“Những ngày này khổ cực cho em rồi!”

Sinh con đôi với phụ nữ mà nói là một sự kiện rất quan trọng, nhưng cũng là một việc rất cực khổ. Tô Thi Hàm không nghĩ tới Tần Lãng sẽ chú ý đến chi tiết này, cảm giác như một cái nghi thức.

Tô Thi Hàm ngọt ngào nở nụ cười, tiếp nhận trong tay hắn bó hoa. Đang muốn nói lời cảm ơn, nhưng chợt nhớ tới Tần Lãng đã nói qua giữa hai người không cần nói cái lời này. Cho nên, lời đã ra tới mép liền biến thành: “Ừm! Hoa rất thơm, em rất thích.”

“Thích là được! mau vào nhìn phòng nào.”

Trung tâm đối với khách VIP phục vụ vô cùng tận tâm, lần này Tần Lãng quay về nhà. Trung tâm đặc biệt sắp xếp y tá đưa bọn hắn trở về, ba tên nhóc được đặt ở trong xe đẩy nhỏ. Sau khi vào cửa nhóm y tá mới giao bọn nhóc cho Tần Lãng, đồng thời cùng bọn họ cáo biệt.

Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại năm người bọn họ. Bọn nhóc nhỏ đã ngủ thiếp đi một lúc, Tần Lãng đem xe đẩy nhỏ chở bọn nhóc đặt ở phòng khách. Hắn mang theo Tô Thi Hàm đi tham quan nhà mới.

Một vòng đi qua, trong mắt Tô Thi Hàm vô cùng mừng rỡ.

Nhất là khi nhìn thấy trong phòng ngủ, có giường lớn cùng nôi ghép đặt ở đó. Còn có khắp nơi trong phòng đều có thể thấy đồ chơi trẻ em, cùng với trên mặt đất một con thú nhồi bông lớn đặt gần ở cửa, tất cả đều vô cùng tốt đẹp.

Trong phòng ngủ còn có một nhà vệ sinh riêng biệt, mỗi một phòng trong nhà đều có không gian rộng hơn so với nhà cũ rất nhiều, vừa rộng rãi vừa sáng sủa. Tần Lãng còn cố tình cho các con một phòng dùng để chứa đồ vật, ba cái tủ nhỏ để y phục của chúng, đặt chung một chỗ vô cùng đáng yêu.

Ở ban công lại có rất nhiều máy giặt cùng máy sấy quần áo. Khi Tần Lãng giải thích với cô công dụng của những máy giặt và máy sấy, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bởi vì khi còn ở trong trung tâm ở cữ, các giáo viên hướng dẫn đã nói qua với cô những điều này. Quần áo của các con không thể giặt chung với quần áo của người lớn được, tránh phát sinh các loại vi khuẩn lây nhiễm.

Cô còn suy nghĩ, sau khi trở về sẽ giặt tay quần áo các con. Không nghĩ tới Tần Lãng đã sớm chuẩn bị tất cả mọi chuyện.


Hơn nữa còn có máy sấy quần áo, rốt cuộc cũng không cần lo lắng việc thời tiết mưa nhiều khiến quần áo các con không khô kịp, khiến việc phơi khô kéo dài làm sinh sôi các loại vi khuẩn.

Còn có phòng bếp. Lúc cô nhìn thấy phòng bếp, Cô ngây người không thể nói nên lời.

Cái này, là phòng bếp sao? Không phải cung điện nghệ thuật chứ?

Mấy cái nồi kia quá đẹp, cũng quá nhiều chủng loại. Hơn nữa còn có máy rửa bát, máy hút khói, máy lọc nước...

Ở đây làm thức ăn, trong lòng cũng sẽ rất vui thích.

Những ngày này, Tần Lãng đi sớm về trễ thì ra là dành thời gian để bố trí các loại vật dụng trong ngôi nhà nhỏ này.

Đúng là chăm chỉ!

Tô Thi Hàm nhìn một vòng trong nhà, quay đầu hướng Tần Lãng nói: “Tần Lãng, phòng này quá tuyệt vời. Anh sắp xếp mọi thứ đều rất tốt!”

“Em rất thích! Các con chắc chắn cũng sẽ yêu thích!”

Tần Lãng nhìn thấy ánh mắt cô lấp lánh tỏa sáng, lập tức cảm thấy những ngày vất vả kia vô cùng đáng giá.

Tô Thi Hàm nói xong, lại tiếp tục dạo quanh trong phòng không ngừng cùng với Tần Lãng vẽ ra kế hoạch.

“Tần Lãng! Em thấy ghế sô pha trong phòng khách phía sau còn khoảng trống, chúng ta mua vài decal màu có hoa văn dễ thương phủ lên đi.”


“Được.”

“Tần Lãng! Bàn ăn cùng ghế cạnh góc dường như có hơi sắc, các con lớn hơn một chút sẽ rất hiếu động. Có thể làm bị thương chúng, một lát chúng ta mua một ít keo silicon che lên nha.”

“Được.”

“Tần Lãng! Các con sau này biết leo trèo, sẽ hay tò mò chụp vào ổ điện. Chúng ta cũng mua vài cái nắp che an toàn, che lại phía trên ổ điện không dùng đến nha.”

“Được.”

“Tần Lãng...”

Thấy Tô Thi Hàm làm một chút hoạch định đối với nhà mới, Tần Lãng đi theo phía sau cô trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Cảm giác này thực sự là vừa mới lạ vừa vui vẻ.

Một nhà năm miệng ăn, cuộc sống mới cứ như vậy lộ ra khỏi màn che.

Buổi tối vẫn như cũ, Tần Lãng là người làm cơm. Mặc dù hiện tại Tô Thi Hàm đã qua tháng ở cữ, nhưng mà trong thời kỳ cho con bú vì thế ẩm thực phải thanh đạm và chú trọng dinh dưỡng. Cho nên Tần Lãng tiếp tục mỗi ngày đều chuẩn bị năm bữa ăn cho cô.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Thi Hàm ở trong phòng cho ba tên nhóc bú sữa, sau đó đi ra nói: “Tần Lãng! Để em dọn dẹp nhà bếp nha.”

Hiện tại đã không còn ở trung tâm, việc nhà không có ai hỗ trợ. Cho nên cô muốn phụ giúp Tần Lãng hỗ trợ dọn dẹp chia sẻ công việc.

Thế nhưng Tần Lãng lại lắc đầu từ chối nói: “Không cần! Em đi về phòng nghỉ ngơi đi.”

Tô Thi Hàm vẫn muốn hỗ trợ một chút, nhưng Tần Lãng thái độ kiên quyết không cho cô hỗ trợ. Cuối cùng cô chỉ có thể quay về phòng ngủ coi chừng các con.

Ban đêm, Tô Thi Hàm mang theo ba đứa nhóc ngủ ở phòng ngủ chính, Tần Lãng thì ở phòng ngủ phụ đối diện phòng cô.


Hơn một giờ đêm, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con lập tức đánh thức Tô Thi Hàm. Cô nhanh chóng bò dậy, đem Khả Hinh thức giấc ôm vào trong ngực.

Tô Thi Hàm trước tiên kiểm tra tã lót, không thấy ẩm ướt cũng không phát hiện bé đại tiện. Vậy chắc chắn là đói bụng rồi.

Thế là, cô nhắm nửa con mắt nằm ở đầu giường cho Khả Hinh bú sữa.

Vừa cho bú sữa một lúc, lại có tiếng khóc nỉ non vang lên. Tần Huyên cũng đã tỉnh giấc, tiếp theo Vũ Đồng cũng bị đánh thức.

Mắt thấy hai đứa nhóc đều kêu khóc, Tô Thi Hàm đang ôm trong ngực Khả Hinh bú sữa. Cô vừa lấy Khả Hinh ra, nhóc liền nhắm mắt lại khóc ré lên.

Tô Thi Hàm có chút rối loạn, cô liền quay đầu ra phía ngoài cửa hô: “Tần Lãng, Tần Lãng!”

Cửa ra vào một chút phản ứng cũng không có, trong phòng các con khóc càng lúc càng lợi hại.

Tô Thi Hàm không thể làm gì khác hơn là lấy ra điện thoại di động ở đầu giường gọi cho Tần Lãng, điện thoại reo hai lần chuông mới được tiếp.

“Alo, Thi Hàm có chuyện gì?” Trong điện thoại Tần Lãng giống như là vừa mới tỉnh lại.

“Tần Lãng! Các con đều tỉnh giấc rồi, một mình em không chăm hết được. Anh, có thể qua đây giúp em một chút được không?”

Tần Lãng không có tắt điện thoại, vài giây đồng hồ sau liền gõ cửa vào phòng.

Hai người ăn ý phối hợp với nhau, Tô Thi Hàm xoay người tiếp tục cho Khả Hinh bú. Tần Lãng kiểm tra tã lót của Tần Huyên và Vũ Đồng.

“Tần Huyên ị rồi, Vũ Đồng xem chừng là bị đánh thức. Để anh trước tiên cho Tần Huyên đi thay tã lót.”

Tần Lãng ôm con trai ra ngoài, lúc trở lại Khả Hinh và Vũ Đồng đã uống sữa xong. Cả hai nhó đang ở trên giường lớn chơi đùa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương