Ở Cùng Ma Vương
-
Chương 5
**
Một vài thân người màu đen ăn mặc như yêu ma trưởng thành, xuyên vào bên trong cung điện cao ngất không thấy được trần nhà, trong tay cầm một cuộn da dê thật dài, gãi gãi cái mũi cong vẹo đáng sợ, ánh mắt bẩn thỉu nhìn vào Cora.
[ Gọi là gì… Cora? A, xem ra đã sắp tiến vào thời kỳ đầu ma thuật… Đứng ở đây, cầm lấy viên ngọc đen, thử niệm thần chú xem… ]
Một vị trưởng giả với cái sừng cong dài lướt qua, dùng đôi mắt đỏ rực liếc cậu, [… Làm thế nào, trà trộn vào đây? ]
[… Chính là quỷ hút máu sao? Vẻ ngoài xinh đẹp như tượng… Khà khà khà. ]
[… Đừng nói nhảm, lưu đày! ] một tên yêu ma đầu trâu, kéo cuộn da dê từ trên xuống dưới.
…
[ Không phải… Tôi là một tiểu yêu ma, xin ngài, đừng đuổi tôi… Tôi, tôi… ] Cora phí công giật giật áo choàng của sứ giả Ma Vương, cầu xin. Cậu sinh ra ở đây, lớn lên cũng ở đây, tuy rằng chỉ có một mình, nhưng đây là nhà của cậu…
Đừng, đừng đuổi cậu đi…
[ Đừng, đừng mà… Đại nhân… ]
Cora giãy dụa, chống cự, không muốn bị đẩy ra khỏi cửa…
…
Sáng sớm hôm sau, trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, đây là một ngày tràn đầy sức lực, phái Thanh Giáo đều ít nhiều vì sắc mà rung động, huống chi còn có con vật nhỏ đáng yêu này không ngừng ngọ nguậy cọ xát trong ***g ngực.
Lyve không phải thần thánh, tình hình bây giờ còn trái ngang hơn.
Con mèo nhỏ nhắm chặt hai mắt, nhíu mày, trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ nỗi sợ hãi cùng bất an, làn da mịn màng bóng loáng dính chặt trên người hắn, đôi môi ướt át đặt lên bả vai trước ngực, dù chỉ là vô tình, nhưng thật… hấp dẫn. Lyve đặt tay lên lưng con mèo nhỏ, mềm mại đến mê người, chân hai người gác lên nhau, thân thể của hắn có thể rõ ràng cảm nhận được cậu nhỏ trên bụng mình thật mềm và ấm áp.
Con mèo nhỏ… không hề lớn lên;
Nhìn cậu như vậy, có vẻ như gặp phải ác mộng…
Lyve biết mình có khả năng sẽ động tay động chân liền tự tìm lý do để dừng lại, nhưng sau đó một giây, lý trí giúp hắn kiềm chế yếu ớt dần rồi biến mất.
Hừ, mặc kệ đi.
Hắn là ma thần Baltic, ai có thể có ý kiến?
Tay đang đặt trên lưng Cora lần mò xuống phía dưới, tìm kiếm nơi có thể giúp hắn giảm bớt ham muốn, một ngón tay thâm nhập vào, di chuyển theo vòng tròn, để cho chỗ đó của Cora mau chóng thích ứng.
…
Một cảm giác lạ lẫm trên thân thể, chậm rãi kéo Cora từ nơi xa xăm nào đó trở lại, hoặc có thể nói là thoát khỏi cơn ác mộng.
Hình dáng sứ giả ma thần ở bên cạnh trở nên càng lúc càng mờ nhạt, giọng nói cũng giống như hư vô, bóng tối xung quanh dần bị đẩy lùi, ánh sáng bắt đầu bao quanh cậu, xung quanh biến thành màu lam khói, ấm áp, mềm mại, thoải mái, không giống với âm thanh lạnh lùng đáng sợ trước cửa…
Không, cậu không phải đang ở Ma Vực, cậu đang ở trong ngôi nhà cổ…
Cora nửa mê nửa tỉnh, thân thể không kiểm soát được mà run rẩy, không phải vì lạnh, đúng hơn là.. một loại cảm giác rất kỳ quái, khiến cho cậu thấy ngứa, muốn khóc… Cậu đột nhiên cảm giác được một sự đau đớn khó hiểu ở thân dưới. Cora từ từ tỉnh lại, ngay thời điểm ý thức trở lại với cậu, đập vào mắt chính là một mảnh lam khói phản chiếu hình ảnh của chính mình, đồng thời, thân dưới thật sự rất đau…
“A… Ô…” Đau đớn khiến cho Cora nhịn không được hét lên, nhưng ngay lập tức, cậu theo bản năng, cắn lên bả vai tên đầu sỏ gây nên chuyện này. Răng nanh cắn mạnh xuống, dường như cảm giác xấu hổ cùng với bị ăn hiếp trong lòng dần giảm bớt, đồng thời cũng bùng nổ ra nỗi buồn bực của mấy ngày nay.
Đau đớn vô cùng phía sau dần dần dịu lại, đại khái là đau đến đỉnh đầu, trong đau đớn lại mang theo một dòng ngứa ngáy tê dại, tới tới lui lui, kéo theo va chạm ngày càng tăng, khi nặng khi nhẹ. Cora bị ôm vào trong ngực lên xuống cao thấp theo tiết tấu, đầu óc giống như lại lâm vào trạng thái đần độn nửa tỉnh nửa mê, không biết đêm khuya trăng sáng, chỉ có cái miệng cắn xuống bả vai Lyve, không lúc nào thả lỏng.
Lyve đương nhiên biết con mèo nhỏ đang cắn hắn, thế nhưng vào lúc này, hắn đang hoàn toàn tận hưởng cảm giác mê người Cora đem lại cho hắn.
Chỗ đó ở phía sau Cora căng chặt lại nhưng lại mềm mại co dãn, ôn nhu ấm áp bao bọc lấy cậu nhỏ của mình, nhưng con mèo nhỏ bởi vì đau đớn mà cắn xé, theo sự lên xuống của hắn mà dùng lực ——tiểu tình nhân bé nhỏ của hắn, đang chìm trong *** phản ứng bất lực vô cùng chân thực. Lyve thấy thật vừa lòng, vừa lòng con mèo nhỏ có thân thể mê người, cũng vừa lòng biểu cảm của con mèo nhỏ thay đổi theo luật động lên xuống của hắn.
Vừa bị tiến vào lần nữa, hai gò má Cora ửng đỏ, thần sắc dần dần không thể điều khiển trở nên kích động cùng mê loạn…
…
Ngay lúc con mèo nhỏ sắp không chịu nổi, nước mắt gần như trào ra, một dòng tinh hoa phun trào trong cơ thể Cora…
Sau khi tập thể dục buổi sáng, Lyve mới chú ý đến đau đớn trên bả vai, cúi đầu nhìn, một loạt dấu răng hình bán nguyệt còn dính máu in ở đầu vai, đồng thời, răng nanh của Cora cũng còn lưu lại máu đỏ.
Lyve không khỏi nhíu mày, không nghĩ tới con mèo nhỏ lại có khả năng làm hắn bị thương.
Đừng nói con mèo nhỏ này chỉ là một bé con ma quái, dù có là người lớn, cũng khó có khả năng khiến cho hắn bị thương, trừ phi là một trong bảy mươi hai vũ khí ma thần… Hàm răng của cậu lại có thể gây thương tổn cho hắn —— thân phận của Cora trước nay vẫn luôn bị Lyve xem nhẹ, giờ lại trở nên khá quan trọng.
Trái ngược với việc Lyve bắt đầu để tâm đến thân phận của Cora, cảm giác của Cora lại là —— tuyệt vọng.
Cậu vừa mới uống máu của gian tặc mắt xanh, tuy không phải cố ý, nhưng mà cái cảm giác này… khiến cậu thấy thoải mái nói không nên lời, dòng nhiệt lưu ấm áp nơi cổ họng lan tỏa khắp thân thể, toàn bộ phần xương sống phía sau lưng cảm thấy tê dại, lướt nhẹ qua không có cảm giác, dòng nhiệt lưu sau đó xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng, rồi đến tứ chi, giống như cả người đều được tái sinh, cực kì, cực kì sảng khoái…
Cậu uống phải máu, không thấy chán ghét mà còn thích.
Một con quỷ hút máu… Cậu, cậu không phải là tiểu yêu ma.
Hiện tại có lấy cớ nào đi nữa cũng vô dụng…
Một vài thân người màu đen ăn mặc như yêu ma trưởng thành, xuyên vào bên trong cung điện cao ngất không thấy được trần nhà, trong tay cầm một cuộn da dê thật dài, gãi gãi cái mũi cong vẹo đáng sợ, ánh mắt bẩn thỉu nhìn vào Cora.
[ Gọi là gì… Cora? A, xem ra đã sắp tiến vào thời kỳ đầu ma thuật… Đứng ở đây, cầm lấy viên ngọc đen, thử niệm thần chú xem… ]
Một vị trưởng giả với cái sừng cong dài lướt qua, dùng đôi mắt đỏ rực liếc cậu, [… Làm thế nào, trà trộn vào đây? ]
[… Chính là quỷ hút máu sao? Vẻ ngoài xinh đẹp như tượng… Khà khà khà. ]
[… Đừng nói nhảm, lưu đày! ] một tên yêu ma đầu trâu, kéo cuộn da dê từ trên xuống dưới.
…
[ Không phải… Tôi là một tiểu yêu ma, xin ngài, đừng đuổi tôi… Tôi, tôi… ] Cora phí công giật giật áo choàng của sứ giả Ma Vương, cầu xin. Cậu sinh ra ở đây, lớn lên cũng ở đây, tuy rằng chỉ có một mình, nhưng đây là nhà của cậu…
Đừng, đừng đuổi cậu đi…
[ Đừng, đừng mà… Đại nhân… ]
Cora giãy dụa, chống cự, không muốn bị đẩy ra khỏi cửa…
…
Sáng sớm hôm sau, trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, đây là một ngày tràn đầy sức lực, phái Thanh Giáo đều ít nhiều vì sắc mà rung động, huống chi còn có con vật nhỏ đáng yêu này không ngừng ngọ nguậy cọ xát trong ***g ngực.
Lyve không phải thần thánh, tình hình bây giờ còn trái ngang hơn.
Con mèo nhỏ nhắm chặt hai mắt, nhíu mày, trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ nỗi sợ hãi cùng bất an, làn da mịn màng bóng loáng dính chặt trên người hắn, đôi môi ướt át đặt lên bả vai trước ngực, dù chỉ là vô tình, nhưng thật… hấp dẫn. Lyve đặt tay lên lưng con mèo nhỏ, mềm mại đến mê người, chân hai người gác lên nhau, thân thể của hắn có thể rõ ràng cảm nhận được cậu nhỏ trên bụng mình thật mềm và ấm áp.
Con mèo nhỏ… không hề lớn lên;
Nhìn cậu như vậy, có vẻ như gặp phải ác mộng…
Lyve biết mình có khả năng sẽ động tay động chân liền tự tìm lý do để dừng lại, nhưng sau đó một giây, lý trí giúp hắn kiềm chế yếu ớt dần rồi biến mất.
Hừ, mặc kệ đi.
Hắn là ma thần Baltic, ai có thể có ý kiến?
Tay đang đặt trên lưng Cora lần mò xuống phía dưới, tìm kiếm nơi có thể giúp hắn giảm bớt ham muốn, một ngón tay thâm nhập vào, di chuyển theo vòng tròn, để cho chỗ đó của Cora mau chóng thích ứng.
…
Một cảm giác lạ lẫm trên thân thể, chậm rãi kéo Cora từ nơi xa xăm nào đó trở lại, hoặc có thể nói là thoát khỏi cơn ác mộng.
Hình dáng sứ giả ma thần ở bên cạnh trở nên càng lúc càng mờ nhạt, giọng nói cũng giống như hư vô, bóng tối xung quanh dần bị đẩy lùi, ánh sáng bắt đầu bao quanh cậu, xung quanh biến thành màu lam khói, ấm áp, mềm mại, thoải mái, không giống với âm thanh lạnh lùng đáng sợ trước cửa…
Không, cậu không phải đang ở Ma Vực, cậu đang ở trong ngôi nhà cổ…
Cora nửa mê nửa tỉnh, thân thể không kiểm soát được mà run rẩy, không phải vì lạnh, đúng hơn là.. một loại cảm giác rất kỳ quái, khiến cho cậu thấy ngứa, muốn khóc… Cậu đột nhiên cảm giác được một sự đau đớn khó hiểu ở thân dưới. Cora từ từ tỉnh lại, ngay thời điểm ý thức trở lại với cậu, đập vào mắt chính là một mảnh lam khói phản chiếu hình ảnh của chính mình, đồng thời, thân dưới thật sự rất đau…
“A… Ô…” Đau đớn khiến cho Cora nhịn không được hét lên, nhưng ngay lập tức, cậu theo bản năng, cắn lên bả vai tên đầu sỏ gây nên chuyện này. Răng nanh cắn mạnh xuống, dường như cảm giác xấu hổ cùng với bị ăn hiếp trong lòng dần giảm bớt, đồng thời cũng bùng nổ ra nỗi buồn bực của mấy ngày nay.
Đau đớn vô cùng phía sau dần dần dịu lại, đại khái là đau đến đỉnh đầu, trong đau đớn lại mang theo một dòng ngứa ngáy tê dại, tới tới lui lui, kéo theo va chạm ngày càng tăng, khi nặng khi nhẹ. Cora bị ôm vào trong ngực lên xuống cao thấp theo tiết tấu, đầu óc giống như lại lâm vào trạng thái đần độn nửa tỉnh nửa mê, không biết đêm khuya trăng sáng, chỉ có cái miệng cắn xuống bả vai Lyve, không lúc nào thả lỏng.
Lyve đương nhiên biết con mèo nhỏ đang cắn hắn, thế nhưng vào lúc này, hắn đang hoàn toàn tận hưởng cảm giác mê người Cora đem lại cho hắn.
Chỗ đó ở phía sau Cora căng chặt lại nhưng lại mềm mại co dãn, ôn nhu ấm áp bao bọc lấy cậu nhỏ của mình, nhưng con mèo nhỏ bởi vì đau đớn mà cắn xé, theo sự lên xuống của hắn mà dùng lực ——tiểu tình nhân bé nhỏ của hắn, đang chìm trong *** phản ứng bất lực vô cùng chân thực. Lyve thấy thật vừa lòng, vừa lòng con mèo nhỏ có thân thể mê người, cũng vừa lòng biểu cảm của con mèo nhỏ thay đổi theo luật động lên xuống của hắn.
Vừa bị tiến vào lần nữa, hai gò má Cora ửng đỏ, thần sắc dần dần không thể điều khiển trở nên kích động cùng mê loạn…
…
Ngay lúc con mèo nhỏ sắp không chịu nổi, nước mắt gần như trào ra, một dòng tinh hoa phun trào trong cơ thể Cora…
Sau khi tập thể dục buổi sáng, Lyve mới chú ý đến đau đớn trên bả vai, cúi đầu nhìn, một loạt dấu răng hình bán nguyệt còn dính máu in ở đầu vai, đồng thời, răng nanh của Cora cũng còn lưu lại máu đỏ.
Lyve không khỏi nhíu mày, không nghĩ tới con mèo nhỏ lại có khả năng làm hắn bị thương.
Đừng nói con mèo nhỏ này chỉ là một bé con ma quái, dù có là người lớn, cũng khó có khả năng khiến cho hắn bị thương, trừ phi là một trong bảy mươi hai vũ khí ma thần… Hàm răng của cậu lại có thể gây thương tổn cho hắn —— thân phận của Cora trước nay vẫn luôn bị Lyve xem nhẹ, giờ lại trở nên khá quan trọng.
Trái ngược với việc Lyve bắt đầu để tâm đến thân phận của Cora, cảm giác của Cora lại là —— tuyệt vọng.
Cậu vừa mới uống máu của gian tặc mắt xanh, tuy không phải cố ý, nhưng mà cái cảm giác này… khiến cậu thấy thoải mái nói không nên lời, dòng nhiệt lưu ấm áp nơi cổ họng lan tỏa khắp thân thể, toàn bộ phần xương sống phía sau lưng cảm thấy tê dại, lướt nhẹ qua không có cảm giác, dòng nhiệt lưu sau đó xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng, rồi đến tứ chi, giống như cả người đều được tái sinh, cực kì, cực kì sảng khoái…
Cậu uống phải máu, không thấy chán ghét mà còn thích.
Một con quỷ hút máu… Cậu, cậu không phải là tiểu yêu ma.
Hiện tại có lấy cớ nào đi nữa cũng vô dụng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook