A Nhu lùi ra sao mấy bước khóc nức nở lên, tại sao hai người mình yêu quý nhất lại đối đầu với nhau chứ.
Cố Đông thân hắc y lạnh lùng khác với dáng vẻ hoạt bát hay cười hằng ngày bất thình lình xuất hiện.

Hắn nhất cổ áo A Nhu lên biến mất.
Hàng loạt quân lính từ nhà dân mở cửa đi ra đứng phía nàng, Quy thượng thư bị áp giải lên trước.
Hương Dân rút kiếm quấn ngang thắc lưng ra chỉ thẳng vào mặt nàng :"ngươi nghĩ chỉ có các ngươi mới biết bày mưu tính kế sao?"
Phục Liên rút kiếm của quân sĩ ra, tâm nguyền rủa tên Nham La không đưa kiếm lại cho mình.
"Bà đây luôn trên cơ ngươi."
Hai bên đằng đàng sát khí lao vào đánh nhau.

Quân Tề đột ngột ngã xuống, miệng phun ra máu tươi.
Hương Dân cũng thổ quyết :"ngươi đã làm gì"
Phục Liên nghi hoặc nhìn lên lên mái nhà xung quanh, nàng cũng có cảm giác tức ngực sắp ho ra máu rồi.
Nham La tay cầm kiếm của nàng, phong vân tuyệt sắc đứng trên mái nhà mỉm cười :"quà tạ lễ, A Liên".
Nói xong hắn cũng không thanh sắc biến mất.
Phục Liên đi đến, dùng kiếm chém ngang qua cổ Tề Chấn giả mạo nằm dưới đất mãi không đứng lên.

Hương Dân khinh khỉnh cười, tự dùng kiếm đâm vào bụng.

"Ngươi không giết được ta đâu"
"mau đưa tên b án nước này vào địa thủy lao canh gác nghiêm ngặt.

Còn ở Quy phủ canh chừng cẩn mật cho ta"
Hồng Bát từ sau đám binh sĩ lên tiếng.
Phục Liên vuốt đầu con ngựa cười :"ngươi điều binh nghe thuận tai thật."
Hồng Bát :"cô ra cửa Tử xem kịch đi"
Nàng cầm lấy bàn tay thô to của hắn kéo xuống khỏi ngựa.

Nàng nhảy lên ngựa, mang chéo cây cung qua, quay đầu ngựa chạy về hướng ngược lại.
Hồng Bát đứng lên cười cợt nhìn theo :"dẫn người về."
……………………………………………………………………………………………
__Cửa Tử__
Đông Phương Lãng trên ngựa mặt lạnh nói :"mau cút hết đi, ai cũng đừng hòng động vào Liên nhi."
Hiên Viên Vô Cực :"này đại ca tương lai, ta không để ai lấy nàng đi đâu."
Phục Nghiêm Xương cùng Phục Khải Minh tâm cũng dao động không thôi.

Rốt cuộc tại sao Ngân nhi lại ở trong tay Tề Chấn.
Tề Chấn bóp mặt Phục Tử Ngân ngồi trước ngựa cười đê tiện nói :"nhìn xem họ đang phân vân kìa."

Phục Tử Ngân quay phắt mặt đi :"ngươi dám giở trò khổ nhục kế với ta."
Tề Chấn :"chỉ trách ngươi ngu dốt, binh biến không kể nhục mưu"
Hiên Kinh Vũ :"Tử Ngân không biết võ công nhưng cũng không thể để A Liên vào hiểm.

Tề Chấn đã âm mưu từ trước nên Tử Ngân sẽ không nguy hiểm."
Phục Nhân Khanh cưỡi ngựa đi đến khinh bỉ :"Kinh vương thân thuộc với Phục Liên vậy sao?"
Đông Phương Lãng không bận tâm họ, đưa giáo lên cao hô lớn :"Khai chi..."
Phục Liên cơ bản đã nghe hiểu, vội vàng hô lớn :"ca ca"
Phục Nhân Khanh chốp lấy nàng kéo qua ngựa mình kiếm kề lên cổ :"mau thả Tử Ngân ra, không phải ngươi muốn Phục Liên sao?"
Nàng bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng của họ :"ca ca nhớ đợi muội mang chiến thắng trở về.

Hiên Viên Vô Cực ta sẽ lấy chàng"
Chưa để họ kịp phản ứng lại nàng thúc nhanh ngựa cùng Phục Nhân Khanh chạy đến quân Tề đông như kiến đối diện.
Nàng nhảy xuống ngựa đi đến chỗ Tề Chấn, không run sợ nói :"thả người nào Tề b3nh hoạn."
Phục Liên bỗng nhớ đến bản thân cũng từng kêu một người ở hiện đại là Tề b3nh hoạn.

Hình như trông cả hai cũng khá giống.
Tề Chấn đẩy Phục Tử Ngân sang Phục Nhân Khanh, đưa kiếm kề ngay cổ nàng.

Lưỡi kiếm sắt bén chạm mạnh vào da cổ non mềm làm một vệt máu tươi theo đó chảy xuống.
Phục Nhân Khanh không quan tâm gì nữa, quay ngựa chạy về.

Hắn nghĩ Phục Liên đây chính là món nợ ngươi nợ Phục gia, lấy mạng trả cũng là đáng giá..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương