Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp
-
Chương 2: Chương 2
"Fuck, tình huống gì vậy, Trì ca? Đang ở trên tàu mà đám người đó dám làm như thế?"
Nguyên Lượng nghe nói ở buồng vệ sinh có người đánh nhau, lại nghĩ đến Trình Trì đi vệ sinh lâu rồi nhưng chưa trở lại, có dự cảm không lành, vì vậy chạy nhanh đến tìm.
Quả nhiên, người đàn ông đứng đối diện Trình Trì bị rách đầu, máu chảy dài trên má.
Một bác sĩ đang điều trị vết thương cho hắn ta.
Trình Trì nắm chặt tay thành quyền, ho nhẹ một tiếng, "Không phải tớ làm."
"Hả? Không phải cậu? Vậy là ai? Có ai tàn nhẫn hơn cậu?" Người đàn ông có hình xăm đẫm máu đột nhiên rên rỉ, lấy tay lau mặt, máu và nước mắt hòa vào nhau, khuôn mặt lớn như được sơn vẽ.
Hắn ta chỉ vào Thời Nhụy: "Là cô ta, chính cô ta đã đánh tôi ra thế này."
"Hả?" Giọng Nguyên Lượng cao lên tám quãng.
Một người đàn ông xăm hình, dáng người cao lớn như đại ca, thế mà bị một cô gái trầm tính đánh? Buồn cười hơn nữa là người đàn ông này còn không biết xấu hổ mà phát khóc? Còn khóc đến mức đem vài phần oan ức?
Nguyên Lượng cười ra nước mắt, đặt tay lên vai Trình Trì, eo không đứng thẳng được.
"Chuyện này có thật không? Tớ không thể tin được đâu?"
Thời Nhụy đang ghi chép lại.
Cô đã nói sự thật về những gì đã xảy ra trước đó và trả lời mọi câu hỏi của cảnh sát một cách nghiêm túc.
Thỉnh thoảng cô gật đầu và lắc đầu, vẻ mặt rất ngoan ngoãn, ánh mắt cũng lộ ra vẻ vô hại.
Khi Trình Trì đi ngang qua, tình cờ thấy người đàn ông kia đang định hôn cô, định ra tay nhưng cô gái nhỏ sao với cậu còn nhanh hơn, lấy một cốc nước mà không biết là ai để ở đó, ném trúng người đàn ông.
Do đó, anh trở thành nhân chứng duy nhất của vụ việc.
Nguyên Lượng thở dài: "Cô bé này, ta thật sự nhìn không ra được, rượu quả thật là thứ làm ta thêm dũng cảm."
Trình Trì nhớ lại màn biểu diễn kia của cô, sau khi đập xong, nhìn thấy máu, trong nháy mắt kia, cô bị dọa sợ, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên mặt.
Cô không phải là người có lá gan lớn, cô thật sự rất sợ hãi.
Giống như một cái lò xo, cảm xúc bị dồn ép đến một điểm nhất định, lực bắn ngược lại đúng là đáng kinh ngạc.
Sau khi cảnh sát biết được toàn bộ vụ việc, họ đã phê bình ba người đàn ông và cảnh báo họ chơi đùa cũng phải có chừng mực.
Đây là lần đầu tiên Thời Nhụy nghe thấy âm thanh đó, cô không biết âm thanh đó là gì, cô chỉ biết rằng một loạt các trò bất thường của ba người đàn ông này là phát ra một âm thanh nào đó, vì để trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Người thành phố thực sự sẽ chơi!
Sau khi Thời Nhụy biết được âm thanh đó, nhớ lại chuyện này, cô cảm thấy mục đích của ba người đàn ông này không đơn giản, họ thực sự muốn lợi dụng cơn say của cô, họ thực sự muốn làm ra một video nổi tiếng.
Dục vọng khiến cho con người tiến bộ.
Nhưng dục vọng cũng có thể khiến cho con người bị bệnh tâm thần phân liệt!
Sau khi sự việc được giải quyết, Thời Nhụy nhìn cảnh sát đưa ba người đàn ông lên một chiếc xe khác, trực tiếp lao thẳng vào buồng vệ sinh nôn ra.
Khi cô từ buồng vệ sinh đi ra, có một người đang dựa vào cửa.
Thiếu niên mặc một chiếc áo phông màu xám tinh khiết, quần short màu đen dài đến đầu gối, đôi giày thể thao màu đen và trắng.
Dáng người cậu mảnh khảnh, một chân tùy ý duỗi ra, cậu đã chiếm hơn một nửa lối đi.
Trông không giống như là cố ý, nhưng cũng có có chút ý tứ nào nhường đường.
Thời Nhụy tiến lên một bước, dừng lại trước chân cậu, ngẩng đầu lên.
Chàng trai này rất cao, cô phải ngước nhìn cậu.
Khuôn hàm sắc nhọn, đôi mắt sâu.
Trên tai đeo một cái khuyên tai màu đen, ở dưới ánh đèn sáng bóng, càng tô điểm thêm chút phóng túng.
"Vừa rồi, cảm ơn cậu đã làm chứng cho tôi." Cô thì thào.
Trình thừa thấy cô đỏ mặt, từ làn da trắng nõn của cô lộ ra vẻ hồng hào, rất tự nhiên và trong trẻo.
"Tôi đã giúp cậu rất nhiều rồi, chỉ nói lời cảm ơn là xong rồi sao? Có phải không chân thành lắm không?" Giọng cậu trầm thấp dễ chịu, âm cuối được nâng lên một cách có chủ ý, có phần hơi ngả ngớn.
Thời Nhụy ngẩn người.
Xuất phát từ phép lịch sự nên đặc biệt nói cảm ơn với cậu, nhưng cô không ngờ cậu còn được nước lấn tới.
Lúc nãy khi cậu làm chứng cho cô, cô vẫn cảm thấy cậu là một người rất đứng đắn, sao bây giờ lại có vẻ cố tình làm khó dễ cô?
"Một tiếng nói không đủ chân thành thì hai tiếng, cảm ơn cậu!"
Lần này đổi lại là cậu ngây ngẩn cả người.
Khi định thần lại, Thời Nhụy đã bước qua chân cậu và đi về phía toa tàu, không cho cậu cơ hội để tiếp tục làm khó dễ cô.
"Đúng là một cô gái thông minh!"
Nguyên Lượng thở dài khi từ buồng vệ sinh bước ra, cậu ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện trước đó của hai người.
"Nói đi, tình huống này là thế nào? Tại sao hôm nay Trình thiếu gia, người chưa bao giờ gần gũi với con gái, lại chủ động như vậy? Cậu thích kiểu này hả?"
Trình Trì nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái, môi cậu không khỏi cong lên.
Cô rõ ràng trông giống như một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn vô hại, nhưng từ những màn biểu hiện khác nhau của cô trước và sau đó, có thể thấy rằng cô chính là một con mèo hoang nhỏ nổi loạn.
"Thấy quen mắt!"
Nguyên Lượng nghe vậy cười tủm tỉm: "Chỉ cần cậu thích là có được, với khuôn mặt của cậu thì có cô gái nào cầm lòng được? Còn chơi trò nhìn quen mắt, trò đó đã cũ cách đây 800 năm rồi.
"
Nguyên Lượng chỉ nghĩ cậu đang kể chuyện cười, Trình Trì chỉ cười cười, không giải thích gì, thu lại đôi chân dài, để tay vào túi, lười biếng bước đi về toa tàu.
–
Tàu đến thành phố B, Thời Nhụy xuống xe kéo vali ra khỏi nhà ga.
Bầu trời bao la, không một gợn mây.
Đứng ở quảng trường bên ngoài ga tàu, Thời Nhụy dừng lại, nhìn bầu trời quang đãng hít một hơi thật sâu.
Sau khi lăn lộn một hồi, cô đã tỉnh rượu từ lâu, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Lần này cô đến thành phố B, mọi thứ dường như không được thuận lợi.
Mong rằng chuyến tàu sẽ mang đi những chuyện xui xẻo của cô, từ nay mọi chuyện sẽ thật thuận lợi.
Trước khi đi, bà nội nói với cô: "Nhụy Nhụy, cháu phải cố gắng lên, bởi vì không ai mà cháu có thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình."
Đúng, cô chỉ có thể dựa vào chính mình!
Cô phải đỗ vào một trường đại học trọng điểm vì cô không còn đường nào để lui.
Thời Nhụy, cố lên!
Khi taxi đi qua thành phố, cô dựa vào cửa sổ, đôi mắt to tròn.
Cảnh vật lướt qua trước mắt cô đều là những thứ phồn hoa mà cô chưa từng thấy.
Hôm nhận được giấy báo nhập học của trường trung học trực thuộc đại học B, có một con chim chích chòe lang thang trong sân suốt kêu ríu rít, bà nội không kìm được tay sờ vào tờ giấy báo nhập học, xúc động nói rằng hóa ra là con chim ở đây để thông báo tin vui.
Trước đây, Thời Nhụy chỉ nhìn thấy thành phố B trên ti vi.
Cô hâm mộ và khao khát đến được đó, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, cô sẽ có bản lĩnh đi đến chốn phồn hoa này.
Khung cảnh đường phố dần lùi về phía sau, ba chữ lớn được dát vàng "Lam Đậu Loan" đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô.
"Chờ một chút." Tài xế đậu xe bên đường: "Cô gái, có muốn xuống xe ở đây không?"
Thời Nhụy nhìn chằm chằm khu dân cư sang trọng cách đó không xa, trong đôi mắt cô hiện lên vẻ trầm mặc.
Cho tay vào túi, cô lấy ra một phong bì giấy kraft cũ, các góc của phong bì đã bị mài mòn, nhưng địa chỉ được viết bằng bút mực vẫn còn rất rõ ràng.
Cuối cùng, cô gấp phong bì lại và cất vào túi.
"Không ạ, đi đến trường học trung học trực thuộc đại học B."
Cô nhất định phải nhớ lời bà nội nói, cô không có ai để dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình!
–
Lam Đậu Loan, một trong những khu dân cư với biệt thự cao cấp nhất của thành phố B, một chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ đi vào.
Chàng trai bước xuống xe, quản gia đã chờ sẵn ở bên cạnh bước tới giúp thu dọn hành lý, cười nói: "Thiếu gia đã về rồi!"
Trình Trì "Ừm" một tiếng, xoay người bước vào biệt thự, đi thẳng lên lầu.
Sau nhiều giờ lăn lộn trên tàu, nóng nực và mệt mỏi khiến cậu cảm thấy khó chịu, chỉ muốn tắm cho sạch sẽ và ngủ một giấc.
Phòng ngủ của cậu ở tầng 3.
Khi đi ngang qua tầng hai, cậu nghe thấy tiếng một người phụ nữ và dừng lại ở góc cầu thang.
"Mẹ, làm ơn đừng cúp điện thoại của con, con chỉ muốn nói chuyện với Nhụy Nhụy."
"Mẹ, con biết mẹ ghét con, nhưng Nhụy Nhụy vô tội.
Nói cho con biết con bé học trường nào, được không?"
"Mẹ ơi, mẹ...!"
Điện thoại bị cúp, ngoài hành lang có tiếng khóc nức nở yếu ớt.
Một lúc sau, người phụ nữ mắt đỏ hoe đi ra khỏi phòng ngủ, bà sửng sốt khi thấy Trình Trì đứng ở đầu cầu thang, bà quay mặt đi lau nước mắt, quay đầu lại đã mỉm cười.
"A Trì, con đã về rồi, đi chơi có vui không?"
Trình Trì nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, tiếp tục đi lên.
–
Trường học còn hai ngày nữa là khai giảng, nhưng có giáo viên chuyên môn phụ trách tiếp nhận và sắp xếp học sinh mới.
Khu ký túc xá của trường trung học trực thuộc đại học B rất rộng, một phòng ở bốn người, có nhà vệ sinh riêng, có bình nóng lạnh, điều hòa.
Ngày đầu tiên cô ngủ ở nơi xa lạ, là người duy nhất trong cả tòa ký túc xá, quá yên tĩnh, cô hơi mất ngủ.
Trời rất nóng, cô không thể bật điều hòa.
Nhưng cô cũng quen rồi, ở nhà cô không có điều hòa, trường trước cũng không có.
Nhiều năm như vậy, cô đã hình thành thói quen.
Ngày hôm sau, một số học sinh lần lượt đến, khu ký túc xá không đến nỗi vắng vẻ.
Vào buổi chiều, người bạn cùng phòng đầu tiên của cô đến.
"Oa, Thời Nhụy, vậy mà cậu đã dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ, ngay cả giường tủ của chúng tớ cũng lau sạch, cậu thật tốt bụng."
Đồng Giai Giai rất nhiệt tình, như ngọn lửa, mỗi khi nói chuyện đều mỉm cười, khuôn mặt tròn trịa cười rộ lên rất có thiện cảm.
Thời Nhụy ngượng ngùng nói: "Không sao đâu, tớ đến đây sớm, có nhiều thời gian."
Thực ra, khi cô dọn dẹp, cô thực sự hy vọng rằng bạn cùng phòng có thể cảm nhận được lòng tốt của cô khi họ nhìn thấy phòng ngủ sạch sẽ.
Vì họ là những người bạn đầu tiên của thời trung học nên tình bạn cách mạng đến rất nhanh.
Thời Nhụy chủ động giúp Đồng Giai Giai dọn giường, Đồng Giai Giai cũng lấy đồ ăn vặt mang theo chia cho cô, hai giờ sau, bọn họ đã phát triển thành tay trong tay đi ăn cơm.
Đồng Giai Giai cũng học trường cấp 2 trực thuộc đại học B.
Cô ấy rất quen thuộc với môi trường xung quanh trường, dẫn cô đi đến một quán mì, nghe nói là ngon nhất ở đây.
Sau khi hai người dùng bữa xong, Đồng Giai Giai đưa Thời Nhụy đi làm quen với môi trường trong khuôn viên trường, kết quả là vừa bước vào cổng trường, cô ấy đã được một giáo viên gọi đến giúp dựng bảng thông báo.
Bảng thông báo đăng danh sách danh dự của kỳ thi tuyển sinh đại học, thông báo học kỳ mới và bảng xếp lớp cho học sinh mới năm nhất trung học.
Thời Nhụy cầm tờ giấy xếp lớp xem qua một lượt, cuối cùng tìm ra tên của cô và Đồng Giai Giai cùng học lớp 8.
"Thật tốt quá Thời Nhụy, chúng ta học cùng một lớp." Đồng Giai Giai vui vẻ nói.
"Ừ." Thời Nhụy cũng rất vui, ít nhất cô còn có một người bạn trong lớp 8, cô không còn cô đơn nữa.
"Ahhhhh..." Đồng Giai Giai đột nhiên nắm lấy cánh tay của Thời Nhụy hét lên.
Thời Nhụy chịu đựng đau đớn nhìn cô ấy: "Làm sao vậy?"
Đồng Giai Giai nhìn chằm chằm tờ giấy xếp lớp, hưng phấn nói: "Tớ không bị hoa mắt chứ, ngay cả Trình Trì cũng học lớp 8 với chúng ta?"
"Trình Trì?"
Hai chữ này như có ma lực, một nhóm các cô gái đã bao vây ngay lập tức.
"Là Trình Trình sơ trung kia hả?"
"Đúng vậy, là người trong trận bóng rổ đã ghi hết ba phần điểm, đánh bại tất cả các trường trung học đó."
"Tôi đã gặp, cậu ấy học sơ trung với tôi, rất đẹp trai!"
"Các cậu thật may mắn, có thể học chung lớp với Trình Trì, tôi cũng muốn đến lớp 8 ah, ah ah ah, bây giờ chuyển lớp còn kịp không? "
Thời Nhụy ngơ ngác nhìn họ.
Có cần phải khoa trương như vậy không? Cô lắc đầu, không thể hiểu được.
Cô quay đầu lại và tiếp tục làm việc của mình, đầu tiên là xé những thứ đã dán trước đó trên bảng thông báo.
Trên đó có đăng nhiều thông báo, tin vui, hình ảnh hoạt động của học kỳ trước, nội dung rất phong phú.
Các cô gái hoa si cuối cùng cũng bắt đầu làm việc, nhưng cuộc thảo luận về nam thần vẫn tiếp tục.
Đồng Giai Giai: "Thời Nhụy, Trình Trì là người con trai đẹp nhất mà tớ từng thấy, không có một ai có thể sánh bằng.
Khi khai giảng cậu nhìn thấy cậu ấy, cậu sẽ biết rằng tớ không khoa trương chút nào..."
Đẹp trai nhất?
Trong lúc ngẩn ngơ, tâm trí Thời Nhụy lướt qua khuôn mặt của cậu thiếu niên trên tàu.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thời Nhụy: Tôi đã từng nhìn thấy một anh chàng đẹp trai! Chà, cậu ấy cũng là người đẹp trai nhất mà tôi từng thấy.
Tất cả tên địa điểm và tên trường đều không có nguyên mẫu.
Mọi sự giống nhau hoàn toàn là ngẫu nhiên!
_Hết chương 2_.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook