Gió và tuyết trên đỉnh núi lớn hơn, những bông tuyết lớn bay trong ánh sáng đầy màu sắc rồi rơi trên tóc hai người bọn họ.
Trình Trì tới gần, xoay vai cô, hai tay chống lên lan can phía sau cô, đặt cô vào giữa vòng tay mình, ánh mắt tinh tế tìm kiếm trên mặt cô.
"Cậu có nhớ phần thưởng mà cậu đã hứa vào ngày thi đấu bóng rổ đó không?"
"Cái, cái phần thưởng gì?"
Thời Nhụy dựa lưng vào lan can, hơi căng thẳng nhìn cậu.
Trình Trì chậm rãi cúi đầu, dừng lại ở khoảng cách rất gần, giọng hơi khàn.
"Cậu cảm thấy tớ muốn cái gì?"
Hơi thở ấm áp của cậu phả vào mặt cô, mang theo mùi rượu, ánh mắt sáng quắc phảng phất như đang ám chỉ cái gì đó.

Toàn bộ cơ thể Thời Nhị đều cứng đờ, giống như một con rối gỗ bị cố định lại.
Giây tiếp theo, cậu cúi đầu, môi nhẹ nhàng đặt ở trên trán cô, ngay lập tức Thời Nhụy như bị điện giật, đầu óc trống rỗng.
Sau đó, môi cậu chạm chạm khuôn mặt cô, chóp mũi.
Khoảnh khắc đó, bọn họ nhìn nhau chăm chú, bông tuyết tung bay trong trời đất đều tĩnh lặng, dường như chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của nhau.
Cậu nhìn chằm chằm đôi môi hồng hào của cô, chậm rãi, càng thêm cẩn thận mà cúi đầu.

Thời Nhụy cảm giác sắp hít thở không được, đột nhiên dùng đôi tay chống trên ngực cậu, lực không lớn, chỉ nhẹ nhàng mà thôi.
Bàn tay mềm mại dán vào ngực cậu, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của cậu, vô cùng mãnh liệt giống như cô lúc này.
Cuối cùng, Trình Trì nhẹ nhàng ôm lấy cô, đôi môi mềm ấm dừng ở trên trán của cô, như trấn an vỗ nhẹ lưng cô, lại giống như đang bày tỏ lời xin lỗi chân thành nhất.
Rượu thật sự là một thứ to gan, nhìn hai má hồng hồng sau khi uống rượu, một đôi mắt to như rơi vào bầu trời đầy sao, vô cùng động lòng người.

Cậu nhất thời khó kiềm chế được, nhưng cậu thật sự đã dọa cô sợ.
Điều làm cho cậu kinh hỉ chính là, cô không kháng cự, cô chỉ là quá căng thẳng, căng thẳng đến cả người đều ở phát run.
"Phần thưởng chính là ở lại nhà tớ, không cần dọn đi." Chờ đến lúc cô gái trong lòng bình tĩnh lại, cậu ở bên tai cô nói.
"Nhưng mà, cậu đã thắng, là phần thưởng cho cậu."
"Đúng vậy, đây là phần thưởng của tớ."
Tâm tư của anh lại tinh tế như thế, biết sau trận cãi vã của cô và Diêu Thanh đêm nay, cô sẽ muốn chuyển đi.
Cậu như vậy, làm sao cô không động lòng được đây?
Đêm Giáng Sinh đó, tình cảm của cậu đối với cô đã không còn che dấu chút nào nữa, trái tim Thời Nhụy giống như một chiếc thuyền trôi dạt, còn Trình Trì chính là người cầm lái.
Khi cậu tới gần thăm dò cô, tim cô đập thình thịch cuồng loạn, cảm giác như vậy cho tới bây giờ cô chưa từng có, đó là cảm giác chân thật nhất của cô đối với cậu.

Lúc bọn họ trở về Lam Đậu Loan đã điểm 0 giờ.
Phòng khách còn bật đèn nhỏ, Diêu Thanh ngồi trên sô pha, không xem TV, cũng không làm gì, chỉ ngồi ngơ ngác như vậy.
Lúc Thời Nhụy vào cửa, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Nhìn thấy bọn họ đã trở về, đột nhiên Diêu Thanh như tỉnh táo lại, lập tức từ trên sô pha đứng lên.
"Nhụy Nhụy!"
Sự lo lắng, hối hận của bà đều viết ở trên mặt, thấy cô còn khỏe mạnh mà đứng ở trước mặt bà, rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng vẻ mặt chỉ còn lại sự vui mừng.
"Đã đã khuya rồi, đi ngủ đi."
Kỳ thật bà có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ có một câu như vậy.
Thời Nhụy nhìn bà mệt mỏi xoa xoa khóe mắt, đáy lòng chui ra một tia hổ thẹn, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì, trầm mặc đi lên lầu.
Ở cửa phòng đóng lại, cô quay đầu lại nói chúc ngủ ngon với Trình Trì phía sau.
Trình Trì nghiêng đầu nhìn cô: "Ngủ ngon."
Thời Nhụy vào phòng, đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, chuyện xảy ra tối nay từ hiện lên trong đầu cô, trái tim cô cũng giống như tàu lượn siêu tốc phập phồng.
Một lúc sau, không có động tĩnh gì bên ngoài.

Cô nhẹ nhàng mở cửa, lại phát hiện Trình Trì còn chưa vào phòng, cậu đang dựa vào cửa phòng mình nhìn cô.

Vụng trộm mở cửa nhìn lại bị bắt, Thời Nhụy hơi xấu hổ, thấy cậu nở nụ cười, mặt cô đỏ lên, đóng cửa lại.

Học kỳ này mặc dù Nhụy xin nghỉ ốm nhiều lần, nhưng bởi vì nền tảng chắc, trong thời gian nghỉ ốm cũng không lơi lỏng, cho nên kỳ thi cuối kỳ khá ổn định, duy trì ở top 10 lớp.
Ngay sau khi thi cuối kỳ xong, kỳ nghỉ đông đã đến.
Học kỳ đầu tiên ở thành phố B cuối cùng đã kết thúc, chuẩn bị về nhà đón năm mới, tâm trạng rất phấn khích nhưng cũng phức tạp.
Mặc dù Diêu Thanh luyến tiếc cô, nhưng trải qua một lần mâu thuẫn, bà không thể càng không thật cẩn thận quan tâm đến cảm nhận của cô, cho nên bà không nói muốn cô ở lại thành phố B ăn tết.
Vốn muốn đặt vé máy bay cho cô, nhưng Thời Nhụy kiên trì muốn đi tàu lửa, Diêu Thanh tôn trọng ý kiến của cô, đặt giường mềm cho cô.
Ngày đó Diêu Thanh cùng với Trình Kính An và Trình Trì đưa cô đến nhà ga, Diêu Thanh mua cho cô rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt, trên đường đến nhà ga dặn dò rất nhiều chuyện, vô cùng lo lắng.
Thời Nhụy nhỏ giọng nói: "Lúc đến con cũng chỉ đi một mình, cũng không phải là đứa trẻ nữa."
Lời này không phải là cô muốn công kích bà, cô thật sự muốn bà yên tâm.
Nhớ lại mâu thuẫn bùng nổ vào đêm Giáng Sinh đó, thật ra cũng hơi hối hận, nhất là những lời nói quá khích kia, giống như một con dao hai lưỡi, làm Diêu Thanh bị thương, cũng làm mình tổn thương.
Khi bước vào nhà gia, Trình Kính An đưa một cái cục sạc cho cô: "Nhụy Nhụy, trên đường đi nhớ bật điện thoại, có chuyện gì thì gọi cho chúng ta."
"Cảm ơn chú, tạm biệt."
Cô kéo vali hành lý, nói lời tạm biệt với Trình Kính An xong, ánh mắt dời về phía Diêu Thanh, vẻ mặt bà tràn ngập chờ mong, nhưng cuối cùng Thời Nhụy vẫn không nói gì với bà.
Cô lại nhìn thoáng qua Trình Trì đang đứng ở một bên nhìn cô.

Trên đường từ nhà đến nhà ga, cậu đã không nói chuyện và hơi không vui.
Muốn nói cái gì, nhưng lời cuối cùng vẫn nghẹn vào cổ họng, cô cúi đầu, xoay người kéo vali rời đi.
"Này, cứ đi như vậy sao?" Rốt cuộc vẫn là cậu mở miệng trước.
Thời Nhụy quay đầu, phát hiện Trình Trì lúc này ngoại trừ không vui ra, hình như còn hơi tủi thân.
Diêu Thanh rất ăn ý cùng Trình Kính An liếc nhau một cái, sau đó hiểu rõ nói với Trình Trì: "A Trì, chúng ta ở trên xe chờ con nha." Nói xong bà lại nhìn thoáng qua Thời Nhụy, sau đó rời đi trước cùng Trình Kính An.
Thời Nhụy nhìn Trình Trì, Trình Trì cũng nhìn cô, hai người dường như đều đang đợi đối phương nói gì đó.
Cuối cùng, Thời Nhụy thở dài trong lòng, nhỏ giọng nói: "Tạm biệt."
"Cứ như vậy sao?" Trình Trì không vui.
Thời Nhụy suy nghĩ, lại nói thêm một câu: "Đừng quên làm bài tập nghỉ đông."
Trình Trì đau đầu, bất đắc dĩ đi về phía cô, giang cánh tay ra, cười khổ nói: "Ôm một cái đi."
Cậu nhẹ nhàng ôm cô, cô biểu hiện rất ngoan, chỉ là vẫn hơi xấu hổ.
Ôm lấy, liền có chút luyến tiếc không muốn buông tay, rất muốn bá đạo nói không được đi.

Nhưng tiếng loa nhắc nhở kiểm tra vé đã vang lên, Thời Nhụy vội vàng thoát khỏi vòng tay của cậu.
"Cậu đi rồi."
"Có thể nhớ tớ một chút không?"
Thời Nhụy đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không."
"Đồ vô lương tâm!"
Trình Trì nhìn cô vào trạm, đứng tại chỗ rất lâu.

Cậu nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại cảnh tượng lần trước cậu nhìn thấy cô ở ga tàu hỏa.
Rõ ràng biết, chỉ là một kỳ nghỉ đông mà thôi, chỉ một tháng, cô sẽ trở về.

Nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, giống như là thiếu đi một mảng, trống rỗng.
Thời Nhụy vừa mới lên tàu, tìm được vị trí của mình rồi ngồi xuống, liền nhận được tin nhắn của cậu.
"Tớ đã bắt đầu nhớ cậu rồi."
Một câu ngắn ngủn, cô lại nhớ tới vẻ mặt không vui trước đó của cậu, lại hơi tủi thân.

Lại nhớ cậu hỏi có nhớ cậu không.
Đương nhiên là có, đồ ngốc!


Đứng trên quảng trường ngoài ga tàu, Trình Trì nhìn tàu chạy ra khỏi nhà ga, thẳng đến biến mất.

Cậu nhìn về phía đó, trái tim của cậu dường như đã bị mang theo đi.
Từ sau khi Thời Nhụy rời đi, mỗi ngày cậu đều uể oải ỉu xìu, không đi ra ngoài chơi, đến cả tâm trạng chơi cũng không có, mỗi ngày đều như một cái xác không hồn vậy.
Có đôi khi đi ngang qua phòng Thời Nhụy, cậu sẽ nhìn đến cửa phòng cô, thậm chí còn hy vọng cửa phòng sẽ đột nhiên mở ra, khuôn mặt của cô sẽ lộ ra từ khung cửa, sợ hãi mà nhìn cậu.
Đúng là điên rồi!
Cậu sẽ nhịn không được dừng bước, tựa vào bức tường đối diện, nhìn cánh cửa kia, nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nhớ tới lúc cô nói chúc ngủ ngon với cậu, sau đó đóng cửa lại rồi lại lén lút mở ra nhìn cậu, nhớ tới cô nhảy nhót, cố gắng đưa tay muốn xoa tóc cậu, nhớ tới sau khi cậu thỏa hiệp với cô, cô sẽ cười vui vẻ như vậy, nhớ tới lúc cậu không kìm lòng được ôm cô, tim đập cuồng liệt.
Ngay cả mỗi ngày trong mơ đều là cô, ở trong mơ coo nhìn cậu cười, làm nũng với cậu, chủ động ôm cậu, dựa vào trong lòng ngực cậu,giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, mềm mại lại dính người, thậm chí cô sẽ chủ động hôn cậu, đôi môi nhỏ nhẹ nhàng chạm vào cậu, nhìn hai tròng mắt nhìn cậu như lửa, lại cười né tránh.

Mà hai tay cậu vừa thu lại, ôm chặt cô, đáp lại cô sâu hơn.
Mỗi lần tỉnh lại phát hiện là mơ, không có cô bên cạnh, tất cả sự dịu dàng đều là giả, nhớ nhung lại càng lớn hơn, trong lòng càng thêm trống rỗng.

Cậu muốn trở lại giấc mơ một lần nữa, thực sự muốn đắm chìm trong giấc mơ đó.
Mỗi ngày cậu đều cầm điện thoại, đợi tin nhắn của cô, nhưng từ khi cô xuống tàu đã gửi một tin nhắn báo bình an, sau đó không có bất kỳ tin tức nào nữa.

Mỗi ngày chờ đợi đều kết thúc trong sự thất vọng.
Tiểu vô lương tâm, quả nhiên không muốn cậu, cũng sẽ không chủ động liên lạc với cậu? Không biết mỗi ngày trong đầu cậu đều là cô sao?
Có đôi khi không thể chịu đựng được nỗi nhớ này, đều hận không thể mua vé máy bay tìm cô.

Cho dù, chỉ là vụng trộm nhìn cô một cái cũng được.
Thật giống như ba năm trước.
Ba năm trước, cả nhà bọn họ đi Vân Nam du lịch.

Diêu Thanh nhớ đến con gái, nhưng bà rất rõ, người nhà kia sẽ không bà gặp, hơn nữa, bà cũng không có dũng khí đi gặp, cho nên, bà đã trộm đi gặp.
Mùa hè năm ấy, cái trấn nhỏ kia cũng không quá nóng bức, cây cầu nhỏ nước chảy, hẻm gạch xanh, nhiệt độ rất thoải mái.
Cậu nhớ rõ có một cây đa lớn ở cổng thôn, che khuất bầu trời.

Lúc ấy cậu không muốn ở trên xe cùng Diêu Thanh đợi con gái, liền xuống xe, đi dạo chung quanh một vòng, cuối cùng đứng dưới gốc cây đa kia.
Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, đầu lá cây bị thổi sàn sạt rung, tốp năm tốp ba lá cây bị cuốn theo xuống dưới.

Trong gió mang theo hơi thở ẩm ướt ở phương nam, cùng với hương thơm của bùn đất và cỏ xanh.
Diêu Thanh ngồi ở trong xe, nhìn quanh cổng thôn, nơi đó thỉnh thoảng có người xuất hiện, hoặc là người lớn cõng rơm trên lưng, hoặc là những đứa trẻ cầm chong chóng, rút con quay rồi thả ra.
Trình Trì dựa vào cây đa lớn, cũng đi theo nhìn đến cổng thôn, tưởng tượng xem bộ dạng của con gái Diêu Thanh sẽ như thế nào.

Diêu Thanh là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, con gái bà chắc sẽ không đến nỗi nào đâu, đúng không?
Rất kỳ quái mặc dù chưa từng gặp qua em gái kế này, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy hứng thú với cô.
Sau đó, đầu hẻm đột nhiên xuất hiện một cô gái mặc váy lụa trắng dài.
Trong nháy mắt, đúng lúc đó một cơn gió thổi tới, thổi tung mái tóc đen cùng làn váy của cô, ngũ quan xinh đẹp nhu thuận mang theo linh khí.
Ánh mắt Trình Trì cố định ở trên người cô, không hiểu sao tim đập thình thịch.
Khi cô gái đi qua trước mặt cậu, cậu cẩn thận đánh giá cô, phát hiện váy trắng trên người cô thật ra rất bình thường, thậm chí còn hơi cũ, nhưng mặc trên người cô lại rất đẹp, làn váy theo gió thổi qua, con bướm nhỏ trên đó phảng phất như còn sống dậy bay lên.
Trên chân là một đôi dép nhựa, kiểu dép này rất cũ, ở thành phố lớn căn bản không nhìn thấy.
Trong tay cô mang theo một chậu gỗ với quần áo, đi về phía phía bên kia thôn.


Trước đó cậu đã đi vòng qua đó và biết có một con sông ở đó, có rất nhiều người giặt quần áo.
Cô đã đi qua trước mặt cậu, Trình Trì khôi phục lại tinh thần, nhìn Diêu Thanh, phát hiện bà ở trong xe vô cùng kích động nhìn bóng lưng cô gái, trong lòng cậu đã có đáp án.
Là cô!
Mấy năm qua, Trình Trì vẫn như cũ nhớ tới cái nhìn vội vàng kia, cảnh tượng kia, cậu đã nhớ tới rất nhiều lần.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thể nào quên được.
Không nghĩ tới bây giờ có thể học chung lớp, thậm chí có thể sống cùng cậu dưới một mái nhà, duyên phận đúng là vô cùng kỳ diệu.

Ở nhà cũng có tuyết rơi, nhưng không thể so sánh với tuyết rơi dày ở thành phố B, đêm tiếp theo, sáng sớm có thể nhìn thấy mái ngói được bao phủ bởi một lớp mỏng, nhưng ban ngày sẽ tan.
Trách không được người phương bắc lại cười nhạo tuyết ở phương nam đều là tuyết da đầu, quả thật là thứ rất khó có được, giống như sương mỏng một tầng, những đứa trẻ vui vẻ dùng bàn tay nhỏ bé tụ lại một đống, nặn thành một người tuyết nho nhỏ.
Thời Nhụy đứng ở trước cửa, rất hào hứng khom lưng nhìn những đứa trẻ nặn người tuyết, trong lòng buồn cười nghĩ, bọn trẻ chắc chỉ có thể chất đống lại được thôi.
Mặc dù tuyết ở nhà không lớn, nhưng vẫn thật sự rất lạnh, trong phòng không có hệ thống sưởi ấm, đốt lò than chỉ hơi ấm hơn một chút.
Từ sau khi cô về nhà, cô liền nhận làm hết tất cả việc nhà.

Giặt quần áo, nấu cơm, sắc thuốc cho bố, làm tổng vệ sinh.
Bây giờ học ở nơi khác, rất khó giúp đỡ gia đình, vì vậy bây giờ nếu đã về nhà, có thể làm thì cô cố gắng làm nhiều hơn một chút.

Mỗi lần bà nội muốn đến giúp đỡ, đều bị cô kéo trở lại ngồi bên bếp than trong phòng.
"Bà nội, người nghỉ ngơi cho tốt, cháu có thể làm được, cứ tin tưởng cháu."
Bà nôi nhìn thấy cháu gái hiểu chuyện như vậy, cũng vô cùng vui mừng: "Ừ, tin tưởng! Bà nội tin tưởng cháu!"
Cách năm mới một ngày, trùng hợp là trên trấn họp chợ, bố cô rất ít khi ra ngoài trời.

Cô dùng xe lăn đẩy bố ra cửa, cùng ông đi mua đồ tết.
"Ôi, con gái lớn đã về rồi! Đúng là càng lớn càng xinh đẹp."
"Tiểu Nhụy giỏi quá, tự mình thi được rồi thành phố lớn, tương lai chắc chắn sẽ rất tốt."
"Đúng vậy, Thời Hoài tương lai sẽ được hưởng phúc lâu dài."
Hàng xóm xung quanh rất nhiệt tình, Thời Hoài cũng cười nói chuyện với bọn họ vài câu.
Nghe bà nội nói, lúc trước cô chưa về nhà, có khi cả ngày bố đều không nói chuyện, cho đến hai ngày này, tâm trạng Thời Hoài mới tốt hơn một chút, có lúc cũng có thể nhìn thấy ông cười.
Trước những lời khen ngợi của hàng xóm láng giềng, Thời Hoài cũng khiêm tốn, nhưng khi ông nhìn đến con gái bên cạnh, đáy mắt rõ ràng lại là kiêu ngạo.
Thời Hoài sống nửa đời người, hôn nhân thất bại, cuối cùng còn tàn tật, chuyện duy nhất kiêu ngạo chính là nuôi dưỡng được một cô con gái vừa hiểu chuyện vừa giỏi giang.
"Bố, muốn loại nào?" Thời Nhụy dừng ở trước quán tạp hóa, hỏi.
Thời Hoài cười nói: "Con thích ăn cái gì thì mua cái đó, con tự chọn đi."
Thật ra Thời Nhụy cũng không thích ăn đường, nhưng tết từng nhà đều phải mua kẹo và trái cây để đãi khách.

Thời Nhụy mỗi loại một ít, không nhiều lắm, nhưng rất nhiều loại.
Bố ôm đồ, cô đẩy ông về nhà, đi ngang qua trường sơ trung, nhìn thấy sân thể dục có vài nam sinh đang chơi bóng rổ, bước chân nhịn không được dừng lại.
Cô nhớ tới trận đấu bóng kia, Trình Trì ở trên sân bóng rổ mồ hôi chảy ra như mưa, lần lượt mang trận bóng rổ lên cao trào, toàn bộ sân bóng rổ đều ở vì cậu mà thét chói tai.
Nguyên Lượng nói ước mơ của cậu là NBA, cô cảm thấy cậu có thể, dường như trời sinh cậu liền thuộc về cái sân thi đấu kia.
Thời Hoài cho rằng cô đang nhớ lại trường học cũ, nói: "Vận khí con không tốt, vừa mới tốt nghiệp trường học liền có ký túc xá mới, so với hoàn cảnh trước đây, khá hơn nhiều."
Thời Nhụy gật gật đầu, cười nói: "Các học đệ học muội sau này thật có phúc."
Thời Hoài lại hỏi: "Điều kiện ở trường trung học trực thuộc đại học B như thế nào? Môi trường ở ký túc xá chắc là khá tốt đúng không?"
Sau khi Thời Nhụy trở về rất ít khi chủ động nhắc tới những chuyện ở thành phố B, về giáo viên, các bạn học rồi cả thành tích của mình, cô đều nói rất đơn giản.

Dù sao cô cũng giấu diếm một chuyện vô cùng lớn, cô rất chột dạ, mỗi lần bố và bà nội hỏi, cô thậm chí còn không dám nhìn bọn họ.
"Khá tốt, mùa đông có máy sưởi, mùa hè có điều hòa."
Cô không nhiều lời, đẩy Thời Hoài tiếp tục đi về phía trước.
Ở đầu thôn, cô gặp được một bạn học sơ trung, cậu đứng ở nhà trước cửa, ở giúp bố dán câu đối.
Bố bạn học trước đây nhìn thấy Thời Nhụy, liền dừng động tác lại chào hỏi, Thời Nhụy cũng lễ phép mà gọi chú, thuận tiện gật đầu với bạn học.
Nam sinh da mặt mỏng hơn cô, vừa thấy cô liền đỏ mặt, chỉ cười với cô một cái, rồi cố gắng nghiêm túc dán câu đối, căn bản là không dám nhiều liếc nhìn cô lần nào.
Bố bạn học cũ với chuyện với Thời Hoài được một lúc, hỏi Thời Nhụy chuyện đi học ở thành phố B, khen Thời Nhụy ưu tú, còn mời Thời Nhụy không có việc gì đến nhà đi chơi, con trai có cái gì không hiểu cũng có thể hỏi cô một chút.
Sau đó, mẹ của bạn cũ bước ra khỏi cửa: "Nói gì? Tiểu Nhụy người ta ở nơi khác học hành, thời gian trở về cũng không có mấy ngày, khó có được ở cùng một chỗ với người trong nhà, làm sao ông lại không biết xấu hổ chiếm dụng thời gian của người ta?"
Bà ấy nói xong hung hăng trừng mắt nhìn bố bạn học cũ một cái, mang theo ý cảnh cáo.

Bố bạn học cũ xấu hổ mà cười cười: "Nói đúng."
Thời Nhụy lễ phép chào bọn họ, tiếp tục đẩy bố đi về phía trước, mặt sau nữ nhân đem lão công cùng nhi tử túm vào phòng, đóng cửa lại.
"Bà làm gì vậy, tôi thấy Tiểu Nhụy này khá tốt, đều là bạn học mà, lại quen biết từ nhỏ, để con trai tiếp xúc với con bé nhiều hơn có gì không tốt?"
"Chút tâm tư của ông tôi còn không rõ ràng lắm, ông là muốn tìm con dâu cho con trai.

Đầu óc ông bị gì, phải không? Có xuất sắc đến đâu thì sao? Con bé kia bị bệnh tim, không phải ông cũng không biết, ông muốn hại chết con trai chúng ta sao?"
"Bà nhỏ giọng một chút!"
Cách nhau một bức từng, cuộc nói chuyện của bọn họ Thời Nhụy và bố đều nghe được.

Ngay lập tức Thời Hoài hơi tức giận, thậm chí muốn quay lại tìm bọn họ nói lý, Thời Nhụy cố gắng đẩy xe lăn đi về phía trước.
"Quên đi, bô, người khác nói chính là sự thật, cũng chưa nói gì quá đáng, chúng ta nhanh chóng trở về đi, con làm đồ ăn ngon cho người."
Ngoài mặt thoạt nhìn cô một chút cũng không thèm để ý, nhưng tối hôm đó, nhớ tới cuộc đối thoại của bố mẹ bạn học, cô vẫn mất ngủ.
Thật ra trước kia cô không để ý mình có thể sống bao lâu, tất cả đều tùy ý trời.

Nhưng bây giờ, cô đột nhiên sợ mình không đủ thời gian.
Sợ cô không có thời gian hoàn thành ước mơ, không có cơ hội báo đáp ơn dưỡng dục của bố và bà nội.

Còn có một người, làm cô sinh ra luyến tiếc đối với thế giới này, cô bắt đầu hy vọng thời gian còn lại có thể dài hơn một chút.
Điện thoại dưới giường rung lên, cô ngồi dậy, mở điện thoại ra.
Bởi vì sợ bà nội và bố nhìn thấy điện thoại di động mới của cô, sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi cô không thể trả lời, vì vậy sau khi cô về nhà, về cơ bản không lấy điện thoại ra.
Tin nhắn đều là Diêu Thanh gửi tới, bà vô cùng lo lắng cho cô, nhớ cô.
Nghĩ nghĩ, cô nhắn lại cho bà một câu —— con rất khỏe.
Mở khung chat của anh trai ra, tin nhắn vẫn còn ở ngày cô báo cáo bình an lúc xuống tàu.
Có hơi thất vọng.
Cô nhịn không được suy nghĩ, trong kỳ nghỉ cậu sẽ làm gì mỗi ngày? Chỉ sợ hoặc là chơi game, hoặc là cùng bọn Nguyên Lượng đi ra ngoài, chắc chắn sẽ không làm bài tập.
Nhìn thấy những chấm đỏ được hiển thị trong vòng tròn bạn bè, cô nhấn vào, nhưng bị khiếp sợ bởi những gì cô nhìn thấy.

Vòng tròn bạn bè của Trình Trì dường như được cập nhật mỗi ngày.

Thế nhưng, trước kia cậu chưa bao giờ đăng gì cả.
Thời Nhụy xem những tin cậu đang gần đây, phát hiện động thái giữa đường đã thay đổi một cách thần kỳ.
Vừa mới bắt đầu là cái dạng này:
【 ăn cơm, ngủ, chơi game......" 】
【 đánh rắm trò chơi, bài tập của ông đây đâu? Mẹ kiếp! 】
【 mất ngủ lần thứ N, Nguyên Lượng châm chọc cậu đang ở thời kì mãn kinh! 】
Sau lại là cái dạng này:
【 một người im lặng......】
【 thời gian là một loại thuốc giải, bây giờ cũng là thuốc độc tôi đang dùng.


【 khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải cậu không hiểu tâm ý của tôi, mà là cậu biết rõ tôi sẽ nhớ cậu, nhưng cậu lại chặt đứt liên hệ với tôi.


【 nghe nói ký ức của cá vàng chỉ có bảy giây, cho nên ông đây muốn làm một con cá.

Một con cá tinh làm người khác canh cánh trong lòng, cô ấy đã quên ông đây rồi.


Thời Nhụy:......
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Nhụy: Lão đại, cậu bị trộm tài khoản?
_Hết chương 32_.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương