Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL
-
Chương 17
"Wow, tớ nghe được cái gì vậy? Trình Trì thế mà lại chủ động hẹn Dụ Vi."
"A a a, Dụ Vi, Trình Trì hẹn cậu đến sân bóng rổ, không phải là để tỏ tình đó chứ?"
"Có khả năng nha, lão đại cuối cùng cũng ra tay rồi."
"Đây là lần đầu tiên Trình Trì chủ động hẹn nữ sinh phải không? Hấp dẫn, hấp dẫn quá đi."
Trình Trì ôm bóng rổ bước về cuối phòng học, các chị em xung quanh Dụ Vi liền sôi trào, một đám hưng phấn giống như người Trình Trì hẹn chính là mình, nhưng mà trong giọng nói của bọn họ có phần ghen ghét chỉ sợ chỉ có mình họ biết.
Dụ Vi cúi đầu, bởi vì lo lắng mà hai tay đặt ở dưới sách trở nên run rẩy.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hẹn cô ta, thậm chí cũng là lần đầu tiên chủ động nói chuyện với cô ta, đúng ra cô ta phải vui mừng mới phải, nhưng lúc này giờ phút này trong đầu cô ta lại luôn là hiện gương mặt khinh thường của Trình Trì, mắng cô ta là "Tâm cơ kỹ nữ", không thể quên được.
Nhìn đám người kia ầm ĩ náo loạn vui vẻ như vậy, Đàm Thiến xoay người lại ghé vào bàn Thời Nhụy, trợn mắt lên: "Có nhầm không vậy? Trình Trì hẹn Dụ Vi làm gì?"
Đồng Giai Giai cũng rất buồn bực khó hiểu: "Ai biết được, có phải cậu ấy hẹn sai người không? Ngày hôm qua còn nhờ tớ đưa đồ cho Thời Nhụy."
"Nam thần nhà cậu hoa đào ở khắp nơi, sợ là sắp sụp đổ rồi."
"Trình Trì không phải người như vậy, cậu ấy tìm Dụ Vi chắc chắn là vì chuyện khác."
"Thời Nhụy, cậu cảm thấy thế nào?"
Thời Nhụy đang viết lại từ đơn, bị Đàm Thiến hỏi như vậy, cô dừng bút lại, nói: "Tớ không hiểu cậu ấy lắm."
Cô thật sự không hiểu cậu, bề ngoài cậu có dáng vè ngang ngược không kiềm chế được, khiến cho người ta có cảm giác rất ngông cuồng và phóng túng, nhưng trên thực tế, có nhiều lúc cậu rất tinh tế.
Cậu có rất nhiều mặt, có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không thể định nghĩa được chính mình.
Cô chỉ biết, cậu không phải là người hư hỏng.
–
Trong tiết học cuối cùng, dường như Dụ Vi đã ngồi ngây người cả tiết học, một chữ cũng không nghe vào.
Sau khi tan học, một nhóm chị em vây quanh cô ta đi đến sân bóng rổ.
Khi đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, cô ta mua một chai Pulsating cầm trong tay, như vậy cũng có thứ để cô ta đặt tay vào.
Cô ta đã học múa ba lê từ nhỏ, từng biểu diễn ở nhiều sân khấu lớn nhỏ, đã sớm hình thành sự tự tin dưới ánh đèn sân khấu, ít ai có thể khiến cô ta lo lắng như vậy.
Ngoại trừ Trình Trì.
"Tớ cảm thấy hơi kích động, chúng ta sắp được chứng kiến một màn tỏ tình thế kỷ sao?"
"Rất có thể đó, chuẩn bị vỗ tay cho tốt đi."
Đột nhiên Dụ Vi dừng lại: "Nếu không các cậu về trước đi? Hôm nay bài tập về nhà nhiều, các cậu đừng để lãng phí thời gian."
"Không lãng phí không lãng phí, lão đại chắc chắn sẽ tạo ra một buổi tỏ tình thế kỉ, nếu như bỏ lỡ chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, bảo bảo à, cậu cần một nhóm bạn bè và người thân trong một dịp trọng đại như vậy, chúng tớ không thể bỏ cậu mà đi."
"Cậu yên tâm đi, chúng tớ không làm phiền các cậu đâu, chỉ đứng ở một bên sân bóng rổ bên cạnh chờ cậu thôi, đến lúc đó hoàn cảnh mà hành động."
"Dụ Vi, cố lên!"
Mọi người mỗi người nói một câu, trông vô cùng nghĩa khí.
Nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều hiểu rõ chỉ là không ai nói ra mà thôi, cho dù không được nhìn thấy cảnh tỏ tình, nhưng cũng có thể nghe được chuyện khác chứ?
Từ trước đến nay Trình Trì luôn lạnh nhạt với Dụ Vi, bây giờ đột nhiên lại hẹn cô ta, chắc chắn có ẩn tình gì trong đó, nói không chừng còn có thể nhìn thấy vị công chúa ba lê cao ngạo này bị mất mặt đó, cơ hội ngàn năm có được này, ai muốn bỏ lỡ cơ chứ?
Đã đến sân bóng rổ, Dụ Vi liếc mắt thấy Trình Trì đang ngồi ở dưới rổ bóng rổ, dưới sự cổ vũ của mấy người chị em, cô ta đi đến chỗ cậu.
Trình Trì đang xem bọn Nguyên Lượng chơi bóng, một cái liếc mắt cũng không thèm cho cô ta.
"Trình Trì, này, uống chút nước đi." Dụ Vi đưa chai nước Pulsating trong tay cho cậu, vô cùng cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu.
Trình Trì không nhận lấy, thu lại đôi chân dài rồi đứng lên,lấy từ trong balo ra một cái hộp đưa cho cô ta: "Xem đi, có giống cái điện thoại kia của cô không."
Một đám quần chúng ăn dưa hét lên rất chói tai.
"Wow, Trình Trì tặng quà cho Dụ Vi sao?"
"Hình như là điện thoại di động."
"Trình Trì chắc là nghe nói điện thoại của Dụ Vi bị hỏng, cho nên đã mua một cái điện thoại mới cho cậu ấy, thật là ngọt ngào mà."
Cả người Dụ Vi cứng đờ nhìn chằm chằm logo Apple trên hộp, rồi nghe cậu lạnh lùng nói: "Tôi đã thay cậu ấy trả cho cô, sau này không được gây rắc rối cho cậu ấy nữa, nhớ kỹ chưa?"
Cô ta không đưa tay nhận lấy, nhìn cậu một cách khó tin: "Tại sao?"
"Cô không cần biết tại sao." Trình Trì vẫn giữ nguyên tư thế đưa điện thoại, thái độ lạnh nhạt nhưng kiên quyết.
Cậu đang ép cô ta.
Dụ Vi biết, những chuyện Trình Trì đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, hơn nữa có đôi khi tính tình cậu rất tệ, cô ta không dám khiêu chiến sự nhẫn nại của cậu, cô ta thật sự sợ cậu sẽ nói ra ba chữ kia, nó sẽ trở thành ác mộng cả đời mà cô ta không có cách nào thoát ra được.
Cuối cùng, cô ta khó khăn đưa tay ra nhận lấy điện thoại di động.
Một vài quần chúng ăn dưa cũng có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp, giờ khắc này, bọn họ cảm thấy đã đến lúc mình nên bắt đầu biểu diễn, vì thế mọi người bắt đầu tạo không khí.
"Hẹn hò đi! Hẹn hò đi......"
Âm thành ồn ào của mọi người làm Dụ Vi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô ta dùng các ngón tay giữ chặt hộp điện thoại di động, móng tay trở nên trắng bệch, thấy Trình Trì xoay người rời đi, cuối cùng cô ta cũng lấy hết can đảm hỏi: "Cậu thích cậu ta sao?"
Trình Trì dừng lại, hơi nghiêng đầu về phía cô ta, gương mặt anh tuấn lạnh lùng đối mặt với cô ta, giọng nói càng lạnh lẽo hơn: "Cầm đồ của cô, rồi đi đi!"
Trình Trì cũng có nguyên tắc làm người của mình, cậu không hay nổi giận với con gái, cho dù có nổi giận cũng phải kiềm chế, cho nên vào lúc này câu mà cậu nói chính là "Đi đi", chứ không phải là "Cút".
–
Hôm nay đến phiên Thời Nhụy trực nhật, cho nên cô là người cuối cùng ra khỏi phòng học.
Lúc này trong trường chỉ còn một vài học sinh, vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bóng rổ đạp xuống sân ở phía xa.
Hoàng hôn phía chân trời anh lên như ngọn lửa, một mảnh màu vàng bao phủ cả mặt đất, sân trường bây giờ cũng trở nên dịu dàng hơn.
Thời Nhụy bước đi giữa sân trường, tắm mình trong ánh nắng ấm áp, sự yên tĩnh hiếm có này khiến cô bất giác thả chậm bước chân mình.
Đi ngang qua trước tòa nhà hành chính, cô nhìn thấy Dụ Vi, cô ta ngồi bên cạnh bồn hoa, cúi đầu bờ vai co rúm lại, hình như là khóc, Khương Mẫn và Dương Liễu một trái một phải ngồi ở bên cạnh cô ta, chắc là đang an ủi cô ta.
Tin tức Trình Trì hẹn gặp cô ta đã được lan truyền, lúc ấy trong lòng Thời Nhụy đúng là cảm thấy hơi hụt hẫng, có lẽ là cô có một chút ghen tị, ghen tị vì người con trai vừa đối tốt với mình nhưng vừa quay lưng lại hẹn người con gái khác.
Nhưng lại cảm thấy mình thì lấy tư cách gì chứ? Hai người bọn họ mới là người đứng ở cùng một độ cao.
Mặc dù cô bước đi chậm rãi, nhưng càng ngày càng tiến đến gần bọn họ, Khương Mẫn là người đầu tiên nhìn thấy cô, ngay sau đó Dụ Vi và Dương Liễu cũng nhìn thấy.
Trong phút chốc, đôi mắt đỏ rực của Dụ Vi mở lớn trừng cô, trông giống như một con con nhím dựng thẳng toàn thây đầy gai nhọn của nó.
Cô ta không hiểu, vì sao cô ta lại thua một con chim sẻ nhỏ như vậy, về học tập, cô cũng không kém, về gia cảnh, lại càng cách biệt một trời một vực.
Thời Nhụy lớn lên đúng là xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả cô, nhưng ngoại trừ xinh đẹp ra, còn có cái gì để cạnh tranh với cô ta?
Khương Mẫn đứng dậy chặn Thời Nhụy lại, châm chọc nói: "Xem ra đúng là tôi đã xem thường cô rồi, quả nhiên cô vẫn còn rất nhiều thủ đoạn, điện thoại di động hơn bảy nghìn cũng có năm sinh khác trả giúp cô, chẳng trách lúc cô nói sẽ trả tiền lại tự tin như vậy."
Trong lòng Dụ Vi có một cơn tức giận sắp bùng nổ, nhưng cô ta vẫn kéo Khương Mẫn lại: "Đừng nói nữa."
Trình Trì vừa mới mới cảnh cáo cô ta, không được gây rắc rối cho cô ấy nữa.
"Cậu nói vậy là có ý gì?" Thời Nhụy khó hiểu.
Khương Mẫn đã quá quá quen với kiểu này của Dụ Vi, cô ta rất hiểu Dụ Vi, biết rằng rất nhiều lúc ngăn cản cô ta cũng không phải là thật sự ngăn cản, cho nên cô ta không thèm quan tâm đến sự ngăn đó, tiếp tục châm chọc.
"Trình Trì vừa thay cô đền điện thoại di động cho Dụ Vi, cô không biết sao? Tôi thật sự muốn xem năng lực của cô đến đâu, có bản lĩnh thì tự mình trả đi."
Thời Nhụy chỉ cảm thấy trán nhảy lên hai lần: "Cậu nói cái gì?"
"Cái gì là cái gì? Chúng tôi cũng không phải là Trình Trì, ở trước mặt chúng tôi giả vờ nhu nhược vô tôi làm gì?"
Cuối cùng Dụ Vi cũng không thể kiềm chế được nỗi căm hận trong lòng, cô ta giữ chặt hộp điện thoại di động, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thời Nhụy, tớ đã nói không cần cậu bồi thường, tớ đã đứng ở góc độ của cậu để suy xét, thông cảm cho cô, khoan dung cho cậu, nhưng cậu lại khiến cho Trình Trì đến sỉ nhục tớ, cậu chính là —— tâm cơ kỹ nữ!"
Ba chữ này quấn lấy cô ta như một lời nguyền không thể xóa bỏ,ngay cả trong giấc mơ cũng không buông tha.
Bây giờ, cuối cùng cô ta cũng có cơ hội, đem ba chữ này mắng lại.
Mặc dù toàn bộ câu chuyện là do cô ta dựng lên, nhưng hôm nay ở trước mặt Trình Trì phải chịu uất ức và nhục nhã là muốn ám chỉ cho cô ta biết một điều là "Cô ấy mới là người bị thương".
Cho nên, kia ba chữ không nên đặt ở trên người cô ta, cô ta không có lỗi.
Giây tiếp theo, đột nhiên Thời Nhụy giật lấy chiếc hộp điện thoại di động trong tay Dụ Vi.
"Mặc kệ các cậu có tin hay không, tớ không bắt cậu ấy giúp tớ bồi thường, tớ không cần bất kì ai giúp tớ bồi thường, điện thoại của cậu, tớ sẽ dựa vào hai bàn tay mình trả lại cho cậu."
Nói xong, cô cầm hộp điện thoại di động chạy đến sân bóng rổ.
Trình Trì vừa mới nhảy lên úp rổ ghi điểm, liền nhìn thấy Thời Nhụy chạy đến chỗ cậu, chạy rất nhanh, khi đến trước mặt cậu thì dừng lại, hơi thơ của cô vô cùng dồn dập.
Cậu nhíu mày nói: "Cậu chạy cái gì? Không đi từ từ được sao?"
Thời Nhụy không trả lời cậu, trực tiếp đem hộp điện thoại đặt vào trong tay cậu, thở phì phò nói: "Tớ không cần cậu giúp tớ bồi thường điện thoại di động, tớ sẽ tự mình nghĩ cách."
Trình Trì nhìn hộp điện thoại di động trong tay, rồi chế nhạo nói: "Cậu có thể nghĩ ra cách gì?"
Thời Nhụy nghe thấy sự mỉa mai trong giọng nói của cậu, ngay lập tức đôi mắt ửng đỏ.
"Tớ không cần cậu thương hại." Cô cố gắng ngẩng mặt lên, thoạt nhìn có vẻ vừa bất đắc dĩ lại quật cường.
Trình Trì nhướng mày, ánh mắt lạnh đi: "Cậu cảm thấy là tớ thương hại cậu?"
Nguyên Lượng và Trình Trì Đã quen cậu từ lâu, vẫn khá là hiểu cậu, biết lúc này mặc dù nhìn cậu có vẻ bình tĩnh, những thật ra trong lòng đã nổi giận, vì thế chạy nhanh đến đó hoà giải.
"Em gái à, thật ra cậu không cần phải làm như vậy, chẳng phải là bạn học thì nên giúp đỡ nhau sao, không có gì đâu, đương nhiên A Trì không phải là thương hại cậu, ngày hôm qua lúc đang chơi game cùng lão tử, thấy lão tử sắp chết, nói đi là đi không thèm quan tâm đến, người lòng lang dạ sói như cậu ấy biết thế nào là thương hại chứ? Cậu ấy đối xử tốt với cậu không phải là cảm thông với cậu, thì có thể là cái gì khác chứ, em gái, chẳng lẽ cậu thật sự không cảm nhận được sao?"
"Câm miệng!" Trình Trì ném bóng rổ trong tay về phía cậu ta, "Đừng có nhiều chuyện."
"Được được được, tôi thật đúng là tốn công vô ích, mặc kệ các người, đi thôi, chúng ta tiếp tục."
Hai người đứng ở giữa sân bóng rổ, những người quanh người chạy tới chạy lui, mang theo từng đợt gió, tiếng vang lớn khi bóng rổ rơi xuống đất làm rung chuyển màng nhĩ, trong nháy mắt nó bay qua đầu họ thành một đường parabol.
"Tiền viện phí của tớ cũng là cậu trả?" Thời Nhụy hỏi.
Trình Trì nhìn cô, nhấp môi không trả lời.
Cậu đã sớm nhìn ra sự quật cường và cứng cỏi từ trong xương cốt của cô, cậu vô cùng ngưỡng mộ, thậm chí còn bị loại tính cách này của cô hấp dẫn.
Nhưng hôm nay cô lại dùng này sự quật cường này để đối phó với cậu, cậu chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một nỗi tức giận không tên tràn ra, rất khó chịu.
Không trả lời tức là mặc định như vậy.
"Tớ sẽ tự mình trả tiền điện thoại, tiền viện phí tớ cũng sẽ trả lại cho cậu, tớ nghèo, nhưng xin cậu hãy cho tớ giữ lại một chút tôn nghiêm." Thời Nhụy nói xong liền xoay người chạy đi.
Trình Trì muốn nói cô không thể vận động mạnh, không cần chạy nhanh như vậy, cậu cũng không phải là ma quỷ, nhưng yết hầu cậu bị siết chặt lại, cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn bóng lưng cô biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Tô Trà đã nhắc nhở cậu, lòng tự trọng của cô rất lớn, cậu đừng biến khéo thành vụng.
Bây giờ rõ ràng là cậu đã không xử lý tốt chuyện này.
Tiểu ngu ngốc, tại sao cô lại cho rằng là cậu đang thương hại cô chứ? Tại sao cậu không đi thương hại người khác?
Bực bội!
–
Chất lượng khảo sát của kỳ thi lần này bị tụt xuống rất thấp, kết quả hoàn toàn bị đảo lộn, phần lớn mọi người đều làm bài không tốt lắm, xếp hạng lần này so với xếp hạng thành tích nhập học cũng có rất nhiều thay đổi lớn.
Lúc nhập học thành tích của Thời Nhuỵ là hạng hai trong lớp, hạng chín trong trường, nhưng lúc này lại trực tiếp rơi xuống hạng 23 trong lớp, xếp hạng trong trường cũng nằm ngoài một trăm.
Ngược lại ba người còn lại trong ký túc xá đều có kết quả tốt hơn so với cô, ngay cả Đàm Thiến có thành tích nhập học trước đó chỉ xếp hạng giữa trong lớp lần này cũng được xếp hạng thứ 20.
Hai ngày nay, mỗi cái giáo viên đều gõ chuông cảnh báo.
"Mặc dù đề thi lần này có phần khó nhưng vẫn có những học sinh làm rất tốt, các bạn phải suy nghĩ xem tại sao cùng một dạng đề, nhưng những người khác có thể làm được nhưng mình thì lại không?"
"Còn có một số bạn học, ban đầu thành tích rất tốt, nhưng lần này lại làm tôi rất bất ngờ.
Tự nhìn lại bản thân mình đi.
Kỳ thi đại học là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của mỗi người các em, cao trung là giai đoạn mấu chốt để gia tăng sự khoảng cách, đừng tưởng rằng vào được trường trung học trực thuộc thì sẽ yên tâm! Ở giai đoạn này, trong đầu các em chỉ có thể nghĩ đến học tập, không được nghĩ đến những cái không nên có."
Giáo viên Vật lý nói hết câu cuối cùng, giọng điệu càng tăng thêm, nhìn về phía Thời Nhụy, ánh mắt nghiêm khắc làm cho cô cúi đầu đỏ mặt.
Lần này điểm số của cô chủ yếu bị trừ ở môn vật lý và toán học, những câu hỏi đó cô vốn không thể mắc lỗi thì đều đã bị đánh dấu màu đỏ, nhìn thấy mà giật mình, không thể tin được.
Sau khi có kết quả, cô vẫn luôn áy náy tự trách, cảm cảm thấy thật có lỗi với bố và bà nội.
Bọn họ đã kỳ vọng rất nhiều vào cô, kết quả thành tích lần này của cô lại thấp như vậy.
Sau đó, giáo viên tiếng Anh La Tuyết gọi cô đến văn phòng, La Tuyết vừa mới làm việc được hai năm, tuổi trẻ nên có tinh thần năng động, ngày thường rất hòa đồng với các bạn trong lớp, mọi người rất quý mến cô ấy.
Thời Nhụy vừa đến La Tuyết liền kéo cô đến ngồi bên cạnh, hỏi sức khoẻ của cô hồi phục như thế nào rồi, ở thành phố B đã quen hay chưa.
Tình trạng sức khỏe của Thời Nhụy tất cả các giáo viên đều là biết, mọi người đều cảm thấy đau lòng cho cô bé, vì vậy ngày thường cũng khá quan tâm đến cô.
Ở trên lớp học giáo viên Vật lý trừng mắt nhìn Thời Nhụy là vì vừa chuyển từ trường khác đến, không biết được chuyện này, đương sau khi cô ấy biết được,đã vô cùng hối hận, về sau thái đội đối với Thời Nhụy cũng ôn hoà hơn rất nhiều.
Đúng là không dễ dàng đối với một cô bé, đang ở tuổi hoa đẹp nhất, mà trong nháy mắt sinh mệnh của cô bé thể nhìn đến cuối đời, thì cần gì phải quá khắc nghiệt với cô bé như vậy chứ?
La Tuyết nói về rất nhiều chuyện, thậm chí nói với cô về chồng của côấy.
Ban đầu Thời Nhụy rất ngạc nhiên khi nghe thấy La Tuyết nói với cô điều này, chuyện này rất ngượng ngùng, nhưng sau đó dần dần bị cuốn hút.
La Tuyết cũng tầm tầm tuổi coi, quá hiểu tâm tư của các cô.
La Tuyết nắm tay cô, ánh mắt vừa ấm áp vừa bao dung nhìn cô: "Thời Nhụy, em thích Trình Trì sao?"
Thời Nhụy giật mình, dùng sức lắc đầu.
Vào thời điểm lắc đầu, cô lại nhớ tới ngày đó ở trong mưa, Trình Trì nói "Không thích chính là ghét".
Cô không phải một người cái chậm chạp, chẳng những không chậm chạp, thậm chí còn có thể nói là khá nhạy bén, Trình Trì đối xử khác biệt với cô không phải cô không cảm nhận được.
Chỉ là cô không có biện pháp nhìn thẳng vào cậu, nhìn thẳng vào chính mình.
Sở dĩ La Tuyết hỏi như vậy, bởi vì thật ra chuyện phòng phát thanh hôm đó bị truyền ra.
Cuộc nói chuyện đó tất cả các giáo viên đều nghe được, lúc ấy không tìm cô nói chuyện cũng là vì lo lắng cô bé da mặt mỏng, lòng tự trọng cao.
Bây giờ xếp hạng lại thấp, thành tích của Thời Nhụy đã bị trượt xuống rất nhiều, Tôn Bình mới cảm thấy vấn đề này cần phải được nhìn nhận một cách nghiêm túc và thẳng thắn.
Cho nên cố ý nhờ giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi tới tìm Thời Nhụy tâm sự.
"Tiểu Nhụy, không có gì sai khi thích một người ở độ tuổi đẹp nhất.
Đó là một tình cảm đẹp đẽ, cô cũng không thấy sai trái gì.
Ngược lại, tuổi trẻ mà không thích ai hoặc là không được thích thì đúng là thanh xuân tiếc nuối."
"Tiểu Nhụy, cô nói cho em biết một bí mật." La Tuyết chớp chớp mắt nhìn cô cười, "Thật ra, chồng bây giờ của cô chính là mối tình đầu thời cao trung đó."
–
Từ khi trời có mưa lớn, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, sau khi tan học có rất nhiều bạn học ra khỏi phòng học.
Trình Trì cùng Nguyên Lượng và vài người nữa đang dựa vào hành lang, dáng người các thiếu niên cao gầy, bộ dạng anh tuấn, thản nhiên đứng ở đó, tất cả đều là một bức tranh thanh xuân tươi đẹp.
Ngày thường Trình Trì rất ít khi ra khỏi phòng học rồi đứng ở trên hành lang, cho nên khung cảnh như vậy có thể nói là rất hiếm, các nữ sinh đi tới đi lui cửa lớp tám rõ ràng đông hơn những ngày khác gấp mấy lần.
Các nữ sinh đỏ mặt lén lút liếc mắt một cái, cũng không dám nhiều nhìn, sau đó đỏ mặt lấy tay che lại rồi chạy như bay ngang qua người cậu thiếu niên kia, có tiếng cười nhạt truyền đến.
Nguyên Lượng đứng bên cạnh Trình Trì, dựa lưng vào lan can: "Này, nghe nói Tiểu Nhụy Nhụy nhà ông lần này kết quả thi không tốt, vừa rồi còn bị giáo viên gọi đến văn phòng, sợ là cậu ấy không tránh được việc bị giáo huấn một trận."
Ngô Thiệu Châu đi tới: "Tiểu Nhụy Nhụy học tập rất nghiêm túc, chắc là cảm lạnh nên không phát huy được như bình thường.
Nhưng phải nói một điều, các thầy cô đối đều đối xử với cậu ấy khá tốt, chắc là không đến mức giáo huấn cậu ấy đâu."
Nguyên Lượng: "Lòng tự trọng của Tiểu Nhụy Nhụy lớn như vậy, nếu thật sự bị giáo huấn, chắc là lại khóc nhè."
"Tiểu Nhụy Nhụy?" Trình Trì nheo mắt lại, đảo mắt nhìn sang hai người.
Nguyên Lượng cười đến rất đắc ý: "Thế nào? Có phải cảm giác cái tên này đặc biệt đáng yêu không?"
"Cái tên buồn nôn như vậy......"
"Buồn nôn, buồn nôn chỗ nào? Không phải rõ ràng là vô cùng đáng yêu sao? Cả người cậu ấy cũng đáng yêu."
Trình Trì nhướng mày, nói tiếp câu vừa rồi còn chưa nói xong: "Cái tên buồn nôn như vậy mà các ông cũng gọi được sao?"
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu nhìn nhau, Nguyên Lượng cười trêu chọc: "Nếu không phục cậu cũng gọi như vậy đi, tôi sẽ ngay lập tức thông báo cái tên này chỉ có cậu được gọi, có bản lĩnh cậu trước mặt mọi người lớn tiếng gọi một lần thử xem?"
Nói xong, cậu ta chống cằm gật đầu một cái.
Ở đầu hành lang bên kia, Thời Nhụy đã trở về từ văn phòng của giáo viên.
Nguyên Lượng nghiêng đầu thấp giọng nói: "Gọi đi! Gọi một tiếng thử xem, xem cô gái nhỏ có phản ứng lại không."
Trình Trì nhìn chằm chằm cô gái đang đi đến gần, đúng lúc Thời Nhụy cũng nhìn thấy cậu, ánh mắt hai người giao nhau, Thời Nhụy nhớ lại câu chuyện trước đây của La Tuyết vừa kể cho cô nghe.
Khi còn trẻ, không phải lúc nào họ cũng phải đối mặt với nhiều thứ, họ không biết làm cách nào để đáp lại, từ chối như thế nào, buông bỏ như thế nào, họ cũng không hiểu thế nào là yêu.
Họ giống như cục nam châm sắc bén, hấp dẫn lẫn nhau rồi lại va chạm làm tổn thương nhau, cuối cùng những góc cạnh sẽ chậm rãi bị mài mòn bởi năm tháng, mới hiểu như thế nào là hờ hững.
Thật ra ngày đó sau khi trở về từ sân bóng rổ, tâm trạng của cô đã từ từ hồi phục lại, bình tĩnh hơn, cảm thấy phản ứng của mình đúng là hơi quá khích.
Làm sao cô lại không biết cậu làm như vậy là vì tốt cho cô? Cần gì phải dùng lớp áo giáp cứng rắn như vậy để đối mặt với nhau? Chẳng qua là bị lòng tự trọng quấy phá mà thôi.
Thứ duy nhất mà người nghèo không thiếu chắc là lòng tự trọng phải không?
"Gọi đi,ông sợ à?" Nguyên Lượng kéo kéo ống tay áo Trình Trì.
Bị Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu một trái một phải khích tướng, Trình Trì nhìn về phía cô, cổ họng lại như là bị thứ gì đó buộc chặt, không thể phát ra thanh âm.
"Người anh em, sợ như vậy sao, ông không gọi thì tôi gọi nha?"
Nguyên Lượng giả vờ muốn gọi, chữ "Tiểu" vừa mới phát khỏi miệng, đã bị Trình Trì dùng tay chặn miệng.
Thẳng đến khi Thời Nhụy bước vào phòng học, cậu mới buông cậu ta ra.
"Này, cậu làm sao lại sợ như vậy? Đã vậy còn không cho chúng tôi gọi?"
"Mẹ nó, ông thế mà lại đỏ mặt?"
Rất nhiều năm về sau, Trình Trì ôm cô gái thân thể mềm mại vào trong ngực, vào thời điểm động tình khàn khàn mà gọi cô "Tiểu Nhụy Nhụy", anh vẫn luôn nhớ tới buổi học đầu thu kia, xung quanh ồn ào náo nhiệt, các nữ sinh đỏ mặt từ từ chạy ngang qua trước mắt qua cậu, mà cậu lại nhìn cô gái mà cậu thích, ba chữ lại khó khăn mà bị chặn ở trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Đó là thời gian ngây ngô nhất của tuổi trẻ!
–
Mấy buổi tối liên tục, Thời Nhụy đều học đến khuya, cô lấy toàn bộ những câu làm sai trong đề thi, nghiêm túc phân tích, tìm xem thiếu sót những gì rồi bổ sung.
Các cô bạn cùng phòng khi ngủ một giấc thức dậy phát hiện cô vẫn đang làm bài tập dưới ánh đèn bàn.
"Thời Nhụy, cậu không được như vậy, sẽ không tốt đối với sức khỏe.
Lần này cậu chỉ bị cảm lạnh nên mới không phát huy được như bình thường, đừng suy nghĩ nhiều nữa." Đồng Giai Giai ngáp một cái, trong giọng nói mang theo sự buồn ngủ nồng đậm.
Thời Nhụy cười nhẹ giọng nói: "Tớ biết rồi, cậu ngủ trước đi, một lát nữa tớ sẽ đi ngủ."
Lật bài thi ra, cô liếc nhìn điện thoại di động đặt ở góc bàn, những phiền muộn lại không ngừng dâng lên trong lòng.
Kết quả kỳ thi không tốt thì không nói, còn phải đối mặt với khoản nợ hơn bảy nghìn, mà ngay cả điện thoại của mình cũng bị hỏng, đến xem thời gian cũng không xem được.
Đối với gia đình cô mà nói, bảy nghìn mà một món nợ khổng lồ thì cũng không phải là khoan trương, cô không thể ngửa tay xin tiền ở nhà.
Ngày hôm sau lúc đến nhà ăn ăn cơm, Thời Nhụy hỏi: "Giai Giai, các cậu có biết nơi nào có thể làm thêm được không? Ngày Quốc khánh được nghỉ tớ muốn ra ngoài làm thêm."
Đồng Giai Giai cắn đũa nhìn cô: "Thời Nhụy, nhiệm vụ quan trọng nhất của cao trung là học tập, mỗi ngày đi học đã đủ mệt mỏi rồi, thật vất vả mới có được kỳ nghỉ, cậu không muốn nghỉ ngơi một chút sao?"
Đàm Thiến và Dương Hiểu Quân cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với lời nói của Đồng Giai Giai.
Thời Nhụy đưa nắm tay nhỏ lên, tràn đầy sức sống nói: "Tớ nghĩ là tơ có thể, tớ có thể dậy sớm ngủ muộn, cuối tuần tớ cũng có thể không nghỉ ngơi.
Cái này có là gì đâu, trên đời này còn có rất nhiều người đều thức khuya dậy sớm, vô cùng vất vả."
Mấy người còn lại liếc nhau, các cô ấy cũng biết, Thời Nhụy là đang mạnh miệng, nhưng sức khỏe của cô vốn không thể so sánh với những người bình thường.
Dương Hiểu Quân nói: "Thời Nhụy, tớ cảm thấy sức khỏe là quan trọng nhất, sức khỏe của cậu không được phép tiêu hao như vậy."
Đồng Giai Giai cũng nói: "Đúng vậy, như vậy sẽ rất vất vả."
Thời Nhụy gắp một miếng thịt xào trong chén mình để vào chén Đàm Thiến, cô biết cô ấy thích ăn thịt xào nhất.
Cô mỉm cười nói với bọn họ: "Tớ biết các cậu đều muốn tốt cho tớ, các cậu cứ yên tâm đi, tớ không sao mà.
Tớ vô cùng tin tưởng bản thân mình, các cậu cũng phải tin tưởng tớ."
Mọi người đã biết cô được một thời gian, cũng biết từ trước đến nay cô luôn là người nghiêm túc.
Cô luôn suy nghĩ kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định,dù muốn khuyên cũng không được, cho nên đành phải cổ vũ tinh thần của cô.
Sau đó, Đàm Thiến nói có một người họ hàng có thể giúp liên hệ với một công việc phát tờ rơi, đến lúc đó cô ấy đi cùng cô, cũng có thêm một người bạn đồng hành.
–
Chớp mắt đã đến ngày nghỉ lễ Quốc khánh, buổi chiều chiều đầu tiên của kỳ nghỉ, tất cả đều không thể ngồi yên trong lớp học, dường như từ sớm đã nóng lòng muốn về nhà.
Bởi vì kỳ nghỉ dài, trong ký túc xá căn bản cũng trống không, chỉ còn lại một mình cô.
Đàm Thiến đã nhờ họ hàng liên hệ xong công việc phát tờ rơi, hai người hẹn gặp nhau 8 giờ sáng ngày mồng 1 tại quảng trường Vạn Đạt, Thời Nhụy đã đến từ sớm, lúc Đàm Thiến chạy đến đây, tóc vẫn còn rối tung lên, ngáp không ngừng, bộ dạng chưa tỉnh ngủ.
"Nhụy Nhụy, đêm qua tớ chơi game đến 1 giờ mới ngủ, sáng hôm nay tớ thật sự không muốn dậy, nhưng tưởng tượng đến chỉ có một mình cậu, tớ lại cố gắng bò dậy.Tớ đã hy sinh tất cả vì sợ cậu vất vả, cậu có yêu tớ không?" Nói xong Đàm Thiến lại ngáp một cái.
Thật ra trong lòng Thời Nhụy biết, Đàm Thiến là một người khá ham chơi, trong nhà cô ấy không phải là giàu có gì, nhưng cũng không thiếu tiền đến mức bắt buộc cô ấy phải ra ngoài làm thêm, chẳng qua là cô ấy muốn đi cùng cô.
Thời Nhụy duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tròn tròn cô ấy: "Đương nhiên yêu cậu rồi, nếu không, chờ tớ nhận được tiền lương mời cậu ăn kem nhé?"
"Một lời đã định!"
Thời gian phát tờ rơi là năm tiếng, buổi sáng ba tiếng, buổi chiều hai tiếng, một ngày 80 tệ, thật ra vẫn rất nhẹ nhàng.
Nhưng trong lòng Thời Nhụy yên lặng tính toán một chút, một ngày 80 tệ, bảy ngày cũng mới được 560 tệ, còn lâu lắm mới kiếm đủ bảy nghìn.
Chẳng qua là, thà kiếm được ít còn hơn là không kiếm được đồng nào, cô có thể tiết kiệm từ từ, sẽ trả được thôi.
Bốn rưỡi chiều, kết thúc một ngày làm việc, Đàm Thiến vội vàng trở về em phim, hai người tạm biệt nhau ở quảng trường.
Thời Nhụy nghĩ dù sao cũng không vội, nên định đi bộ đi trở về.
Bởi vì buổi sáng cô sợ đến trễ, nên đã ngồi xe buýt đến, sau đó Đàm Thiến nói cho cô biết, thật ra có một con đường tắt có thể đi từ trường học đến quảng trường Vạn Đạt, cô quyết định thử đi tìm kiếm xem, tìm được rồi mấy ngày tiếp theo đến quảng trường sẽ thuận lợi hơn.
Đàm Thiến đã miêu tả sơ qua bằng lời con đường đó như thế nào, cô vừa từ từ tìm kiếm vừa hỏi đường, đi đến một quảng trường vô cùng náo nhiệt.
Con phố này khác với con phố chính, toàn bộ đường phố đều là quán bar, câu lạc bộ đêm và các tụ điểm giải trí như KTV.
Xa hoa truỵ lạc, ánh sáng rực rỡ, cuộc sống về đêm rất nhộn nhịp.
Thời Nhụy đi trên con phố này, thỉnh thoảng có người nhìn cô, thậm chí có người huýt sáo với cô.
Nhìn những người đàn ông đó để lộ ra ngực trần, trên cánh tay còn có hình xăm, lớn tiếng trêu đùa, cô hơi sợ hãi, không khỏi bước nhanh hơn.
Đi qua con phố kia, cuối cùng cũng đến được con phố chính, đang chuẩn bị băng qua đường, cô nghiêng đầu sang một bên, đột nhiên nhìn thấy một thông báo tuyển dụng.
Tuyển dụng 10 nhân viên phục vụ ban đêm, thời gian làm việc 19:00 ~ 00:00, 200 tệ/một ngày, thanh toán vào cuối ngày.
Nhìn đến 200 tệ/một ngày, thanh toán vào cuối ngày, Thời Nhụy liền động tâm.
Thời gian ban đêm và phát tờ rơi ban ngày của cô không xung đột nhau, như vậy cô có thể làm hai công việc cùng lúc, 200 tệ/một ngày, bảy ngày thì có thể kiếm một nghìn bốn trăm tệ, hơn nữa còn có tiền phát tờ rơi, chắc là có thể kiếm được gần hai nghìn tệ.
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà tráng lệ trước mắt —— Danh Hào Quốc Tế.
Thời Nhụy mang theo tâm trạng lo lắng đi vào, ngay lập tức có nhân viên phục vụ mặc đồng phục chào đón cô, cô nhỏ giọng nói cô đến đây là để ứng tuyển, nhân viên phục vụ lại hỏi cô ứng tuyển công việc gì, cô nói là nhân viên phục vụ ban đêm, vì thế cô được đưa tới văn phòng quản lý của KTV ở tầng sáu.
"Quản lý Thái, có người đến ứng tuyển."
Người phụ nữ được gọi là quản lý Thái kia thổi một hơi thuốc dài, ngồi ở sau bàn làm việc, móng tay được sơn màu đỏ, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc kiểu nữ, cánh tay gác ở trên bàn, hút một các tao nhã.
Cô ấy xuyên qua làn khói thuốc quan sát cô gái trước mặt, áo thun trắng, quần jean, giày vải, tóc dài ngang tai vén ra sau vai, khuôn mặt trắng như sứ, ngũ quan lớn lên rất xinh đẹp, đôi mắt to trong suốt hơi có chút bất an, cả người đều lộ ra một loại đơn thuần không hiểu chuyện đời.
"Em gái, em mấy tuổi rồi?"
"Em......18 tuổi." Thời Nhụy nói dối, cô sợ cô ấy nghe thấy cô 16 tuổi, còn chưa thành niên sẽ không nhận cô vào.
"Vẫn còn đi học?"
"Vâng."
"Học ở đâu vậy?"
"Trường Đại học B."
"Đó là một trường học tốt." Quản lý Thái hơi ngạc nhiên, dừng một chút, cô ấy lại hỏi, "Nếu em vẫn là sinh viên, vậy làm sao có thời gian đi làm?"
Thời Nhụy thấy cô ấy nói chuyện còn rất hiền hoà, cũng chỉ hỏi những vấn đề bình thường, nên cũng bớt căng thẳng hơn một chút, cô ngẩng đầu lên nhìn quản lý Thái: "Em nhìn thấy thông báo tuyển dụng ở quảng cáo nói là làm ca đêm, tiền lương trả theo ngày, nên em muốn hỏi một chút, em có thể chỉ đi làm vào kỳ nghỉ và cuối tuần được không ạ?"
Quản lý Thái ngẩn người, nhìn cô bé ở trước mắt, cười, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe được có người ứng tuyển lại đưa ra điều kiện như vậy.
"Em gái, em nói cho chị biết, vì sao em muốn đi làm thêm thế?"
Thời Nhụy hơi do dự, sau đó rất thản nhiên nói: "Để kiếm tiền."
Quản lý Thái đem điếu thuốc trong tay ấn vào gạt tàn, nhàn nhạt nói: "Em gái, em thật trung thực đó, chị rất thích em, cho nên chị sẽ đáp ứng điều kiện của em.
Hơn nữa, nếu em đi làm, chị sẽ trả cho em 300 tệ cả đêm."
Thời Nhụy sửng sốt, không thể tin được nhìn cô ấy.
Tiền này đến quá dễ dàng, cô lại càng bất an.
"Quản lý Thái, em muốn hỏi một việc, công việc cụ thể của nhân viên phục là gì ạ?"
Quản lý Thái lăn lộn nhiều năm như vậy, chỉ cần một cái liếc mắt liền biết được Thời Nhụy đang băn khoăn chuyện gì, cô ấy cười cười: "Em gái, lăn lộn ngoài xã hội cẩn thận một chút là đúng.
Nhưng mà em yên tâm, chỗ chúng ta là nơi chính quy, người phục vụ làm bưng bê ăn và đồ uống, mở rượu và việc linh tinh."
Cô ấy đứng dậy đi đến, mang đến một mùi nước hoa.
Cô ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô: "Em chỉ cần khéo léo một chút, 300 tệ vẫn khá lãi."
Tối hôm đó, quản lý Thái liền gọi người đưa cô đi làm quen với công việc, hơn nữa phát cho cô một bộ đồng phục làm việc.
Quần áo làm việc là sơ mi trắng cùng với váy màu đỏ, áo sơ mi bó sát, váy cũng rất ngắn, sau khi mặc vào cô thấy rất khó chịu, không ngừng dùng tay kéo váy xuống.
Người chỉ dẫn cô là một cô gái khoảng 20 tuổi, thấy cô hồi hộp cười nói: "Em đừng căng thẳng, cứ từ từ lam quen.
Chỉ có khách quen trêu chút thôi.
Cứ coi như không có chuyện gì là được rồi, tự mình khéo léo một chút, bưng rượu xong là đi ra ngay lập tức."
Cô ấy không nói như vậy còn đỡ, vừa nói xong cô càng căng thẳng hơn.
Cũng may ngày đầu tiên trôi qua suôn sẻ, khi cô tan làm quản lý Thái thật sự trả cho cô 300 tệ.
Cô không nói với ai về việc đi làm ở KTV, cô cũng không nói gì khi đi phát tờ rơi vào ban ngày với Đàm Thiến, chỉ là Đàm Thiến để ý thấy ban ngày tinh thần của cô không tốt lắm, không thể không hỏi coi: "Thời Nhụy, có phải tối hôm qua cậu ngủ không ngon phải không? Quầng thâm cũng có rồi, không phải là lại đọc sách đến đêm chứ?"
"Không phải."
Mặc dù công việc ở KTV cũng là một công việc hợp pháp, nhưng dù sao cô vẫn còn là học sinh, việc làm ở các tụ điểm ăn chơi này vẫn không tốt lắm nên cô chọn cách giữ bí mật.
Sau khi đi làm hai ngày, cô cơ bản không gặp phải khách hàng nào đặc biệt khó tính, Thời Nhụy cảm thấy cái này công việc này ngoại trừ thức đêm, thật ra còn rất nhẹ nhàng.
Càng quan trọng hơn là, một đêm còn có thể kiếm được 300 tệ, trước kia bố cô làm việc ở xưởng thủ công, cũng không có được lương cao như vậy.
Chờ sau khi trả được tiền bồi thường điện thoại, coi có thể tự mình kiếm tiền sinh hoạt, nói không chừng còn có thể giúp đỡ trong nhà.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng cô tràn đầy khao khát và hy vọng.
Có thể giảm bớt gánh nặng cho bố, cho dù có vất vả cũng không là gì.
–
Biệt thự xa hoa Lam Đậu Loan.
Trình Trì vừa mới tắm rửa xong liền nhận được điện thoại của Nguyên Lượng.
"A Trì làm gì vậy? Nhanh lên, mọi người đều đang sốt ruột chờ ông đó."
"Đến đây." Trình Trì cúp điện thoại, tuỳ tiện dùng khăn lông lau khô tóc, thay một bộ quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài.
Lúc xuống lầu, cậu nghe được một giọng nói trong phòng khách.
"Vợ à, như vậy đi, nếu em thật sự lo lắng, chúng ta sắp xếp thời giờ đi đến đó một chuyến bên, tự mình đi gặp con gái."
"Em chỉ sợ bọn họ không cho em gặp con bé, bọn họ đều hận em."
"Trước tiên chúng ta đi gặp giáo viên và bạn học trước kia của con bé, hỏi xem có người người nào biết con bé đi học ở đâu hay không?"
"Chồng, mỗi lần nhớ tới con gái, em đều cảm thấy em thật sự quá ích kỷ."
Lúc Trình Trì đi đến đầu cầu thang ho nhẹ một tiếng, tiếng nói chuyện trong phòng khách đột nhiên im bặt, hai người đang ôm nhau cũng đột nhiên tách ra.
Trình Kính An nhìn Trình Trì từ trên cầu thang đi xuống: "Trời đã tối rồi, con lại đi đâu vậy?"
"Sinh nhật bạn cùng lớp, cùng nhau tụ tập một chút."
Trình Trì đi rất nhanh, trong nháy mắt đã đi đến cửa, khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Trình Kính An nói vọng ra: "Về sớm một chút."
Một chiếc xe taxi dừng ở trước cửa, ba người Nguyên Lượng, Ngô Thiệu Châu và Tô Trà đã ngồi ở phía sau, Trình Trì đi đến, trực tiếp mở cửa ghế phụ ra ngồi vào.
"Người anh em, tôi nói cậu là con gái dao? Ra ngoài đi chơi thôi mà cũng lề mề vậy."
"Ai lề mề?" Tô Trà nhìn sang Nguyên Lượng.
Nguyên Lượng nghiêng đầu, cười khúc khích: "Tớ đang nói đến sự lề mề của con gái, rõ ràng là không phải là nói cậu."
"Nguyên Lượng cậu nói cái gì đó!"
Tô Trà véo vào đùi cậu ta một cái, Nguyên Lượng hét lớn: "Cậu nhìn cậu đi, có cô gái nào lại thô lỗ như cậu chứ? Cậu véo chỗ nào không véo lại nhắm vào đùi tớ, cậu có biết đùi của con trai không thể tùy tiện chạm vào, rất dễ xảy ra chuyện đó biết không?."
"Thêm lần nữa?"
"Được rồi được rồi, em sai rồi chị ơi, chị đừng đụng đùi em nữa, em muốn đá thay."
Tô Trà đưa tay lên đánh cậu ta, hai người đánh nhau một hồi lâu, cuối cùng khi đến nơi cũng chịu dừng lại.
Hôm nay ăn sinh nhật người đó tên là Tưởng Việt, người chung đội bóng rổ ở trường sơ trung trước đây của bọn họ, sau khi tốt nghiệp sơ trung cậu ta học ở trường dạy nghề, nên bọn họ liền tách ra.
"Tớ nói này Tưởng Việt cố ý chọn tụ tập ở KTV của nhà cậu là có ý gì? Cậu ta nghĩ sẽ được miễn phí sao?"
Trình Trì chơi đùa cùng chiếc bật lửa trong tay: "Không sao đâu, mọi người chơi vui vẻ là được."
–
Cậu ta mới đến trường dạy nghề nên không có bạn bè nào, hầu hết những người được mời đến bữa tiệc sinh nhật lần này đều là các bạn học thời sơ trung.
Ngoài các thành viên đội bóng rổ, còn có cả Dụ Vi là người mà cậu ta đã thích từ lâu.
Có rất nhiều chàng trai muốn mời Dụ Vi trong ngày sinh nhật của mình, có thể mời cô ta đến cũng không được mấy người, hôm nay Giang Nhạc chính là trong đó một cái.
Bởi vì cô ta biết, Tưởng Việt chắc chắn sẽ mời Trình Trì và nhất định cậu cũng sẽ đến.
Cô ta cũng cảm thấy mình thật sự rẻ rúng, ngày đó Trình Trì nhẫn tâm như vậy, nhưng cô ta vẫn không buông tha cho cậu.
Chắc là đối với mỗi người khi lần đầu tiên thích người kia đều là khắc cốt ghi tâm.
Để tránh xấu hổ, Dụ Vi đã gọi Khương Mẫn và Dương Liễu đi cùng cô ta.
Cô ta nói với Tưởng Việt là muốn mang thêm hai người bạn, Tưởng Việt nghe ra cô ra đồng ý tới, đương nhiên là vô cùng vui vẻ, không nói hai lời liền đồng ý.
Tưởng Việt đợi bọn họ ở cửa Danh Hào Quốc Tế, vừa thấy bọn họ xuống xe, liền đi tới khoác vai Trình Trì: "Người anh em, cảm ơn đã cho tớ mặt mũi nha, tớ đã đặt một phòng lớn, phòng 808, tối hôm nay chúng ta phải chơi vui vẻ đến cùng."
Bọn họ bước vào KTV, Trình Trì đi trước, đến quầy lễ tân, nhân viên phục vụ cung kính chào: "Thiếu gia."
Trình Trì nói: "808 là bạn của tôi, tối hôm nay miễn phí cho cậu ta."
"Vâng, thiếu gia."
Tưởng Việt lập tức nói: "Tớ làm sao lại không biết xấu hổ như vậy được?"
Tô Trà phụt cười: "Xem ra cậu vẫn còn biết xấu hổ."
Tô Trà luôn nghĩ sao nói vậy, Tưởng Việt bị nói đến cũng thấy ngượng ngùng, đành phải chuyển chủ đề: "Đi đi đi, những người khác đều đang chờ."
Dụ Vi và hai người kia là người đến cuối cùng, đẩy cửa phòng 808 ra, ba cô gái trẻ trung ăn váy xinh đẹp đi vào, hai mắt Tưởng Việt ngay lập tức sáng lên: "Ba đại mỹ nữ, hoan nghênh hoan nghênh!"
Tô Trà nhịn không được trợn mắt, nói thầm: "Thật đúng là oan gia ngõ hẹp."
Dụ Vi nói "Sinh nhật vui vẻ" cho có lệ, ngay sau đó ánh mắt liền nhìn sang Trình Trì.
Tất cả mọi người trong phòng đều tỏ ra vô cùng hoan nghênh bọn họ, chỉ có Trình Trì cúi đầu đang chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên nhìn một chút, mà Tô Trà đi thẳng đến thiết bị chọn bài hát quét mã QR, sau đó ngồi xuống bắt chéo hai chân bắt đầu chọn bài hát.
"Đến đây đi, đều lại đây ngồi." Giang Nhạc gọi bọn họ đi đến đó ngồi.
Cậu vẫn biết là Dụ Vi thích Trình Trì, cho nên đương nhiên cậu ta sẽ không sắp xếp cho bọn họ ngồi cùng nhau.
Cậu ta có ý định riêng, để cho Khương Mẫn và Dương Liễu trước ngồi, như vậy sẽ chỉ còn dư lại hai chỗ, vừa lúc cho cậu ta và Dụ Vi có thể ngồi cùng nhau.
Nào biết được lúc Tưởng Việt vừa mới ngồi xuống, đột nhiên Dụ Vi lại đứng lên đi đến sân khấu.
Trên mặt Tưởng Việt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng cũng nhanh chóng cười nói: "Vi Vi muốn hát sao? Thật tốt quá, Vi Vi hát rất hay."
Dụ Vi chọn bài đầu tiên là《 Chúc mừng sinh nhật 》, Giang Nhạc cảm thấy thụ sủng nhược kinh (1), trong đầu của cậu ta chỉ nghĩ đến việc nữ thần hát cho cậu ta nghe, cảm thấy đây là phiên bản hay nhất trong đời mà cậu ta được nghe.
(1)Thụ sủng nhược kinh: có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
《 Chúc mừng sinh nhật 》đúng là một bài hát vui vẻ, nhưng cô ta chỉ chú ý tới khuôn mặt vô cảm của Trình Trì, không có ngẩng đầu, đột nhiên cô ta cảm thấy đau nhức ở mũi.
Cô ta không hát nổi nữa, cầm microphone cười nói: "Mọi người khó được có được cơ hội tụ tập cùng nhau, tớ mời rượu mọi người được không? Hôm nay không say không về nhé?"
"Làm sao lại để cậu mời được? Đương nhiên phải là tớ mờ, để tớ đi gọi."
Tưởng Việt nói rồi đứng lên, Dụ Vi lại ngăn cậu ta lại: "Để tớ đi cho"
Dụ Vi từ ghế lô đứng lên, hít một hơi thật sâu, đi đến chỗ quầy bar thuốc lá và tủ rượu.
Đột nhiên, trước mắt hiện lên một dáng người quen thuộc.
Là cậu ta? Cậu ta thế mà làm nhân viên phục vụ ở chỗ này?
Dụ Vi cười lạnh, đi đến tủ rượu trước, chọn một vài loại rượu, sau đó chỉ vào Thời Nhụy đang đứng ở phía xa nói: "Bảo nhân viên phục vụ kia đưa rượu đến phong 808 cho tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Nhụy: Giáo viên nói, chồng của cô ấy là mối tình đầu thời cao trung.
Trình Trì: Cho nên......
Thời Nhụy: Cho nên thời cao trung tớ chẳng có mối tình đầu, thật đáng tiếc.
Trình Trì: Tớ chết rồi sao?
_Hết chương 17_.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook