Sau khi tiết học thứ hai kết thúc, Tôn Bình gọi Thời Nhụy đến văn phòng, hỏi xem tình hình sức khoẻ của cô, nói với cô nếu cảm thấy không thoải mái phải báo ngay với ông, không cần miễn cưỡng bản thân phải cố gắng làm gì, tự lượng sức mình mà làm.
Thời Nhụy rất ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn thầy Tôn, hiện tại sức khoẻ của em rất tốt ạ."
Tôn Bình có vẻ nghiêm túc nhìn cô, nhưng thật ra ông cũng không phải là người hung dữ.

Đặc biệt là đối đãi với Thời Nhụy, người có thành tích ưu tú còn đối xử với bạn học rất ôn hòa.

Ông lấy ra một tờ giấy đăng ký thông tin học sinh từ đống tài liệu.
"Trong lúc em nằm viện, thầy vốn muốn liên hệ người nhà của em, nhưng lại không có số điện thoại."
Thời Nhụy cúi đầu cắn môi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi thầy Tôn, em không muốn làm người trong nhà lo lắng.

Tiền viện phí em sẽ gom đủ trả lại cho thầy càng sớm càng tốt."
"Tiền viện phí?" Tôn Bình nghi hoặc nhìn cô, "Không phải em đã thanh toán rồi sao?"
Thời Nhụy:......?

Sau khi trở về lớp học, Thời Nhụy vẫn luôn nghĩ đến những lời Tôn Bình nói.
Tôn Bình nói khi ông biết được tin tức thì cô đã được đưa đến bệnh viện, đến khi ông chuẩn bị thanh toán tiền viện phí, bên bệnh viện nói người nhà cô đã thanh toán trước rồi.

Nhưng ông lại không nhìn thấy người nhà của cô, cho nên mở liên lạc đã đăng ký ra để gọi điện cho người nhà cô, nhưng lại nhìn thấy chỗ ghi số điện thoại lại bị bỏ trống.
Rốt cuộc là ai giúp cô trả tiền? Làm việc tốt còn không để lại thông tin gì?
Không hiểu vì sao, theo bản năng cô quay đầu lại nhìn về phía cuối phòng học.
Trình Trì đang cùng Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu chơi game, Nguyên Lượng cùng Ngô Thiệu Châu ở một bên vừa đáng vừa mắng, không quá yên tĩnh, Trình Trì chỉ cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên màn hình di động.
Lúc này, Nguyên Lượng dậm chân, nói nhao nhao không ngừng "Tôi muốn tắt máy muốn tắt máy".

Sau đó, trụ thủy tinh của bọn họ bị phá hủy, màn hình chuyển sang màu xám, bọn họ thật sự tắt máy.
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu đồng thanh mắng chửi, Trình Trì rất bình tĩnh đặt di động xuống, vừa ngẩng đầu lên, cậu liền bắt gặp ánh mắt của Thời Nhụy.

Hôm nay cô không buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc đen mềm mại rũ trên vai, càng khiến cho làn da của cô trắng hơn, gương mặt nhỏ xinh.

Đôi mắt cô trong veo tựa như mặt hồ, dường như không nhiễm một hạt bụi bẩn nào.
Hai người nhìn nhau vài giây, Đồng Giai Giai để ý tới, khều khều cánh tay cô.
"Thời Nhụy, này, thật ra có một vấn đề mà tớ đã muốn hỏi cậu từ sớm."
Khóe mô Thời Nhụy hơi nhếch lên, không rõ ràng lắm, Trình Trì hơi sững người, không xác định được có phải cô vừa cười với cậu hay không.

Đến khi cậu muốn nhìn, nàng đã hồi qua đầu đi.
"Cái gì?" Thời Nhụy hỏi.
Đồng Giai Giai nhiều chuyện nhìn cô chớp chớp mắt: "Có phải Trình Trì thích cậu không? Tớ cảm thấy cậu ấy đối với cậu hình như rất đặc biệt."
"Không đâu, không đâu, không thể nào." Thời Nhụy ngay lập tức phủ nhận, cũng không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng mình hơi chột dạ.
"Cậu ấy rất quan tâm cậu, tớ tin rằng rất nhiều người cũng nhìn thấy được."
"Chắc là cậu ấy quan tâm đến bạn học cùng lớp thôi."
"Không đúng." Đồng Giai Giai chống cằm, "Ba năm sơ trung tuy tớ không may mắn được học cùng lớp với cậu ấy, nhưng truyền thuyết về cậu ấy ai ai cũng biết, nữ sinh thích cậu ấy rất nhiều, nhưng cậu ấy chưa từng bảo vệ một nữ sinh nào như thế, từ trước đến nay chưa từng có."
—— chưa từng có.
Thời Nhụy cầm bút nhìn ba đáp án ABC trên bài thi, suy nghĩ nên chọn cái nào.
"Thật ra nếu cậu ấy nói thích cậu, tớ cũng không có gì bất ngờ, cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, thành tích lại tốt, điều đó cho thấy ánh mắt của cậu ấy không tồi chút nào.

Nếu cậu trở thành bạn gái của cậu ấy, tớ coi như cũng có quan hệ họ hàng với lão đại, về sau tớ cũng có thể đi ngang trong trường học, nghĩ thôi đã thấy thật hạnh phúc."
Thời Nhụy không nghĩ một người mê muội lão đại lâu năm như Đồng Giai Giai sẽ nói như vậy, lý do mà cô ấy nói ra nghe cũng buồn cười, nhưng cô cũng chỉ xem đó là một trò đùa.
Cô và cậu, hai người ở hai thế giới khác nhau, căn bản không thể cắt nhau được.
Sau khi tan học, Thời Nhụy đứng ở cổng trường nhìn thấy Tô Trà chạy đến quầy bán vặt, vì thế cô nhờ Đồng Giai Giai và Đàm Thiến đem sách vở của mình về ký túc xá trước.
"Tô Trà." Cô gọi cô ấy một tiếng.
Tô Trà quay đầu lại, nhìn thấy là cô, hơi kinh ngạc: "Tiểu Nhụy, là cậu à, sức khoẻ của cậu hồi phục thế nào rồi?"
Hôm nay Tô Trà không đội mũ, lộ ra mái tóc ngắn, vừa sạch sẽ vừa nhanh nhẹn.

Thật ra các đường nét trên khuôn cô ấy khá xinh đẹp, nhưng không phải kiểu vẻ đẹp dịu dàng thướt tha, có lẽ là do kiểu tóc cá tính của cô ấy, khiến cho cả người toát lên vẻ mạnh mẽ.
"Tớ không sao, chuyện lần trước cảm ơn cậu nha." Thời Nhụy vẫn luôn muốn tìm cơ hội tự mình nói lời cảm ơn với cô ấy, không nghĩ đến hôm nay lại tình cờ gặp được.
"Không cần cảm ơn tớ, muốn cảm ơn......" Tô Trà liếc nhìn bóng người sau lưng cô, cong cong môi, "Muốn cảm ơn thì phải nói với cậu ta."
Thời Nhụy như cảm thấy được điều gì đó mà quay đầu lại, chỉ thấy nhóm người Trình Trì đang đi cùng nhau từ trong trường học ra.
Tô Trà lấy từ trong tủ lạnh ra bảy tám chai nước, nhét một chai Pulsating vào tay Thời Nhụy.
"Trình thiếu gia thích uống loại này."
Mới từ tủ đông lấy ra nên đồ uống vẫn còn lạnh, nhưng Thời Nhụy lại cảm thấy giống như đang cầm một củ khoai lang nóng hổi.
"Nhanh lên, Sprite của tớ đâu, lão tử nóng muốn chết." Giọng nói Nguyên Lượng truyền đến trước.
"Trà tỷ, Mirinda của tớ."
Tô Trà đem mấy chai nước phân chia cho bọn họ, trong nháy mắt đã hết, Thời Nhụy xoay người, đúng lúc Trình Trì đang đứng sau lưng cô, cô liền đưa chai nước trong tay sang: "Của cậu."
Trình Trì nhận lấy, ngón tay đụng phải đầu ngón tay của cô: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn tớ, là Tô Trà mua."
Dụ Vi cùng Khương Mẫn từ trong trường học đi ra, đúng lúc thấy một màn như vậy, Khương Mẫn đanh đá hừ một tiếng: "Cậu nhìn cậu ta kìa, thường ngày thì giả dạng thành gái ngoan, nhưng thật ra chính là một đứa con gái đầy mưu mô."
Dụ Vi nhìn Trình Trì, thấy cậu nhận lấy chai nước, mở ra uống.
Từ trước đến nay, Trình Trì chưa từng nhận nước của bất kỳ nữ sinh nào, ngay cả của cô ta cũng không.

Thật ra cậu có nhận nước mà Tô Trà mua, nhưng cô ta nhìn ra được, cậu không xem Tô Trà là con gái.
Nhưng hiện tại, cậu cứ như vậy tự nhiên nhận lấy chai nước từ Thời Nhụy, không có một chút do dự.
"Tiểu Nhụy cậu uống cái gì? Cậu uống Coca không?"
Bên này Tô Trà còn đang hỏi, nhưng tai ông chủ rất thính, lập tức liền lấy một chai Coca lạnh đưa tới, Tô Trà cũng thuận tay cầm lấy đưa cho Thời Nhụy.

Thời Nhụy đang muốn nói mình không khát, thì chai Coca kia đã bị chặn lại giữa chừng.
Trình Trì lấy chai Coca lạnh trả lại cho ông chủ, nói: "Một ly trà sữa nóng."

"Ồ, anh Trì còn muốn quản chuyện này?"
"Anh Trì tinh tế như vậy là tôi không kịp thích ứng nha."
Thấy Nguyên Lượng cầm đầu, những người khác cũng bắt đầu ồn ào, da mặt Thời Nhụy mỏng, chịu không nổi những lời trêu ghẹo, mặt lập tức đỏ bừng.

May mắn là Tô Trà kịp thời chuyển đề tài, thảo luận về trận thi đấu bóng rổ.
Hôm nay thời tiết nóng bức, cho dù đã là bốn giờ, ánh mặt trời vẫn còn rất độc.

Nhưng bọn họ dường như không sợ nóng, nghe nhắc tới thi đấu thì sự hứng thú liền được đẩy lên cao.

Nghe nói trận đấu này là từ nhóm người bên ngoài trường học khiêu khích, điều này càng khơi dậy tham vọng chiến đấu của bọn họ, Thời Nhụy chỉ cần nghe bọn họ nói cũng cảm thấy sôi trào nhiệt huyết.
Trình Trì nhìn thấy được sự hứng thú từ trong ánh mắt cô, cậu đi đến, lúc đem chai nước rỗng ném vào thùng rác phía sau cô, cậu cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Không muốn cảm nắng thì ngoan ngoãn trở về ký túc xá đi."
"Đợi đã, Đợi đã, chúng ta đều vô hình sao? Dám thì thầm nói nhỏ trước mắt chúng ta như vậy!"
Nguyên Lượng kêu lên, Thời Nhụy lập tức lùi ra phía sau một bước, mặt đỏ au.
"Tiểu Nhụy, lát nữa cùng đi xem thi đấu đi?" Tô Trà nói với cô.
Thời Nhụy mím môi dưới, lắc đầu nói: "Không được, tớ đã không đi học một tuần rồi, có rất nhiều bài tập về nhà chưa làm, tớ phải nắm bắt thời gian hoàn thành chúng."
Thật là ngoan!
Khóe mắt Trình Trì cong lên.
Dường như Thời Nhụy nhìn ra cậu đang đắc ý, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận.

Không phải cô nghe lời cậu nên mới không đi xem thi đấu, cô thật sự muốn hoàn thành đống bài tập về nhà của mình mà?
Từng người một ném chai nước rỗng vào thùng rác, rồi hùng hổ đi vào trường học với tư thế như chuẩn bị ra chiến trường.

Trình Trì nghịch quả bóng rồi trong tay, tư thế thoải mái lộ ra một loại hoàn toàn tự tin.
"Cố lên!" Thời Nhụy nhìn theo bóng dáng bọn họ cổ vũ.
Mọi người quay đầu lại vẫy vẫy tay với cô, Ngô Thiệu Châu nói: "Cảm ơn, đừng lo lắng, bọn tôi không hề áp lực."
Nguyên Lượng đẩy cậu ra: "Ông cảm ơn cái gì, lời kia là nói với ông sao?" Sau đó cậu cười tủm tỉm nhìn Thời Nhụy nói, "Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ chiếu cố anh Trì thật tốt."
"......" Muốn cô lo lắng cái gì?
"Lão tử cần cậu chiếu cố?"
Trình Trì đánh vào sau đầu cậu ta một cái, nhưng nhìn qua không có vẻ gì là tức giận, ngược lại tâm trạng của cậu hình như còn vui vẻ, bóng rổ đang xoay trên đầu ngón càng mượt mà hơn.

Nhìn bọn họ đi vào sân trường, Thời Nhụy cũng mang theo ly trà sữa nóng trở về ký túc xá, mùi trà sữa nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.

Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe môi bất giác cong lên.
Thật ngọt!

Mỗi ngày vào buổi trưa trường học sẽ dành ra một tiếng để phát thanh, mỗi lớp thay phiên nhau trực ban làm phát thanh.
Hôm nay đến phiên của lớp tám, Tôn Bình chọn hai người đi là Dụ Vi và Thời Nhụy, bởi vì cảm thấy giọng nói của hai người đều khá tốt, hơn nữa tiếng phổ thông của bọn họ rất chuẩn.
Đến buổi trưa, khi chuẩn bị đi đến phòng phát thanh, Dụ Vi đã cố ý gọi Thời Nhụy đi cùng, cô ta dường như đã quên chuyện về chiếc hồ kia.
Thời Nhụy không phải là người xấu tính, người khác cười với cô, cô sẽ không đối xử lạnh nhạt với người đó, cho nên cuối cùng cô vẫn bị Dụ Vi kéo đi cùng đến phòng phát thanh.
Biểu hiện của Dụ Vi làm người khác hiểu lầm rằng từ trước đến nay mối quan hệ của bọn cô vẫn tốt đẹp, chưa hề có chút rạn nứt nào.
Kịch bản phát thanh được biết rất tốt, phân thành hai nhân vật AB, Dụ Vi còn cố ý nhường nhân vật A nhiều lời thoại cho cô, cố hết sức ra vẻ mình là người cao thượng.
Khi giọng nói nữ dịu dàng phát ra từ dài, ba người nhóm Trình Trì sửng sốt.
Nguyên Lượng dựng lên lỗ tai: "Hôm nay đến lớp chúng ta phát thanh hả, đây là giọng nói của Tiểu Nhụy nhà ông phải không? Thật ngọt ngào!"
"Giọng nói của Dụ Vi cũng không kém, nhưng không biết vì sao, không cần nghe giọng Tiểu Nhuỵ cũng thấy thoải mái rồi." Nguyên Lượng cười xấu xa sờ sờ ngực mình, "Có người đang ngứa ngáy trong lòng."
Trình Trì liếc mắt, cầm lấy quả bóng rổ ném qua: "Ông ngứa da phải không?"
Nguyên Lượng bắt lấy, cười ranh mãnh: "Đúng đúng đúng, Tiểu Nhụy nhà ông người khác không được chạm vào, không được nói, nhìn cũng không thể nhìn hơn một lần, nào dám động vào cậu ấy."
Sau khi phát thanh xong, Dụ Vi mở một bài hát 《 Light Chaser 》 làm phần kết thúc, hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Dụ Vi đột nhiên nói: "Thời Nhụy, chuyện ngày đó cho tớ xin lỗi, không làm rõ chân tướng sự việc đã khiến cậu chịu oan ức, vô cùng xin lỗi."
"Chuyện đều đã qua, tớ không muốn nhắc lại chuyện này." Thời Nhụy nhàn nhạt nói.
Dụ Vi lấy ra nửa tấm ảnh từ trong túi: "Ngày đó, cậu làm rơi cái này, tớ nhặt lại giúp cậu."
Thực ra, nếu tấm ảnh này không xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, thì Thời Nhụy căn bản là đã quên mình từng có một nửa tấm ảnh đó.
"Người trong tấm ảnh hình như là Trình Trì, hình xăm trên tay cậu ấy rất đặc biệt." Dụ Vi đầy ẩn ý nhìn cô.
"Vậy cậu có thích cậu ấy không?"
Cuộc nói chuyện của hai người trên đài phát ra không thiếu một chữ nào, tất cả mọi người ở sân bóng rổ đều yên lặng.
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Trì: Vợ à, toàn trường đều nghe, em trả lời cho tốt, cho anh chút mặt mũi.
Thời Nhụy: Ai bảo cậu thích trêu chọc, nợ đào hoa nhiều như vậy?
_Hết chương 12_.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương