Nyx Ở Chợ Đêm
-
12: Em Biết Không Thể Làm Thủy Thủ Mặt Trăng
Sau khi Điền Miêu Miêu rời đi, Tôn Húc Xuyên không thể chịu đựng được cô quạnh bước tới hỏi Lăng Sấm: "Anh Sấm, anh đang hẹn hò với bà chủ Điền phải không?"
Lăng Sấm ngước mắt lên liếc cậu một cái rồi nói: "Cậu rảnh lắm hả? Còn có lòng để ý chuyện không đâu nữa.".
Truyện Khoa Huyễn
"Đây mà là chuyện không đâu hả!" Tôn Húc Xuyên nhìn anh phản bác: "Chuyện của anh Sấm là chuyện của em!"
Lăng Sấm cười không ra tiếng, nói với cậu: "Tôi thấy cậu có ý với bà chủ Điền chứ gì?"
Suy nghĩ nhỏ nhoi của Tôn Húc Xuyên bị anh vạch trần, cậu nhất thời xấu hổ: "Thì, cũng không đúng, em chỉ cảm thấy chị ấy rất xinh thôi."
Lăng Sấm trả lời một cách trung lập: "Ừm, trông rất xinh."
Tôn Húc Xuyên: "..."
Không đúng, anh Sấm nói vậy là sao! Chẳng lẽ anh ấy cũng có ý với bà chủ Điền?
"Anh Sấm, anh thật sự..." Tôn Húc Xuyên còn chưa nói xong trong chợ đêm đã truyền đến một trận náo động kèm theo đó là những tiếng kinh hô của mọi người.
Tiếng này phát ra từ quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu, Lăng Sấm và Tôn Húc Xuyên đồng thời nhìn sang.
Một số thanh niên không biết là say rượu hay là cố ý gây sự xô xát với hai người khác đang ăn đồ nướng, trực tiếp xốc cổ áo người ta lên.
Một người khác thấy thế cầm ghế trong tay lên muốn đánh nhau với bọn chúng, nào ngờ đối phương móc một cây gậy baton ra.
Quần chúng vây xem thấy vậy đều lui ra ngoài đồng thời gọi điện thoại cho cảnh sát, Điền Đậu Đậu cũng lập tức lấy điện thoại di động bắt đầu quay video, chờ cảnh sát tới còn có thể trình bày việc đã xảy ra.
"Các anh đừng động thủ." Điền Miêu Miêu thấy bọn họ lấy gậy baton ra, sợ mọi chuyện trở nên nghiêm trọng nên vội tiến lên tách hai nhóm người ra, "Có chuyện gì thì từ từ nói, chúng ta bỏ gậy xuống trước đã."
Rõ ràng người cầm gậy baton đã uống quá nhiều, lúc nói chuyện còn nồng nặc mùi rượu: "Chớ xen vào chuyện của người khác, đừng tưởng tôi không đánh phụ nữ."
Điền Miêu Miêu tốt tính cười với anh ta: "Đây là quầy hàng của tôi, sao gọi là xen vào việc của người khác được, hay là anh cứ bỏ gậy xuống đã, chúng ta từ từ nói chuyện."
"Tôi đã nói không liên quan đến cô, tránh ra." Đối phương muốn đẩy Điền Miêu Miêu ra, thuận thế vung gậy.
Điền Miêu Miêu gần như lập tức cầm tay anh ta rồi giơ chân lên và đá vào bụng anh ta.
Sắc mặt đối phương đột nhiên thay đổi, chậm rãi ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.
Lăng Sấm và Tôn Húc Xuyên chạy đến giúp đỡ: "..."
Hai người đi chung với thanh niên say rượu thấy thế cũng rút gậy baton ra định đánh nhau với Điền Miêu Miêu thì đã bị đại ca tay đầy hình xăm của quầy thạch băng bên cạnh quật qua vai, ném xuống đất như một chiếc bánh nướng.
"..." Người còn lại yên lặng bỏ cây gậy trong tay xuống, nhìn bọn họ nói: "Có chuyện gì từ từ nói, cảnh sát tới bây giờ."
Cảnh sát đến rất nhanh, ngoài việc đưa cả hai bên gây sự về đồn cảnh sát thì Điền Miêu Miêu và đại ca tay đầy hình xăm cũng đi theo để hỗ trợ điều tra.
Lúc này mấy người say rượu đều tỉnh táo, la hét mình uống say không nhớ gì cả, muốn đi kiểm tra thương tật.
"Sự việc hiện tại đã rất rõ ràng.
Mấy người cầm vũ khí uy hiếp tính mạng của người khác, hai người bọn họ tay không đánh trả, đó là tự vệ chính đáng."
Người xung đột với bọn họ ở bên cạnh cười nói: "Bọn họ muốn kiện thì kiện đi, dùng vũ khí đả thương người khác còn bị người ta đánh trả, tòa án cũng xử người ta tự vệ chính đáng thôi.
Bọn mày chết là đáng đời!"
Cảnh sát thuận theo đó nhìn anh ta: "Anh đừng làm ồn ở đây, tòa án xử thế nào cũng không phải do anh quyết định, tôi đã xem video rồi, ban đầu họ chỉ nhấc cổ áo anh lên thôi mà anh đã cầm ghế lên định đánh nhau làm xung đột tăng cao, hôm nay các anh mà đánh nhau thật thì anh không phải tự vệ chính đáng mà là ẩu đả, hiểu chưa?"
Người kia ngậm miệng không nói.
Mấy người gây chuyện không muốn đưa sự việc ra tòa nên vẫn chấp nhận hòa giả.
Điền Miêu Miêu và đại ca cánh tay đầy hình xăm rời khỏi đồn cảnh sát trước.
Điền Đậu Đậu và Lăng Sấm đang đợi bên ngoài, cả Tôn Húc Xuyên cũng đi theo.
Thấy bọn họ đi ra, mấy người vội vàng lên tiếng: "Thế nào?"
Điền Miêu Miêu nói: "Không sao, hòa giải xong hết rồi, em với đại ca Phan là tự vệ chính đáng chính đáng, dù họ có kiện ra tòa cũng không nhận được gì."
Nghe cô nói xong Lăng Sấm vẫn cau mày: "Hôm nay em làm như vậy quá nguy hiểm.
Những người đó cầm gậy baton trong tay, lỡ bọn thật sự làm em bị thương thì sao?"
Điền Đậu Đậu nói: "Anh Sấm yên tâm đi, chị gái em từng tập võ rồi, chị ấy đánh mười người trong thôn em cũng chẳng sao."
Tôn Húc Xuyên ở một bên: "..."
Chị Miêu Miêu ngày trước dữ thế!
Điền Miêu Miêu khẽ ho cảnh cáo Điền Đậu Đậu: "Đừng có ở đây tung tin đồn về chị."
Lăng Sấm nhìn cô, khóe miệng cuối cùng cũng nở một nụ cười: "Cú đá mà em đá hôm nay quả thực giống như đã tập rồi, không có ba đến năm năm công lực thì không đá được đâu."
"Chị gái em tập võ không chỉ ba đến năm năm thôi đâu." Điền Đậu Đậu bên cạnh phụ họa, "Nhưng thành phố A này không thể so sánh với thôn Thanh Tịnh được, chị cứ tùy tiện động thủ như thế không sợ vào tù à."
Điền Miêu Miêu nói: "Yên tâm đi, tâm pháp của môn phái chị là luật hình sự, bài học đầu tiên sư phụ dạy chị chính là thế nào là phòng vệ chính đáng."
Ánh mắt Tôn Húc Xuyên nhìn cô hơi cổ quái: "Chị Miêu Miểu từng tập võ thật à?"
Lúc trước gọi cậu toàn gọi Điền Miêu Miêu là bà chủ Điền, bây giờ tự nhiên đổi thành chị Miêu Miêu làm cô cảm thấy hơi lạ: "Đúng là từng học sơ sơ."
"Nhìn không giống học sơ sơ gì cả, dù chỉ là một cú đá đơn giản nhưng cũng có thể nhìn ra công lực!" Chút tâm tư của Tôn Húc Xuyên với Điền Miêu Miêu đã bị cú đá tại chợ đêm của cô đạp bay đi, từ giờ trở đi chị ấy chính là chị Miêu Miêu của cậu!
Đại ca Phan nãy giờ vẫn im lặng nhìn Điền Miêu Miêu, thử thăm dò: "Đừng nói sư phụ của em họ Giang nhé?"
Điền Miêu Miêu sửng sốt, nhìn anh ấy: "Đúng vậy...!Đừng nói chúng ta học cùng một thầy nhé?"
Đại ca Phan bật cười dường như cũng cảm thấy sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy được: "Võ quán họ Giang khá nổi tiếng ở thành phố Giang, tôi cũng từng học ở đó một thời gian."
"Trùng hợp sao?" Điền Đậu Đậu nhìn anh ấy đầy kinh ngạc, "Vậy sao chú không học tiếp? Với thể chất này của anh nói không chừng có thể giành được quán quân võ thuật hay gì đó."
Đại ca Phan nói: "Bởi vì tôi phát hiện mình vẫn thích đan len hơn."
Điền Đậu Đậu: "..."
Được rồi.
"Chúng ta đừng đứng ở đây nữa, về trước rồi nói sau." Lăng Sấm cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
Hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, tất cả đều tạm thời đóng quầy hàng chạy tới, xe đồ ăn vẫn ở cửa Bắc chợ đêm.
Điền Miêu Miêu cũng nhớ chiếc xe ăn đồ nhỏ của mình, gật đầu rồi bắt taxi cùng mọi người trở lại công viên Ánh Sao.
Lúc này người trong chợ đêm đã ít đi rất nhiều, những ông chủ khác thấy bọn họ trở về đều quan tâm hỏi han vài câu.
Sau khi Điền Miêu Miêu trở lại xe đồ ăn của mình cũng không tiếp tục bán nữa, dù sao đồ còn dư cũng không nhiều, cô và Điền Đậu Đậu có thể tự giải quyết.
Cô nhìn Lăng Sấm cũng đang thu dọn đồ đạc, hỏi: "Ông chủ Lăng có muốn ăn gì để bình tĩnh lại không?"
Động tác trong tay Lăng Sấm dừng lại, anh ngước mắt nhìn cô: "Em định nướng phần đồ nướng còn lại ăn à?"
"Ừm." Điền Miêu Miêu cười với anh, "Có muốn ăn chung không?"
"Được." Lăng Sấm thu dọn xe đồ ăn xong thì đi về phía quầy đồ nướng của cô.
Mặc dù Điền Miêu Miêu nói mình nướng nhưng cuối cùng vẫn là Điền Đậu Đậu nhẫn nhục chịu khó nướng, cô và Lăng Sấm ngồi trước xe đồ ăn, mỗi người cầm một chai nước ngọt nói chuyện với nhau.
"Khi còn bé em nghĩ gì mà lại học võ?"
Nghe anh hỏi vậy, không biết Điền Miêu Miêu nghĩ gì mà lại thấy hơi xấu hổ: "Vì hồi em còn nhỏ Những thiên thần của Charlie và Cats Eye rất nổi tiếng.
Em cảm thấy họ rất tuyệt nên nói với bố mẹ em cũng muốn làm đặc vụ."
* Những Thiên thần của Charlie là một bộ phim truyền hình lấy nội dung về điều tra tội phạm của Mỹ, được phát sóng trên kênh ABC từ ngày 22 tháng 09 năm 1976 đến ngày 24 tháng 06 năm 1981
** Cats eye (猫眼三姐妹) là một bộ truyện tranh Nhật Bản được chuyển thể thành phim hoạt hình vào năm 1997.
Lăng Sấm trầm mặc một hồi nhưng không thể kìm được mà cười phá lên.
Điền Miêu Miêu nhìn anh, nghiêm túc: "Đừng cười, đây là kết quả sau khi em cân nhắc kỹ lưỡng đấy, em biết không thể làm Thủy thủ Mặt Trăng nên đã chọn một cái thực tế hơn."
Lăng Sấm cầm lon nước ngọt ướp lạnh trong tay, cố hết sức kìm nén khóe miệng: "Ừm, hơi có lý một chút nhưng không nhiều."
"..." Điền Miêu Miêu ho khan một tiếng, cô còn không dám nhớ lại cảm giác của cha mẹ ngày đó khi nghe tin cô muốn làm đặc vụ, "Tóm lại thì em làm rùm beng lên đòi học võ, sau đó cha ném em cho một sư phụ già ở trong thôn."
"Sư phụ già?"
"Ừm, ông ấy họ Giang, sống ở thôn Thanh Tịnh vài năm, cha em nói đó là một bậc thầy võ thuật." Điền Miêu Miêu uống một hớp nước ngọt rồi nói với Lăng Sấm: "Ban đầu em tưởng cha lừa em, sau này thi đậu vào một trường trung học ở thành phố A mới biết người ta có một võ quán thật."
Lăng Sấm khẽ gật đầu, cười nhìn cô: "Vậy sao sau này em không học nữa? Chẳng lẽ em cũng phát hiện mình thích đan len hơn sao?"
"...Cũng không phải." Điền Miêu Miêu nói, "Kỳ thi đại học sắp diễn ra, bệnh trẻ trâu không thuốc cũng tự khỏi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook