Nương Tử Xin Dừng Tay
-
Chương 60: Vẫn Phải Dựa Vào Hứa Sư Thúc Xuất Thủ
Ngay sau đó, Trình Bình người có chiến lực mạnh nhất Luyện Khí Bát Trọng cũng gia nhập chiến đoàn, hai tay tả hữu khai cung, hai đạo linh thuật "Phong Kiếm" chuẩn xác đánh trúng người con Xích Cương Nhiêm cách đó bảy tấc.
Con yêu mãng kia bị đau, lập tức co người lại và rút lui về phía sau mấy trượng. Dưới sự tấn công dữ dội của đám đông, nó càng ngày càng xa đại môn, mắt thấy đã là đào thoát trong vô vọng rồi.
Bên kia, Đoạn Hoài nhanh chóng chạy đến phía sườn đông Trùng Thú Xá, thả người nhảy lên đài cao chỗ trận tuyến.
Sau đó hai tay nàng liền điểm, đem linh lực chuẩn xác xuyên vào trong linh trận.
Hứa Dương nhìn tình cảnh trước mặt, không khỏi nheo mắt lại, bí mật nhìn tình hình, Trình Bình các nàng là cục diện chiến thắng đã định. Hay là mình ở đây xem nàng chế phục cái con Đại Xà kia, đợi lát nữa khi mua yêu thú của nàng, dựa vào cái việc "Cùng nhau ngăn địch" này về mặt tình cảm, có lẽ sẽ lại giảm giá nhiều thêm một chút?
Nghĩ tới đây, hắn lấy kiện "Cái yếm" —— Kim Cực Giáp kia ra, lặng lẽ bọc ở phía trong trường sam màu xanh, sau đó ổn thỏa tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, yên tâm ngồi quan sát trận chiến.
...
Rắc một tiếng vang giòn giã, dưới sự mất chú ý con Xích Cương Nhiêm lại bị con Hổ Yêu ba đuôi của Trình Bình kia một trảo vỗ gảy răng nanh, lập tức máu chảy thành dòng.
Con cự mãng kia ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng, hút hết máu phun ra vào miệng, phần thân sau bỗng phình to, vảy trên người thi nhau rơi xuống đất.
Có đệ tử Ngự Dị Điện lau mồ hôi, vui nói "Con súc sinh kia sợ là sắp không chịu được nữa rồi."
Chưa kịp dứt lời, nàng đã thấy da trên đầu con Xích Cương Nhiêm nứt ra, sau đó một cái bóng đỏ nhạt lóe lên từ bên trong lớp da con cự mãng màu đỏ sẫm kia.
Thời khắc mọi người ở đây còn đang ngẩn người, thì Trình Bình bỗng nhiên hô to một tiếng, "Nó muốn lột xác! Đừng ngừng tay!"
Đệ tử Ngự Dị Điện bừng tỉnh, nhanh chóng phát hiện con yêu mãng màu đỏ nhạt đang bị mắc kẹt ở trong góc, liền tiếp tục thi triển công pháp.
Mà tốc độ lột da của con Xích Cương Nhiêm lại có vẻ nhanh hơn mấy phần, giương đuôi lên để đánh bay một con Lang Yêu, thân hình thoắt một cái, liền từ mảng lớn bên trong khe hở linh thuật cùng linh văn khí chui ra.
Trình Bình đồng tử co rụt lại, run giọng nói "Gia hỏa này không phải là đã đột phá rồi đấy chứ..."
Bên cạnh có người cao giọng hô quát "Mọi người cố gắng giữ vững, đừng để nó tới gần đại môn!"
"Vảy của con súc sinh này vẫn còn chưa mọc xong, nó yếu hơn trước rất nhiều, chúng ta hãy cố gắng lên thêm chút nữa!"
Con Xích Cương Nhiêm kia chính là đã sớm lột xác, liều mạng tiêu hao khí huyết thu được làm tăng cao thực lực trong thời gian ngắn, nhưng lại bị một đám người cuốn lấy, không cách nào thoát thân ngay được.
Nó liếc mắt nhìn vách tường bên cạnh, đột nhiên đem cái đuôi vung mạnh ra thành một nửa vòng, hung hăng đập vào trên tường.
Một vết nứt dài hơn một trượng xuất hiện trên bức tường làm bằng đá xanh.
Trình Bình khẩn trương, phong kiếm trong tay liều mạng bắn về phía yêu mãng, đồng thời hô to "Chặn nó lại!"
Nhưng lúc này tốc độ của con Xích Cương Nhiêm nhanh hơn rất nhiều, linh hoạt né tránh các loại công kích, đuôi nó lại quất vào trên tường một lần nữa.
Khe hở trong nháy mắt khuếch trương lớn hơn mấy lần!
Mặc dù đám người Ngự Dị Điện rất anh dũng can đảm tiến về phía trước, nhưng họ đành bất lực và vô cùng khó khăn khi đánh trúng được cái con cự mãng kia. Sau khi con yêu mãng lần thứ tư đánh mạnh vào vách tường, thì tường đá đó rốt cuộc cũng ầm vang vỡ tan, đá vụn bay thẳng ra xa mấy chục trượng, rơi vào bên trong tòa kiến trúc lộ thiên Ngự Dị Điện kia, ngay lập tức dấy lên một trận tiếng gào thét thảm thiết của yêu thú.
Trình Bình thấy cái chỗ thủng kia đã có thể đủ cho con yêu mãng chui qua được, lập tức chỉ huy Hổ Yêu ba đuôi ngăn ở phía trước lỗ thủng, đồng thời hô nói với Đoạn Hoài "Nhanh khởi động đại trận!"
Đoạn Hoài bên này đã điểm đến chỗ cuối cùng của trận khu, hoàn thành xong công tác chuẩn bị, bệ đá dưới chân đã nhàn nhạt sáng lên.
Con Xích Cương Nhiêm kia thấy thế trong lòng biết không ổn, vung đuôi quét qua, đem đá vụn trên mặt đất quét về phía Đoạn Hoài.
Đoạn Hoài cầm một cái bình ngọc bên cạnh, đang định vẩy chất lỏng bên trong lên linh trận, chợt nghe thấy bên tai có tiếng gió rít vù vù, vội vàng giơ tay chặn lại, nhưng lại bị một ít đá vụn hung hăng nện ở trên người, liền bị quẳng rơi xuống thạch đài, vùng vẫy mấy lần nhưng cũng không thể bò lên được.
Xích Cương Nhiêm một kích thành công, nó quay người liền giương đuôi quất về phía con Hổ Yêu đang chặn ở chỗ bức tường kia.
Mặc dù con Hổ Yêu vừa rồi có thể chống cự được công kích của con yêu mãng, nhưng sau khi con yêu mãng đã lột xác, thì thực lực đột nhiên tăng lên một đoạn, chỉ vẻn vẹn một kích đã làm nó kêu thảm phun ra ngụm lớn máu tươi.
Trình Bình cuống quít liên thanh kêu gọi về phía chấn vị trận tuyến, "Đoạn Hoài! Đoạn Hoài! Nhanh lên!"
Đoạn Hoài trong cổ họng phát ra tiếng than nhẹ, vì bị thương không nhẹ, nên căn bản cũng không thể động đậy được.
Nàng cố hết sức quay đầu nhìn lại, phát hiện dường như tất cả mọi người đều đang tụ tập ở phía sườn đông, cách mình gần nhất chỉ còn mỗi một mình Hứa Dương.
Nàng ra sức duỗi một tay về phía hắn, rít lên nói "Hứa sư thúc, khởi động đại trận! Nếu như để con súc sinh kia chạy trốn mất... thì sẽ chết rất nhiều người..."
Hứa Dương vừa rồi tận mắt nhìn thấy Đoạn Hoài bị hòn đá phang cho trọng thương, nghe vậy không khỏi da đầu tê dại một hồi, cái con yêu mãng kia khẳng định đang nhìn chằm chằm vào cái tòa đài cao này, ai đi lên người đó là tử địch của nó.
Nhưng nếu như mình không lên, để cái con yêu thú này chạy thoát, trên núi Huyền Hoa không biết sẽ có bao nhiêu người bởi vậy mà mất mạng...
Chỉ vẻn vẹn không đến một giây, trên trán Hứa Dương đã chảy ra mảng lớn mồ hôi lạnh, hai tay không cách nào khống chế run rẩy cả lên.
Hắn mắt nhìn hơn hai mươi bước bên ngoài đài cao, thầm nghĩ trong lòng, anh đây chuẩn nam tính 24K, sao lại phải sợ một con rắn chứ hả?
Đ- mẹ nó! Chơi luôn!
Hắn bỗng nhiên cắn răng một cái, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên bệ đá bên cạnh, trước tiên lăn ngay tại chỗ một cái, rồi liếc nhìn trộm con yêu mãng, thấy lực chú ý của nó dường như cũng đang ở bên phía Trình Bình, lập tức xoay người bò lên.
Hắn nhìn về phía Đoạn Hoài, gấp nói "Bây giờ làm như thế nào?"
"Đổ... thêm Linh Dịch."
Hứa Dương nhớ tới cảnh "Đổ xăng" cho ngọc bay, lúc này lấy bình ngọc nhỏ trên người ra, đổ một mạch xuống trên bệ đá.
Không có phản ứng.
Hắn lại lấy ra một bình khác, đổi vị trí đổ xuống, cũng không để ý có hiệu quả hay không, lúc này đem bình thứ ba ra đổ một phát hết nhẵn, sau đó nhanh chóng lăn xuống dưới bệ đá.
Đến lúc này, hắn mới thở dài một hơi, chỉ cảm thấy mình đã đi một lượt ở Quỷ Môn Quan.
Trình Bình nghiêng người tránh một kích của con yêu mãng, nhưng trên cánh tay lại cảm thấy đau nhói, khi nhìn xuống thì thấy máu me be bét trên cánh tay, rõ ràng là đã bị cọ xát một chút.
Ngay khi nàng cúi đầu trong nháy mắt, đuôi của con Xích Cương Nhiêm kia lại quất xuống, đệ tử chung quanh lập tức hoảng sợ nói "Cẩn thận!"
"Mau tránh đi!"
Trình Bình đưa tay, chỉ thấy một bóng đen cực lớn che khuất tầm mắt nàng, càng ngày càng gần.
Xong rồi...
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong lòng nàng, nhưng lại có một tia sáng hơn khiến bóng đen kia trở thành màu trắng bệch, sau đó giống như thời gian ngừng trôi, bóng đen treo lơ lửng trên không trung, không còn động đậy được nữa.
Trong Trùng Thú Xá bạo phát ra một mảnh tiếng hoan hô, "Là Khốn Yêu trận!"
"Đại trận đã khởi động rồi!"
Có người chỉ về phía Hứa Dương bên cạnh chấn vị trận tuyến hô nói "Hứa sư thúc! Là Hứa sư thúc đã khởi động đại trận!"
"May mà có sư thúc khởi động kịp thời, nếu không Trình sư tỷ đã gặp nguy hiểm rồi!"
"Không nghĩ tới vẫn phải dựa vào Hứa sư thúc xuất thủ..."
"Haizz, Ngự Dị Điện chúng ta lần này thật quá mất mặt rồi..."
Trình Bình lui về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bạch quang chói mắt bao phủ toàn bộ Trùng Thú Xá, trên người tất cả yêu thú đều bị bạch quang bao trùm, như bị đóng băng, giữ chặt ngay tại chỗ vô pháp nhúc nhích.
Mà cái đuôi trí mạng của con yêu mãng kia, vừa rồi cách mình còn sót lại không đến ba thước...
Trình Bình giật mình một cái, quay người cao giọng phân phó đám người, "Nhanh, đem con Xích Cương Nhiêm nhốt vào trong lồng, đại trận chỉ có thể duy trì trong thời gian hai nén nhang! Cứu chữa người bị thương, phái người đi Hồn Nguyên Điện lấy thuốc!"
Sau đó nàng chuyển hướng Hứa Dương, trịnh trọng thi lễ, "Đệ tử Trình Bình, đa tạ Hứa sư thúc ân cứu mạng! Ngự Dị Điện đa tạ sư thúc viện thủ, chúng ta suốt đời khó quên."
Con yêu mãng kia bị đau, lập tức co người lại và rút lui về phía sau mấy trượng. Dưới sự tấn công dữ dội của đám đông, nó càng ngày càng xa đại môn, mắt thấy đã là đào thoát trong vô vọng rồi.
Bên kia, Đoạn Hoài nhanh chóng chạy đến phía sườn đông Trùng Thú Xá, thả người nhảy lên đài cao chỗ trận tuyến.
Sau đó hai tay nàng liền điểm, đem linh lực chuẩn xác xuyên vào trong linh trận.
Hứa Dương nhìn tình cảnh trước mặt, không khỏi nheo mắt lại, bí mật nhìn tình hình, Trình Bình các nàng là cục diện chiến thắng đã định. Hay là mình ở đây xem nàng chế phục cái con Đại Xà kia, đợi lát nữa khi mua yêu thú của nàng, dựa vào cái việc "Cùng nhau ngăn địch" này về mặt tình cảm, có lẽ sẽ lại giảm giá nhiều thêm một chút?
Nghĩ tới đây, hắn lấy kiện "Cái yếm" —— Kim Cực Giáp kia ra, lặng lẽ bọc ở phía trong trường sam màu xanh, sau đó ổn thỏa tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, yên tâm ngồi quan sát trận chiến.
...
Rắc một tiếng vang giòn giã, dưới sự mất chú ý con Xích Cương Nhiêm lại bị con Hổ Yêu ba đuôi của Trình Bình kia một trảo vỗ gảy răng nanh, lập tức máu chảy thành dòng.
Con cự mãng kia ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng, hút hết máu phun ra vào miệng, phần thân sau bỗng phình to, vảy trên người thi nhau rơi xuống đất.
Có đệ tử Ngự Dị Điện lau mồ hôi, vui nói "Con súc sinh kia sợ là sắp không chịu được nữa rồi."
Chưa kịp dứt lời, nàng đã thấy da trên đầu con Xích Cương Nhiêm nứt ra, sau đó một cái bóng đỏ nhạt lóe lên từ bên trong lớp da con cự mãng màu đỏ sẫm kia.
Thời khắc mọi người ở đây còn đang ngẩn người, thì Trình Bình bỗng nhiên hô to một tiếng, "Nó muốn lột xác! Đừng ngừng tay!"
Đệ tử Ngự Dị Điện bừng tỉnh, nhanh chóng phát hiện con yêu mãng màu đỏ nhạt đang bị mắc kẹt ở trong góc, liền tiếp tục thi triển công pháp.
Mà tốc độ lột da của con Xích Cương Nhiêm lại có vẻ nhanh hơn mấy phần, giương đuôi lên để đánh bay một con Lang Yêu, thân hình thoắt một cái, liền từ mảng lớn bên trong khe hở linh thuật cùng linh văn khí chui ra.
Trình Bình đồng tử co rụt lại, run giọng nói "Gia hỏa này không phải là đã đột phá rồi đấy chứ..."
Bên cạnh có người cao giọng hô quát "Mọi người cố gắng giữ vững, đừng để nó tới gần đại môn!"
"Vảy của con súc sinh này vẫn còn chưa mọc xong, nó yếu hơn trước rất nhiều, chúng ta hãy cố gắng lên thêm chút nữa!"
Con Xích Cương Nhiêm kia chính là đã sớm lột xác, liều mạng tiêu hao khí huyết thu được làm tăng cao thực lực trong thời gian ngắn, nhưng lại bị một đám người cuốn lấy, không cách nào thoát thân ngay được.
Nó liếc mắt nhìn vách tường bên cạnh, đột nhiên đem cái đuôi vung mạnh ra thành một nửa vòng, hung hăng đập vào trên tường.
Một vết nứt dài hơn một trượng xuất hiện trên bức tường làm bằng đá xanh.
Trình Bình khẩn trương, phong kiếm trong tay liều mạng bắn về phía yêu mãng, đồng thời hô to "Chặn nó lại!"
Nhưng lúc này tốc độ của con Xích Cương Nhiêm nhanh hơn rất nhiều, linh hoạt né tránh các loại công kích, đuôi nó lại quất vào trên tường một lần nữa.
Khe hở trong nháy mắt khuếch trương lớn hơn mấy lần!
Mặc dù đám người Ngự Dị Điện rất anh dũng can đảm tiến về phía trước, nhưng họ đành bất lực và vô cùng khó khăn khi đánh trúng được cái con cự mãng kia. Sau khi con yêu mãng lần thứ tư đánh mạnh vào vách tường, thì tường đá đó rốt cuộc cũng ầm vang vỡ tan, đá vụn bay thẳng ra xa mấy chục trượng, rơi vào bên trong tòa kiến trúc lộ thiên Ngự Dị Điện kia, ngay lập tức dấy lên một trận tiếng gào thét thảm thiết của yêu thú.
Trình Bình thấy cái chỗ thủng kia đã có thể đủ cho con yêu mãng chui qua được, lập tức chỉ huy Hổ Yêu ba đuôi ngăn ở phía trước lỗ thủng, đồng thời hô nói với Đoạn Hoài "Nhanh khởi động đại trận!"
Đoạn Hoài bên này đã điểm đến chỗ cuối cùng của trận khu, hoàn thành xong công tác chuẩn bị, bệ đá dưới chân đã nhàn nhạt sáng lên.
Con Xích Cương Nhiêm kia thấy thế trong lòng biết không ổn, vung đuôi quét qua, đem đá vụn trên mặt đất quét về phía Đoạn Hoài.
Đoạn Hoài cầm một cái bình ngọc bên cạnh, đang định vẩy chất lỏng bên trong lên linh trận, chợt nghe thấy bên tai có tiếng gió rít vù vù, vội vàng giơ tay chặn lại, nhưng lại bị một ít đá vụn hung hăng nện ở trên người, liền bị quẳng rơi xuống thạch đài, vùng vẫy mấy lần nhưng cũng không thể bò lên được.
Xích Cương Nhiêm một kích thành công, nó quay người liền giương đuôi quất về phía con Hổ Yêu đang chặn ở chỗ bức tường kia.
Mặc dù con Hổ Yêu vừa rồi có thể chống cự được công kích của con yêu mãng, nhưng sau khi con yêu mãng đã lột xác, thì thực lực đột nhiên tăng lên một đoạn, chỉ vẻn vẹn một kích đã làm nó kêu thảm phun ra ngụm lớn máu tươi.
Trình Bình cuống quít liên thanh kêu gọi về phía chấn vị trận tuyến, "Đoạn Hoài! Đoạn Hoài! Nhanh lên!"
Đoạn Hoài trong cổ họng phát ra tiếng than nhẹ, vì bị thương không nhẹ, nên căn bản cũng không thể động đậy được.
Nàng cố hết sức quay đầu nhìn lại, phát hiện dường như tất cả mọi người đều đang tụ tập ở phía sườn đông, cách mình gần nhất chỉ còn mỗi một mình Hứa Dương.
Nàng ra sức duỗi một tay về phía hắn, rít lên nói "Hứa sư thúc, khởi động đại trận! Nếu như để con súc sinh kia chạy trốn mất... thì sẽ chết rất nhiều người..."
Hứa Dương vừa rồi tận mắt nhìn thấy Đoạn Hoài bị hòn đá phang cho trọng thương, nghe vậy không khỏi da đầu tê dại một hồi, cái con yêu mãng kia khẳng định đang nhìn chằm chằm vào cái tòa đài cao này, ai đi lên người đó là tử địch của nó.
Nhưng nếu như mình không lên, để cái con yêu thú này chạy thoát, trên núi Huyền Hoa không biết sẽ có bao nhiêu người bởi vậy mà mất mạng...
Chỉ vẻn vẹn không đến một giây, trên trán Hứa Dương đã chảy ra mảng lớn mồ hôi lạnh, hai tay không cách nào khống chế run rẩy cả lên.
Hắn mắt nhìn hơn hai mươi bước bên ngoài đài cao, thầm nghĩ trong lòng, anh đây chuẩn nam tính 24K, sao lại phải sợ một con rắn chứ hả?
Đ- mẹ nó! Chơi luôn!
Hắn bỗng nhiên cắn răng một cái, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên bệ đá bên cạnh, trước tiên lăn ngay tại chỗ một cái, rồi liếc nhìn trộm con yêu mãng, thấy lực chú ý của nó dường như cũng đang ở bên phía Trình Bình, lập tức xoay người bò lên.
Hắn nhìn về phía Đoạn Hoài, gấp nói "Bây giờ làm như thế nào?"
"Đổ... thêm Linh Dịch."
Hứa Dương nhớ tới cảnh "Đổ xăng" cho ngọc bay, lúc này lấy bình ngọc nhỏ trên người ra, đổ một mạch xuống trên bệ đá.
Không có phản ứng.
Hắn lại lấy ra một bình khác, đổi vị trí đổ xuống, cũng không để ý có hiệu quả hay không, lúc này đem bình thứ ba ra đổ một phát hết nhẵn, sau đó nhanh chóng lăn xuống dưới bệ đá.
Đến lúc này, hắn mới thở dài một hơi, chỉ cảm thấy mình đã đi một lượt ở Quỷ Môn Quan.
Trình Bình nghiêng người tránh một kích của con yêu mãng, nhưng trên cánh tay lại cảm thấy đau nhói, khi nhìn xuống thì thấy máu me be bét trên cánh tay, rõ ràng là đã bị cọ xát một chút.
Ngay khi nàng cúi đầu trong nháy mắt, đuôi của con Xích Cương Nhiêm kia lại quất xuống, đệ tử chung quanh lập tức hoảng sợ nói "Cẩn thận!"
"Mau tránh đi!"
Trình Bình đưa tay, chỉ thấy một bóng đen cực lớn che khuất tầm mắt nàng, càng ngày càng gần.
Xong rồi...
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong lòng nàng, nhưng lại có một tia sáng hơn khiến bóng đen kia trở thành màu trắng bệch, sau đó giống như thời gian ngừng trôi, bóng đen treo lơ lửng trên không trung, không còn động đậy được nữa.
Trong Trùng Thú Xá bạo phát ra một mảnh tiếng hoan hô, "Là Khốn Yêu trận!"
"Đại trận đã khởi động rồi!"
Có người chỉ về phía Hứa Dương bên cạnh chấn vị trận tuyến hô nói "Hứa sư thúc! Là Hứa sư thúc đã khởi động đại trận!"
"May mà có sư thúc khởi động kịp thời, nếu không Trình sư tỷ đã gặp nguy hiểm rồi!"
"Không nghĩ tới vẫn phải dựa vào Hứa sư thúc xuất thủ..."
"Haizz, Ngự Dị Điện chúng ta lần này thật quá mất mặt rồi..."
Trình Bình lui về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bạch quang chói mắt bao phủ toàn bộ Trùng Thú Xá, trên người tất cả yêu thú đều bị bạch quang bao trùm, như bị đóng băng, giữ chặt ngay tại chỗ vô pháp nhúc nhích.
Mà cái đuôi trí mạng của con yêu mãng kia, vừa rồi cách mình còn sót lại không đến ba thước...
Trình Bình giật mình một cái, quay người cao giọng phân phó đám người, "Nhanh, đem con Xích Cương Nhiêm nhốt vào trong lồng, đại trận chỉ có thể duy trì trong thời gian hai nén nhang! Cứu chữa người bị thương, phái người đi Hồn Nguyên Điện lấy thuốc!"
Sau đó nàng chuyển hướng Hứa Dương, trịnh trọng thi lễ, "Đệ tử Trình Bình, đa tạ Hứa sư thúc ân cứu mạng! Ngự Dị Điện đa tạ sư thúc viện thủ, chúng ta suốt đời khó quên."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook