Nương Tử Xin Dừng Tay
-
Chương 35: Cướp Người
Phía Tây Nam núi Huyền Hoa.
Hồng Vân Phong.
Trong một thạch ốc gần đỉnh núi, Bạch Tử Huy cả người tái nhợt ho khan một tiếng, khóe miệng hiện lên một chút đỏ sẫm.
Một nữ tử trung niên ngồi cạnh giường, dáng người không cao, khuôn mặt gầy gò, nhưng có đôi mắt rất có nghị lực, vừa giúp nàng lau vết máu, vừa nói với một nữ tử lớn tuổi thân mặc trường sam màu tím trong phòng "Lữ sư bá, sư tỷ ta nàng ấy đã hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại, trước mắt cực kỳ suy yếu, hay là chờ nàng khỏi bệnh rồi sau đó hãy tường thuật lại chuyện đã xảy ra đi."
Nữ tử trường sam màu tím gật đầu, "Tình hình đại khái Bạch sư điệt cũng đã nói qua rồi, nhanh để cho nàng ăn "Định Bổn Đan" mà ta mang tới vào, sau đó đi Hồn Nguyên Điện bế quan chữa thương."
Nàng lại than nhẹ một tiếng, "Tên họ Cổ hung đồ kia lại có thủ đoạn xấu xa độc ác như thế. Cho dù lần này Bạch sư điệt khỏi bệnh, thì tu vi chỉ sợ cũng..."
Bạch Tử Huy sắc mặt càng thêm tái nhợt, ngửa đầu nuốt đan dược vào, dưới sự nâng đỡ của hai tên đệ tử trẻ tuổi miễn cưỡng đứng dậy, liền muốn đi về phía Hồn Nguyên Điện.
Nhưng vào lúc này, có người từ không trung bay xuống, cung kính nói ở ngoài thạch ốc "Không biết Bạch sư bá thương thế như thế nào? Đệ tử Đoạn Hoài có việc cần cầu kiến."
Nữ tử trung niên gầy gò kinh ngạc nói "Đoạn Hoài là Đồng Lăng Phong, sao lại đột nhiên chạy tới thăm sư tỷ?"
Lữ sư bá hơi xua xua tay, nói "Vào đi."
"Vâng." Đoạn Hoài trước tiên cúi đầu thi lễ với nữ tử trường sam màu tím khi vào nhà, khi nhìn thấy Bạch Tử Huy, không khỏi lấy làm kinh hãi, vội vàng nói, "Bạch sư bá sao rồi?"
"Vẫn còn tốt..." Bạch Tử Huy khó khăn phun ra ba chữ.
Nữ tử gầy gò gấp nói "Sư tỷ muốn đi bế quan chữa thương, ngươi có chuyện gì? Mau nói!"
Đoạn Hoài vội vàng lấy ra cái khăn quấn trán mà Hứa Dương đưa cho nàng lên, "Có người kéo ta đem cái này giao cho Bạch sư bá, nói nàng họ Hứa. Ta nghĩ rằng có thể có liên quan đến việc Bạch sư bá bị tập kích, liền lập tức chạy đến."
Bạch Tử Huy quét mắt cái khăn quấn trán kia, khẽ gật đầu, cực kỳ yếu ớt nói "Hóa ra là hắn..."
Nữ tử gầy gò tiếp nhận khăn quấn trán, lại nhìn về phía Bạch Tử Huy, "Sư tỷ, người này là người phương nào?"
"Cái tên tiểu gia hỏa này lại tìm đến đây." Bạch Tử Huy trên mặt hiện lên một vòng ý cười, "Khi ở thành Cổ Giang, nếu không có hắn xuất thủ tương trợ, ta khả năng là đã bị độc thủ của Cổ Hàn kia..."
Nàng nói rồi ho khan kịch liệt, nữ tử trường sam tím vội vàng ra hiệu cho đệ tử trẻ tuổi đỡ nàng, "Chớ có chậm trễ, nhanh đi Hồn Nguyên Điện!"
Khi gần đến cửa, Bạch Tử Huy quay đầu lại nói với vị sư muội gầy gò kia "Thay ta đáp tạ tốt với hắn..."
"Sư tỷ yên tâm," nữ tử gầy gò nói, "Ngươi cứ chuyên tâm chữa thương là được, chuyện bên này liền giao cho ta."
Bạch Tử Huy đi theo nữ tử trường sam tím mấy người trên một chiếc "Bè trúc" màu lục lam bay về phía đông, nữ tử gầy gò không khỏi thở dài nói, "Chỉ mong sao sư tỷ hiền lành được trời giúp, sớm phục hồi lại như cũ."
Nàng liếc mắt nhìn lại cái khăn quấn trán trong tay, nhớ tới lời nhắc nhở của sư tỷ, quay đầu nói với Đoạn Hoài "Người đưa cho ngươi thứ này đang ở đâu?"
"Bẩm Trầm sư thúc, là ở ngoài sơn môn, đang tiến hành khảo hạch đệ tử nhập môn."
"Ồ?" Trầm sư thúc rất là kinh ngạc, lại hỏi, "Khảo hạch nhập môn? Nàng bao nhiêu tuổi?"
Đoạn Hoài thành thật nói "Khoảng mười sáu mười bảy tuổi."
Trầm sư thúc nghe vậy đột nhiên hai mắt tỏa sáng, thầm nghĩ trong lòng khó trách sư tỷ nói nàng là tiểu gia hỏa, hóa ra lại trẻ tuổi như vậy. Theo lời thuật lại của sư tỷ, thì người này đã trợ giúp sư tỷ đánh trọng thương Cổ Hàn ở thành Cổ Giang, vậy thì nàng tu vi ít nhất cũng phải là Thất Mạch cảnh.
Không đúng! Nàng quay đầu nhìn về phía sơn môn, Trình Tú tu vi là Thất Mạch cảnh nhập môn, sư tỷ nói rằng nàng vừa đối mặt đã bị Cổ Hàn giết chết, vậy thì cái tên tiểu gia hỏa họ Hứa này thực lực ít nhất cũng phải là Thất Mạch cảnh sơ kỳ!
Những điều này đều là do Bạch Tử Huy đích thân nói ra, cho nên Trầm sư thúc không nghi ngờ gì nữa, lập tức càng nghĩ càng thấy hưng phấn, mười sáu mười bảy tuổi Thất Mạch cảnh sơ kỳ! Không không, thậm chí khả năng đã là Thất Mạch cảnh trung kỳ!
Trời cao có mắt, rốt cuộc cũng để cho Trầm Thiên Mục ta gặp được một tài năng xuất chúng!!
Nếu có thể thu nàng làm đồ đệ, mình xem cái tên họ Ninh của Trường Nguyên Phong, còn có Tiểu Ải Tử của Quảng Trúc Phong kia, các nàng còn không biết xấu hổ khoe khoang mấy cái tên đệ tử "Thiên tài" kia với mình nữa hay không?
Này, xem ra một chút tiền đồ này của mình, nếu có cái tên tiểu gia hỏa gần như yêu nghiệt kia làm đồ đệ, ai còn so được cùng với các nàng? Ngay cả hai tên thân truyền đệ tử của tông chủ kia, không, kể cả là khi tông chủ của mình lúc còn trẻ, thiên phú so ra cũng khó có khả năng mà vượt được qua nàng!
Trầm Thiên Mục ta rốt cuộc cũng kiên trì đến cùng để thấy được ánh sáng rồi!!
Một bên Đoạn Hoài kinh ngạc nhìn thấy nụ cười tỏa nắng xán lạn như ánh mặt trời trên mặt nàng, thận trọng nói "Trầm sư thúc, cái kia, là có việc gì vui sao?"
"Đó là đương nhiên, à? Không, không có gì." Trầm Thiên Mục kéo Đoạn Hoài lại, lo lắng thúc giục nói, "Nhanh! Đưa ta đi tìm nàng!"
"Hả? Tìm ai?"
"Người đưa cho ngươi cái khăn quấn trán này!"
"Ơ, vâng."
Ra khỏi thạch ốc, Trầm Thiên Mục chỉ lo là Đoạn Hoài bay chậm, nên đơn giản cõng nàng trên vai, liều mạng thôi động ngọc bay dưới chân, lao thẳng về phía nam sơn môn như một cơn cuồng phong, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, tất cả các đại thánh thượng tiên phù hộ, tuyệt đối đừng để bị những người khác nhanh chân đến trước, phải đem cái tên tiểu gia hỏa kia cướp đi!
Trên đại điện bệ đá ngoài sơn môn.
Triệu Dĩ Quân ổn định lại tinh thần, cẩn thận kiểm tra bia rèn hồn kia, cuối cùng xác nhận không có gì khác thường, sau đó lại sửng sốt một hồi, lúc này nói với Hứa Dương "Cái này, Hứa sư muội, vậy chúng ta hãy tiếp tục đo linh lực đi. Qua hết những thủ tục này, ta sẽ tự mình dẫn ngươi đi gặp quản sự các Phong."
Hứa Dương nhìn lên trời, chỉ thấy mây trắng xanh biếc, trong lòng không khỏi lo lắng, Bạch Tử Huy đại lão a, ngài mau lên đi.
Hắn lại liếc nhìn giám linh thạch, đột nhiên đỡ trán đau khổ nói "Hay là, cứ để ta từ từ, cái kia, vừa rồi hồn phách nhận quá nhiều áp lực, đau đầu quá..."
Thật ra lúc nãy hắn đo hồn lực vốn dĩ cũng không đạt tới cực hạn, chỉ là hắn sợ nếu chống quá lâu sẽ không tốt cho hồn phách, thế là trước đó đã rời khỏi cái hắc thạch trụ kia.
Triệu Dĩ Quân thấy hắn dứt khoát ngồi trên mặt đất, không khỏi dở khóc dở cười, đang băn khoăn suy nghĩ không biết nên đối phó với "Hoa hiếm" này như thế nào, nhưng giữa không trung lại nghe thấy tiếng hét như sấm, "Họ Hứa là ai?!"
Tất cả mọi người ở đây đều là giật nảy cả mình lên.
Hứa Dương bật khỏi mặt đất và kinh hãi nhìn lên trời, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, lại không có chút dáng vẻ "Đau đầu" nào.
Chỉ thấy một nữ nhân trung niên gầy gò mặc trường sam, đan móc bạc, không đợi "Lá chuối" rơi xuống đất, đã từ không trung nhảy xuống hơn mười trượng, lo lắng vội vàng nói với Đoạn sư thúc trên vai. "Là tên nào, mau nói cho ta biết!"
Đoạn Hoài bị choáng đến thất kinh bát đảo, một lúc lâu mới thấy rõ chỗ Hứa Dương, vội vàng lấy tay chỉ một cái, "Chính là nàng."
Hứa Dương hô to không ổn, đang định quay người chạy trốn, liền cảm thấy hoa mắt, trung niên nữ nhân đã xuất hiện ở trước mặt hắn, vẻ mặt như là một con sói đói nửa tháng liền nhìn thấy miếng thịt tươi.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Không ngờ đối phương bắt đầu liền hỏi "Ngươi chính là cái tên tiểu gia hỏa đã từng giúp sư tỷ ta đó sao?"
"Ngài là...?"
"À, Bạch Tử Huy chính là sư tỷ ta, ta họ Trầm." Trầm Thiên Mục trông giống như một con sói đói đang bảo vệ thức ăn, thỉnh thoảng nhìn xung quanh một cách cảnh giác, nếu có người chạy đến cướp đồ đệ, nàng khẳng định sẽ xuất ra sở học cả đời đem đối phương đánh lui!
Nàng nhanh chóng hỏi ra vấn đề quan tâm nhất "Vậy, có người của Phong nào khác muốn thu ngươi chưa?"
Hứa Dương còn chưa có tỉnh táo lại, vô ý thức lắc đầu.
"Tốt!" Trầm Thiên Mục hét lớn một tiếng.
Hồng Vân Phong.
Trong một thạch ốc gần đỉnh núi, Bạch Tử Huy cả người tái nhợt ho khan một tiếng, khóe miệng hiện lên một chút đỏ sẫm.
Một nữ tử trung niên ngồi cạnh giường, dáng người không cao, khuôn mặt gầy gò, nhưng có đôi mắt rất có nghị lực, vừa giúp nàng lau vết máu, vừa nói với một nữ tử lớn tuổi thân mặc trường sam màu tím trong phòng "Lữ sư bá, sư tỷ ta nàng ấy đã hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại, trước mắt cực kỳ suy yếu, hay là chờ nàng khỏi bệnh rồi sau đó hãy tường thuật lại chuyện đã xảy ra đi."
Nữ tử trường sam màu tím gật đầu, "Tình hình đại khái Bạch sư điệt cũng đã nói qua rồi, nhanh để cho nàng ăn "Định Bổn Đan" mà ta mang tới vào, sau đó đi Hồn Nguyên Điện bế quan chữa thương."
Nàng lại than nhẹ một tiếng, "Tên họ Cổ hung đồ kia lại có thủ đoạn xấu xa độc ác như thế. Cho dù lần này Bạch sư điệt khỏi bệnh, thì tu vi chỉ sợ cũng..."
Bạch Tử Huy sắc mặt càng thêm tái nhợt, ngửa đầu nuốt đan dược vào, dưới sự nâng đỡ của hai tên đệ tử trẻ tuổi miễn cưỡng đứng dậy, liền muốn đi về phía Hồn Nguyên Điện.
Nhưng vào lúc này, có người từ không trung bay xuống, cung kính nói ở ngoài thạch ốc "Không biết Bạch sư bá thương thế như thế nào? Đệ tử Đoạn Hoài có việc cần cầu kiến."
Nữ tử trung niên gầy gò kinh ngạc nói "Đoạn Hoài là Đồng Lăng Phong, sao lại đột nhiên chạy tới thăm sư tỷ?"
Lữ sư bá hơi xua xua tay, nói "Vào đi."
"Vâng." Đoạn Hoài trước tiên cúi đầu thi lễ với nữ tử trường sam màu tím khi vào nhà, khi nhìn thấy Bạch Tử Huy, không khỏi lấy làm kinh hãi, vội vàng nói, "Bạch sư bá sao rồi?"
"Vẫn còn tốt..." Bạch Tử Huy khó khăn phun ra ba chữ.
Nữ tử gầy gò gấp nói "Sư tỷ muốn đi bế quan chữa thương, ngươi có chuyện gì? Mau nói!"
Đoạn Hoài vội vàng lấy ra cái khăn quấn trán mà Hứa Dương đưa cho nàng lên, "Có người kéo ta đem cái này giao cho Bạch sư bá, nói nàng họ Hứa. Ta nghĩ rằng có thể có liên quan đến việc Bạch sư bá bị tập kích, liền lập tức chạy đến."
Bạch Tử Huy quét mắt cái khăn quấn trán kia, khẽ gật đầu, cực kỳ yếu ớt nói "Hóa ra là hắn..."
Nữ tử gầy gò tiếp nhận khăn quấn trán, lại nhìn về phía Bạch Tử Huy, "Sư tỷ, người này là người phương nào?"
"Cái tên tiểu gia hỏa này lại tìm đến đây." Bạch Tử Huy trên mặt hiện lên một vòng ý cười, "Khi ở thành Cổ Giang, nếu không có hắn xuất thủ tương trợ, ta khả năng là đã bị độc thủ của Cổ Hàn kia..."
Nàng nói rồi ho khan kịch liệt, nữ tử trường sam tím vội vàng ra hiệu cho đệ tử trẻ tuổi đỡ nàng, "Chớ có chậm trễ, nhanh đi Hồn Nguyên Điện!"
Khi gần đến cửa, Bạch Tử Huy quay đầu lại nói với vị sư muội gầy gò kia "Thay ta đáp tạ tốt với hắn..."
"Sư tỷ yên tâm," nữ tử gầy gò nói, "Ngươi cứ chuyên tâm chữa thương là được, chuyện bên này liền giao cho ta."
Bạch Tử Huy đi theo nữ tử trường sam tím mấy người trên một chiếc "Bè trúc" màu lục lam bay về phía đông, nữ tử gầy gò không khỏi thở dài nói, "Chỉ mong sao sư tỷ hiền lành được trời giúp, sớm phục hồi lại như cũ."
Nàng liếc mắt nhìn lại cái khăn quấn trán trong tay, nhớ tới lời nhắc nhở của sư tỷ, quay đầu nói với Đoạn Hoài "Người đưa cho ngươi thứ này đang ở đâu?"
"Bẩm Trầm sư thúc, là ở ngoài sơn môn, đang tiến hành khảo hạch đệ tử nhập môn."
"Ồ?" Trầm sư thúc rất là kinh ngạc, lại hỏi, "Khảo hạch nhập môn? Nàng bao nhiêu tuổi?"
Đoạn Hoài thành thật nói "Khoảng mười sáu mười bảy tuổi."
Trầm sư thúc nghe vậy đột nhiên hai mắt tỏa sáng, thầm nghĩ trong lòng khó trách sư tỷ nói nàng là tiểu gia hỏa, hóa ra lại trẻ tuổi như vậy. Theo lời thuật lại của sư tỷ, thì người này đã trợ giúp sư tỷ đánh trọng thương Cổ Hàn ở thành Cổ Giang, vậy thì nàng tu vi ít nhất cũng phải là Thất Mạch cảnh.
Không đúng! Nàng quay đầu nhìn về phía sơn môn, Trình Tú tu vi là Thất Mạch cảnh nhập môn, sư tỷ nói rằng nàng vừa đối mặt đã bị Cổ Hàn giết chết, vậy thì cái tên tiểu gia hỏa họ Hứa này thực lực ít nhất cũng phải là Thất Mạch cảnh sơ kỳ!
Những điều này đều là do Bạch Tử Huy đích thân nói ra, cho nên Trầm sư thúc không nghi ngờ gì nữa, lập tức càng nghĩ càng thấy hưng phấn, mười sáu mười bảy tuổi Thất Mạch cảnh sơ kỳ! Không không, thậm chí khả năng đã là Thất Mạch cảnh trung kỳ!
Trời cao có mắt, rốt cuộc cũng để cho Trầm Thiên Mục ta gặp được một tài năng xuất chúng!!
Nếu có thể thu nàng làm đồ đệ, mình xem cái tên họ Ninh của Trường Nguyên Phong, còn có Tiểu Ải Tử của Quảng Trúc Phong kia, các nàng còn không biết xấu hổ khoe khoang mấy cái tên đệ tử "Thiên tài" kia với mình nữa hay không?
Này, xem ra một chút tiền đồ này của mình, nếu có cái tên tiểu gia hỏa gần như yêu nghiệt kia làm đồ đệ, ai còn so được cùng với các nàng? Ngay cả hai tên thân truyền đệ tử của tông chủ kia, không, kể cả là khi tông chủ của mình lúc còn trẻ, thiên phú so ra cũng khó có khả năng mà vượt được qua nàng!
Trầm Thiên Mục ta rốt cuộc cũng kiên trì đến cùng để thấy được ánh sáng rồi!!
Một bên Đoạn Hoài kinh ngạc nhìn thấy nụ cười tỏa nắng xán lạn như ánh mặt trời trên mặt nàng, thận trọng nói "Trầm sư thúc, cái kia, là có việc gì vui sao?"
"Đó là đương nhiên, à? Không, không có gì." Trầm Thiên Mục kéo Đoạn Hoài lại, lo lắng thúc giục nói, "Nhanh! Đưa ta đi tìm nàng!"
"Hả? Tìm ai?"
"Người đưa cho ngươi cái khăn quấn trán này!"
"Ơ, vâng."
Ra khỏi thạch ốc, Trầm Thiên Mục chỉ lo là Đoạn Hoài bay chậm, nên đơn giản cõng nàng trên vai, liều mạng thôi động ngọc bay dưới chân, lao thẳng về phía nam sơn môn như một cơn cuồng phong, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, tất cả các đại thánh thượng tiên phù hộ, tuyệt đối đừng để bị những người khác nhanh chân đến trước, phải đem cái tên tiểu gia hỏa kia cướp đi!
Trên đại điện bệ đá ngoài sơn môn.
Triệu Dĩ Quân ổn định lại tinh thần, cẩn thận kiểm tra bia rèn hồn kia, cuối cùng xác nhận không có gì khác thường, sau đó lại sửng sốt một hồi, lúc này nói với Hứa Dương "Cái này, Hứa sư muội, vậy chúng ta hãy tiếp tục đo linh lực đi. Qua hết những thủ tục này, ta sẽ tự mình dẫn ngươi đi gặp quản sự các Phong."
Hứa Dương nhìn lên trời, chỉ thấy mây trắng xanh biếc, trong lòng không khỏi lo lắng, Bạch Tử Huy đại lão a, ngài mau lên đi.
Hắn lại liếc nhìn giám linh thạch, đột nhiên đỡ trán đau khổ nói "Hay là, cứ để ta từ từ, cái kia, vừa rồi hồn phách nhận quá nhiều áp lực, đau đầu quá..."
Thật ra lúc nãy hắn đo hồn lực vốn dĩ cũng không đạt tới cực hạn, chỉ là hắn sợ nếu chống quá lâu sẽ không tốt cho hồn phách, thế là trước đó đã rời khỏi cái hắc thạch trụ kia.
Triệu Dĩ Quân thấy hắn dứt khoát ngồi trên mặt đất, không khỏi dở khóc dở cười, đang băn khoăn suy nghĩ không biết nên đối phó với "Hoa hiếm" này như thế nào, nhưng giữa không trung lại nghe thấy tiếng hét như sấm, "Họ Hứa là ai?!"
Tất cả mọi người ở đây đều là giật nảy cả mình lên.
Hứa Dương bật khỏi mặt đất và kinh hãi nhìn lên trời, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, lại không có chút dáng vẻ "Đau đầu" nào.
Chỉ thấy một nữ nhân trung niên gầy gò mặc trường sam, đan móc bạc, không đợi "Lá chuối" rơi xuống đất, đã từ không trung nhảy xuống hơn mười trượng, lo lắng vội vàng nói với Đoạn sư thúc trên vai. "Là tên nào, mau nói cho ta biết!"
Đoạn Hoài bị choáng đến thất kinh bát đảo, một lúc lâu mới thấy rõ chỗ Hứa Dương, vội vàng lấy tay chỉ một cái, "Chính là nàng."
Hứa Dương hô to không ổn, đang định quay người chạy trốn, liền cảm thấy hoa mắt, trung niên nữ nhân đã xuất hiện ở trước mặt hắn, vẻ mặt như là một con sói đói nửa tháng liền nhìn thấy miếng thịt tươi.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Không ngờ đối phương bắt đầu liền hỏi "Ngươi chính là cái tên tiểu gia hỏa đã từng giúp sư tỷ ta đó sao?"
"Ngài là...?"
"À, Bạch Tử Huy chính là sư tỷ ta, ta họ Trầm." Trầm Thiên Mục trông giống như một con sói đói đang bảo vệ thức ăn, thỉnh thoảng nhìn xung quanh một cách cảnh giác, nếu có người chạy đến cướp đồ đệ, nàng khẳng định sẽ xuất ra sở học cả đời đem đối phương đánh lui!
Nàng nhanh chóng hỏi ra vấn đề quan tâm nhất "Vậy, có người của Phong nào khác muốn thu ngươi chưa?"
Hứa Dương còn chưa có tỉnh táo lại, vô ý thức lắc đầu.
"Tốt!" Trầm Thiên Mục hét lớn một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook