Nương Tử Xin Dừng Tay
-
Chương 16: Yêu Thú
Cho nên Hứa Dương không nghi ngờ gì đối với phương pháp thi triển "Mê tâm" Mị Thuật —— đơn giản quá thông tục dễ hiểu.
Sau khi thành thạo Tâm Pháp nhập môn, có thể thi triển gần như ngay lập tức!
Hắn điều động bộ phận linh lực từ trong đan điền vừa mới luyện hóa ra, vận chuyển hướng đến hai mắt và đầu ngón tay.
Sau đó, hắn liền thử theo yêu cầu "Mê tâm" Mị Thuật, hai mắt híp lại, làm trạng thái mơ mơ màng màng, sau đó khẽ đưa ngón tay lên, phát ra tiếng “Ưm” rất khẽ.
Trước đó Vĩnh Trấn từng nói qua, "Mị Cốt Thiên Thành" của Hứa Dương, chỉ cần hơi biết Tâm Pháp bộ phận nhập môn, là có thể miễn cưỡng thi triển Mê tâm.
Nhưng nàng vẫn còn đánh giá thấp thiên phú của Hứa Dương.
Hứa Dương khẽ nhấc ngón tay, một tia linh lực ba động yếu ớt bị hắn phóng ra, bởi vì không có mục tiêu, những linh lực đó tùy ý phân tán.
Lúc này Hứa Dương chậm rãi rơi ở phía sau cùng đội ngũ, ba nữ nhân còn lại đều quay lưng về phía hắn, nhưng vì chuyện này mà cả người đều tê dại không rõ nguyên nhân, vành tai dần dần đỏ lên.
Lần đầu tiên thi triển Mị Thuật, cũng đã miễn cưỡng thành công!
Ôi vãi! Cái thứ này thật đúng là... buồn nôn... Hứa Dương tự phụ "Sức chống đỡ" cường đại, cũng là lạnh sống lưng.
Lúc trước khi hắn dùng "Đùi" để đối phó với Cổ Hàn, chính là thời khắc sinh tử tồn vong, không rảnh quan tâm chuyện khác, còn bây giờ cố tình "Uốn éo tạo dáng", lúc này nổi da gà rơi đầy đất.
Thứ ma quái này nếu không tốt như vậy, ta không thể không ân cần đi hỏi thăm tổ tông mười tám đời của nàng! Hắn bình tĩnh lại, thầm than ta vừa vặn đáp ứng được yêu cầu của công pháp này, cũng không biết hiệu quả như thế nào.
Hắn quét qua mấy nữ hài tử trước mặt, dùng sức lắc đầu, trong lòng tự nhủ muốn cái gì đây?! Mị Thuật này thi triển ra cực kỳ xấu hổ, còn muốn tìm các nàng khảo nghiệm giúp? Còn muốn hay không cái mặt mo này...
Trên đường đi không thể làm gì khác hơn, Hứa Dương tiếp tục luyện tập "Mê tâm" Mị Thuật với tâm thái có chút ít vẫn còn hơn không.
Nhưng khoảng cách của hắn với bốn người khác lại xa mấy phần, đồng thời gần như không rót vào linh lực, một là linh lực của hắn rất quý giá, thứ hai là làm giảm khả năng bị phát hiện.
Mấy người Bách Lí Dao chỉ nghĩ rằng là Hứa thiếu sư đang suy tư về phương pháp tu luyện cao thâm, nên rất tự giác không quấy rầy làm phiền.
Chỉ là Tam Đương Gia theo bọn họ phía sau rất xa, lại thật xui xẻo.
Nàng nhìn thấy tiểu tử Hứa gia kia quyến rũ mê hoặc đã lâu, không hiểu sao càng ngày càng thấy khô nóng, khi đi ngang qua nhà dân mấy lần, nàng suýt không kiềm chế được, muốn lao vào mà cướp "Sắc".
Trong lúc tuyệt vọng, trên người nàng mang theo mấy túi nước lạnh lớn, cứ không ngừng uống đi rót lại, chỉ có thể miễn cưỡng dập tắt ngọn lửa tà ác.
Lúc hoàng hôn, bụng nàng đã trương phình lên như mang thai tháng thứ mười, phình đến độ kêu rên rỉ.
Lăng Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời và quan sát địa hình xung quanh, nói với Bách Lí Dao "Đã gần đến Khê Sơn rồi, sợ là tìm không thấy chỗ để nghỉ chân. Ta thấy những tảng đá phía trước có thể che mưa gió, nếu không chúng ta trước hết cứ ở lại qua đêm ở đó."
Bách Lí Dao gật đầu, sau đó xoay người hỏi ý kiến của Hứa thiếu sư, khi nhìn thấy ánh mắt của người sau, nàng không khỏi có chút sững sờ.
Hứa Dương vội vàng ngừng luyện tập lại, lúng túng nói "À, ở chỗ này đi, chỗ này cũng được."
Sau đó, Tống Toàn bắt đầu đốt lửa trại dưới ba tảng đá khổng lồ tạo thành hình chữ "Môn", còn Lăng Nguyệt thì đi đến một con sông nhỏ cách đó không xa để lấy nước.
Hứa Dương một đường luyện tập "Mê tâm", chỉ cảm thấy càng ngày càng thuần thục, nên muốn tận dụng mọi thời cơ.
Thế là hắn chào hỏi qua mấy người Bách Lí Dao, tiếp tục một mình trên bãi đất trống phẳng cách đó hơn mười trượng.
Chỉ là dù hắn đã cố hết sức tiết kiệm, nhưng lâu ngày không luyện, nên linh lực trong cơ thể đã cạn kiệt, đành phải dừng lại trong sự tiếc nuối.
"Chỉ có thể đợi đến ngày mai rồi lại tiếp tục..." Hắn khẽ lắc đầu.
Hắn đang định đến bên đống lửa, nhưng từ khóe mắt, xuyên qua ánh trăng, hắn nhìn thấy một đôi mắt xanh lè u ám ở góc đang nhìn chằm chằm vào chính mình, lập tức dọa đến nỗi toàn thân lông tơ dựng đứng.
Có điều hắn cũng đã tu qua linh lực ở Hứa gia, tốc độ, sức mạnh đều so với người bình thường mạnh hơn chút, còn có sức đánh một trận với dã thú.
Hắn bày xong tư thế, chỉ chờ dã thú kia nhào lên.
Nhưng một lúc sau cũng không có động tĩnh gì, hắn can đảm tiến lên vài bước, lúc này mới nhìn rõ ràng, ở dưới ánh trăng, một con sói xám cao cỡ nửa người hai mắt đang nhìn chằm chằm, nước miếng chảy dòng dòng, vẻ mặt ngây ngốc đứng đó bất động không nhúc nhích.
"Mẹ kiếp, con hàng này chẳng lẽ lại trúng Mê tâm?! Là mẫu Lang sao?" Hứa Dương trong lòng cũng buồn cười, dáng vẻ của con sói này giống hệt tình huống miêu tả trong Thiên Vận Triền Tâm Công khi trúng Mị Thuật.
Hắn thầm nghĩ, nếu như con sói này muốn đánh lén ta, vậy thì nó vừa rồi tối thiểu đã quan sát "Mê tâm" đến bốn năm lần rồi, khó trách lại đờ đẫn thành cái kiểu này.
Công pháp Thiên Vận Triền Tâm đã nói qua rằng, Mê tâm có thể khiến đối thủ mất hồn trong chốc lát, từ nay trở đi xem ra cũng có hiệu quả không kém đối với dã thú, và thời gian "Trong chốc lát" này là cũng khá dài.
Keng một âm thanh rõ ràng phát ra từ phía bên cạnh hắn ta!
Hứa Dương vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Toàn chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở một bên, đoản kiếm ra khỏi vỏ, thần sắc đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào con sói xám kia. Tiếng vang vừa rồi chính là do nàng rút kiếm phát ra.
"À, ngươi đến rất đúng lúc." Hứa Dương chỉ vào con sói cười nhẹ, "Giúp ta làm thịt gia hỏa này, tối nay chúng ta có thêm một bữa ăn đêm."
Tống Toàn nghe vậy sững sờ, trong lòng rất là hoảng hốt, nhưng chợt nghĩ đến có Hứa thiếu sư ở một bên áp trận, nhất định là không có gì đáng lo ngại.
Thế là nàng ổn định tâm thần, ngầm tụ linh lực lại, khẽ quát một tiếng, "Phá Nhạc!" Sau đó cả người lấy thế thái sơn áp đỉnh bổ nhào vào con sói xám kia, lợi kiếm trong tay bao khỏa một tầng hào quang màu bạc, nhanh như thiểm điện đâm liên tục hơn mười kích, trong nháy mắt đem con "Dã thú" kia đâm thành tổ ong.
Chờ khi con sói xám kia ngã bịch xuống, lúc này nàng mới thở phào một cái, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
"Xảy ra chuyện gì?!" Lăng Nguyệt mấy người nghe thấy tiếng động và vội vã chạy đến.
Khi nhìn thấy "Dã thú" trên mặt đất, bọn họ lập tức giơ kiếm và kêu lên "Thị Khuê Lang! Mọi người cẩn thận!"
"Là yêu thú!"
"Bảo hộ Bách Lí cô nương!"
Tống Toàn cho kiếm vào vỏ, giơ tay lên nói "Đừng căng thẳng, thứ này đã mất mạng rồi."
Lăng Nguyệt thận trọng bước tới kiểm tra vết thương của "Con sói xám", không khỏi rất là giật mình, quay đầu lại nói "Tống Toàn, hình như bị thương bởi "Phá Nhạc" của ngươi, ngươi đã giết chết con yêu thú nhị giai ngay lập tức?! Ngươi, ngươi có còn là Tống Toàn mà ta biết không đấy?"
Tống Toàn vội vàng xua tay, nhìn về phía Hứa Dương nói "Vừa rồi Hứa thiếu sư hình như đã trấn trụ nó, ta chỉ là quét cái đuôi mà thôi."
Trong lòng nàng tràn ngập khâm phục khó trách vừa rồi Hứa thiếu sư lại bình tĩnh như vậy, hóa ra yêu thú này đã sớm bị hắn làm cho bị thương mất đi khả năng phản kháng, ta lại vẫn như gặp phải đại địch, thật sự là quá không giữ được bình tĩnh. Ta thậm chí còn không nhìn thấy Hứa thiếu sư đã xuất thủ như thế nào, đáng tiếc thật! Nhưng vẫn còn may, đi theo bên cạnh nàng suốt chặng đường, nếu có thể học hỏi được một chút, cũng coi như chuyến đi này không tệ...
Hứa Dương tay chân lại lạnh ngắt, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi. Á đù! Cái thứ này mẹ nó chứ là yêu thú?!
Hắn khi ở Hứa phủ cũng thường nghe người ta nhấc đến, trên đời này không chỉ người sẽ lợi dụng thiên địa Linh Nguyên để tăng cường thực lực, mà còn có các loại Yêu, Ma, Quỷ, Quái xa lạ cũng giỏi chiêu này, hơn nữa yêu thú chính là một loại trong số đó!
Sau khi thành thạo Tâm Pháp nhập môn, có thể thi triển gần như ngay lập tức!
Hắn điều động bộ phận linh lực từ trong đan điền vừa mới luyện hóa ra, vận chuyển hướng đến hai mắt và đầu ngón tay.
Sau đó, hắn liền thử theo yêu cầu "Mê tâm" Mị Thuật, hai mắt híp lại, làm trạng thái mơ mơ màng màng, sau đó khẽ đưa ngón tay lên, phát ra tiếng “Ưm” rất khẽ.
Trước đó Vĩnh Trấn từng nói qua, "Mị Cốt Thiên Thành" của Hứa Dương, chỉ cần hơi biết Tâm Pháp bộ phận nhập môn, là có thể miễn cưỡng thi triển Mê tâm.
Nhưng nàng vẫn còn đánh giá thấp thiên phú của Hứa Dương.
Hứa Dương khẽ nhấc ngón tay, một tia linh lực ba động yếu ớt bị hắn phóng ra, bởi vì không có mục tiêu, những linh lực đó tùy ý phân tán.
Lúc này Hứa Dương chậm rãi rơi ở phía sau cùng đội ngũ, ba nữ nhân còn lại đều quay lưng về phía hắn, nhưng vì chuyện này mà cả người đều tê dại không rõ nguyên nhân, vành tai dần dần đỏ lên.
Lần đầu tiên thi triển Mị Thuật, cũng đã miễn cưỡng thành công!
Ôi vãi! Cái thứ này thật đúng là... buồn nôn... Hứa Dương tự phụ "Sức chống đỡ" cường đại, cũng là lạnh sống lưng.
Lúc trước khi hắn dùng "Đùi" để đối phó với Cổ Hàn, chính là thời khắc sinh tử tồn vong, không rảnh quan tâm chuyện khác, còn bây giờ cố tình "Uốn éo tạo dáng", lúc này nổi da gà rơi đầy đất.
Thứ ma quái này nếu không tốt như vậy, ta không thể không ân cần đi hỏi thăm tổ tông mười tám đời của nàng! Hắn bình tĩnh lại, thầm than ta vừa vặn đáp ứng được yêu cầu của công pháp này, cũng không biết hiệu quả như thế nào.
Hắn quét qua mấy nữ hài tử trước mặt, dùng sức lắc đầu, trong lòng tự nhủ muốn cái gì đây?! Mị Thuật này thi triển ra cực kỳ xấu hổ, còn muốn tìm các nàng khảo nghiệm giúp? Còn muốn hay không cái mặt mo này...
Trên đường đi không thể làm gì khác hơn, Hứa Dương tiếp tục luyện tập "Mê tâm" Mị Thuật với tâm thái có chút ít vẫn còn hơn không.
Nhưng khoảng cách của hắn với bốn người khác lại xa mấy phần, đồng thời gần như không rót vào linh lực, một là linh lực của hắn rất quý giá, thứ hai là làm giảm khả năng bị phát hiện.
Mấy người Bách Lí Dao chỉ nghĩ rằng là Hứa thiếu sư đang suy tư về phương pháp tu luyện cao thâm, nên rất tự giác không quấy rầy làm phiền.
Chỉ là Tam Đương Gia theo bọn họ phía sau rất xa, lại thật xui xẻo.
Nàng nhìn thấy tiểu tử Hứa gia kia quyến rũ mê hoặc đã lâu, không hiểu sao càng ngày càng thấy khô nóng, khi đi ngang qua nhà dân mấy lần, nàng suýt không kiềm chế được, muốn lao vào mà cướp "Sắc".
Trong lúc tuyệt vọng, trên người nàng mang theo mấy túi nước lạnh lớn, cứ không ngừng uống đi rót lại, chỉ có thể miễn cưỡng dập tắt ngọn lửa tà ác.
Lúc hoàng hôn, bụng nàng đã trương phình lên như mang thai tháng thứ mười, phình đến độ kêu rên rỉ.
Lăng Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời và quan sát địa hình xung quanh, nói với Bách Lí Dao "Đã gần đến Khê Sơn rồi, sợ là tìm không thấy chỗ để nghỉ chân. Ta thấy những tảng đá phía trước có thể che mưa gió, nếu không chúng ta trước hết cứ ở lại qua đêm ở đó."
Bách Lí Dao gật đầu, sau đó xoay người hỏi ý kiến của Hứa thiếu sư, khi nhìn thấy ánh mắt của người sau, nàng không khỏi có chút sững sờ.
Hứa Dương vội vàng ngừng luyện tập lại, lúng túng nói "À, ở chỗ này đi, chỗ này cũng được."
Sau đó, Tống Toàn bắt đầu đốt lửa trại dưới ba tảng đá khổng lồ tạo thành hình chữ "Môn", còn Lăng Nguyệt thì đi đến một con sông nhỏ cách đó không xa để lấy nước.
Hứa Dương một đường luyện tập "Mê tâm", chỉ cảm thấy càng ngày càng thuần thục, nên muốn tận dụng mọi thời cơ.
Thế là hắn chào hỏi qua mấy người Bách Lí Dao, tiếp tục một mình trên bãi đất trống phẳng cách đó hơn mười trượng.
Chỉ là dù hắn đã cố hết sức tiết kiệm, nhưng lâu ngày không luyện, nên linh lực trong cơ thể đã cạn kiệt, đành phải dừng lại trong sự tiếc nuối.
"Chỉ có thể đợi đến ngày mai rồi lại tiếp tục..." Hắn khẽ lắc đầu.
Hắn đang định đến bên đống lửa, nhưng từ khóe mắt, xuyên qua ánh trăng, hắn nhìn thấy một đôi mắt xanh lè u ám ở góc đang nhìn chằm chằm vào chính mình, lập tức dọa đến nỗi toàn thân lông tơ dựng đứng.
Có điều hắn cũng đã tu qua linh lực ở Hứa gia, tốc độ, sức mạnh đều so với người bình thường mạnh hơn chút, còn có sức đánh một trận với dã thú.
Hắn bày xong tư thế, chỉ chờ dã thú kia nhào lên.
Nhưng một lúc sau cũng không có động tĩnh gì, hắn can đảm tiến lên vài bước, lúc này mới nhìn rõ ràng, ở dưới ánh trăng, một con sói xám cao cỡ nửa người hai mắt đang nhìn chằm chằm, nước miếng chảy dòng dòng, vẻ mặt ngây ngốc đứng đó bất động không nhúc nhích.
"Mẹ kiếp, con hàng này chẳng lẽ lại trúng Mê tâm?! Là mẫu Lang sao?" Hứa Dương trong lòng cũng buồn cười, dáng vẻ của con sói này giống hệt tình huống miêu tả trong Thiên Vận Triền Tâm Công khi trúng Mị Thuật.
Hắn thầm nghĩ, nếu như con sói này muốn đánh lén ta, vậy thì nó vừa rồi tối thiểu đã quan sát "Mê tâm" đến bốn năm lần rồi, khó trách lại đờ đẫn thành cái kiểu này.
Công pháp Thiên Vận Triền Tâm đã nói qua rằng, Mê tâm có thể khiến đối thủ mất hồn trong chốc lát, từ nay trở đi xem ra cũng có hiệu quả không kém đối với dã thú, và thời gian "Trong chốc lát" này là cũng khá dài.
Keng một âm thanh rõ ràng phát ra từ phía bên cạnh hắn ta!
Hứa Dương vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Toàn chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở một bên, đoản kiếm ra khỏi vỏ, thần sắc đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào con sói xám kia. Tiếng vang vừa rồi chính là do nàng rút kiếm phát ra.
"À, ngươi đến rất đúng lúc." Hứa Dương chỉ vào con sói cười nhẹ, "Giúp ta làm thịt gia hỏa này, tối nay chúng ta có thêm một bữa ăn đêm."
Tống Toàn nghe vậy sững sờ, trong lòng rất là hoảng hốt, nhưng chợt nghĩ đến có Hứa thiếu sư ở một bên áp trận, nhất định là không có gì đáng lo ngại.
Thế là nàng ổn định tâm thần, ngầm tụ linh lực lại, khẽ quát một tiếng, "Phá Nhạc!" Sau đó cả người lấy thế thái sơn áp đỉnh bổ nhào vào con sói xám kia, lợi kiếm trong tay bao khỏa một tầng hào quang màu bạc, nhanh như thiểm điện đâm liên tục hơn mười kích, trong nháy mắt đem con "Dã thú" kia đâm thành tổ ong.
Chờ khi con sói xám kia ngã bịch xuống, lúc này nàng mới thở phào một cái, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
"Xảy ra chuyện gì?!" Lăng Nguyệt mấy người nghe thấy tiếng động và vội vã chạy đến.
Khi nhìn thấy "Dã thú" trên mặt đất, bọn họ lập tức giơ kiếm và kêu lên "Thị Khuê Lang! Mọi người cẩn thận!"
"Là yêu thú!"
"Bảo hộ Bách Lí cô nương!"
Tống Toàn cho kiếm vào vỏ, giơ tay lên nói "Đừng căng thẳng, thứ này đã mất mạng rồi."
Lăng Nguyệt thận trọng bước tới kiểm tra vết thương của "Con sói xám", không khỏi rất là giật mình, quay đầu lại nói "Tống Toàn, hình như bị thương bởi "Phá Nhạc" của ngươi, ngươi đã giết chết con yêu thú nhị giai ngay lập tức?! Ngươi, ngươi có còn là Tống Toàn mà ta biết không đấy?"
Tống Toàn vội vàng xua tay, nhìn về phía Hứa Dương nói "Vừa rồi Hứa thiếu sư hình như đã trấn trụ nó, ta chỉ là quét cái đuôi mà thôi."
Trong lòng nàng tràn ngập khâm phục khó trách vừa rồi Hứa thiếu sư lại bình tĩnh như vậy, hóa ra yêu thú này đã sớm bị hắn làm cho bị thương mất đi khả năng phản kháng, ta lại vẫn như gặp phải đại địch, thật sự là quá không giữ được bình tĩnh. Ta thậm chí còn không nhìn thấy Hứa thiếu sư đã xuất thủ như thế nào, đáng tiếc thật! Nhưng vẫn còn may, đi theo bên cạnh nàng suốt chặng đường, nếu có thể học hỏi được một chút, cũng coi như chuyến đi này không tệ...
Hứa Dương tay chân lại lạnh ngắt, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi. Á đù! Cái thứ này mẹ nó chứ là yêu thú?!
Hắn khi ở Hứa phủ cũng thường nghe người ta nhấc đến, trên đời này không chỉ người sẽ lợi dụng thiên địa Linh Nguyên để tăng cường thực lực, mà còn có các loại Yêu, Ma, Quỷ, Quái xa lạ cũng giỏi chiêu này, hơn nữa yêu thú chính là một loại trong số đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook