Vì vết thương của hắn chủ yếu là trên người nên nàng đành phải cởi bỏ y phục của hắn. Nhưng chỉ dám cởi áo chứ không dám cởi quần, cũng may là hình như nửa phần dưới của hắn chẳng bị thương tẹo nàng. Nàng đỏ ửng mặt, vừa bối rối vừa vụng về giúp hắn cởi áo, xé rách một mảnh vải nhỏ ở vạt áo,lau nhẹ vết thương cho hắn. Sau đó thành thạo bôi thuốc. Vừa bôi vừa thầm nhận xét, thân thể của hắn tuy là có nhiều vết thương nhưng lại mịn màng chẳng thua gì Đông Phương Diệp Thần…

Quái!Sao nàng lại có thể so sánh cái mỹ nam tử này với tên khốn đó chứ!!

Hoa Nguyệt Nhi lắc mạnh đầu, nàng muốn xóa phăng đi những gì về tên vương gia bá đạo ấy.

Thoa thuốc cho hắn , lại giúp hắn mặc lại áo, nàng chán nản nhìn vết thương của mình, quần áo chẳng ra sao, vừa đen lại vừa bẩn, có chỗ còn bị rách nữa chứ!

Nhưng cũng may, y phục này là của a hoàn trong vương phủ lấy đưa cho nàng, vải vóc rất tốt, lại nhiều lớp , nàng vui vẻ cởi lớp ngoài ra, xé thành nhiều mảnh băng bó lại mấy chỗ bị thương nặng vẫn đang rỉ máu.

Lúc này thì trời cũng tối hẳn. Đâu đó văng vẳng tiếng gió thổi xào xạc lại vi vu , nàng cho dù kiên cường đến đâu, nhưng dù gì nàng vẫn là một tiểu cô nương , bóng tối vẫn luôn là nỗi ám ảnh của nàng.

Qúa mệt mỏi xen lẫn sợ hãi, nàng buồn ngủ nằm xuống bên cạnh hắn . Nàng.. sợ ma nên chẳng thèm để tâm cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, xích sát lại gần hắn, run như cầy sấy từ từ chìm vào giấc ngủ.

Kim Sang Dược của nàng rất tốt và hiệu quả,nàng ngủ được không bao lâu thì hắn tỉnh lại. Phong Vô Nguyệt nặng nề nâng mi mắt, cái đầu tiên hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt đáng yêu lại khả ái của nàng. Hắn có chút giật mình , khó khăn ngồi dậy, xoa xoa cái trán, bất ngờ nhìn thấy mấy chỗ bị thương đã được băng bó lại cẩn thận, cũng không thấy đau lắm, rõ ràng là đã được bôi thuốc.

Hắn nghi hoặc nhìn sang nàng, hơi nhíu mày.

Đột nhiên nghe tiếng chớp giật miệng tiếng vang trời, sắp mưa đây mà.

Phong Vô Nguyệt hắn bất kể xấu tốt , cũng không thể lấy oán báo ơn, hắn vững vàng đứng dậy, cúi người bế nàng , liền phát hiện dường như nàng cũng bị thương, mà trông có vẻ như chưa được bôi thuốc, liếc mắt nhìn Kim sang dược trống không bên cạnh, hắn dự ngu ngốc cũng biết này là dược không đủ, nhưng nàng lại đi bôi cho hắn.

Trái tim băng giá của hắn rung động một cái.

Nàng là vì sao cứu hắn đi?

Cảm thấy có vài hạt mưa rơi xuống, hắn đành gác lại chuyện kia, bế nàng phi thân đi tìm chỗ trú.

Nàng nằm trong vòng tay của hắn, ngửi thấy hương thơm khoan khoái dịu dàng , vô cùng thích thú rúc sâu vào trong lòng hắn.

Phong Vô Nguyệt dễ dàng tìm được một cái hang nhỏ . Cả hai vào đó trú mưa .

Hắn lấy trong người ra một lọ thuốc, lưỡng lự rồi lại bôi cho nàng. Này là thần dược , công hiệu còn mạnh hơn cả Kim sang dược, nên vết thương của nàng sẽ không bị nhiễm trùng hay trở nên nghiêm trọng.

Hắn định bỏ đi nhưng lại nghĩ nàng cứu hắn như vậy, mà hắn lại không nói một câu cảm tạ, còn bỏ đi, như vậy thì thật không phải, nên đành ở lại.

Sáng hôm sau, nàng tỉnh lại thấy mình đang nằm trong một hang động, có chút giật mình.Như thế nào đang ở giữa rừng nay lại ở trong một cái hang rồi nha?

“ Cô nương tỉnh?” Một thanh âm lạnh lùng truyền đến tai nàng, rõ ràng là lạnh lùng như sao nàng lại cảm thấy ấm áp dịu dàng vô cùng.

“ A! Là huynh? Vết thương của huynh thế nào rồi a?”Nàng vui vẻ chạy lại bên cạnh hắn. Hắn đang nướng gà, mùi thơm hấp dẫn nàng, mà nàng thì chưa ăn tối, nên bụng đói cồn cào, kêu “ ọt ọt “ liên tục.

“ Ân, nhờ cô nương tận tình cứu giúp, vết thương đã tốt hon . Đa tạ!”

“ Không có gì, hì hì, ta thấy vết thương của huynh chỉ là do kiếm chém vào, không đâm, nhưng sao lại khiến huynh ngất thành như vậy nha ? Lúc đầu ta còn tưởng…. “ Nàng chống cằm, thèm thuồng nhìn con gà .

“ Tại hạ trúng độc….”

“ Độc? Vậy huynh…”

“ Tại hạ đã dùng nội công ép chất độc ra “

“ Ồ… huynh thật lợi hại. Hì hì, ta là Hoa Nguyệt Nhi, huynh tên gì nha?”

Phong Vô Nguyệt giật mình ,cái tay đang nướng thịt khựng lại…. nhưng rất nhanh sau đó,hắn trả lời :

“ Tại hạ Phong Vô Nguyệt”

“ Tên huynh thật hay,…”

“ Cô nương có lẽ đã đói rồi, đây là chút lòng thành của ta, báo đáp cô nương”

Hắn nhấc con gà ra cái lá to bên cạnh, cẩn thận đưa cho nàng.

Nãy giờ Hoa Nguyệt Nhi chỉ chờ đến lúc này, chẳng nghĩ gì vồ lấy, nhưng nóng quá, đành ăn từ từ.

Phong Vô Nguyệt nhìn nàng, trong lòng rối tinh rối mù, theo như thuộc hạ báo lại thì nàng chính là Nhị tiểu thư của Hoa gia, người sẽ là vương phi của cái Diệp Vương gia kia, nàng cũng chính là người mà hắn đang đợi, đợi để lợi dụng nàng giết tên Diệp Thần kia, lấy lại cuốn bí kíp.

Nhưng định mệnh sao lại quá trớ trêu, nàng lại cứu hắn , độc mà hắn mắc vô cùng đơn giản, mấy tên hắc y nhân kia trong lúc đánh nhau đã chém hắn mấy nhát, sau cùng lại lựa lúc hắn sơ hở, hạ độc hắn. Độc này sẽ làm những vết chém kia chảy máu càng nhiều và tốc độ nhanh hơn, nếu không được bôi thuốc thì sẽ mất máu mà chết.Mà hắn thì lại bị bọn chúng đánh ngất đi, trước lúc đó, chỉ kịp một chưởng giết sạch mấy tên còn lại,thân thể của họ bị ảnh hưởng từ chưởng chiếu mạng vừa rồi của hắn mà tan thành mây khói a.

Trong kế hoạch của hắn, định là kẻ bị lợi dụng sẽ chết , nhưng kẻ đó lại là nàng. Hắn thì dây dưa không thể xuống tay. Hắn không hiểu được, trước đây hắn giết người vô số, nam có nữ có, vậy mà , hắn lại không thể xuống tay với nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương