Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt
-
Chương 43: Bị phát hiện!
Nếu Nhan Noãn Noãn sớm biết rằng người có gian tình bên trong là Thái hậu đương triều thì có đánh chết nàng cũng không dám tò mò đi vào. Hiện tại là cái tình hình gì chứ? Nàng cùng Long Trác Việt tay nắm tay ngồi xổm dưới cửa sổ nhìn một màn xuân cung đồ sống ở bên trong.
Sa trướng mỏng khẽ lay động, bộ dáng Thái hậu dâm mị như ẩn như hiện, phóng đãng kêu rên, dù Nhan Noãn Noãn nàng có là người hiện đại đi nữa thì nhìn một màn này cũng không nhịn được đỏ mặt tía tai.
Nàng dời mắt nhìn sang Long Trác Việt thì thấy hắn mắt cũng không chớp, nhìn chằm chằm màn kích tình bên trong, liên tục nuốt nước miếng, không hề dời mắt đi. Đôi mắt trong sáng không vướng bụi trần một chút cũng không vì cảnh bên trong mà mất đi vẻ thuần khiết vốn có.
Nhan Noãn Noãn ngẩn người, vội đưa tay bịt đôi mắt đẹp hơn bất cứ thứ nước nào trên đời kia của Long Trác Việt lại.
“Noãn Noãn, nàng làm gì a? Vì sao lại bịt mắt người ta, người ta nhìn không thấy a!” Long Trác Việt đưa tay nắm lấy tay Noãn Noãn đang bịt mắt mình, bất mãn nói.
“Còn muốn nhìn?” đồng tử Nhan Noãn Noãn đột ngột co rút lại, trừng mắt nhìn Long Trác Việt, hạ giọng nói nhỏ: “Ngươi muốn nhìn cái gì? Không biết đây là cảnh thiếu nhi không nên xem sao?”
Trong phòng, một nam một nữ ngày càng kịch liệt, tiếng giường rung động càng lúc càng mạnh khiến Nhan Noãn Noãn bên ngoài không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Kịch liệt như vậy là muốn làm sập giường luôn sao?
“Noãn Noãn, cái gì gọi là thiếu nhi không nên xem?”
“Chính là ngươi không thể xem được!”
“Nhưng Noãn Noãn cũng xem mà!”
“Ta có thể xem!”
“Vì sao Noãn Noãn có thể mà người ta lại không thể a?”
“Không thể nhìn chính là không thể nhìn, ngươi ở đâu ra lắm vì sao vậy chứ?”
“Nhưng là…”
“Không có nhưng là…” Nhan Noãn Noãn đưa tay kéo đầu Long Trác Việt không cho hắn nhìn vào bên trong, hai má trắng nõn vì một màn kích tình bên trong mà cũng hồng lên, vẻ tuyệt sắc động lòng người, đôi môi anh đào hồng nhuận như dụ mời người tới hái.
Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn mình, giận mà không thể nói thật là nghẹn chết mà. Từ bên trong lại truyền tới một trận thanh âm kịch liệt khác, ánh mắt hắn không tự chủ nhìn vào, bộ dáng thập phần giống tiểu hài tử ham học hỏi.
Bọn họ đang làm cái gì a? Vì sao hắn nhìn mà tim càng lúc càng đập nhanh, mặt cũng muốn đỏ bừng rồi?
Chỉ là Long Trác Việt còn chưa kịp tìm ra đáp án thì từ bên trong đã truyền tới tiếng quát: “Kẻ nào ở bên ngoài?”
Một giọng nam khàn khàn, trầm đục sau khi được thỏa mãn cùng với chút khẩn trương lo sợ bị người khác nhìn thấy gian tình nhưng vẫn không giảm được khí phách cùng uy nghiêm trong đó.
Nhan Noãn Noãn trong lòng cả kinh, vội vàng kéo Long Trác Việt bỏ chạy. Thật xui xẻo mà, bị phát hiện rồi! Qủa nhiên không phải ai cũng có thiên phú rình coi mà! Nhất là mang theo tên Long Trác Việt, không phải gây rối thì chuyện xấu cũng tự nhiên kéo đến.
“Noãn Noãn, nàng chậm chút, a, khăn tay của người ta rớt rồi!” Long Trác Việt vừa chạy theo Nhan Noãn Noãn vừa kêu lên, vừa bước ra khỏi cửa lớn lãnh cung thì khăn tay của hắn đột ngột rớt xuống.
Nhan Noãn Noãn đứng lại, vừa định thay Long Trác Việt lượm khăn tay thì đã nghe thấy tiếng cửa lãnh cung đột ngột bị mở ra, trong lòng không khỏi cả kinh, bỏ qua cả chuyện khăn tay vội vàng lôi kéo Long Trác Việt quay đầu bỏ chạy.
Tính mạng quan trọng hơn! Nếu còn chần chừ thêm nữa thì bọn họ chết như thế nào cũng chưa biết được.
Một nam tử quần áo không chỉnh tề xuất hiện ở ngưỡng cửa lãnh cung, nhìn quanh một lượt mà không phát hiện kẻ khả nghi, vừa định đi vào thì thấy một chiếc khăn tay bằng lụa vân cẩm cao cấp thêu hình uyên ương hí thủy vô cùng sinh động rơi gần đó. Nam tử nhíu mày nhặt khăn tay lụa lên, tia hi vọng trong lòng vừa mới nhóm lên cũng bị dập tắt.
Liễu Bình Dịch hoảng sợ túm chặt khăn tay lụa rồi vội vàng trở lại lãnh cung.
Có người lạ xâm nhập khiến Thái hậu cũng mất đi hứng thú, sau khi Liễu Bình Dịch ra ngoài liền đứng dậy mặc quần áo, gương mặt xinh đẹp đầy cao quí nghiêm lại, chỉ là gương mặt ửng đỏ do trận kích tình mang tới không dễ gì đẩy lui được.
Vừa thấy Liễu Bình Dịch nghiêm mặt đi vào, Thái hậu liền hiểu được sự tình lần này khá nghiêm trọng, vừa mặc quần áo bà ta vừa lên tiếng hỏi: “Có phải có người xông vào không?”
“Ân!”
“Là ai?”
Tìm khắp hoàng cung nếu có nơi khiến người ta không muốn vào nhất thì chính là lãnh cung này. Chết tiệt! Bà ta luôn nghĩ lãnh cung là nơi an toàn nhất, mà từ trước tới nay chưa hề có người ngoài tiến vào lãnh cung cả, không hiểu vì sao hôm nay lại có người nữa. Cả người Thái hậu toát ra hàn khí lạnh lẽo, hận không thể đem kẻ vừa tới kia nghiền nát thành tro.
Liễu Bình Dịch đưa khăn tay lụa tới trước mặt bà ta nói: “Không biết là cung nữ nào không hiểu chuyện xông vào, ta đuổi theo tới cửa lớn cũng không nhìn thấy ai cả, chỉ bằng cái khăn tay này mà muốn tìm người trong cung thì không phải chuyện dễ.”
Thái hậu nhìn khăn tay lụa trên tay Liễu Bình Dịch, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, một lúc lâu sau, đáy mắt bà lóe ra một tia sáng khác thường, đưa tay đoạt lấy khăn tay lụa lật qua lật lại xem xét cẩn thận một lượt.
“Nàng nhận ra đây là khăn của ai sao?” Liễu Bình Dịch thấy phản ứng của Thái hậu, vội lên tiếng hỏi.
Thái hậu khẽ nhếch miệng thành một nụ cười nửa miệng độc ác nói: “Cũng không phải chỉ có cung nữ mới dùng khăn tay.”
Long Trác Việt! Cư nhiên lại là tên ngốc nhà ngươi!
Nếu chỉ là khăn tay bình thường thì bà ta cũng không thể tìm được người nhưng cái chính là kỹ thuật thêu của Long Trác Việt thật sự quá mức xuất thần nhập hóa, chỉ cần nhìn qua một lần liền không thể nào quên được, huống chi khăn tay này chính là cái hắn yêu thích nhất, mỗi lần hắn tới thỉnh an nàng đều mang theo cho nên bà ta đương nhiên phải nhận ra chứ.
Nhưng nếu chỉ bằng Long Trác Việt thì hắn không có khả năng chạy đến nơi không người này, chắc chắn hắn phải đi cùng người khác nữa. Đôi mắt phượng lạnh lẽo, hàn ý như những mũi tên nhọn bắn ra, Nhan Noãn Noãn, chắc chắn là nàng ta!
Nhan Noãn Noãn kia bà mới chỉ gặp qua một lần, tuy là người thông minh nhưng nhát gan, sợ phiền phúc, nhìn thế nào cũng không ra dáng đại tiểu thư Nhan gia cả. Nhưng ngoại trừ nàng ta ra thì bà ta thật sự không nghĩ ra kẻ thứ hai có thể đi cùng Long Trác Việt tới lãnh cung này.
“Ngươi về trước đi, chuyện này ta sẽ xử lý!” Thái hậu nhìn Liễu Bình Dịch nói, mắt phượng khẽ nheo lại, sát khí trong đáy mắt càng lúc càng dày đặc, hoàn toàn không còn chút dấu vết gì của trận kích tình khi nãy.
Liễu Bình Dịch nghiêm mặt, hắn nhìn thoáng qua thái hậu, khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.
Sa trướng mỏng khẽ lay động, bộ dáng Thái hậu dâm mị như ẩn như hiện, phóng đãng kêu rên, dù Nhan Noãn Noãn nàng có là người hiện đại đi nữa thì nhìn một màn này cũng không nhịn được đỏ mặt tía tai.
Nàng dời mắt nhìn sang Long Trác Việt thì thấy hắn mắt cũng không chớp, nhìn chằm chằm màn kích tình bên trong, liên tục nuốt nước miếng, không hề dời mắt đi. Đôi mắt trong sáng không vướng bụi trần một chút cũng không vì cảnh bên trong mà mất đi vẻ thuần khiết vốn có.
Nhan Noãn Noãn ngẩn người, vội đưa tay bịt đôi mắt đẹp hơn bất cứ thứ nước nào trên đời kia của Long Trác Việt lại.
“Noãn Noãn, nàng làm gì a? Vì sao lại bịt mắt người ta, người ta nhìn không thấy a!” Long Trác Việt đưa tay nắm lấy tay Noãn Noãn đang bịt mắt mình, bất mãn nói.
“Còn muốn nhìn?” đồng tử Nhan Noãn Noãn đột ngột co rút lại, trừng mắt nhìn Long Trác Việt, hạ giọng nói nhỏ: “Ngươi muốn nhìn cái gì? Không biết đây là cảnh thiếu nhi không nên xem sao?”
Trong phòng, một nam một nữ ngày càng kịch liệt, tiếng giường rung động càng lúc càng mạnh khiến Nhan Noãn Noãn bên ngoài không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Kịch liệt như vậy là muốn làm sập giường luôn sao?
“Noãn Noãn, cái gì gọi là thiếu nhi không nên xem?”
“Chính là ngươi không thể xem được!”
“Nhưng Noãn Noãn cũng xem mà!”
“Ta có thể xem!”
“Vì sao Noãn Noãn có thể mà người ta lại không thể a?”
“Không thể nhìn chính là không thể nhìn, ngươi ở đâu ra lắm vì sao vậy chứ?”
“Nhưng là…”
“Không có nhưng là…” Nhan Noãn Noãn đưa tay kéo đầu Long Trác Việt không cho hắn nhìn vào bên trong, hai má trắng nõn vì một màn kích tình bên trong mà cũng hồng lên, vẻ tuyệt sắc động lòng người, đôi môi anh đào hồng nhuận như dụ mời người tới hái.
Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn mình, giận mà không thể nói thật là nghẹn chết mà. Từ bên trong lại truyền tới một trận thanh âm kịch liệt khác, ánh mắt hắn không tự chủ nhìn vào, bộ dáng thập phần giống tiểu hài tử ham học hỏi.
Bọn họ đang làm cái gì a? Vì sao hắn nhìn mà tim càng lúc càng đập nhanh, mặt cũng muốn đỏ bừng rồi?
Chỉ là Long Trác Việt còn chưa kịp tìm ra đáp án thì từ bên trong đã truyền tới tiếng quát: “Kẻ nào ở bên ngoài?”
Một giọng nam khàn khàn, trầm đục sau khi được thỏa mãn cùng với chút khẩn trương lo sợ bị người khác nhìn thấy gian tình nhưng vẫn không giảm được khí phách cùng uy nghiêm trong đó.
Nhan Noãn Noãn trong lòng cả kinh, vội vàng kéo Long Trác Việt bỏ chạy. Thật xui xẻo mà, bị phát hiện rồi! Qủa nhiên không phải ai cũng có thiên phú rình coi mà! Nhất là mang theo tên Long Trác Việt, không phải gây rối thì chuyện xấu cũng tự nhiên kéo đến.
“Noãn Noãn, nàng chậm chút, a, khăn tay của người ta rớt rồi!” Long Trác Việt vừa chạy theo Nhan Noãn Noãn vừa kêu lên, vừa bước ra khỏi cửa lớn lãnh cung thì khăn tay của hắn đột ngột rớt xuống.
Nhan Noãn Noãn đứng lại, vừa định thay Long Trác Việt lượm khăn tay thì đã nghe thấy tiếng cửa lãnh cung đột ngột bị mở ra, trong lòng không khỏi cả kinh, bỏ qua cả chuyện khăn tay vội vàng lôi kéo Long Trác Việt quay đầu bỏ chạy.
Tính mạng quan trọng hơn! Nếu còn chần chừ thêm nữa thì bọn họ chết như thế nào cũng chưa biết được.
Một nam tử quần áo không chỉnh tề xuất hiện ở ngưỡng cửa lãnh cung, nhìn quanh một lượt mà không phát hiện kẻ khả nghi, vừa định đi vào thì thấy một chiếc khăn tay bằng lụa vân cẩm cao cấp thêu hình uyên ương hí thủy vô cùng sinh động rơi gần đó. Nam tử nhíu mày nhặt khăn tay lụa lên, tia hi vọng trong lòng vừa mới nhóm lên cũng bị dập tắt.
Liễu Bình Dịch hoảng sợ túm chặt khăn tay lụa rồi vội vàng trở lại lãnh cung.
Có người lạ xâm nhập khiến Thái hậu cũng mất đi hứng thú, sau khi Liễu Bình Dịch ra ngoài liền đứng dậy mặc quần áo, gương mặt xinh đẹp đầy cao quí nghiêm lại, chỉ là gương mặt ửng đỏ do trận kích tình mang tới không dễ gì đẩy lui được.
Vừa thấy Liễu Bình Dịch nghiêm mặt đi vào, Thái hậu liền hiểu được sự tình lần này khá nghiêm trọng, vừa mặc quần áo bà ta vừa lên tiếng hỏi: “Có phải có người xông vào không?”
“Ân!”
“Là ai?”
Tìm khắp hoàng cung nếu có nơi khiến người ta không muốn vào nhất thì chính là lãnh cung này. Chết tiệt! Bà ta luôn nghĩ lãnh cung là nơi an toàn nhất, mà từ trước tới nay chưa hề có người ngoài tiến vào lãnh cung cả, không hiểu vì sao hôm nay lại có người nữa. Cả người Thái hậu toát ra hàn khí lạnh lẽo, hận không thể đem kẻ vừa tới kia nghiền nát thành tro.
Liễu Bình Dịch đưa khăn tay lụa tới trước mặt bà ta nói: “Không biết là cung nữ nào không hiểu chuyện xông vào, ta đuổi theo tới cửa lớn cũng không nhìn thấy ai cả, chỉ bằng cái khăn tay này mà muốn tìm người trong cung thì không phải chuyện dễ.”
Thái hậu nhìn khăn tay lụa trên tay Liễu Bình Dịch, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, một lúc lâu sau, đáy mắt bà lóe ra một tia sáng khác thường, đưa tay đoạt lấy khăn tay lụa lật qua lật lại xem xét cẩn thận một lượt.
“Nàng nhận ra đây là khăn của ai sao?” Liễu Bình Dịch thấy phản ứng của Thái hậu, vội lên tiếng hỏi.
Thái hậu khẽ nhếch miệng thành một nụ cười nửa miệng độc ác nói: “Cũng không phải chỉ có cung nữ mới dùng khăn tay.”
Long Trác Việt! Cư nhiên lại là tên ngốc nhà ngươi!
Nếu chỉ là khăn tay bình thường thì bà ta cũng không thể tìm được người nhưng cái chính là kỹ thuật thêu của Long Trác Việt thật sự quá mức xuất thần nhập hóa, chỉ cần nhìn qua một lần liền không thể nào quên được, huống chi khăn tay này chính là cái hắn yêu thích nhất, mỗi lần hắn tới thỉnh an nàng đều mang theo cho nên bà ta đương nhiên phải nhận ra chứ.
Nhưng nếu chỉ bằng Long Trác Việt thì hắn không có khả năng chạy đến nơi không người này, chắc chắn hắn phải đi cùng người khác nữa. Đôi mắt phượng lạnh lẽo, hàn ý như những mũi tên nhọn bắn ra, Nhan Noãn Noãn, chắc chắn là nàng ta!
Nhan Noãn Noãn kia bà mới chỉ gặp qua một lần, tuy là người thông minh nhưng nhát gan, sợ phiền phúc, nhìn thế nào cũng không ra dáng đại tiểu thư Nhan gia cả. Nhưng ngoại trừ nàng ta ra thì bà ta thật sự không nghĩ ra kẻ thứ hai có thể đi cùng Long Trác Việt tới lãnh cung này.
“Ngươi về trước đi, chuyện này ta sẽ xử lý!” Thái hậu nhìn Liễu Bình Dịch nói, mắt phượng khẽ nheo lại, sát khí trong đáy mắt càng lúc càng dày đặc, hoàn toàn không còn chút dấu vết gì của trận kích tình khi nãy.
Liễu Bình Dịch nghiêm mặt, hắn nhìn thoáng qua thái hậu, khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook