Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần
-
Chương 14: Gặp Lại Tà Linh
Nói làm là làm!
Tần Phong bước đến trước mặt Tần An, giơ tay trái ra, đặt trước bụng của đối phương.
Không thể không nói, sờ vào cơ bụng tám múi, cảm giác trên tay thật tốt a….
Tần An tò mò hỏi: “Đại ca, huynh đang là gì vậy?”
Tần Phong giải thích nói: “Nhị đệ, đợi chút nữa ta sẽ truyền văn khí vào người đệ sau đó tiến hành dẫn dắt, đệ tĩnh tâm cẩn thận cảm nhận.”
“Không vấn đề gì, ta chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm.” Tần Phong hít sau một hơi, bắt đầu dẫn động văn khí trong thác nước, qua không lâu sau, văn khí cuồn cuộn hóa thành dòng nước hướng về tay phải hội tụ lại, sau đó tiến vào trong bụng của Tần An.
Đáng chết, văn khí dẫn ra ngoài còn tốn sức hơn so với tưởng tượng ban đầu
Tần Phong nhíu mày, cắn răng khống chế văn khí trong người Tần An, sau đó dựa vào “Thiên Cương Nguyên Trảm” tiến hành chỉ dẫn hướng lưu chuyển của kính khí.
“Nhị đệ, có cảm nhận được không?”
Tần An cảm nhận một cách tỉ mỉ, vốn nét mặt khổ sở, sau vài lần hít thở, đột nhiên cảm thấy phấn chấn hẳn lên, hắn cuối cùng cũng biết được cách thức lưu chuyển kính khí một cách chính xác.
“Đại ca, đệ cảm nhận được rồi!”
Tần An tay phải giơ đao, vận động kính khí, sau đó hướng cục đá cách đó ba trượng chém tới.
Lần này, mặc dù hắn vẫn không thể chém đứt cục đá, nhưng trên bề mặt cục đá xuất hiện một vết nứt to bằng khoảng một ngón tay rõ ràng dễ thấy!
“Không tồi.” Tần Phong thấy vậy hài lòng, lúc này, trong đầu hắn, tầng văn khí thứ nhất trong thác nước lớn mạnh điên cuồng, sau khi nó ngừng lại, lớn hơn gấp mười lần so với lúc trước!
Đây…
Tần Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó phấn khích không thôi, trong chớp mắt hắn liền hiểu, không chỉ dựa vào y thư trị bệnh cứu người mới có thể thu được văn khí, mà thông qua nội dung trong sách chỉ dẫn cho người khác, cũng được tính là học đi đôi với hành, cũng có thể lấy được càng nhiều văn khí!
Có được phương pháp này rồi, tốc độ hấp thu văn khí của hắn sẽ càng nhanh.
Vào lúc hắn đang hưng phấn, đột nhiên cảm thấy giống như cái gì đó chiếu sau lưng, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy nhị nương cùng Thương Phi Lan đang đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn về hướng này.
Nhị nương ngập ngừng: “Phong Nhi, Thương cô nương tìm con có việc.”
Tìm ta thì tìm ta thôi, biểu cảm này của hai người là sao….. “Thật ngại quá, vừa nãy không chú ý đến, hai người đến lúc nào vậy?”
Thương Phi Lan nhàn nhạt nói: “Từ lúc cậu hỏi “nhị đệ, có cảm nhận được không?”’
Lời này vừa nói ra, khiến Tần Phong trong phút chốc sững người lại, hắn đánh giá lại câu nói này, lại nhìn tình cảnh lúc đó giữa hắn và nhị đệ, một người cánh tay để trần, một người vừa nãy còn xoa bụng đối phương.
Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng khiến người khác tưởng tượng xa xôi….
“Ớ, hai người nghe ta giải thích!”
Mạnh Tuyết nhớ lại cảnh trước đây Phong Nhi chạm vào Thanh Nhi, lại liên tưởng đến cảnh tượng lúc nãy, trong lòng có nhiều suy đoán, bà không dám nán lại lâu, sắc mặt cứng đơ nói: “Nhị nương còn có việc, không quấy rầy các con nữa.”
Nhìn bộ dạng nhị nương một đường bước nhanh như chạy rời khỏi, Tần Phong há miệng, luôn cảm thấy đối phương hiểu lầm cái gì đó.
….
Nhị nương chạy về đại sảnh Tần phủ, trong lòng lo lắng nói: “Lão gia, chúng ta tìm một mối hôn sự cho Phong Nhi đi?”
Tần Kiến An hớp một ngụm trà: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?”
“Ta cảm thấy Phong Nhi cũng đến tuổi này rồi, nên tìm rồi.”
“Tuy nói vậy nhưng như vậy cũng đột ngột quá rồi.”
“Đột ngột gì chứ, tôi thấy vừa đúng lúc.”
“Phu nhân, bà rốt cuộc bị làm sao vậy?” Tần Kiến An buông cốc trà xuống, mặt nghi ngờ.
“Không…không có gì, tôi chỉ có chút lo lắng mà thôi, đúng rồi, ông thấy Thương cô nương thế nào?”
….
“Hắt xì.” Ra khỏi phủ đệ, Tần Phong xoa xoa mũi, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Thương Phi Lan ở một bên liếc mắt nhìn qua, trong đôi mắt màu xanh nhạt chứa đựng ý tứ đặc biệt, bộ dạng đó dường như đang nói—— không ngờ cậu lại có loại sở thích này.
“Ta không phải, ta không có, cô đừng nghĩ linh tinh!” Tần Phong vội vàng xua tay.
“Ta cũng không có nói gì cả.” Thương Phi Lan thu lại ánh mắt, tiếp tục bước lên trước.
Không thể không nói, đôi mắt đó của Thương cô nương bất luận nhìn bao nhiêu lần cũng đều mê hoặc như vậy. Chỉ lộ ra một đôi mắt đã mê người như vậy, nếu như xé bỏ khăn vuông màu đen kia đi, thì sẽ có dung nhan khuynh quốc như thế nào?
Không được, không được, nếu như ta dám giơ tay, nhất định sẽ bị cô ấy đánh chết...
Tần Phong vì muốn dập tắt suy nghĩ to gan này, vội vàng nhìn hoàn cảnh xung quanh, dời đi sự chú ý.
Ý? Cổ đại cũng bán kẹo hồ lô sao? Kẹo hồ lô đó thật dài.
Ồ? Mới sáng sớm đã có người bán mỳ Dương Xuân bên đường, cái nồi sắt to để luộc mỳ kia thật trắng.
Còn có bánh kẹp nhân hành kia nữa, sao có thể méo như vậy?
Bốp!
“Lại có muỗi?” Thương Phi Lan quay đầu lại.
“Phải a, trời lạnh như thế này vậy mà vẫn có muỗi.”
“Con muỗi này chỉ đốt cậu, thật kỳ lạ.”
“Ai nói không phải chứ.” Tần Phong sờ sờ má, hậm hực nói.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.... “Phải rồi, Thương cô nương, có thể tìm thấy tung tích của tà linh kia không?”
Thương Phi Lan lắc đầu: “Tà linh kia vô cùng giảo hoạt, người Bách Quỷ Đạo của Trảm Yêu Ty dốc toàn bộ sức lực cũng không tìm ra tung tích của nó.
Tư Chính đại nhân vì ngăn nó tiếp tục hại người đã mấy ngày không chợp mắt rồi.”
“Vậy có khi nào... tà linh kia đã rời khỏi Tấn Dương Thành?”
“Lúc trước cũng có người đặt ra nghi vấn này, nhưng Tư Chính đại nhân lại nói, tà linh kia thích ăn hồn phách con người, không thể dễ dàng rời đi, dẫu sao trong bán kính mấy chục dặm, chỉ có Tấn Dương Thành nhân khẩu là nhiều nhất.”
“Thì ra là vậy.”
Tần Phong trầm tư một hồi, đột nhiên như phát giác ra cái gì đó không đúng, quầy hàng bánh kẹp nhân hành kia hắn rất có ấn tượng. Theo lý mà nói, đi qua quầy hàng đó lại đi một đoạn nữa, hẳn là có thể nghe thấy giọng nói lảnh lót của các tỷ tỷ xinh đẹp mới đúng. Nhưng đã đi qua lâu như vậy rồi mà chưa nhìn thấy các lâu phong nhã kia.
Hơn nữa, xung quanh đây, quầy bán mỳ dương xuân, quầy bán kẹo hồ lô rõ ràng mới nhìn thấy trước đó không lâu, bây giờ vậy mà lại xuất hiện rồi, đây rốt cuộc là có chuyện gì?!
“Thương cô nương!” Tần Phong lên tiếng nhắc nhở.
“Ta biết.” Thương Phi Lan đáp lại, sau đó lạnh giọng nói: “Ban ngày ban mặt cũng dám đến hại người, thật không coi Trảm Yêu Ty chúng ta ra gì?”
“Trảm Yêu Ty?” kèm theo đó là tiếng cười vang lên, cảnh tượng xung quanh giống như dòng nước tua lại nhanh chóng, trong chớp mắt Tần Phong liền phát hiện bọn họ đã ở một mảnh thiên địa lạ lẫm.
Trong mảnh thiên địa này, bốn phương tám hướng đều ảm đạm không có ánh sáng, mặt đất hắn đang đứng giống như một tấm gương phản chiếu bóng của bọn họ.
Chỉ có điều, trong bóng của bọn họ, khuôn mặt đen mờ, nhìn vào khiến người ta sởn tóc gáy.
“Một Tấn Dương Thành nho nhỏ, cho dù là Tư Chính, cùng lắm chẳng qua trong tay có Thanh Ngọc Lệnh mà thôi, còn có thể làm gì được ta?”
Lời vừa dứt, một bóng đen từ trong hư không xuất hiện ở trước mặt hai người.
Tần Phong cảm thấy một trận đau đầu kịch liệt, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác hoảng sợ mãnh liệt, đó là ký ức của nguyên chủ, tà linh hại chết nguyên chủ lúc đó, chính là bóng đen trước mặt!
Tần Phong bước đến trước mặt Tần An, giơ tay trái ra, đặt trước bụng của đối phương.
Không thể không nói, sờ vào cơ bụng tám múi, cảm giác trên tay thật tốt a….
Tần An tò mò hỏi: “Đại ca, huynh đang là gì vậy?”
Tần Phong giải thích nói: “Nhị đệ, đợi chút nữa ta sẽ truyền văn khí vào người đệ sau đó tiến hành dẫn dắt, đệ tĩnh tâm cẩn thận cảm nhận.”
“Không vấn đề gì, ta chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm.” Tần Phong hít sau một hơi, bắt đầu dẫn động văn khí trong thác nước, qua không lâu sau, văn khí cuồn cuộn hóa thành dòng nước hướng về tay phải hội tụ lại, sau đó tiến vào trong bụng của Tần An.
Đáng chết, văn khí dẫn ra ngoài còn tốn sức hơn so với tưởng tượng ban đầu
Tần Phong nhíu mày, cắn răng khống chế văn khí trong người Tần An, sau đó dựa vào “Thiên Cương Nguyên Trảm” tiến hành chỉ dẫn hướng lưu chuyển của kính khí.
“Nhị đệ, có cảm nhận được không?”
Tần An cảm nhận một cách tỉ mỉ, vốn nét mặt khổ sở, sau vài lần hít thở, đột nhiên cảm thấy phấn chấn hẳn lên, hắn cuối cùng cũng biết được cách thức lưu chuyển kính khí một cách chính xác.
“Đại ca, đệ cảm nhận được rồi!”
Tần An tay phải giơ đao, vận động kính khí, sau đó hướng cục đá cách đó ba trượng chém tới.
Lần này, mặc dù hắn vẫn không thể chém đứt cục đá, nhưng trên bề mặt cục đá xuất hiện một vết nứt to bằng khoảng một ngón tay rõ ràng dễ thấy!
“Không tồi.” Tần Phong thấy vậy hài lòng, lúc này, trong đầu hắn, tầng văn khí thứ nhất trong thác nước lớn mạnh điên cuồng, sau khi nó ngừng lại, lớn hơn gấp mười lần so với lúc trước!
Đây…
Tần Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó phấn khích không thôi, trong chớp mắt hắn liền hiểu, không chỉ dựa vào y thư trị bệnh cứu người mới có thể thu được văn khí, mà thông qua nội dung trong sách chỉ dẫn cho người khác, cũng được tính là học đi đôi với hành, cũng có thể lấy được càng nhiều văn khí!
Có được phương pháp này rồi, tốc độ hấp thu văn khí của hắn sẽ càng nhanh.
Vào lúc hắn đang hưng phấn, đột nhiên cảm thấy giống như cái gì đó chiếu sau lưng, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy nhị nương cùng Thương Phi Lan đang đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn về hướng này.
Nhị nương ngập ngừng: “Phong Nhi, Thương cô nương tìm con có việc.”
Tìm ta thì tìm ta thôi, biểu cảm này của hai người là sao….. “Thật ngại quá, vừa nãy không chú ý đến, hai người đến lúc nào vậy?”
Thương Phi Lan nhàn nhạt nói: “Từ lúc cậu hỏi “nhị đệ, có cảm nhận được không?”’
Lời này vừa nói ra, khiến Tần Phong trong phút chốc sững người lại, hắn đánh giá lại câu nói này, lại nhìn tình cảnh lúc đó giữa hắn và nhị đệ, một người cánh tay để trần, một người vừa nãy còn xoa bụng đối phương.
Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng khiến người khác tưởng tượng xa xôi….
“Ớ, hai người nghe ta giải thích!”
Mạnh Tuyết nhớ lại cảnh trước đây Phong Nhi chạm vào Thanh Nhi, lại liên tưởng đến cảnh tượng lúc nãy, trong lòng có nhiều suy đoán, bà không dám nán lại lâu, sắc mặt cứng đơ nói: “Nhị nương còn có việc, không quấy rầy các con nữa.”
Nhìn bộ dạng nhị nương một đường bước nhanh như chạy rời khỏi, Tần Phong há miệng, luôn cảm thấy đối phương hiểu lầm cái gì đó.
….
Nhị nương chạy về đại sảnh Tần phủ, trong lòng lo lắng nói: “Lão gia, chúng ta tìm một mối hôn sự cho Phong Nhi đi?”
Tần Kiến An hớp một ngụm trà: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?”
“Ta cảm thấy Phong Nhi cũng đến tuổi này rồi, nên tìm rồi.”
“Tuy nói vậy nhưng như vậy cũng đột ngột quá rồi.”
“Đột ngột gì chứ, tôi thấy vừa đúng lúc.”
“Phu nhân, bà rốt cuộc bị làm sao vậy?” Tần Kiến An buông cốc trà xuống, mặt nghi ngờ.
“Không…không có gì, tôi chỉ có chút lo lắng mà thôi, đúng rồi, ông thấy Thương cô nương thế nào?”
….
“Hắt xì.” Ra khỏi phủ đệ, Tần Phong xoa xoa mũi, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Thương Phi Lan ở một bên liếc mắt nhìn qua, trong đôi mắt màu xanh nhạt chứa đựng ý tứ đặc biệt, bộ dạng đó dường như đang nói—— không ngờ cậu lại có loại sở thích này.
“Ta không phải, ta không có, cô đừng nghĩ linh tinh!” Tần Phong vội vàng xua tay.
“Ta cũng không có nói gì cả.” Thương Phi Lan thu lại ánh mắt, tiếp tục bước lên trước.
Không thể không nói, đôi mắt đó của Thương cô nương bất luận nhìn bao nhiêu lần cũng đều mê hoặc như vậy. Chỉ lộ ra một đôi mắt đã mê người như vậy, nếu như xé bỏ khăn vuông màu đen kia đi, thì sẽ có dung nhan khuynh quốc như thế nào?
Không được, không được, nếu như ta dám giơ tay, nhất định sẽ bị cô ấy đánh chết...
Tần Phong vì muốn dập tắt suy nghĩ to gan này, vội vàng nhìn hoàn cảnh xung quanh, dời đi sự chú ý.
Ý? Cổ đại cũng bán kẹo hồ lô sao? Kẹo hồ lô đó thật dài.
Ồ? Mới sáng sớm đã có người bán mỳ Dương Xuân bên đường, cái nồi sắt to để luộc mỳ kia thật trắng.
Còn có bánh kẹp nhân hành kia nữa, sao có thể méo như vậy?
Bốp!
“Lại có muỗi?” Thương Phi Lan quay đầu lại.
“Phải a, trời lạnh như thế này vậy mà vẫn có muỗi.”
“Con muỗi này chỉ đốt cậu, thật kỳ lạ.”
“Ai nói không phải chứ.” Tần Phong sờ sờ má, hậm hực nói.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.... “Phải rồi, Thương cô nương, có thể tìm thấy tung tích của tà linh kia không?”
Thương Phi Lan lắc đầu: “Tà linh kia vô cùng giảo hoạt, người Bách Quỷ Đạo của Trảm Yêu Ty dốc toàn bộ sức lực cũng không tìm ra tung tích của nó.
Tư Chính đại nhân vì ngăn nó tiếp tục hại người đã mấy ngày không chợp mắt rồi.”
“Vậy có khi nào... tà linh kia đã rời khỏi Tấn Dương Thành?”
“Lúc trước cũng có người đặt ra nghi vấn này, nhưng Tư Chính đại nhân lại nói, tà linh kia thích ăn hồn phách con người, không thể dễ dàng rời đi, dẫu sao trong bán kính mấy chục dặm, chỉ có Tấn Dương Thành nhân khẩu là nhiều nhất.”
“Thì ra là vậy.”
Tần Phong trầm tư một hồi, đột nhiên như phát giác ra cái gì đó không đúng, quầy hàng bánh kẹp nhân hành kia hắn rất có ấn tượng. Theo lý mà nói, đi qua quầy hàng đó lại đi một đoạn nữa, hẳn là có thể nghe thấy giọng nói lảnh lót của các tỷ tỷ xinh đẹp mới đúng. Nhưng đã đi qua lâu như vậy rồi mà chưa nhìn thấy các lâu phong nhã kia.
Hơn nữa, xung quanh đây, quầy bán mỳ dương xuân, quầy bán kẹo hồ lô rõ ràng mới nhìn thấy trước đó không lâu, bây giờ vậy mà lại xuất hiện rồi, đây rốt cuộc là có chuyện gì?!
“Thương cô nương!” Tần Phong lên tiếng nhắc nhở.
“Ta biết.” Thương Phi Lan đáp lại, sau đó lạnh giọng nói: “Ban ngày ban mặt cũng dám đến hại người, thật không coi Trảm Yêu Ty chúng ta ra gì?”
“Trảm Yêu Ty?” kèm theo đó là tiếng cười vang lên, cảnh tượng xung quanh giống như dòng nước tua lại nhanh chóng, trong chớp mắt Tần Phong liền phát hiện bọn họ đã ở một mảnh thiên địa lạ lẫm.
Trong mảnh thiên địa này, bốn phương tám hướng đều ảm đạm không có ánh sáng, mặt đất hắn đang đứng giống như một tấm gương phản chiếu bóng của bọn họ.
Chỉ có điều, trong bóng của bọn họ, khuôn mặt đen mờ, nhìn vào khiến người ta sởn tóc gáy.
“Một Tấn Dương Thành nho nhỏ, cho dù là Tư Chính, cùng lắm chẳng qua trong tay có Thanh Ngọc Lệnh mà thôi, còn có thể làm gì được ta?”
Lời vừa dứt, một bóng đen từ trong hư không xuất hiện ở trước mặt hai người.
Tần Phong cảm thấy một trận đau đầu kịch liệt, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác hoảng sợ mãnh liệt, đó là ký ức của nguyên chủ, tà linh hại chết nguyên chủ lúc đó, chính là bóng đen trước mặt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook