Nương Tử Hộ Giá
-
30: Tống Mộ Nhi
Xe ngựa dọc theo một đầu phố rộng rãi, đi khoảng hai phút thì dừng lại trước một trạch viện.
Chắc bữa tiệc phải kết thúc rất muộn, vì lý do an toàn nên Lý Nặc sẽ ở lại Tống phủ một đêm, Ngô quản gia đưa họ đến Tống phủ xong liền trở về, sáng mai lại đến đón hắn.
Đại thọ 60 là một sinh nhật quan trọng nhất của người cổ đại, cho dù là người nhà bình thường thì cũng tổ chức rất lớn, huống chi là nhà quyền quý.
Đây không phải lần đầu Lý Nặc đến Tống gia, Ngô quản gia nói, trước khi hai người thành hôn, phụ thân đã từng dẫn hắn đến đây, nhưng đó là trải nghiệm của một Lý Nặc khác.
Toàn bộ các tòa nhà chung quanh Tống phủ đều treo đèn lồng và dán giấy đỏ, hai bên đường phố toàn là xe ngựa và kiệu lớn, trước cổng là một ít khách khứa ăn mặc lộng lẫy, đang xếp hàng lần lượt vào phủ.
Trước cửa, một ông lão cười nói với Tống Giai Nhân: “Ngài đã về rồi, đại tiểu thư cũng vừa đến, đang đi tìm ngài, ngài mau vào đi thôi.
.
.”
Trên đường đến, Lý Nặc cũng hiểu một ít về tình hình của Tống gia, vị ‘đại tiểu thư’ trong miệng ông lão này là cô cô của Tống Giai Nhân, cũng là trưởng nữ của Tống gia, đã lấy chồng nhiều năm, lão phu nhân Tống gia có năm người con, nương tử nhà mình là con của người con thứ ba.
Khác với một dòng độc đinh như Lý gia, Tống gia có thể nói là nhà lớn nghiệp lớn, con cháu đầy đàn.
Hai người đi vào Tống phủ, đám khách khứa đang xếp hàng lập tức bàn tán xôn xao.
“Vị kia chính là thiên kim của Tống Triết Tống đại nhân, thật sự là quốc sắc thiên hương, đúng với cái tên Giai Nhân.”
“Người ta không chỉ xinh đẹp, tuổi còn nhỏ đã có tu vi tứ cảnh rồi!”
“Đáng tiếc, một người ưu tú như vậy lại phải gả cho một kẻ ngốc.
.
.”
“Xuỵt, nói năng cẩn thận, cẩn thận.
.
.”
“Sợ cái gì, bản quan là quan võ, không sợ Lý Huyền Tĩnh.
.
.”
.
.
Trong Tống phủ, nơi này còn náo nhiệt hơn cả bên ngoài.
Vừa tiến vào cổng, đã thấy rất nhiều các loại bình phong chúc thọ.
Trên đó viết các lời chúc như ‘Phúc như Đông Hải’, ‘Thọ sánh Nam Sơn’, Tùng Hạc trường xuân’.
.
.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, khách khứa đang phân tán ở các nơi, tốp năm tốp ba, cười cười nói nói, Lý Nặc không quen ai cả, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi Tống Giai Nhân.
Tống Giai Nhân đưa Lý Nặc đến trước một chiếc bàn trong sân, nói: “Ta đi gặp cô cô, huynh chờ ở đây, đừng chạy lung tung, lát nữa chúng ta đi bái kiến tổ mẫu.”
Lý Nặc khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn nàng rời đi, tiện tay cầm miếng bánh ngọt lên ăn.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Tống gia có bày hoa quả bánh ngọt để khách khứa nhấm nháp.
Lý Nặc nhàm chán tựa vào bàn, thật ra hắn cũng không thích những nơi đông người, đêm hôm khuya khoắt, hắn thích ở nhà đọc sách hơn, nhưng thọ thọ 60 của tổ mẫu nhà nương tử, làm vãn bối mà không đến thì sẽ vô lễ.
Hắn vừa cầm miếng bánh ngọt thứ hai lên, một âm thanh giòn tan chợt vang lên bên tai.
“Ai nha, muội tìm huynh lâu lắm rồi, hóa ra huynh ở đây!”
Lý Nặc nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy một tiểu nha đầu xinh đẹp đang kinh ngạc nhìn mình.
Tiểu nha đầu này khoảng 6 7 tuổi, duyên dáng đáng yêu, lúc cười còn lộ ra hai cái răng mèo.
Nhưng Lý Nặc lại mờ mịt, hắn còn có người quen ở Tống gia?
Nhìn thấy biểu cảm của Lý Nặc, tiểu nha đầu liền biết hắn không nhờ mình, liền thất vọng thở dài, nói: “Huynh không nhớ muội sao, huynh quên rồi sao, lần trước huynh đến nhà muội, muội còn cho huynh nếm bánh quy nha!”
Tiểu nha đầu này nói ‘nhà muội’, chứng tỏ nàng là người Tống gia, mà hẳn là chủ nhân, có thể là con gái nhà thúc bá nào đó của nương tử.
Tiểu nha đầu lại thở dài, nói: “Quên thì quên đi, muội nói lại một lần, muội là Tống Mộ Nhi, lần này huynh phải nhớ kỹ nha, bằng không sau này muội không chơi với huynh nữa!”
Xem ra Lý Nặc trước kia không chỉ quen biết tiểu nha đầu này, mà hai người còn rất thân, chỉ là hắn không nhớ nổi chuyện trước kia.
Tiểu nha đầu tên Tống Mộ Nhi chủ động dắt tay Lý Nặc, nói: “Chúng ta đi đá cầu đi.
.
.”
Tống Mộ Nhi rất thích vị ca ca mới gặp một lần này, không chỉ vì ca ca này rất đẹp, mà còn là vì hắn là người duy nhất sẽ chơi nhà chòi với nàng, đá cầu với nàng, lại làm bài tập cho nàng.
Các ca ca trong nhà đều không chịu chơi nhà chòi với nàng.
Mặc dù vị ca ca này làm bài tập toàn sai, làm hại nàng bị tiên sính đánh tay, nhưng nể tình hắn chịu chơi với nàng, nàng sẽ tha thứ cho hắn.
Tiểu nha đầu mặc dù kém Lý Nặc hơn 10 tuổi, nhưng ở chung rất tự nhiên.
Lý Nặc nghĩ lại cũng không thấy lạ, Lý Nặc trước kia mặc dù đã 18, nhưng trí thông minh còn không bằng đứa trẻ 8 tuổi, chơi với một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi là rất bình thường.
Lý Nặc không đi theo tiểu nha đầu, có chút áy náy nói: “Hôm nay không được, lát nữa còn phải đi bái kiến tổ mẫu.”
Tiểu nha đầu ôm cánh tay hắn, lắc nhẹ nói: “Chỉ chơi một lát thôi, một lát thôi mà.
.
.”
Một tiểu nha đầu dễ thương ôm tay mình làm lũng, Lý Nặc không đành lòng từ chối, nhưng hắn cũng lo lát nữa nương tử về lại không tìm thấy mình, liền nói: “Chơi cũng được, nhưng không thể đi quá xa.
.
.”
Tiểu nha đầu chỉ chỉ một chỗ đất trống cách đó không xa, nói: “Chúng ta qua đó đi!”
Lý Nặc nhìn thoáng qua, chỗ đất trống kia chỉ cách đây mười mấy mét, hắn chú ý một chút thì chắc là sẽ không sao.
Tiểu nha đầu nắm tay Lý Nặc, nhảy nhảy nhót nhót đi qua chỗ đất trống, sau đó lấy ra một quả cầu rất đẹp trừ trong cái bao nhỏ mang theo người, nói với Lý Nặc: “Vẫn như lần trước, muội đá cầu cho huynh, huynh đá về cho muội, muội lại đá cho huynh.
.
.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook