Nương Tử Hộ Giá
-
26: Người Làm Công
Thì ra trên thế giới này, tu Nho gia hay tu Pháp gia, đều sẽ có một loại xiềng xích gông cùm vô hình nào đó.
Pháp gia không thể tu là do khách quan , tu Pháp gia sẽ đắc tội với rất nhiều quyền quý, sẽ bị cản trở từ bên ngoài.
Nho gia là do chủ quan, giữ vững lý tưởng trong một thời gian ngắn thì dễ, nhưng giữ cả đời thì rất khó, nhất là sau khi tiến vào quan trường, đối mặt với muôn vàn cám dỗ muôn hình muôn vẻ, có mấy người có thể giữ vững lý tưởng như ban đầu?
Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ là lý tưởng cao quý nhất của Nho gia, lý tưởng rất đẹp, hiện thực lại rất cám dỗ, một khi tiến vào quan trường, trở thành người được lợi ích, sẽ rất khó trở lại như trước.
Tu vi trì trệ không tiến, thậm chí còn thụt lùi.
Nhà khác càng tu càng mạnh, Nho gia càng tu càng yếu.
Tuy nhiên, vì tiến vào quan trường, cho dù Nho gia càng tu càng yếu thì vẫn có vô số người theo đuổi nó.
Ngô quản gia cảm thán: “Võ đạo ngũ cảnh thì không hiếm, nhưng tu Hạo Nhiên Chân Khí đến ngũ cảnh thì lại có thể trở thành đại nho, được vạn người kính ngưỡng, đáng tiếc, toàn bộ Đại Hạ cũng không có bao nhiêu người như vậy, ngay cả tứ cảnh cũng ít lại càng ít.
.
.”
Lý Nặc nghĩ thầm, Nho gia và Pháp gia, mặc dù đều xem như lợi hại trong các nhà, nhưng điều kiện tu hành lại hà khắc, so sánh ra thì không có bao nhiêu sức cạnh tranh với Võ đạo, bảo sao có thể không xuống dốc?
Thảo nào huyện lệnh lại không trả lời vấn đề của hắn, đồng thời tâm trạng có vẻ phiền muộn.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên hỏi: “Cha ta cũng tu hành Nho gia, ông ấy đã đến cảnh giới nào rồi?”
Ngô quản gia cười cười, cũng không trả lời chính diện, chỉ nói: “Vấn đề này, lão nô cũng không biết, sau này thiếu gia tự hỏi lão gia đi.
.
.”
Lý Nặc lắc đầu, nói thật, hắn và vị phụ nhân đại nhân kia còn chưa quá quen, coi như gặp mặt thì cũng sẽ không hỏi như vậy.
Khi xe ngựa của Lý Nặc đang tiến về Lý phủ.
Huyện nha Trường An.
Bùi Triết vừa đưa tiễn Lý Nặc, còn chưa kịp thở phào thì một ngục tốt đã vội vàng chạy đến, hốt hoảng ghé vào tai ông, nói nhỏ: “Đại nhân, không xong, Trương Tiểu Vân đã tự vẫn trong đại lao!”
Nghe nói phạm nhân tự vẫn, Bùi Triết vội vàng đi vào đại lao, hai tên ngục tốt đang quan sát một bộ thi thể nằm trên chiếu rơm, vẻ mặt cầu xin nói: “Có lỗi với đại nhân, là thuộc hạ thất trách, vừa không cẩn thận đã để ả ta tự vẫn.”
Bùi Triết kiểm tra thi thể, hỏi qua vài tên ngục tốt và phạm nhân bên cạnh xong, xác nhận Trương Tiểu Vân đúng là đã tự vẫn, liền khoát tay nói: “Xem ra ả ta cũng hiểu, so với chém đầu thì tự vẫn còn có thể giữ toàn thây, đây không phải lỗi của các ngươi, tạm thời đưa thi thể vào phòng chứa đi, bản quan sẽ báo cáo lên.
.
.”
“Biết vậy thì sao trước còn làm.
.
.”
Bùi Triết thở dài với thi thể trên đất, sau đó chắp tay rời đi, khi ông sắp đi ra khỏi đại lão, một giọng nói chợt vang lên: “Đây không phải tự vẫn, ban đầu nàng ta rất bình tĩnh, nhưng sau khi tiếng nhạc Vân Môn xuất hiện, nàng ta bỗng nhiên nóng nảy, tiếng nhạc vừa dứt, nàng liền tự vẫn, tiếng nhạc kia là một loại truyền tin, vụ án này nhất định còn có người khác đứng sau.
.
.”
Bùi Triết dừng bước, nhìn thi thể đang bị khiêng đi kia, lại quay đầu nhìn thiếu nữ trong phòng giam, mở miệng nói: “Bản quan là tiến sĩ năm Chí Thánh thứ 14, lần đó có tổng cộng 50 người đỗ tiến sĩ với bản quan, bây giờ chỉ chưa đến 20 người còn sống, bản quan lại có thể yên ổn nhiều năm như vậy, ba năm thăng một bậc, cô biết vì sao không?”
Thiếu nữ nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Bùi Triết nói: “Bởi vì bản quan xưa nay đều không hỏi vì sao.”
“.
.
.”
Khi thiếu nữ đang mờ mịt, Bùi Triết chậm rãi nói: “Cô phải nhớ kỹ, đây là Trường An, thứ gì cũng có thể có, chỉ không thể có tò mò, bởi vì cô vĩnh viễn không biết, sau cánh cửa tò mò đó là một vòng xoáy thế nào… những chuyện cô vừa nhìn thấy, đừng bao giờ nói cho người khác, hiểu chưa, bằng không bản quan cũng không cứu được cô.”
Cố Yên Nhiên nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Bùi Triết, hỏi: “Đại nhân đã cẩn thận như vậy, vì sao còn mạo hiểm cứu tiểu nữ?”
Bùi Triết không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào lồng ngực của mình.
Cố Yên Nhiên yên lặng một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu, nói: “Mặc kệ thế nào, đều phải đa tạ ân cứu mạng của đại nhân.”
Nàng rất rõ ràng, nô tỳ ám sát chủ nhân, là tội phải chết.
Nếu không có huyện lệnh, nàng đã mất đầu từ lâu rồi.
Bùi Triết khoát tay, nói: “Cô phải cảm ơn Lý Nặc chứ không phải ta, cô cũng hiểu, nếu đổi lại là người khác, cô còn không có cơ hội đến huyện nha Trường An, cô sẽ chết trong địa lao của một đại viện nào đó, trước khi chết, còn sẽ bị lăng nhục và tra tấn một phen, mà cái chết của cô, vĩnh viễn không có người biết.
.
.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook