Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
-
Chương 44: Tự túc là hạnh phúc
“Ah? Cái đó, là do chị dâu nhỏ không đứng vững nên đại ca mới đỡ nàng một chút, phụ hoàng đừng nghi ngờ!” – trong ba huynh đệ này, Lãnh Dịch Hạo quá “yếu ớt”, không nói được nhiều như vậy. Lãnh Dịch Khánh thì không thạo nói năng, cũng chỉ có Lãnh Dịch Tiêu nói chuyện trôi chảy nhất, nói dối cũng giỏi nhất.
“Con im miệng!” – Hoàng đế cũng không phải là lão già hồ đồ, tiếng gầm giận dữ làm Lãnh Dịch Tiêu sợ tới mức rụt đầu lại. Con hắn, hắn dĩ nhiên là hiểu nhất !
Lãnh Dịch Tiêu vô tội rụt cổ, ném cho Lãnh Dịch Hạo một biểu hiện “tự túc là hạnh phúc”.
“Chuôi kiếm này là như thế nào ? Khánh Nhi! Con nói đi!” – Hoàng đế quay mắt về phía Lãnh Dịch Khánh. Lãnh Dịch Khánh từ trước đến giờ chưa bao giờ nói dối. Hơn nữa, thanh kiếm kia hắn cũng nhận ra, là của Lãnh Dịch Khánh, Lãnh Dịch Khánh luôn mang theo bên mình.
Làm Hoàng đế, điều làm hắn lo lắng nhất là con trai hắn vì ngôi vị Hoàng đế mà huynh đệ trở mặt. Những năm gần đây, hắn luôn chú ý bồi dưỡng tình cảm giữa anh em bọn họ, nhưng không ngờ hôm nay hắn lại nhìn thấy bọn họ rút kiếm chĩa vào nhau! Nếu hắn đóan không sai, có lẽ là vì nữ nhân này!
“Là……nhi thần dùng lúc cứu hỏa……” – Lãnh Dịch Khánh đúng là không thể nói, ngập ngập ngừng ngừng, nhìn thấy là biết có mờ ám.
“Cứu hoả mà phải dùng kiếm sao ?” – Hoàng đế lại một lần nữa nổi giận.
“Các con đều coi trẫm là lão già hồ đồ sao ? Các con cho rằng mấy câu tội đáng chết vạn lần, là có thể dùng để lừa trẫm sao ? Nói ! Hôm nay mà không nói rõ ràng, trẫm sẽ nhốt tất cả vào thiên lao!”
Im lặng, sự im lặng đáng sợ. Sự khôn khéo của lão Hoàng đế, bọn họ cũng không phải là ngày đầu tiên nhận thức được, lúc này nói nhiều sai nhiều.
“Các con không nói phải không ? Được, vậy để trẫm nói! Căn phòng sẽ không vô duyên vô cớ bị cháy, A Tiêu sẽ không vô duyên vô cớ ngã trong góc tường, trong phòng có vết tích đánh nhau, Úc Phi Tuyết sẽ không vô duyên vô cớ bị ngã! Các con còn muốn trẫm nói rõ ra nữa không ? Mấy đứa các con coi trẫm là lão hồ đồ sao ?” – Hoàng đế tức giận tận trời. Đúng là một đám con ngoan của hắn!
Lãnh Dịch Tiêu sợ hãi rụt cổ, người già những lúc cần khôn ngoan thì khôn ngoan vô cùng!
“Phụ hoàng……” – Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng mở miệng – “Phụ hoàng, tất cả đều là lỗi của nhi thần. Người không cần trách cứ đại ca và tiểu đệ.”
“Hạo Nhi, con không cần nói!” – giọng Hoàng đế dịu đi một chút, nhưng lúc quay sang Lãnh Dịch Khánh thì lại không khách khí như vậy.
“Khánh Nhi! Trẫm muốn con nói!” – Hoàng đế biết, Lãnh Dịch Hạo không nghe ai khuyên bảo, Lãnh Dịch Tiêu thì miệng lưỡi trơn tru, chỉ có Lãnh Dịch Khánh dễ dàng ‘khai thác’ nhất. Đứa nhỏ này thành thật.
“Con……” – Lãnh Dịch Khánh do dự, giống như đang hạ quyết tâm rất lớn, đột nhiên hắn ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế:
“Hoàng thượng, xin người hãy thu hồi tứ hôn, hủy bỏ hôn sự của hoàng đệ và Úc tiểu thư.”
“Con nói cái gì ?”
“Nhi thần mấy ngày nay, nhìn trong mắt, hiểu trong lòng, Úc tiểu thư và hoàng đệ không thích hợp, vì vậy hy vọng Hoàng thượng có thể hủy bỏ hôn sự của hai người bọn họ, cho Úc tiểu thư một tự do.” – Lãnh Dịch Khánh không muốn Úc Phi Tuyết phải chịu khổ. Cái trò cạo da đầu, cắt ngón tay gì đó rất khủng khiếp, nếu hắn không ở bên cạnh, Lãnh Dịch Hạo bắt nạt Úc Phi Tuyết thì phải làm sao ?
Úc Phi Tuyết cảm động. Hai mắt đẫm lệ nhìn Lãnh Dịch Khánh, đúng là ân nhân rồi !
“Hỗn láo ! Hôn nhân không phải là trò đùa!” – Hoàng đế thực sự nổi giận.
“Đúng vậy, danh tiết đối với một nữ nhân mà nói là quan trọng nhất, Thuận vương phi và Hạo Nhi đã là vợ chồng, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được !” – Hoàng hậu cũng không nhịn được nói xen vào.
“Nhưng bọn họ cơ bản không có vợ chồng chi thực!” – tiếng Lãnh Dịch Khánh vang lên, từng chữ dọa cả một đám người trong phòng!
“Con im miệng!” – Hoàng đế cũng không phải là lão già hồ đồ, tiếng gầm giận dữ làm Lãnh Dịch Tiêu sợ tới mức rụt đầu lại. Con hắn, hắn dĩ nhiên là hiểu nhất !
Lãnh Dịch Tiêu vô tội rụt cổ, ném cho Lãnh Dịch Hạo một biểu hiện “tự túc là hạnh phúc”.
“Chuôi kiếm này là như thế nào ? Khánh Nhi! Con nói đi!” – Hoàng đế quay mắt về phía Lãnh Dịch Khánh. Lãnh Dịch Khánh từ trước đến giờ chưa bao giờ nói dối. Hơn nữa, thanh kiếm kia hắn cũng nhận ra, là của Lãnh Dịch Khánh, Lãnh Dịch Khánh luôn mang theo bên mình.
Làm Hoàng đế, điều làm hắn lo lắng nhất là con trai hắn vì ngôi vị Hoàng đế mà huynh đệ trở mặt. Những năm gần đây, hắn luôn chú ý bồi dưỡng tình cảm giữa anh em bọn họ, nhưng không ngờ hôm nay hắn lại nhìn thấy bọn họ rút kiếm chĩa vào nhau! Nếu hắn đóan không sai, có lẽ là vì nữ nhân này!
“Là……nhi thần dùng lúc cứu hỏa……” – Lãnh Dịch Khánh đúng là không thể nói, ngập ngập ngừng ngừng, nhìn thấy là biết có mờ ám.
“Cứu hoả mà phải dùng kiếm sao ?” – Hoàng đế lại một lần nữa nổi giận.
“Các con đều coi trẫm là lão già hồ đồ sao ? Các con cho rằng mấy câu tội đáng chết vạn lần, là có thể dùng để lừa trẫm sao ? Nói ! Hôm nay mà không nói rõ ràng, trẫm sẽ nhốt tất cả vào thiên lao!”
Im lặng, sự im lặng đáng sợ. Sự khôn khéo của lão Hoàng đế, bọn họ cũng không phải là ngày đầu tiên nhận thức được, lúc này nói nhiều sai nhiều.
“Các con không nói phải không ? Được, vậy để trẫm nói! Căn phòng sẽ không vô duyên vô cớ bị cháy, A Tiêu sẽ không vô duyên vô cớ ngã trong góc tường, trong phòng có vết tích đánh nhau, Úc Phi Tuyết sẽ không vô duyên vô cớ bị ngã! Các con còn muốn trẫm nói rõ ra nữa không ? Mấy đứa các con coi trẫm là lão hồ đồ sao ?” – Hoàng đế tức giận tận trời. Đúng là một đám con ngoan của hắn!
Lãnh Dịch Tiêu sợ hãi rụt cổ, người già những lúc cần khôn ngoan thì khôn ngoan vô cùng!
“Phụ hoàng……” – Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng mở miệng – “Phụ hoàng, tất cả đều là lỗi của nhi thần. Người không cần trách cứ đại ca và tiểu đệ.”
“Hạo Nhi, con không cần nói!” – giọng Hoàng đế dịu đi một chút, nhưng lúc quay sang Lãnh Dịch Khánh thì lại không khách khí như vậy.
“Khánh Nhi! Trẫm muốn con nói!” – Hoàng đế biết, Lãnh Dịch Hạo không nghe ai khuyên bảo, Lãnh Dịch Tiêu thì miệng lưỡi trơn tru, chỉ có Lãnh Dịch Khánh dễ dàng ‘khai thác’ nhất. Đứa nhỏ này thành thật.
“Con……” – Lãnh Dịch Khánh do dự, giống như đang hạ quyết tâm rất lớn, đột nhiên hắn ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế:
“Hoàng thượng, xin người hãy thu hồi tứ hôn, hủy bỏ hôn sự của hoàng đệ và Úc tiểu thư.”
“Con nói cái gì ?”
“Nhi thần mấy ngày nay, nhìn trong mắt, hiểu trong lòng, Úc tiểu thư và hoàng đệ không thích hợp, vì vậy hy vọng Hoàng thượng có thể hủy bỏ hôn sự của hai người bọn họ, cho Úc tiểu thư một tự do.” – Lãnh Dịch Khánh không muốn Úc Phi Tuyết phải chịu khổ. Cái trò cạo da đầu, cắt ngón tay gì đó rất khủng khiếp, nếu hắn không ở bên cạnh, Lãnh Dịch Hạo bắt nạt Úc Phi Tuyết thì phải làm sao ?
Úc Phi Tuyết cảm động. Hai mắt đẫm lệ nhìn Lãnh Dịch Khánh, đúng là ân nhân rồi !
“Hỗn láo ! Hôn nhân không phải là trò đùa!” – Hoàng đế thực sự nổi giận.
“Đúng vậy, danh tiết đối với một nữ nhân mà nói là quan trọng nhất, Thuận vương phi và Hạo Nhi đã là vợ chồng, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được !” – Hoàng hậu cũng không nhịn được nói xen vào.
“Nhưng bọn họ cơ bản không có vợ chồng chi thực!” – tiếng Lãnh Dịch Khánh vang lên, từng chữ dọa cả một đám người trong phòng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook