Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
-
Chương 131: Xem ra, mang nàng tiến cung là một sai lầm
Xem ra, mang nàng tiến cung là một sai lầm
Trong trắc điện, sắc mặt Lãnh Dịch Hạo cực kỳ khó coi.
Lúc hắn trở lại, trên khuôn mặt là một nụ cười lạnh lẽo lại âm trầm vô cùng. Ở bên cạnh Lãnh Dịch Hạo đã bảy năm, Ngọc Điệp sao lại không rõ, mỗi khi hắn thể hiện ra ngoài nụ cười này, nghĩa là, hắn đang rất tức giận.
Rốt cuộc lão thái giám đã cho Lãnh Dịch Hạo xem cái gì? Ngọc Điệp hết sức tò mò, nhưng ả sẽ không dại dột vuốt râu hùm lúc này.
"Nha đầu kia đâu rồi?". Dường như đã rất lâu rồi Lãnh Dịch Hạo không gọi tên Úc Phi Tuyết, mà luôn gọi nàng là nha đầu.
Nghe vậy, Ngọc Điệp liền thêm mắm thêm muối miêu tả cảnh Úc Phi Tuyết bị Lãnh Dịch Khánh mang đi như thế nào, Lãnh Dịch Hạo nghe xong, đôi mắt lạnh lùng không khỏi tăng thêm vài phần hàn ý.
"Vương gia...". Dáng vẻ của Lãnh Dịch Hạo lúc này đã dọa Ngọc Điệp sợ hãi, ả ta ngượng ngùng mở miệng gọi một tiếng.
Lãnh Dịch Hạo khẽ liếc nhìn Ngọc Điệp, rồi liền bước ra khỏi
"Vương gia chờ thiếp một chút!" Ngọc Điệp vội vàng đuổi theo.
Lão thái giám ở phía sau bọn họ lắc đầu than nhẹ. Lời nhắn nhủ của Hoàng thượng rốt cục hắn đã hoàn thành, cho dù thật sự phải chết, hắn cũng yên lòng nhắm mắt mà đi!
Lãnh Dịch Hạo bước nhanh phía trước, Ngọc Điệp chạy theo phía sau.
"Vương gia! Xin nghe thiếp nói một lời!" Ngọc Điệp rốt cục cũng chạy đến trước mặt Lãnh Dịch Hạo, chăn đường đi của hắn.
Đôi mắt âm u của Lãnh Dịch Hạo liếc nhìn Ngọc Điệp.
"Vương gia, bây giờ không thể so sánh với ngày trước. Hoàng thượng ngày xưa chỉ là đại hoàng tử, nay đã là đương kim thánh thượng. Từ xưa vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Huông chi... Xin Vương gia hãy suy nghĩ lại!" Đôi mắt làm rung động lòng người của Ngọc Điệp như tỏa ra ánh sáng.
Lời nói của ả không quá thẳng thắn, nhưng Lãnh Dịch Hạo đã hiểu, ý của Ngọc Điệp là, huống chi là một nữ nhân!
Lãnh Dịch Hạo đương nhiên hiểu được ý nghĩa của câu "bây giờ không thể so sánh với ngày trước", nhưng hắn không thể để bất kỳ kẻ nào mang Úc Phi Tuyết đi.
Lúc trước không được, hiện tại lại càng không thể!
Lãnh Dịch Hạo đỡ Ngọc Điệp dậy, ánh mắt sâu kín trầm xuống, xoay người tiếp tục đi lên phía trước.
Ngọc Điệp chợt nhìn thấy, Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết đang đi đến từ phía bên cạnh, Lãnh Dịch Hạo đang nhìn về phía trước, không để ý hai người đang đi đến. Vì vậy nàng ra vẻ choáng váng đầu, cả người mềm nhũn, sắp ngã vào trong hồ nước. Lãnh Dịch Hạo ngay lập tức vòng tay qua eo nàng.
"Nàng làm sao vậy?". Nữ nhân này trừ chiêu này ra, có thể dùng chiêu khác được không! Nội tâm Lãnh Dịch Hạo trào lên cảm giác phiền chán. Nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn lạnh lẽo lại bình tĩnh như cũ, chỉ có ánh mắt hơi trầm xuống, khiến ngườithể nhìn rõ tâm tình của hắn.
"Không sao, có thể là do trời quá nắng, ngực có chút không thoải mái." Ngọc Điệp yếu ớt nói.
Chứng kiến Ngọc Điệp dựa vào lòng Lãnh Dịch Hạo, khuôn mặt Úc Phi Tuyết liền biến đổi, nàng khẽ nghiêng đầu đi.
Lãnh Dịch Khánh trong lòng thầm than nhẹ một tiếng, xem ra, cách đối xử của Úc Phi Tuyết vẫn không thay đổi gì. Lãnh Dịch Hạo thật sự quan trọng như vậy sao, thật sự đáng để nàng phải ấm ức như vậy sao?
Lãnh Dịch Khánh chậm rãi tiến lên: "Trắc phi không thoải mái, liệu có cần mời ngự y đến xem không?"
"Vấn an Hoàng thượng! Thần thiếp không dám làm phiền..." Ngọc Điệp vội vàng từ chối.
"Cứ để ngự y xem thử, vương gia và trắc phi đã khổ cực đến đây, không khí kinh thành so với Ấp thành trong lành hơn nhưng cũng lạnh lẽo hơn, nếu như bị phong hàn sẽ không tốt đâu." Lãnh Dịch Khánh ra lệnh một tiếng, đã có người đi mời ngự y.
Lãnh Dịch Hạo nheo mắt lại, tầm mắt nguy hiểm đảo qua khuôn mặt Úc Phi Tuyết. Xem ra, mang nàng tiến cung là một sai lầm.
Úc Phi Tuyết hung hăng trừng mắt liếc Lãnh Dịch Hạo, ở bên cạnh ngươi, mới là sai lầm lớn nhất!
*
"Chúc mừng Vương gia, trắc phi đã mang thai." Ngự y sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng mới cẩn thận nói.
"Cái gì?"
Tất cả cùng đồng thanh.
Khuôn mặt Lãnh Dịch Hạo đờ đẫn, không có chút cảm giác vui mừng khi sắp được làm cha, ngược lại còn có chút lo lắng. Lãnh Dịch Hạo đưa mắt nhìn Úc Phi Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong nháy mắt tái nhợt giống như tờ giấy.
Ngọc Điệp lại có hài tử của Lãnh Dịch Hạo
Sau đó, Úc Phi Tuyết không còn nghe lọt tai bất kỳ lời nói nào của Lãnh Dịch Khánh. Cả đầu nàng ong ong như có tiếng nổ.
Ngọc Điệp có hài tử của Lãnh Dịch Hạo. Ngọc Điệp có hài tử của Lãnh Dịch Hạo.
Quả nhiên nàng mới đúng là người dư thừa!
Nhìn đôi mắt lanh lợi của Úc Phi Tuyết trong phút chốc mất đi sức sống, trở nên trống rỗng vô hồn, Lãnh Dịch Hạo trong lòng bỗng nhiên tê rần.
Mặc dù có đôi khi hữu ý hoặc vô ý tức giận với tiểu nha đầu không biết nghe lời này, nhưng nhìn thấy nàng thật sự thương tâm, nơi sâu thẳm nhất trong lòng hắn cũng tê tái đau. Nhất là khi nàng thương tâm vì hắn. Lãnh Dịch Hạo đang nắm chặt tay, đang chuẩn bị bước lên, lại bị Ngọc Điệp kéo tay áo.
"Vương gia, chúng ta rốt cục có hài tử rồi!"
Giọng nói của Ngọc Điệp dịu dàng yếu ớt, lại mang theo mừng rỡ và hài lòng.
"Vương gia, người từng nói qua, nếu như Ngọc Điệp có hài tử, người sẽ cho Ngọc Điệp làm chính phi, Ngọc Điệp không yêu cầu danh phận xa vời ấy, Ngọc Điệp chỉ mong những lúc Vương gia rảnh rỗi, người sẽ ở cạnh Ngọc Điệp, có được không?"
Đôi mắt động lòng người của Ngọc Điệp ngân ngấn nước. Lời của ả lại như một cây kim, hung hãn đâm vào trái tim Úc Phi Tuyết.
Hay cho tên Lãnh Dịch Hạo, luôn mồm không cho phép nàng đi, nhưng ngay cả ứng cử viên cho ngôi vị Vương phi cũng đã sắp xếp xong xuôi, nàng còn ở đây làm gì!
Lãnh Dịch Hạo lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tự lấy đá đập vào chân mình. Lúc trước hắn thật sự đã nói như vậy, đó là để điều tra Ngọc Điệp, dùng câu nói đó để ổn định và loại bỏ sự cảnh giác của ả.
Hắn dám khẳng định nói nếu ả ta có hài tử hắn sẽ cho ả làm chính phi, là bởi vì hắn sẽ không để cho Ngọc Điệp mang thai đứa con của hắn.
Ba năm trước đây hắn chưa từng phong ả làm phi, ba năm sau cũng sẽ không.
Huống chi, từ sau khi nghi ngờ Ngọc Điệp, hắn không hề có ý định gặp mặt ả.
Nhưng đêm hôm đó hắn uống say, khi hắn trở lại Kỳ Lân các, bất ngờ phát hiện trên giường có người, hắn cho rằng đó là Úc Phi Tuyết.
Từ lúc Úc Phi Tuyết rời đi, Kỳ Lân các vẫn để trống. Đêm hôm đó tại sao Ngọc Điệp lại xuất hiện ở Kỳ Lân các? Hắn không hỏi đến. Nhưng hắn nhớ rõ ngày hôm sau, hắn đã phái người đưa thuốc qua cho Ngọc Điệp.
"Ta nhớ, ngày hôm đó ta đã cho người mang thuốc qua." Trên mặt Lãnh Dịch Hạo không có bất kì cảm xúc nào.
"Thiếp... Thiếp biết, nhưng thiếp không uống. Vương gia, tha thứ cho thiếp, thiếp thật sự muốn có một đứa con của chúng ta." Đôi mắt Ngọc Điệp rưng rưng nước mắt, giọng nói khẩn cầu trước sau như một luôn khiến người ta thương.
Úc Phi Tuyết xoay người chạy ra ngoài, nàng bị ba chữ "ngày hôm đó" làm cho kích động.
Trong trắc điện, sắc mặt Lãnh Dịch Hạo cực kỳ khó coi.
Lúc hắn trở lại, trên khuôn mặt là một nụ cười lạnh lẽo lại âm trầm vô cùng. Ở bên cạnh Lãnh Dịch Hạo đã bảy năm, Ngọc Điệp sao lại không rõ, mỗi khi hắn thể hiện ra ngoài nụ cười này, nghĩa là, hắn đang rất tức giận.
Rốt cuộc lão thái giám đã cho Lãnh Dịch Hạo xem cái gì? Ngọc Điệp hết sức tò mò, nhưng ả sẽ không dại dột vuốt râu hùm lúc này.
"Nha đầu kia đâu rồi?". Dường như đã rất lâu rồi Lãnh Dịch Hạo không gọi tên Úc Phi Tuyết, mà luôn gọi nàng là nha đầu.
Nghe vậy, Ngọc Điệp liền thêm mắm thêm muối miêu tả cảnh Úc Phi Tuyết bị Lãnh Dịch Khánh mang đi như thế nào, Lãnh Dịch Hạo nghe xong, đôi mắt lạnh lùng không khỏi tăng thêm vài phần hàn ý.
"Vương gia...". Dáng vẻ của Lãnh Dịch Hạo lúc này đã dọa Ngọc Điệp sợ hãi, ả ta ngượng ngùng mở miệng gọi một tiếng.
Lãnh Dịch Hạo khẽ liếc nhìn Ngọc Điệp, rồi liền bước ra khỏi
"Vương gia chờ thiếp một chút!" Ngọc Điệp vội vàng đuổi theo.
Lão thái giám ở phía sau bọn họ lắc đầu than nhẹ. Lời nhắn nhủ của Hoàng thượng rốt cục hắn đã hoàn thành, cho dù thật sự phải chết, hắn cũng yên lòng nhắm mắt mà đi!
Lãnh Dịch Hạo bước nhanh phía trước, Ngọc Điệp chạy theo phía sau.
"Vương gia! Xin nghe thiếp nói một lời!" Ngọc Điệp rốt cục cũng chạy đến trước mặt Lãnh Dịch Hạo, chăn đường đi của hắn.
Đôi mắt âm u của Lãnh Dịch Hạo liếc nhìn Ngọc Điệp.
"Vương gia, bây giờ không thể so sánh với ngày trước. Hoàng thượng ngày xưa chỉ là đại hoàng tử, nay đã là đương kim thánh thượng. Từ xưa vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Huông chi... Xin Vương gia hãy suy nghĩ lại!" Đôi mắt làm rung động lòng người của Ngọc Điệp như tỏa ra ánh sáng.
Lời nói của ả không quá thẳng thắn, nhưng Lãnh Dịch Hạo đã hiểu, ý của Ngọc Điệp là, huống chi là một nữ nhân!
Lãnh Dịch Hạo đương nhiên hiểu được ý nghĩa của câu "bây giờ không thể so sánh với ngày trước", nhưng hắn không thể để bất kỳ kẻ nào mang Úc Phi Tuyết đi.
Lúc trước không được, hiện tại lại càng không thể!
Lãnh Dịch Hạo đỡ Ngọc Điệp dậy, ánh mắt sâu kín trầm xuống, xoay người tiếp tục đi lên phía trước.
Ngọc Điệp chợt nhìn thấy, Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết đang đi đến từ phía bên cạnh, Lãnh Dịch Hạo đang nhìn về phía trước, không để ý hai người đang đi đến. Vì vậy nàng ra vẻ choáng váng đầu, cả người mềm nhũn, sắp ngã vào trong hồ nước. Lãnh Dịch Hạo ngay lập tức vòng tay qua eo nàng.
"Nàng làm sao vậy?". Nữ nhân này trừ chiêu này ra, có thể dùng chiêu khác được không! Nội tâm Lãnh Dịch Hạo trào lên cảm giác phiền chán. Nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn lạnh lẽo lại bình tĩnh như cũ, chỉ có ánh mắt hơi trầm xuống, khiến ngườithể nhìn rõ tâm tình của hắn.
"Không sao, có thể là do trời quá nắng, ngực có chút không thoải mái." Ngọc Điệp yếu ớt nói.
Chứng kiến Ngọc Điệp dựa vào lòng Lãnh Dịch Hạo, khuôn mặt Úc Phi Tuyết liền biến đổi, nàng khẽ nghiêng đầu đi.
Lãnh Dịch Khánh trong lòng thầm than nhẹ một tiếng, xem ra, cách đối xử của Úc Phi Tuyết vẫn không thay đổi gì. Lãnh Dịch Hạo thật sự quan trọng như vậy sao, thật sự đáng để nàng phải ấm ức như vậy sao?
Lãnh Dịch Khánh chậm rãi tiến lên: "Trắc phi không thoải mái, liệu có cần mời ngự y đến xem không?"
"Vấn an Hoàng thượng! Thần thiếp không dám làm phiền..." Ngọc Điệp vội vàng từ chối.
"Cứ để ngự y xem thử, vương gia và trắc phi đã khổ cực đến đây, không khí kinh thành so với Ấp thành trong lành hơn nhưng cũng lạnh lẽo hơn, nếu như bị phong hàn sẽ không tốt đâu." Lãnh Dịch Khánh ra lệnh một tiếng, đã có người đi mời ngự y.
Lãnh Dịch Hạo nheo mắt lại, tầm mắt nguy hiểm đảo qua khuôn mặt Úc Phi Tuyết. Xem ra, mang nàng tiến cung là một sai lầm.
Úc Phi Tuyết hung hăng trừng mắt liếc Lãnh Dịch Hạo, ở bên cạnh ngươi, mới là sai lầm lớn nhất!
*
"Chúc mừng Vương gia, trắc phi đã mang thai." Ngự y sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng mới cẩn thận nói.
"Cái gì?"
Tất cả cùng đồng thanh.
Khuôn mặt Lãnh Dịch Hạo đờ đẫn, không có chút cảm giác vui mừng khi sắp được làm cha, ngược lại còn có chút lo lắng. Lãnh Dịch Hạo đưa mắt nhìn Úc Phi Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong nháy mắt tái nhợt giống như tờ giấy.
Ngọc Điệp lại có hài tử của Lãnh Dịch Hạo
Sau đó, Úc Phi Tuyết không còn nghe lọt tai bất kỳ lời nói nào của Lãnh Dịch Khánh. Cả đầu nàng ong ong như có tiếng nổ.
Ngọc Điệp có hài tử của Lãnh Dịch Hạo. Ngọc Điệp có hài tử của Lãnh Dịch Hạo.
Quả nhiên nàng mới đúng là người dư thừa!
Nhìn đôi mắt lanh lợi của Úc Phi Tuyết trong phút chốc mất đi sức sống, trở nên trống rỗng vô hồn, Lãnh Dịch Hạo trong lòng bỗng nhiên tê rần.
Mặc dù có đôi khi hữu ý hoặc vô ý tức giận với tiểu nha đầu không biết nghe lời này, nhưng nhìn thấy nàng thật sự thương tâm, nơi sâu thẳm nhất trong lòng hắn cũng tê tái đau. Nhất là khi nàng thương tâm vì hắn. Lãnh Dịch Hạo đang nắm chặt tay, đang chuẩn bị bước lên, lại bị Ngọc Điệp kéo tay áo.
"Vương gia, chúng ta rốt cục có hài tử rồi!"
Giọng nói của Ngọc Điệp dịu dàng yếu ớt, lại mang theo mừng rỡ và hài lòng.
"Vương gia, người từng nói qua, nếu như Ngọc Điệp có hài tử, người sẽ cho Ngọc Điệp làm chính phi, Ngọc Điệp không yêu cầu danh phận xa vời ấy, Ngọc Điệp chỉ mong những lúc Vương gia rảnh rỗi, người sẽ ở cạnh Ngọc Điệp, có được không?"
Đôi mắt động lòng người của Ngọc Điệp ngân ngấn nước. Lời của ả lại như một cây kim, hung hãn đâm vào trái tim Úc Phi Tuyết.
Hay cho tên Lãnh Dịch Hạo, luôn mồm không cho phép nàng đi, nhưng ngay cả ứng cử viên cho ngôi vị Vương phi cũng đã sắp xếp xong xuôi, nàng còn ở đây làm gì!
Lãnh Dịch Hạo lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tự lấy đá đập vào chân mình. Lúc trước hắn thật sự đã nói như vậy, đó là để điều tra Ngọc Điệp, dùng câu nói đó để ổn định và loại bỏ sự cảnh giác của ả.
Hắn dám khẳng định nói nếu ả ta có hài tử hắn sẽ cho ả làm chính phi, là bởi vì hắn sẽ không để cho Ngọc Điệp mang thai đứa con của hắn.
Ba năm trước đây hắn chưa từng phong ả làm phi, ba năm sau cũng sẽ không.
Huống chi, từ sau khi nghi ngờ Ngọc Điệp, hắn không hề có ý định gặp mặt ả.
Nhưng đêm hôm đó hắn uống say, khi hắn trở lại Kỳ Lân các, bất ngờ phát hiện trên giường có người, hắn cho rằng đó là Úc Phi Tuyết.
Từ lúc Úc Phi Tuyết rời đi, Kỳ Lân các vẫn để trống. Đêm hôm đó tại sao Ngọc Điệp lại xuất hiện ở Kỳ Lân các? Hắn không hỏi đến. Nhưng hắn nhớ rõ ngày hôm sau, hắn đã phái người đưa thuốc qua cho Ngọc Điệp.
"Ta nhớ, ngày hôm đó ta đã cho người mang thuốc qua." Trên mặt Lãnh Dịch Hạo không có bất kì cảm xúc nào.
"Thiếp... Thiếp biết, nhưng thiếp không uống. Vương gia, tha thứ cho thiếp, thiếp thật sự muốn có một đứa con của chúng ta." Đôi mắt Ngọc Điệp rưng rưng nước mắt, giọng nói khẩn cầu trước sau như một luôn khiến người ta thương.
Úc Phi Tuyết xoay người chạy ra ngoài, nàng bị ba chữ "ngày hôm đó" làm cho kích động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook