Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
-
Chương 27: Bọn họ không có một xu dính túi
“Đúng là thói đời bạc bẽo… Ngày hôm nay chết là cái chắc,xem ra ta phải đi tìm Diệp Thanh Thiên – Diệp đại nhân giải oan rồi!”
Đem hết sự chần chờ trong mắt Diệp Mộ Liễu, bà lão khóc càng lợi hại. Vừa vỗ ngực liên tục, vừa khóc vừa hô.
“Có ai giúp đỡ bà lão đáng thương không? Ta muốn đi nha môn cáo trạng…”
Thấy vậy, nam tử trung niên tiếp tục nói:
“Ta nói này hai vị, các người hà tất phải như vậy? Ít nhiều cũng nên bồi thường cho nàng ít bạc là được, cần gì phải nháo đến quan phủ, mọi người nói đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Mộ Liễu tái nhợt, cầu cứu nhìn về phía Lý Ngọc.
Phải biết rằng, Diệp Thanh Thiên trong miệng bà lão là cha nàng, quan huyện. Nếu nháo đền nha môn, nàng không chỉ không chiếm được một chút lợi, chỉ sợ sẽ bị người cha chính trực dùng roi đinh sắt đánh.
Không chỉ có vậy, còn làm liên lụy đến thanh danh của cha, hơn nữa bởi vì hôn sự mà nàng bị cha đuổi ra khỏi nhà, nếu xảy ra chuyện gì nữa. Diệp Mộ Liễu hết sức lo lắng, nếu cha thay đổi quyết định không cho nàng và Lý Ngọc tiếp tục ở bên nhau nữa.
Nếu vậy chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Mộ Liễu mím môi, cúi đầu đáng thương nói:
“Nếu không chúng ta lấy hết tiền trên người cho nàng đi?”
“Được!”
Ánh mắt Lý Ngọc chớp lóe, đáy mắt có ánh sáng chuyển động, một lúc sau biến mất không thấy bóng dáng.
“Nàng nói sao thì làm như vậy!”
“Nhưng mà… nếu đưa hết tiền cho nàng thì tiền ăn cơm chúng ta sẽ không còn…”
Lấy túi tiền cầm trong tay, nhưng Diệp Mộ Liễu còn có chút do dự.
“Không sao, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Vỗ vai cười trấn an nàng, Lý Ngọc cầm túi tiền, nói với bà lão đang ngồi dưới đất:
“Bà lão, hai vợ chồng chúng ta mới gặp kẻ trộm, cho nên toàn bộ tài sản chỉ còn từng này, số tiền này ngươi đi hiệu thuốc để đại phu bốc cho chút thuốc, số tiền còn lại mua gì đó ăn uống tẩm bổ có được không?”
Không biết là do thái độ hòa nhã của Lý Ngọc hay bà lão đột nhiên rủ lòng tốt, vẻ mặt không chịu bỏ qua nhưvừa rồi vậy mà không chút do dự gật đầu đồng ý đề nghị của Lý Ngọc.
“Được rồi, coi như các ngươi có chút chân thành, tiện nghi cho các ngươi!”
Bà lão cầm lấy túi tiền, lưu loát đứng dậy, vỗ mông xoay người biến mất trong đám người. Bộ dáng đó làm sao có một chút bị thương nghiêm trọng?
Diệp Mộ Liễu thấy vậy dở khóc dở cười.
So với bà lão mới kêu la đó, bọn họ mới thực sự là tổn thất nghiêm trọng.
Cùng đường không thể về nhà, ngay cả bữa cơm tiếp theo cũng không biết ăn gì. Cuộc sống như vậy, so với tưởng tượng của nàng còn khó khăn hơn.
“Lý Ngọc…”
Diệp Mộ Liễu quay đầu, bộ dáng đáng thương nhìn nam tử đang đứng bên cạnh, lại nhìn thấy bộ dáng tự trách của hắn, bỗng dưng im lặng.
“Liễu Nhi, thực xin lỗi…”
Con ngươi Lý Ngọc lóe lên sự phức tạp và che giấu.
Nhưng giờ phút này Diệp Mộ Liễu không hiểu ánh mắt đó là gì, chỉ đơn thuần cho rằng hắn đang tự trách và áy náy.
Một lúc sau, trong lúc nàng đang suy nghĩ về ánh mắt phức tạp của Lý Ngọc, lòng nàng cảm thấy đau đớn….
“Ngốc, giữa ta và chàng vĩnh viễn không cần ba chữ đó.”
Khóe môi nhếch lên, Diệp Mộ Liễu nở một nụ cười như tươi như hoa. Nụ cười đó như ánh nắng tháng ba chiếu vào trái tim Lý Ngọc, làm cho khói mù bao năm qua trong lòng hắn nháy mắt trở thành hư không.
“Đi, chúng ta về nhà.”
Nắm lấy bàn tay Lý Ngọc, bàn tay mảnh khảnh của Diệp Mộ Liễu như ẩn chứa vô vàn sức mạnh, làm cho Lý Ngọc cảm nhận được, chỉ cần có nàng bên cạnh, cho dù gặp phải khó khăn gì, đều trở thành bụi bặm, mây khói, không đáng để nhắc tới.
“ Được ! ”
Dùng sức nắm lấy bàn tay của nàng, Lý Ngọc gật đầu cười, con ngươi trong phút chốc như nở rộ, làm cho Diệp Mộ Liễu thất thần.
“ Nhưng mà Liễu Nhi, buổi trưa chúng ta ăn gì bây giờ ? ”
Đáy mắt lóe sáng, Lý Ngọc thản nhiên hỏi.’’
“ … ”
Sau khi im lặng, vẻ mặt xấu hổ của Diệp Mộ Liễu nhất thời trở nên vui vẻ.
“ Lý Ngọc, Ta có biện pháp. ”
Dứt lời, nàng rút trên đỉnh đầu một cây trâm đơn giản nhưng hết sức thanh nhã, đưa trước mặt Lý Ngọc.
Đem hết sự chần chờ trong mắt Diệp Mộ Liễu, bà lão khóc càng lợi hại. Vừa vỗ ngực liên tục, vừa khóc vừa hô.
“Có ai giúp đỡ bà lão đáng thương không? Ta muốn đi nha môn cáo trạng…”
Thấy vậy, nam tử trung niên tiếp tục nói:
“Ta nói này hai vị, các người hà tất phải như vậy? Ít nhiều cũng nên bồi thường cho nàng ít bạc là được, cần gì phải nháo đến quan phủ, mọi người nói đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Mộ Liễu tái nhợt, cầu cứu nhìn về phía Lý Ngọc.
Phải biết rằng, Diệp Thanh Thiên trong miệng bà lão là cha nàng, quan huyện. Nếu nháo đền nha môn, nàng không chỉ không chiếm được một chút lợi, chỉ sợ sẽ bị người cha chính trực dùng roi đinh sắt đánh.
Không chỉ có vậy, còn làm liên lụy đến thanh danh của cha, hơn nữa bởi vì hôn sự mà nàng bị cha đuổi ra khỏi nhà, nếu xảy ra chuyện gì nữa. Diệp Mộ Liễu hết sức lo lắng, nếu cha thay đổi quyết định không cho nàng và Lý Ngọc tiếp tục ở bên nhau nữa.
Nếu vậy chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Mộ Liễu mím môi, cúi đầu đáng thương nói:
“Nếu không chúng ta lấy hết tiền trên người cho nàng đi?”
“Được!”
Ánh mắt Lý Ngọc chớp lóe, đáy mắt có ánh sáng chuyển động, một lúc sau biến mất không thấy bóng dáng.
“Nàng nói sao thì làm như vậy!”
“Nhưng mà… nếu đưa hết tiền cho nàng thì tiền ăn cơm chúng ta sẽ không còn…”
Lấy túi tiền cầm trong tay, nhưng Diệp Mộ Liễu còn có chút do dự.
“Không sao, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Vỗ vai cười trấn an nàng, Lý Ngọc cầm túi tiền, nói với bà lão đang ngồi dưới đất:
“Bà lão, hai vợ chồng chúng ta mới gặp kẻ trộm, cho nên toàn bộ tài sản chỉ còn từng này, số tiền này ngươi đi hiệu thuốc để đại phu bốc cho chút thuốc, số tiền còn lại mua gì đó ăn uống tẩm bổ có được không?”
Không biết là do thái độ hòa nhã của Lý Ngọc hay bà lão đột nhiên rủ lòng tốt, vẻ mặt không chịu bỏ qua nhưvừa rồi vậy mà không chút do dự gật đầu đồng ý đề nghị của Lý Ngọc.
“Được rồi, coi như các ngươi có chút chân thành, tiện nghi cho các ngươi!”
Bà lão cầm lấy túi tiền, lưu loát đứng dậy, vỗ mông xoay người biến mất trong đám người. Bộ dáng đó làm sao có một chút bị thương nghiêm trọng?
Diệp Mộ Liễu thấy vậy dở khóc dở cười.
So với bà lão mới kêu la đó, bọn họ mới thực sự là tổn thất nghiêm trọng.
Cùng đường không thể về nhà, ngay cả bữa cơm tiếp theo cũng không biết ăn gì. Cuộc sống như vậy, so với tưởng tượng của nàng còn khó khăn hơn.
“Lý Ngọc…”
Diệp Mộ Liễu quay đầu, bộ dáng đáng thương nhìn nam tử đang đứng bên cạnh, lại nhìn thấy bộ dáng tự trách của hắn, bỗng dưng im lặng.
“Liễu Nhi, thực xin lỗi…”
Con ngươi Lý Ngọc lóe lên sự phức tạp và che giấu.
Nhưng giờ phút này Diệp Mộ Liễu không hiểu ánh mắt đó là gì, chỉ đơn thuần cho rằng hắn đang tự trách và áy náy.
Một lúc sau, trong lúc nàng đang suy nghĩ về ánh mắt phức tạp của Lý Ngọc, lòng nàng cảm thấy đau đớn….
“Ngốc, giữa ta và chàng vĩnh viễn không cần ba chữ đó.”
Khóe môi nhếch lên, Diệp Mộ Liễu nở một nụ cười như tươi như hoa. Nụ cười đó như ánh nắng tháng ba chiếu vào trái tim Lý Ngọc, làm cho khói mù bao năm qua trong lòng hắn nháy mắt trở thành hư không.
“Đi, chúng ta về nhà.”
Nắm lấy bàn tay Lý Ngọc, bàn tay mảnh khảnh của Diệp Mộ Liễu như ẩn chứa vô vàn sức mạnh, làm cho Lý Ngọc cảm nhận được, chỉ cần có nàng bên cạnh, cho dù gặp phải khó khăn gì, đều trở thành bụi bặm, mây khói, không đáng để nhắc tới.
“ Được ! ”
Dùng sức nắm lấy bàn tay của nàng, Lý Ngọc gật đầu cười, con ngươi trong phút chốc như nở rộ, làm cho Diệp Mộ Liễu thất thần.
“ Nhưng mà Liễu Nhi, buổi trưa chúng ta ăn gì bây giờ ? ”
Đáy mắt lóe sáng, Lý Ngọc thản nhiên hỏi.’’
“ … ”
Sau khi im lặng, vẻ mặt xấu hổ của Diệp Mộ Liễu nhất thời trở nên vui vẻ.
“ Lý Ngọc, Ta có biện pháp. ”
Dứt lời, nàng rút trên đỉnh đầu một cây trâm đơn giản nhưng hết sức thanh nhã, đưa trước mặt Lý Ngọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook