Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
-
Chương 22: Cùng mĩ nam dạo phố
Thị trấn Thanh giang tuy không lớn, tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có.
Ở phía Tây Nam, vùng đất nằm cạnh thung lũng màu mỡ được bao quanh bởi những ngọn núi, coi như cũng giàu có sung túc.
Sáng sớm, lúc Diệp Mộ Liễu vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ say nồng, chợt bên tai có hô hấp hướng nàng phun tới, ngứa ngứa, tê dại, làm cho nàng ngứa ngáy khó chịu, không thể nào ngủ được.
“Con heo nhỏ lười, không dậy nổi giường sao?”
Bắt lấy mấy sợi tóc của Diệp Mộ Liễu, vẽ vẽ lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng, ánh mắt của Lý Ngọc cưng chiều nồng đậm tới mức có thể hòa tan.
“Nếu không rời giường, ta trước…ưm…nghĩ xem ta muốn, sáng nay ăn gì mới tốt? Bánh quẩy thơm ngon với sữa đậu nành? Bánh bao hấp thật to? Hay là đậu hũ thịt bò cay thơm lừng?”
“Ta muốn ăn…”
Bỗng dưng mở to mắt, con ngươi Diệp Mộ Liễu đen nhánh lấp lánh như vì sao sáng.
“Được!”
Đưa tay chạm vào chóp mũi xinh xắn của nàng, hắn cười rực rỡ.
“Ta còn muốn ăn bánh bao hấp…”
Thấy vậy, nàng được một tấc lại muốn lên một thước.
“Đều nghe theo nàng!”
“Thật sự?” Nàng híp mắt, nở một nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.
“Thật sự!” Thở dài một hơi, trong lòng hắn căng thẳng không nói nên lời.
Cô gái này, dễ dàng thỏa mãn làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
Lúc này Diệp Mộ Liễu mới vui vẻ rời giường, nhanh chóng rửa mặt, sau đó nắm lấy cánh tay Lý Ngọc, đi theo hắn dạo phố.
Trên đường lớn, xe ngựa nhiều như nước, đám đông bắt đầu tuôn ra. Hai bên đường, cửa hàng nối tiếp nhau mọc như nêm.
Người bán hàng rong hét lớn, làm cho sáng sớm ở huyện Thanh giang tràn ngập tiếng nói. Quán nhỏ hai bên đường bán đồ trang sức, bán son bột nước, bán quần áo, mũ, tất, giày, bán các loại đồ ăn vặt.
Có cả mãi nghệ, hát hí khúc, diễn xiếc khỉ. Cái gì cần có đều có, hết sức náo nhiệt.
Sau khi hai người ăn uống xong, liền kéo nhau vừa đi vừa ngắm. Có lẽ đã lâu tâm trạng không được tốt như vậy, Diệp Mộ Liễu hết sức hưng phấn.
Hai người chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng trong đám người nhốn nháo, nam tuấn tú khôi ngô, nữ xinh đẹp động lòng người, một đôi bích nhân giống như hạc giữa loài gà, nhìn hết sức lóa mắt.
“Liễu Nhi thích vòng tai mã não này sao?”
Nhìn bước chân Diệp Mộ Liễu tạm dừng ở một quán bán trang sức vàng bạc châu báu, Lý Ngọc nhìn nàng cười hỏi.
“Không, ta chỉ tùy tiện nhìn mà thôi.”
Lắc đầu cười, Diệp Mộ Liễu không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt.
“Vậy chiếc trâm hình Hoa ngọc lan này thì sao? Nhìn xem cũng thấy cực kì khác lạ đấy.”
Nghe vậy, Lý Ngọc chỉ cười cười không cho là đúng, cũng từ chối cho ý kiến.
Chỉ tùy tiện xem thôi sao? Nhưng vì sao ánh mắt của nàng lại lóe sáng, rồi lại né tránh?
Nha đầu ngốc này, chỉ sợ là suy nghĩ cho hắn. Sợ trong túi của hắn không có bạc để trả, mới cố ý nói như vậy?
“Đúng vậy, phu nhân, chiếc trâm Hoa ngọc lan này hết sức tinh xảo, ta cam đoan cái này chỉ có một chiếc, không thể tìm ra chiếc thứ hai. Hơn nữa, nó vừa đẹp, giá lại rẻ, chỉ có hai lạng bạc…”
Thấy có người tới cửa, người bán hàng làm sao có thể không mở lời mời? Vì vậy miệng lưỡi của hắn không ngừng hoạt động, cố gắng mời mọc hai người.
“Không cần, ta không thích.”
Không đợi người bán hàng giới thiệu xong, Diệp Mộ Liễu thả cây trâm xuống, nắm lấy tay Lý Ngọc cười nói:
“Chúng ta đi thôi, đến chỗ khác xem một chút.”
Nói đùa, hai lạng bạc đủ cho hai người bọn họ ăn uống trong vòng một tháng đấy. Cho dù có thích, nàng làm sao bỏ được mà lãng phí cho vật ngoài thân?
Nghe vậy, người bán hàng thất vọng bĩu môi. Lý Ngọc không nói gì, ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu sâu thêm mấy phần. Cả đường đi nàng tùy ý kéo tay hắn xuyên qua đám người.
“Vị phu nhân này, xin ngươi thương xót cho ta chút bạc, ta đã ba ngày không có cơm ăn rồi…”
Trong đám người có một tên nhóc ăn mày không biết từ đâu xông ra, “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, ngăn cản bước chân hai người.
“Cầu xin hai người thương xót, ta có bà đã tám mươi tuổi, còn có em gái nhỏ ba tuổi…. các nàng đều dựa vào ta đi ăn xin mà sống!”
Tên nhóc ăn xin mới khoảng mười mấy tuổi, bộ dáng bẩn thỉu nhớp nhúa, chỉ có con ngươi đen không lớn lại hết sức linh động, lóe ra ánh sáng giảo hoạt.
Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu lấy túi tiền từ trong tay áo ra, lấy ra mười mấy đồng tiền đưa cho hắn, cười nói:
“Chúng ta không có nhiều tiền, ngươi cầm tạm cái này mua một chút gì ăn no đã!”
Ở phía Tây Nam, vùng đất nằm cạnh thung lũng màu mỡ được bao quanh bởi những ngọn núi, coi như cũng giàu có sung túc.
Sáng sớm, lúc Diệp Mộ Liễu vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ say nồng, chợt bên tai có hô hấp hướng nàng phun tới, ngứa ngứa, tê dại, làm cho nàng ngứa ngáy khó chịu, không thể nào ngủ được.
“Con heo nhỏ lười, không dậy nổi giường sao?”
Bắt lấy mấy sợi tóc của Diệp Mộ Liễu, vẽ vẽ lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng, ánh mắt của Lý Ngọc cưng chiều nồng đậm tới mức có thể hòa tan.
“Nếu không rời giường, ta trước…ưm…nghĩ xem ta muốn, sáng nay ăn gì mới tốt? Bánh quẩy thơm ngon với sữa đậu nành? Bánh bao hấp thật to? Hay là đậu hũ thịt bò cay thơm lừng?”
“Ta muốn ăn…”
Bỗng dưng mở to mắt, con ngươi Diệp Mộ Liễu đen nhánh lấp lánh như vì sao sáng.
“Được!”
Đưa tay chạm vào chóp mũi xinh xắn của nàng, hắn cười rực rỡ.
“Ta còn muốn ăn bánh bao hấp…”
Thấy vậy, nàng được một tấc lại muốn lên một thước.
“Đều nghe theo nàng!”
“Thật sự?” Nàng híp mắt, nở một nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.
“Thật sự!” Thở dài một hơi, trong lòng hắn căng thẳng không nói nên lời.
Cô gái này, dễ dàng thỏa mãn làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
Lúc này Diệp Mộ Liễu mới vui vẻ rời giường, nhanh chóng rửa mặt, sau đó nắm lấy cánh tay Lý Ngọc, đi theo hắn dạo phố.
Trên đường lớn, xe ngựa nhiều như nước, đám đông bắt đầu tuôn ra. Hai bên đường, cửa hàng nối tiếp nhau mọc như nêm.
Người bán hàng rong hét lớn, làm cho sáng sớm ở huyện Thanh giang tràn ngập tiếng nói. Quán nhỏ hai bên đường bán đồ trang sức, bán son bột nước, bán quần áo, mũ, tất, giày, bán các loại đồ ăn vặt.
Có cả mãi nghệ, hát hí khúc, diễn xiếc khỉ. Cái gì cần có đều có, hết sức náo nhiệt.
Sau khi hai người ăn uống xong, liền kéo nhau vừa đi vừa ngắm. Có lẽ đã lâu tâm trạng không được tốt như vậy, Diệp Mộ Liễu hết sức hưng phấn.
Hai người chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng trong đám người nhốn nháo, nam tuấn tú khôi ngô, nữ xinh đẹp động lòng người, một đôi bích nhân giống như hạc giữa loài gà, nhìn hết sức lóa mắt.
“Liễu Nhi thích vòng tai mã não này sao?”
Nhìn bước chân Diệp Mộ Liễu tạm dừng ở một quán bán trang sức vàng bạc châu báu, Lý Ngọc nhìn nàng cười hỏi.
“Không, ta chỉ tùy tiện nhìn mà thôi.”
Lắc đầu cười, Diệp Mộ Liễu không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt.
“Vậy chiếc trâm hình Hoa ngọc lan này thì sao? Nhìn xem cũng thấy cực kì khác lạ đấy.”
Nghe vậy, Lý Ngọc chỉ cười cười không cho là đúng, cũng từ chối cho ý kiến.
Chỉ tùy tiện xem thôi sao? Nhưng vì sao ánh mắt của nàng lại lóe sáng, rồi lại né tránh?
Nha đầu ngốc này, chỉ sợ là suy nghĩ cho hắn. Sợ trong túi của hắn không có bạc để trả, mới cố ý nói như vậy?
“Đúng vậy, phu nhân, chiếc trâm Hoa ngọc lan này hết sức tinh xảo, ta cam đoan cái này chỉ có một chiếc, không thể tìm ra chiếc thứ hai. Hơn nữa, nó vừa đẹp, giá lại rẻ, chỉ có hai lạng bạc…”
Thấy có người tới cửa, người bán hàng làm sao có thể không mở lời mời? Vì vậy miệng lưỡi của hắn không ngừng hoạt động, cố gắng mời mọc hai người.
“Không cần, ta không thích.”
Không đợi người bán hàng giới thiệu xong, Diệp Mộ Liễu thả cây trâm xuống, nắm lấy tay Lý Ngọc cười nói:
“Chúng ta đi thôi, đến chỗ khác xem một chút.”
Nói đùa, hai lạng bạc đủ cho hai người bọn họ ăn uống trong vòng một tháng đấy. Cho dù có thích, nàng làm sao bỏ được mà lãng phí cho vật ngoài thân?
Nghe vậy, người bán hàng thất vọng bĩu môi. Lý Ngọc không nói gì, ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu sâu thêm mấy phần. Cả đường đi nàng tùy ý kéo tay hắn xuyên qua đám người.
“Vị phu nhân này, xin ngươi thương xót cho ta chút bạc, ta đã ba ngày không có cơm ăn rồi…”
Trong đám người có một tên nhóc ăn mày không biết từ đâu xông ra, “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, ngăn cản bước chân hai người.
“Cầu xin hai người thương xót, ta có bà đã tám mươi tuổi, còn có em gái nhỏ ba tuổi…. các nàng đều dựa vào ta đi ăn xin mà sống!”
Tên nhóc ăn xin mới khoảng mười mấy tuổi, bộ dáng bẩn thỉu nhớp nhúa, chỉ có con ngươi đen không lớn lại hết sức linh động, lóe ra ánh sáng giảo hoạt.
Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu lấy túi tiền từ trong tay áo ra, lấy ra mười mấy đồng tiền đưa cho hắn, cười nói:
“Chúng ta không có nhiều tiền, ngươi cầm tạm cái này mua một chút gì ăn no đã!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook