Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
-
Chương 12: Là chàng đã trở lại sao?
Trong nháy mắt tiếng khóc ngừng lại, Diệp Mộ Liễu nháy nháy đôi mắt giảo hoạt, lập tức nín khóc mỉm cười. Hôn lén lên gương mặt nhỏ nhắn của Xuân Đào, lập tức cười nói:
“Ta biết ngay, Xuân Đào nhà chúng ta là tốt nhất!”
“Hừ.” Xuân Đào không cam lòng khẽ hừ một tiếng, sau đó nhanh chóng thay đổi quân áo, laị hướng ra ngoài cửa sổ gọi:
“Tiểu thư, ngươi mệt rồi, nhanh đi nghỉ đi.”
“Ừ, ngươi đi đi.” Diệp Mộ Liễu nhìn thủ vệ ngoài cửa sổ có chút buông lỏng, liền nói:
“Không có việc gì đừng quấy rầy ta!”
“Vâng, tiểu thư.”
Thừa dịp thủ vệ quay đi, Diệp Mộ Liễu xoay người liền nháy mắt một cái, ra hiệu cho Xuân Đào, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa, đưa lưng về phía thủ vệ, không nhanh không chậm đi về phía cửa sau của Diệp gia…
Hoàng hôn dần buông xuống, trời tối sầm. Một bóng dáng cao gầy đi lại bên ngoài Diệp phủ, sau đóhắn lại ngẩng đầu nhìn ngọn đèn lồng lay động treo dưới mái hiên, thở dài một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi…
Cách đó không xa, một bóng dáng nho nhỏ lén lút chuồn ra cửa sau Diệp phủ.
Vỗ tay một cái, trong lòng Diệp Mộ Liễu cảm thấy may mắn, vận khí không tệ, chạy đi không gặp trở ngại gì.
Nhưng mà lúc nãy đi vội vàng như vậy cũng không hỏi rõ Xuân Đào, nam tử thư sinh kia rốt cuộc là đứng ở cửa trước hay cửa sau, phải tìm hắn ở đâu đây?
Diệp Mộ Liễu chần chừ, vừa nhấc tay, một bóng dáng cao ngất ở đằng xa đập vào mắt nàng.
Chỉ liếc mắt một cái, hô hấp Diệp Mộ Liễu ngừng lại.
Ba năm, giữa bọn họ chỉ có một đêm ân ái, nhưng vô số giấc mộng trong đêm khuya, bóng dáng đó vẫn luôn xuất hiện, vững vàng nắm chặt trong suy nghĩ của nàng, làm cho nàng trăn trở, tương tư thành bệnh.
Nước mắt ngưng đầy trong hốc mắt. Diệp Mộ Liễu đưa tay lau khô nước mắt bên má.
Vừa ngẩng đầu lên, bóng dáng quen thuộc đó nhanh chóng biến mất tại chỗ rẽ, chỉ để lại một vạt áo màu xanh nhạt theo gió bay lên…
Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, bất chấp tất cả, lập tức thi triển khinh công đuổi theo.
Bóng dáng phía trước có chút không yên lòng, chỉ trong chốc lát Diệp Mộ Liễu đã đuổi theo phía sau hắn.
“Ta biết ngay, Xuân Đào nhà chúng ta là tốt nhất!”
“Hừ.” Xuân Đào không cam lòng khẽ hừ một tiếng, sau đó nhanh chóng thay đổi quân áo, laị hướng ra ngoài cửa sổ gọi:
“Tiểu thư, ngươi mệt rồi, nhanh đi nghỉ đi.”
“Ừ, ngươi đi đi.” Diệp Mộ Liễu nhìn thủ vệ ngoài cửa sổ có chút buông lỏng, liền nói:
“Không có việc gì đừng quấy rầy ta!”
“Vâng, tiểu thư.”
Thừa dịp thủ vệ quay đi, Diệp Mộ Liễu xoay người liền nháy mắt một cái, ra hiệu cho Xuân Đào, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa, đưa lưng về phía thủ vệ, không nhanh không chậm đi về phía cửa sau của Diệp gia…
Hoàng hôn dần buông xuống, trời tối sầm. Một bóng dáng cao gầy đi lại bên ngoài Diệp phủ, sau đóhắn lại ngẩng đầu nhìn ngọn đèn lồng lay động treo dưới mái hiên, thở dài một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi…
Cách đó không xa, một bóng dáng nho nhỏ lén lút chuồn ra cửa sau Diệp phủ.
Vỗ tay một cái, trong lòng Diệp Mộ Liễu cảm thấy may mắn, vận khí không tệ, chạy đi không gặp trở ngại gì.
Nhưng mà lúc nãy đi vội vàng như vậy cũng không hỏi rõ Xuân Đào, nam tử thư sinh kia rốt cuộc là đứng ở cửa trước hay cửa sau, phải tìm hắn ở đâu đây?
Diệp Mộ Liễu chần chừ, vừa nhấc tay, một bóng dáng cao ngất ở đằng xa đập vào mắt nàng.
Chỉ liếc mắt một cái, hô hấp Diệp Mộ Liễu ngừng lại.
Ba năm, giữa bọn họ chỉ có một đêm ân ái, nhưng vô số giấc mộng trong đêm khuya, bóng dáng đó vẫn luôn xuất hiện, vững vàng nắm chặt trong suy nghĩ của nàng, làm cho nàng trăn trở, tương tư thành bệnh.
Nước mắt ngưng đầy trong hốc mắt. Diệp Mộ Liễu đưa tay lau khô nước mắt bên má.
Vừa ngẩng đầu lên, bóng dáng quen thuộc đó nhanh chóng biến mất tại chỗ rẽ, chỉ để lại một vạt áo màu xanh nhạt theo gió bay lên…
Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, bất chấp tất cả, lập tức thi triển khinh công đuổi theo.
Bóng dáng phía trước có chút không yên lòng, chỉ trong chốc lát Diệp Mộ Liễu đã đuổi theo phía sau hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook