Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy
-
Chương 44: Đại hội võ lâm (thượng)
Bắc Thần Tử Yên và Hoa Trầm Hương xuất phát đầu tiên vì hai người đang ở trên lãnh thổ Bắc Thần quốc, đương nhiên sắp xếp sự tình rất nhanh chóng.
Đông Y Ly cùng Lãnh Phong và Bạch Vân cũng sớm rời đi nhưng bọn hắn phải trở về Đông quốc trước để xin ý kiến Đông quốc hoàng đế.
Cả hai đội sẽ gặp nhau tại đại hội võ lâm.
Mười ngày sau.
Lần này đại hội võ lâm có sự tham dự của tứ môn phái: Thiên Sơn, Nga Mi, U Tịch và Hoa Băng cùng với tứ cường quốc và đại diện của họ. Thiên Sơn cùng U Tịch là hai môn phái theo lối kiếm tu. Các thành viên trong môn phái chủ yếu là nam không có nữ.
Ngược lại phái Nga Mi cùng Hoa Băng là hai môn phái nữ tu, không thu nhận nam đồ đệ. Tuy nhiên nếu thành viên trong môn phái có tình cảm, trưởng môn phái vẫn có thể cho họ kết hôn. Nói thì nói như vậy chứ đại đa số trưởng môn hai phái này rất căm hận đàn ông, họ tuyệt đối sẽ không cho đệ tử của mình đi trừ trường hợp bất khả kháng.
Một ngày trước thi đấu, khách sạn Tây Thiên, Tây quốc. Tây quốc năm nay là nơi tổ chức đại hội võ lâm nên khách sạn ở đây đã đông nay còn đông hơn, tấp nập không thôi. Tây Thiên chính là khách sạn lớn nhất của Tây quốc, sức chứa có thể lên tới trăm người.
Hai nhóm Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên sớm đã đến nơi, hiện đang ngồi ở lầu dưới dùng thiện. Năm mỹ nam ngồi chung một bàn làm cho mấy mỗ nữ nhân ánh mắt thèm thuồng liếc qua, mấy đại nam nhân thì ganh tỵ không thôi.
Từ phía ngoài bước vào đó chính là U Tịch môn phái, đoàn người khoảng hai mươi nhân kiêu ngạo bước vào. Toàn bộ đều một màu xanh đậm trang phục hài hòa nhưng là khuôn mặt rất không coi ai ra gì.
-"Ông chủ, chuẩn bị phòng" Đứng đầu đoàn người lên tiếng, đấy không phải Tịch Vũ trưởng môn mới của phái U Tịch thì là ai.
-"Khách quan đi theo tiểu nhân". Tiểu nhị khúm núm nói, hơi sợ hãi dắt bọn họ lên lầu, hắn là rất sợ đắc tội người trong võ lâm, còn sợ hãi hơn khi bọn người này có vẻ rất hung hãn.
-"Nhanh lên, lề mề quá" Tịch Vũ mắng mỏ, đoàn người rất nhanh được đưa lên lầu.
Bên dưới mọi người thấy U Tịch phái đều lắc đầu ngán ngẩm, còn nhóm ngũ mỹ nam chỉ lo ăn uống không có dòm lấy một cái.
Một lát sau, phái Nga Mi cũng đến, đứng đầu đoàn người là Lý Doanh Doanh, đệ tử giỏi nhất của phái, còn được thiên hạ tặng cho một cái danh xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Vì vậy Lý Doanh Doanh tự phụ cũng là kinh người, nghĩ là ai ai cũng muốn quỳ dướu váy của mình, đi vào Tây Thiên khách sạn mặt vênh lên trời không có nhìn xuống.
-"Đó không phải là Lý Doanh Doanh cô nương thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hay sao?" Một người khách quan chỉ vào Lý Doanh Doanh hỏi.
-"Uh, là nàng. Nếu không còn ai đẹp hơn nàng nữa" Tên kế bên liền khen phụ họa.
-"Không ngờ nàng đẹp đến như vậy"..
-"Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà"..
..
Người người bàn tán xôn xao, nhưng là năm mỹ nam vẫn không có bận tâm một chút nào, trong lòng bọn hắn dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì sao, vẫn hông đẹp bằng Thiên Song Song.
Lý Doanh Doanh đi ngang qua năm mỹ nam cố ý làm một cái liếc mắt đưa tình, câu hồn nhân; nhưng là tội nghiệp thay không ai nhìn nàng ta một cái. Thẹn quá hóa giận, nàng ta dậm chân đi lên lầu.
-"Mỹ nhân mà có người làm ngơ nhỉ?" Tên râu quai nón kế bên nhìn năm mỹ nam khinh bỉ, cho rằng bọn hắn giả vờ cao giá.
-"Vờ vịt" Tên ngồi kế bên mắng.
Xoảng..
Vừa mắng xong một câu không biết như thế nào cái tách trên tay bị nát thành mảnh vụn, tên nọ sắc mặt có chút sợ hãi nhưng vẫn là không sợ hãi chửi tiếp.
-"Người nào dám đối với ta thất lễ, lăn ra. Bằng không đừng trách lão tử không tha".
-"Là ta, ngươi có thể làm gì được?" Bạch Vân yêu nghiệt lạnh lùng đứng lên, băng sương không khí làm cho tên nọ có một chút kinh sợ nhưng lá gan không nhỏ của hắn lại tiếp tục giở giọng trêu chọc:
-"Ngươi cái tên xấu xí, cái trán có hình giọt nước thật là khủng bố".
-"Ngươi dám.." Bạch Vân bị hắn chọc lông giận tái mặt, lắc mình một cái kháp tay lên cổ hắn làm cho tên nọ muốn thở cũng không thể thở được.
Ư..Ư... Tên hỗn láo giãy dụa nhưng vô dụng rời khỏi.
Mọi người một trận khiếp sợ tốc độ của Bạch Vân, không ai dám đến gần cứu người.
-"Được rồi" Lãnh Phong đi tới ngăn Bạch Vân, Bạch Vân hừ lạnh không có ý định buông tay.
-"Đủ rồi, đừng nháo, ngày mai còn tỷ thế, đừng làm ô uế bàn tay ngươi" Đông Y Ly rất biết cách nói chuyện lên tiếng.
-"Ta tạm thời tha mạng chó của ngươi, lăn" Bạch Vân quát mạnh một tiếng quăng tên nọ xuống. Tên nọ vừa bước từ cửa tử trở về khụ khụ một trận dài rồi sợ hãi chạy mất dạng, có lẽ lần sau hắn sẽ không dám dùng miệng nói bậy nữa.
Bạch Vân cùng Lãnh Phong lại trở về bàn ngồi, lúc này bọn hắn cũng không còn tâm trạng ăn uống gì. Chỉ là ngồi giết thời gian thôi.
Một nhóm người áo đen từ người bước vào, nhìn lướt ngang đã nhận ra họ chính là những kiếm tu, khí thế ngút trời. Đi đầu hàng chính là một cái nam tử thân hình cao vút, một thân hắc y lãnh huyết vô tình, mày kiếm mắt sâu, như một cái băng sơn ngàn năm không tan chảy, bên hông giắt một thanh kiếm trông rất phong cách. Nam tử ngũ quan hoàn mỹ, tuy là nét đẹp không giống như năm mỹ nam ngồi đang ngồi nhưng tuyệt không thua kém. Phía sau lưng hắn hơn mười người cũng từ từ đi vào. Bọn hắn chính là người của phái Thiên Sơn, tuy là bọn hắn lạnh lùng nhưng không có kiêu ngạo như hai môn phái trước làm cho mọi người đối bọn hắn cảm giác tốt lắm.
Còn một môn phái chưa đến đó chính là phái Hoa Băng, ba năm trước trưởng môn phái Hoa Băng bỗng nhiên bị bệnh nặng qua đời, các đệ tử còn lại võ công không cao nên không có khả năng duy trì môn phái làm cho Hoa Băng ngày càng xuống dốc. Ba môn phái còn lại không ai đặt Hoa Băng vào mắt, hôm nay dù họ không đến cũng không sao, bọn hắn cũng không quan tâm.
Lúc này U Tịch đoàn người cũng đã xuống dưới dùng thiện.
-"Ta nghĩ Hoa Băng năm nay sợ chúng ta nên không dám đến rồi". Tịch Vũ kiêu ngạo cười to.
-"Đúng vậy, bọn phụ nữ chân yếu tay mềm ấy làm sao có thể hơn trưởng môn" Một tên khác liền vuốt đuôi ngựa.
-"Bọn người đó chính là sợ thua bổn cô nương" Lý Doanh Doanh đoàn người cũng đi xuống bắt đầu dùng thiện, nàng ta tự tin nói.
-"Haha, là sợ chúng ta" Tịch Vũ nhìn thấy Lý Doanh Doanh sắc đẹp đương nhiên nổi lên sắc tâm, lập tức lấy lòng người đẹp.
Lý Doanh Doanh hừ lạnh, không quan tâm Tịch Vũ mà trực tiếp gọi món ăn. Tịch Vũ thấy nàng ta không quan tâm hắn liền một đầu hắc tuyến, hắn âm thầm nghĩ sau này nếu có cơ hội sẽ đem Lý Doanh Doanh hảo hảo dạy dỗ một bài học.
Thiên Sơn phái cuối cùng cũng xuống ăn vật, nhưng là bọn hắn ai ai cũng lạnh lùng không có quan tâm sự đời, chỉ lo cắm đầu vào ăn.
-"Đại tỷ nghe nói năm nay tứ quốc đều được tham gia đại hội võ lâm". Mỗ nữ nhân ngồi cạnh Lý Doanh Doanh bỗng dưng lên tiếng.
-"Ân" Lý Doanh Doanh gật đầu, ánh mắt liền đảo qua bàn năm vị mỹ nam nhưng là thấy bọn hắn không có để nàng vào mắt liền bực mình đảo mắt trở lại.
-"Có phải hay không bọn hắn là một trong tứ quốc" Một nữ nhân khác hướng mỹ nam nhóm có vẻ khẳng định.
-"Uh, ta cũng nghĩ vậy". Mỗ sắc nữ khác vội vàng phụ họa.
-"Bọn nữ nhân thật là nhàm chán" Bạch Vân một đầu bạc hãn, chán ghét nói.
Lãnh Phong, Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cùng Hoan Trầm Hương chính là gật đầu đồng ý.
-"Trở về phòng thôi, hôm sau còn đi ngoạn ngoạn" Bắc Thần Tử Yên nhìn mấy mỗ sắc nữ không thể giấu được khinh bỉ cùng chán ghét ra mặt, lập tức phất tay áo rời đi.
-"Ta cũng mệt" Hoa Trầm Hương nối gót theo sau.
Đông Y Ly khốc khốc không nói gì cũng lạnh lùng trở về phòng, Lãnh Phong cùng Bạch Vân rất ăn ý rời đi. Bọn hắn là không thể nào chịu đựng được mấy mỗ nữ nhân nói lời điện loạn thêm một chút nào nữa.
-"Một đám đáng ghét, cũng may còn một vị có vẻ dễ thương hơn rất nhiều" Lý Doanh Doanh giận dỗi nói, liền đổi hướng qua bên cánh Thiên Sơn phái.
Lý Doanh Doanh như rắn nước yểu điệu hướng Thiên Sơn phái bàn ăn đi tới.
-"Vị này xin hỏi cao danh quý tánh là gì? Tiểu nữ là Lý Doanh Doanh của phái Nga Mi rất mong được làm quen với các hạ" Lý Doanh Doanh nhỏ giọng vờ yểu điệu thục nữ làm mọi người xung quanh nghe điều nhuyễn có điều thấy Thiên Sơn phái ánh mắt đều tập trung trên người nàng có chút khinh thường.
Chưa kịp nghe câu trả lời liền thấy bọn người Thiên Sơn phái đã đi đến cầu thang, rất nhanh liền mất dạng, Lý Doanh Doanh cảm thấy bản thân bị tạt một gáo nước lạnh. Hôm nay đúng là nàng bị đả kích nhiều lắm, thường ngày bọn đàn ông chủ động tiếp cận nàng, hôm nay nàng đã cấp bọn hắn mặt mũi thượng nhưng mà lại bị gạt bỏ như thế này, đúng là tức chết nàng.
-"Mỹ nhân, bọn hắn không xem trọng nàng, còn có ta" Tịch Vũ bỗng đi tới Lý Doanh Doanh nắm lấy tay nàng ta ăn đậu hũ.
-"Hừ" Lý Doanh Doanh lửa giận đầy đầu không nói gì bỏ lên phòng. Nga Mi phái đệ tử thấy tình hình như vậy cũng đi theo.
Một đêm yên tĩnh không có bất cứ chuyện gì đặc biệt.
Đông Y Ly cùng Lãnh Phong và Bạch Vân cũng sớm rời đi nhưng bọn hắn phải trở về Đông quốc trước để xin ý kiến Đông quốc hoàng đế.
Cả hai đội sẽ gặp nhau tại đại hội võ lâm.
Mười ngày sau.
Lần này đại hội võ lâm có sự tham dự của tứ môn phái: Thiên Sơn, Nga Mi, U Tịch và Hoa Băng cùng với tứ cường quốc và đại diện của họ. Thiên Sơn cùng U Tịch là hai môn phái theo lối kiếm tu. Các thành viên trong môn phái chủ yếu là nam không có nữ.
Ngược lại phái Nga Mi cùng Hoa Băng là hai môn phái nữ tu, không thu nhận nam đồ đệ. Tuy nhiên nếu thành viên trong môn phái có tình cảm, trưởng môn phái vẫn có thể cho họ kết hôn. Nói thì nói như vậy chứ đại đa số trưởng môn hai phái này rất căm hận đàn ông, họ tuyệt đối sẽ không cho đệ tử của mình đi trừ trường hợp bất khả kháng.
Một ngày trước thi đấu, khách sạn Tây Thiên, Tây quốc. Tây quốc năm nay là nơi tổ chức đại hội võ lâm nên khách sạn ở đây đã đông nay còn đông hơn, tấp nập không thôi. Tây Thiên chính là khách sạn lớn nhất của Tây quốc, sức chứa có thể lên tới trăm người.
Hai nhóm Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên sớm đã đến nơi, hiện đang ngồi ở lầu dưới dùng thiện. Năm mỹ nam ngồi chung một bàn làm cho mấy mỗ nữ nhân ánh mắt thèm thuồng liếc qua, mấy đại nam nhân thì ganh tỵ không thôi.
Từ phía ngoài bước vào đó chính là U Tịch môn phái, đoàn người khoảng hai mươi nhân kiêu ngạo bước vào. Toàn bộ đều một màu xanh đậm trang phục hài hòa nhưng là khuôn mặt rất không coi ai ra gì.
-"Ông chủ, chuẩn bị phòng" Đứng đầu đoàn người lên tiếng, đấy không phải Tịch Vũ trưởng môn mới của phái U Tịch thì là ai.
-"Khách quan đi theo tiểu nhân". Tiểu nhị khúm núm nói, hơi sợ hãi dắt bọn họ lên lầu, hắn là rất sợ đắc tội người trong võ lâm, còn sợ hãi hơn khi bọn người này có vẻ rất hung hãn.
-"Nhanh lên, lề mề quá" Tịch Vũ mắng mỏ, đoàn người rất nhanh được đưa lên lầu.
Bên dưới mọi người thấy U Tịch phái đều lắc đầu ngán ngẩm, còn nhóm ngũ mỹ nam chỉ lo ăn uống không có dòm lấy một cái.
Một lát sau, phái Nga Mi cũng đến, đứng đầu đoàn người là Lý Doanh Doanh, đệ tử giỏi nhất của phái, còn được thiên hạ tặng cho một cái danh xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Vì vậy Lý Doanh Doanh tự phụ cũng là kinh người, nghĩ là ai ai cũng muốn quỳ dướu váy của mình, đi vào Tây Thiên khách sạn mặt vênh lên trời không có nhìn xuống.
-"Đó không phải là Lý Doanh Doanh cô nương thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hay sao?" Một người khách quan chỉ vào Lý Doanh Doanh hỏi.
-"Uh, là nàng. Nếu không còn ai đẹp hơn nàng nữa" Tên kế bên liền khen phụ họa.
-"Không ngờ nàng đẹp đến như vậy"..
-"Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà"..
..
Người người bàn tán xôn xao, nhưng là năm mỹ nam vẫn không có bận tâm một chút nào, trong lòng bọn hắn dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì sao, vẫn hông đẹp bằng Thiên Song Song.
Lý Doanh Doanh đi ngang qua năm mỹ nam cố ý làm một cái liếc mắt đưa tình, câu hồn nhân; nhưng là tội nghiệp thay không ai nhìn nàng ta một cái. Thẹn quá hóa giận, nàng ta dậm chân đi lên lầu.
-"Mỹ nhân mà có người làm ngơ nhỉ?" Tên râu quai nón kế bên nhìn năm mỹ nam khinh bỉ, cho rằng bọn hắn giả vờ cao giá.
-"Vờ vịt" Tên ngồi kế bên mắng.
Xoảng..
Vừa mắng xong một câu không biết như thế nào cái tách trên tay bị nát thành mảnh vụn, tên nọ sắc mặt có chút sợ hãi nhưng vẫn là không sợ hãi chửi tiếp.
-"Người nào dám đối với ta thất lễ, lăn ra. Bằng không đừng trách lão tử không tha".
-"Là ta, ngươi có thể làm gì được?" Bạch Vân yêu nghiệt lạnh lùng đứng lên, băng sương không khí làm cho tên nọ có một chút kinh sợ nhưng lá gan không nhỏ của hắn lại tiếp tục giở giọng trêu chọc:
-"Ngươi cái tên xấu xí, cái trán có hình giọt nước thật là khủng bố".
-"Ngươi dám.." Bạch Vân bị hắn chọc lông giận tái mặt, lắc mình một cái kháp tay lên cổ hắn làm cho tên nọ muốn thở cũng không thể thở được.
Ư..Ư... Tên hỗn láo giãy dụa nhưng vô dụng rời khỏi.
Mọi người một trận khiếp sợ tốc độ của Bạch Vân, không ai dám đến gần cứu người.
-"Được rồi" Lãnh Phong đi tới ngăn Bạch Vân, Bạch Vân hừ lạnh không có ý định buông tay.
-"Đủ rồi, đừng nháo, ngày mai còn tỷ thế, đừng làm ô uế bàn tay ngươi" Đông Y Ly rất biết cách nói chuyện lên tiếng.
-"Ta tạm thời tha mạng chó của ngươi, lăn" Bạch Vân quát mạnh một tiếng quăng tên nọ xuống. Tên nọ vừa bước từ cửa tử trở về khụ khụ một trận dài rồi sợ hãi chạy mất dạng, có lẽ lần sau hắn sẽ không dám dùng miệng nói bậy nữa.
Bạch Vân cùng Lãnh Phong lại trở về bàn ngồi, lúc này bọn hắn cũng không còn tâm trạng ăn uống gì. Chỉ là ngồi giết thời gian thôi.
Một nhóm người áo đen từ người bước vào, nhìn lướt ngang đã nhận ra họ chính là những kiếm tu, khí thế ngút trời. Đi đầu hàng chính là một cái nam tử thân hình cao vút, một thân hắc y lãnh huyết vô tình, mày kiếm mắt sâu, như một cái băng sơn ngàn năm không tan chảy, bên hông giắt một thanh kiếm trông rất phong cách. Nam tử ngũ quan hoàn mỹ, tuy là nét đẹp không giống như năm mỹ nam ngồi đang ngồi nhưng tuyệt không thua kém. Phía sau lưng hắn hơn mười người cũng từ từ đi vào. Bọn hắn chính là người của phái Thiên Sơn, tuy là bọn hắn lạnh lùng nhưng không có kiêu ngạo như hai môn phái trước làm cho mọi người đối bọn hắn cảm giác tốt lắm.
Còn một môn phái chưa đến đó chính là phái Hoa Băng, ba năm trước trưởng môn phái Hoa Băng bỗng nhiên bị bệnh nặng qua đời, các đệ tử còn lại võ công không cao nên không có khả năng duy trì môn phái làm cho Hoa Băng ngày càng xuống dốc. Ba môn phái còn lại không ai đặt Hoa Băng vào mắt, hôm nay dù họ không đến cũng không sao, bọn hắn cũng không quan tâm.
Lúc này U Tịch đoàn người cũng đã xuống dưới dùng thiện.
-"Ta nghĩ Hoa Băng năm nay sợ chúng ta nên không dám đến rồi". Tịch Vũ kiêu ngạo cười to.
-"Đúng vậy, bọn phụ nữ chân yếu tay mềm ấy làm sao có thể hơn trưởng môn" Một tên khác liền vuốt đuôi ngựa.
-"Bọn người đó chính là sợ thua bổn cô nương" Lý Doanh Doanh đoàn người cũng đi xuống bắt đầu dùng thiện, nàng ta tự tin nói.
-"Haha, là sợ chúng ta" Tịch Vũ nhìn thấy Lý Doanh Doanh sắc đẹp đương nhiên nổi lên sắc tâm, lập tức lấy lòng người đẹp.
Lý Doanh Doanh hừ lạnh, không quan tâm Tịch Vũ mà trực tiếp gọi món ăn. Tịch Vũ thấy nàng ta không quan tâm hắn liền một đầu hắc tuyến, hắn âm thầm nghĩ sau này nếu có cơ hội sẽ đem Lý Doanh Doanh hảo hảo dạy dỗ một bài học.
Thiên Sơn phái cuối cùng cũng xuống ăn vật, nhưng là bọn hắn ai ai cũng lạnh lùng không có quan tâm sự đời, chỉ lo cắm đầu vào ăn.
-"Đại tỷ nghe nói năm nay tứ quốc đều được tham gia đại hội võ lâm". Mỗ nữ nhân ngồi cạnh Lý Doanh Doanh bỗng dưng lên tiếng.
-"Ân" Lý Doanh Doanh gật đầu, ánh mắt liền đảo qua bàn năm vị mỹ nam nhưng là thấy bọn hắn không có để nàng vào mắt liền bực mình đảo mắt trở lại.
-"Có phải hay không bọn hắn là một trong tứ quốc" Một nữ nhân khác hướng mỹ nam nhóm có vẻ khẳng định.
-"Uh, ta cũng nghĩ vậy". Mỗ sắc nữ khác vội vàng phụ họa.
-"Bọn nữ nhân thật là nhàm chán" Bạch Vân một đầu bạc hãn, chán ghét nói.
Lãnh Phong, Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cùng Hoan Trầm Hương chính là gật đầu đồng ý.
-"Trở về phòng thôi, hôm sau còn đi ngoạn ngoạn" Bắc Thần Tử Yên nhìn mấy mỗ sắc nữ không thể giấu được khinh bỉ cùng chán ghét ra mặt, lập tức phất tay áo rời đi.
-"Ta cũng mệt" Hoa Trầm Hương nối gót theo sau.
Đông Y Ly khốc khốc không nói gì cũng lạnh lùng trở về phòng, Lãnh Phong cùng Bạch Vân rất ăn ý rời đi. Bọn hắn là không thể nào chịu đựng được mấy mỗ nữ nhân nói lời điện loạn thêm một chút nào nữa.
-"Một đám đáng ghét, cũng may còn một vị có vẻ dễ thương hơn rất nhiều" Lý Doanh Doanh giận dỗi nói, liền đổi hướng qua bên cánh Thiên Sơn phái.
Lý Doanh Doanh như rắn nước yểu điệu hướng Thiên Sơn phái bàn ăn đi tới.
-"Vị này xin hỏi cao danh quý tánh là gì? Tiểu nữ là Lý Doanh Doanh của phái Nga Mi rất mong được làm quen với các hạ" Lý Doanh Doanh nhỏ giọng vờ yểu điệu thục nữ làm mọi người xung quanh nghe điều nhuyễn có điều thấy Thiên Sơn phái ánh mắt đều tập trung trên người nàng có chút khinh thường.
Chưa kịp nghe câu trả lời liền thấy bọn người Thiên Sơn phái đã đi đến cầu thang, rất nhanh liền mất dạng, Lý Doanh Doanh cảm thấy bản thân bị tạt một gáo nước lạnh. Hôm nay đúng là nàng bị đả kích nhiều lắm, thường ngày bọn đàn ông chủ động tiếp cận nàng, hôm nay nàng đã cấp bọn hắn mặt mũi thượng nhưng mà lại bị gạt bỏ như thế này, đúng là tức chết nàng.
-"Mỹ nhân, bọn hắn không xem trọng nàng, còn có ta" Tịch Vũ bỗng đi tới Lý Doanh Doanh nắm lấy tay nàng ta ăn đậu hũ.
-"Hừ" Lý Doanh Doanh lửa giận đầy đầu không nói gì bỏ lên phòng. Nga Mi phái đệ tử thấy tình hình như vậy cũng đi theo.
Một đêm yên tĩnh không có bất cứ chuyện gì đặc biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook