Một ngày nào đó sáu năm sau.

“Hô, rốt cuộc cũng trốn ra được!” Lưng vác một cái bọc nhỏ, đứng ở cửa Nghiệp thành, Nhất Nhất nhìn về phía Vệ phủ, thở ra một hơi thật dài.

Ngày hôm qua, hắn không cẩn thận mở miệng nhắc tới Tần Thu Nguyệt, nhân tiện oán trách mấy câu, khiến cho khuôn mặt Vệ Hạo Thiên lập tức đen lại. Đêm đó Vệ Hạo Thiên còn cố tình không trở về phòng khiến hắn tức giận đến nỗi cả đêm mất ngủ.

Thật sự rất giận, cho nên sáng sớm ngày hôm nay hắn liền thu dọn tay nải, rời khỏi Vệ phủ, muốn đi giải sầu, thuận tiện lữ hành đường dài một phen.

Ra ngoài thì ra ngoài, tại sao hắn còn nói “Rốt cuộc cũng trốn ra được rồi.”?

Cái này thì phải kể tới chuyện từ ba năm trước. Một ngày nọ, biểu muội họ hàng xa của Vệ Hạo Thiên tới thăm, còn suốt ngày quấn lấy Vệ Hạo Thiên không rời, Nhất Nhất nhìn thấy, đương nhiên nóng mắt. Nhưng Vệ Hạo Thiên kia đầu gỗ, đối với hành động mập mờ của biểu muội thì không hề có một chút nghi ngờ, vì vậy, Nhất Nhất ghen. Trong cơn tức giận, hắn lại cùng Vệ Hạo Thiên xảy ra chiến tranh lạnh.

Vốn cho rằng Vệ Hạo Thiên sẽ như bình thường mà chịu xuống nước thỏa hiệp với hắn nhưng hắn đợi mấy ngày cũng không thấy Vệ Hạo Thiên có ý muốn thỏa hiệp. Hắn nóng nảy, xem ra, chiến tranh lạnh không còn là biện pháp hữu dụng.

Sau khi trầm tư suy nghĩ một hồi, hắn rốt cuộc nghĩ ra biện pháp tốt hơn đó là trốn về nhà mẹ. Mang theo vài vật dụng sơ sài, sau đó, hắn nghênh ngang bước ra khỏi Vệ phủ.

Kết quả là, Vệ Hạo Thiên nhìn thấy, túm hắn lại, ném lên giường hung hăng ‘trừng phạt’ một phen. Chỉ có điều, sau khi ‘trừng phạt’ xong Vệ Hạo Thiên liền đuổi biểu muội kia về nhà, khiến Nhất Nhất vô cùng vui mừng. Từ đó về sau, Nhất Nhất mỗi có gì bất mãn thì sẽ dọn đồ đòi về nhà. Nhiều lần như vậy, Vệ Hạo Thiên cuối cùng đặc biệt phái mấy người ở Phạm Thiên cốc tới để trông chừng hắn, khiến cho mỗi lần hắn muốn về nhà thì không thể nghênh ngang được nữa mà chỉ có thể lén lút ‘đào thoát’.

Thật ra, mỗi lần Nhất Nhất trốn khỏi nhà thì cũng sẽ không dám đi quá xa, chỉ loanh quanh không ra khỏi Nghiệp thành. Nhưng lần này hắn rất giận Vệ Hạo Thiên cho nên mới quyết định rời Nghiệp thành, muốn đến một nơi thật xa.

Sau khi rời khỏi Vệ phủ, Nhất Nhất du ngoạn khắp nơi đến nỗi bất diệc nhạc hồ. Quá nửa tháng, hắn mới thấy nhớ Vệ Hạo Thiên, Tiểu Long nhi và Tiểu Hiên nhi. Nhưng có đánh chết hắn cũng sẽ không chủ động trở về, vì vậy, hắn bèn thay đổi lộ tuyến, chạy về Thẩm gia trang.

Tính ra hắn đã hơn một năm nay chưa trở về Thẩm gia trang, cũng rất nhớ cha mẹ và các ca ca. Ấy vậy mà khi Thẩm gia trang đã gần ngay trước mắt thì hắn lại lập tức quay đầu bỏ chạy…

Lúc này, không ngờ ba cha con Vệ Hạo Thiên, Tiểu Long nhi cùng với Tiểu Hiên nhi cũng đang đứng trước đại môn Thẩm gia trang, đợi hắn đến! Đặc biệt là Vệ Hạo Thiên, còn chưa tới gần mà đã cảm nhận được cơn giận dữ toát ra từ trên người y, hắn không chạy mới lạ!

Thời điểm Nhất Nhất nhìn thấy ba người thì ba người cũng đã thấy hắn. Mắt thấy hắn xoay người bỏ chạy thì ba người lập tức đuổi theo.

“Nương tử, đứng lại!” Vệ Hạo Thiên khuôn mặt vốn đã đen nay càng đen hơn.

Chết tiệt, lần này dám trốn đi xa như vậy! Bây giờ thấy y còn dám co giò bỏ chạy!

Ngày thường, Vệ Hạo Thiên ít khi gọi Nhất Nhất là nương tử, chỉ khi biểu đạt ái ý hay khi cực kỳ tức giận y mới gọi như vậy. Hiện tại, chỉ cần nhìn thấy cái mặt của y là biết y đang ở trạng thái phẫn nộ cực điểm.

“Nương nương, đừng chạy nữa, Long nhi đuổi mệt a!” Theo sát phía sau Vệ Hạo Thiên, Tiểu Long nhi vẻ mặt đưa đám gọi với theo.

Đương nhiên là mệt rồi, sau khi phụ thân phát hiện nương nương đã trốn khỏi nhà thì tức giận đến nỗi một chưởng đánh nát chiếc bàn ăn bằng gỗ tốt nhất trong nhà, ngay sau đó thì vô cùng lo lắng chạy đi tìm, mấy ngày mấy đêm, Long nhi mới chín tuổi nha, thế nào chịu được!

Tới Thẩm gia trang, Long nhi lại bị nãi nãi xinh đẹp quấn lấy suốt hai ngày, căn bản là không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt ấy thế mà hiện tại còn phải cùng với phụ thân đuổi theo nương nương, không mệt mới là lạ!

“Nương, đừng lãng phí sức lực!” Nhíu mày không vui, Tiểu Hiên nhi lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía ai kia đang ra sức bỏ chạy.

Hiên nhi đối với việc học võ rất có thiên chất, tuy mới sáu tuổi nhưng đã có thể đánh bại ca ca chín tuổi của mình, còn có thể kiên trì tiếp được năm mươi chiêu của cha mình. Hơn nữa, khinh công của Hiên nhi cực kỳ lợi hại, cơ hồ có thể vượt qua cả cha rồi. Nội công của Hiên nhi cũng không tồi, chỉ cần tĩnh toạ một hai canh giờ là có thể khôi phục thể lực, cho nên, Hiên nhi một đường theo cha cũng không thấy mệt mỏi.

Chỉ có điều, đối với trò trốn nhà của nương nương nhà mình, Hiên nhi sớm đã thấy mệt mỏi rồi. Mỗi lần nương nương chạy trốn là một lần phụ thân hết sức lo lắng, sau đó sẽ vội vàng đi tìm, còn muốn cả hai huynh đệ hắn phải đi theo. Hiên nhi chính là không rõ, phụ thân tại sao phải làm như vậy.

Không hiểu thì không hiểu, dù sao phụ thân vẫn là người duy nhất mà Hiên nhi  kính sợ, nếu phụ thân đã yêu cầu như vậy thì Hiên nhi cũng không thể không đi theo.

“Không muốn!” Ngoảnh đầu lại nhìn cái mặt đen của Vệ Hạo Thiên, cước bộ của Nhất Nhất càng gia tăng.

Nếu để Vệ Hạo Thiên bắt được, hắn khẳng định ba tháng cũng không xuống giường được, thậm chí còn có thể thê thảm hơn nữa! Hắn biết, lần này phải trốn thật xa, thật lâu, đến khi nào Vệ Hạo Thiên hết giận một chút thì mới có thể trở về.

“Ta không phạt ngươi, ngươi theo ta trở về!” Nhìn ra được suy nghĩ của Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên tựa như hứa hẹn.

Chết tiệt, khinh công của Nhất Nhất càng ngày càng lợi hại (thật ra là bị đuổi nhiều nên luyện được), vì muốn mang Nhất Nhất trở về nên y đành phải nói như vậy.

“Thực sự?” Nhất Nhất thả chậm cước bộ, nhưng hắn không dám dừng hẳn lại. Trước khi xác định lại một lần nữa thì hắn không có gan để Vệ Hạo Thiên đuổi kịp.

“Thực sự!” Ngữ khí vô cùng quả quyết.

Gắt gao nhìn Vệ Hạo Thiên, không nhìn ra bất cứ điểm nào không ổn thỏa, Nhất Nhất mới rốt cuộc ngừng lại, ngoan ngoãn đi tới bên người Vệ Hạo Thiên.

Nhất Nhất vừa đến gần, lập tức bị Vệ Hạo Thiên điểm huyệt. Nhất Nhất luống cuống, tâm can nguội lạnh một nửa, ngay cả nói cũng không lưu loát: “Ngươi, ngươi, ngươi đã nói… không phạt, phạt ta…”

“Hắc!” Vệ Hạo Thiên mỉm cười, cười đến âm u, Nhất Nhất nghe được thì dựng lông tơ, “Ta không phạt ngươi, đổi lại ta sẽ hảo hảo mà ‘yêu’ ngươi!”

Nói xong, y liền vác Nhất Nhất lên, trở về nhà.

“Long nhi, cứu, cứu ta!” Nhất Nhất hiểu Vệ Hạo Thiên ‘yêu’ là ‘yêu’ như thế nào, lập tức sợ tới mức run lên, vội vàng cầu cứu đại nhi tử.

“Nương nương, lần này Long nhi cũng không thể nào cứu người được nữa.” Tiểu Long nhi dạt dào áy náy.

Phụ thân đang giận dữ, Long nhi cũng không dám chọc vào a, đành phải có lỗi với nương nương vậy.

“Hiên nhi!” Cầu cứu Tiểu Long nhi không được, Nhất Nhất chuyển tới tiểu nhi tử.

“Nương, đây là người tự chuốc lấy!” Tiểu Hiên nhi vẫn là lạnh lùng.

Không phải Hiên nhi không quan tâm nương nương, đối với người vất vả sinh hạ ra mình, trong lòng Hiên nhi vẫn là hết sức quan tâm. Sở dĩ nói như vậy, cũng là do bất mãn với hành vi của nương nương. Mặt khác, Hiên nhi cũng biết rất rõ, phụ thân bây giờ tuy rằng thực tức giận nhưng tuyệt đối sẽ không tổn thương nương nương.

Phụ thân chính là rất yêu nương nương, vừa nghe nói nương nương trốn khỏi nha thì liền dẹp hết sự vụ sang một bên để đi tìm, chỉ sợ nương nương sẽ xảy ra chuyện, bị thương tổn. Thử hỏi, phụ thân như vậy thì làm sao có thể thương tổn nương nương được chứ?

“Ô ô… Hai người các ngươi bất hiếu… Ô ô…” Thấy cả hai nhi tử đều không để ý đến mình, Nhất Nhất nhỏ giọng nức nở.

Thấy thế, Tiểu Long nhi chột dạ cúi đầu xuống trong khi Tiểu Hiên nhi thì thẳng thắn quay đầu đi chỗ khác.

“Ô ô… Các ngươi… ưm!” Không muốn nghe thêm nữa, Vệ Hạo Thiên liền kéo hắn lại sau đó  dùng miệng để chặn cái miệng nhỏ của hắn lại. Một nụ hôn thật sâu, khiến ai đó xụi lơ trong lòng Vệ Hạo Thiên, sắc mặt Vệ Hạo Thiên cũng bởi vậy mà chuyển từ đen sang hồng nhạt.

“Hài… hài tử… đừng loạn!” Không cẩn thận nhìn thấy ham muốn mãnh liệt trong mắt Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất sợ tới mức ngay cả nói không xong.

“Hai đứa đã đi trước rồi!”

Vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, hai tiểu củ cải thức thời liền lánh mặt.

“Không… ưm!” Cái miệng nhỏ lại bị áp đè.

Biết ý tứ của đối phương nhưng vì muốn trừng phạt Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên trực tiếp áp người lên một thân cây, không hề cố kỵ mà hưởng thụ cá nước thân mật.

Vì vậy, lần đầu tiên ‘dã hợp’ của Nhất Nhất và Vệ Hạo Thiên… từ lần đó mà ra đời.



“Nương tử, từ nay về sau, đừng chạy nữa!” Một hiệp trôi qua, Vệ Hạo Thiên vừa nhẹ nhàng cắn cắn lên bờ vai trắng mịn như tuyết của Nhất Nhất vừa nói.

“Ân, ta không chạy…” Trong lòng tức giận Vệ Hạo Thiên vừa rồi thô bạo nhưng khóe môi lại nở một nụ cười đến mê người.

… mới là lạ!

Bộ dạng vũ mị như vậy, khiến Vệ Hạo Thiên chìm trong mê hoặc. Nâng khuôn mặt Nhất Nhất lên, y lại tiếp tục hôn.

“Giải huyệt đạo của ta, ta muốn ôm ngươi.” Người nào đó biến thành một con hồ ly tinh cười đến mức càng thêm vũ mị.

“Được.” Không chút do dự, Vệ Hạo Thiên đã bị mê đảo giơ ngón tay điểm một cái, sau đó định bụng tái chiến một trận. Thế nhưng chưa kịp làm gì thì cả ngươi y đã bị đông cứng.

Y, bị Nhất Nhất điểm huyệt!

“Nương tử, thả ta ra!” Gân xanh dữ dội nổi lên hai bên thái dương Vệ Hạo Thiên.

“Không!” Đẩy Vệ Hạo Thiên đang ở trên người mình ra, Nhất Nhất nhanh nhẹn mặc quần áo vào. Không đành lòng để Vệ Hạo Thiên lõa thể, hắn cũng rất nhanh phủ lên người y một tấm áo. Xong xuôi mọi thứ hắn mới co giò bỏ chạy.

“Nương tử, đừng chạy!” Thấy Nhất Nhất càng lúc càng chạy xa, Vệ Hạo Thiên ngửa mặt lên trời rống to khiến đàn chim trong rừng cũng bị chấn động mà ào ào vỗ cánh bay đi.

Khẽ khựng lại một cái nhưng ngay sau đó Nhất Nhất chân thấp chân cao tiếp tục chạy nhanh hơn!

Thật đáng sợ a!

“Đừng chạy!!!” Một lát sau, Vệ Hạo Thiên đã phá tan huyệt đạo, mặc y phục lên người sau đó vội vàng đuổi theo thân ảnh một người đã rất nhanh biến thành một cái chấm nhỏ.

__________Chính văn hoàn_______

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương