Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng
-
Chương 85: Tổn Thất
Bao gồm Mục Dương Linh ở bên trong, tổng cộng 55 người, cuối cùng chỉ còn sống có 9 người.
Thời điểm Mục Thạch dẫn theo người tìm được mấy người Lưu Hiên, trong đó có ba người chỉ còn lại một hơi. Lưu Hiên mất máu quá nhiều, nằm ngất xỉu ở một bên, Mục Dương Linh nhìn bọn họ, không vui không buồn nói: “Tìm đại phu cho bọn họ đi, có thể sống sót hay không liền xem ý trời.”
Lưu Trang ôm Lưu Hiên, trên mặt đều là nước mắt, “Đều gượng tới lúc này, đều gượng tới lúc này, A Hiên, ngươi phải biết tranh đua một chút, tỉnh dậy đi.”
Tề Hạo Nhiên khâm phục bọn họ có thể giết quân Kim, cũng không chạy trốn, phất tay về phía thuộc hạ nói: “Ra roi thúc ngựa tìm quân y đem tới đây, lấy ra thảo dược tốt nhất, tất cả đều ghi tạc lên danh nghĩa của ta.”
Thảm hoạ của lần chiến tranh này thôn Lâm Sơn đã chết 89 người, nhưng sau khi nhìn thấy mười chín thôn trang cùng huyện thành bị tàn sát một còn một người, người của thôn Lâm Sơn đều cảm thấy may mắn.
Tề Hạo Nhiên cũng không thể đi theo bên người bọn họ, chỉ kêu hai binh sĩ đưa bọn họ đến phủ thành, dọc theo đường đi không ngừng có nạn dân gia nhập, chờ đến được phủ thành, gần hai ngàn nạn dân đi theo phía sau người của thôn Lâm Sơn.
Đột nhiên có nhiều người như vậy chạy tới phủ Hưng Châu, Tri phủ Ngô Thiện Tài của phủ Hưng Châu cùng với Hà Bảo Tri huyện của huyện Thuận Chính nhanh chóng mang theo người đi lại đây.
Ngô Thiện Tài không yên tâm để nhiều nạn dân như vậy vào thành, hắn muốn đóng cửa thành, nhưng binh lính canh gác ở bốn cửa thành đều là người của Tề Tu Viễn, hắn căn bản không thể chỉ huy.
Nạn dân là do binh lính của Tây doanh mang về, tướng sĩ thủ thành không hề nghĩ ngợi liền cho người đi vào.
Ngô Thiện Tài giận dữ, hô: “Tề Tu Viễn muốn làm gì? Hắn muốn làm phản? Cho nhiều nạn dân ùa vào như vậy, an toàn của phủ thành làm sao bây giờ, lương thực làm sao bây giờ?”
Hà Bảo liếc mắt nhìn hắn, chắp tay nói: “Đại nhân, nghe nói Tề tướng quân đang ở trong thành, không bằng chúng ta đi hỏi hắn một câu?”
Ngô Thiện Tài bị nghẹn, đêm qua người Hồ đột nhiên công thành, hắn vâng mệnh đóng chặt cửa thành ở phía nam, nhốt Tề Tu Viễn ở bên ngoài cửa thành, lúc ấy Tề Tu Viễn lại dám nhảy lên cửa thành một đường giết đến phủ nha của hắn bắt hắn đi lên trên Hưng Thành Quan đối diện với người Hồ, người Hồ lui quân mới có thể đi xuống dưới, làm sao hắn dám đi bứt râu trên mặt Tề Tu Viễn?
Hà Bảo thấy hắn an tĩnh, lúc này mới không nói chuyện nữa.
Lúc này, trong phủ tướng quân, Tề Tu Viễn không ngừng phát ra mệnh lệnh, chỉ để lại doanh một để phòng thủ, doanh hai doanh ba đều đi ra ngoài nghĩ cách cứu viện bá tánh.
Rất nhiều nạn dân ùa vào phủ thành, chuyện này hắn cũng biết, Tề Tu Viễn trầm tư một lát, nhìn Vinh Hiên nói: “Ngô Thiện Tài vẫn còn chút hiềm nghi, ta không yên tâm giao nạn dân cho hắn, ngươi mang theo người đi gặp hắn, nói Tây doanh nguyện ý chia sẻ với phủ nha, từ hôm nay trở đi, an toàn trong thành liền giao cho tướng sĩ chúng ta.”
Vinh Hiên nhướng mày, “Chỉ sợ Ngô Thiện Tài sẽ không đồng ý, đây là đem sinh tử đều đặt ở trong tay chúng ta?”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý,” Trong lòng Tề Tu Viễn tràn đầy lửa giận, “Ta mới vừa bị điều ra khỏi thành, người Hồ liền công thành, nếu chúng ta không có phương thức đặc thù để liên hệ, hiện giờ chỉ sợ bản thân của ta đang ở phủ Hưng Nguyên, chờ ta biết đến tin tức chỉ sợ Hưng Thành Quan đã bị công phá, làm thủ tướng, ngươi cho rằng ta sẽ có kết cục gì?”
*Thủ tướng : tướng quân thủ thành.
Vinh Hiên cũng hoài nghi có người đã cấu kết cùng người Hồ, núi Tiếp Khê cũng không dễ đi, bên trong tràn ngập sương mù, trừ bỏ đánh bậy đánh bạ, người Hán không đi đến được chỗ của người Hồ, người Hồ cũng không đi đến được chỗ của người Hán, chỉ có thể là do có người Hán chỉ dẫn.
Nếu người Hồ có thể đi từ núi Tiếp Khê lại đây, đường biên giới lại dài như vậy, triều đình sẽ không bố trí ở chỗ này một cái Tây doanh.
“Ngươi hoài nghi Ngô Thiện Tài?”
“Đêm qua ta đã nói rõ thân phận, theo quy củ của biên thành, cửa thành sẽ đúng hạn đóng cửa, nhưng thiên sứ không ngăn cản, mười vạn khẩn cấp không ngăn cản, tướng sĩ thủ thành không ngăn cản, ta là chủ tướng Tây doanh, đừng nói đến việc ta có thể tự do ra vào bốn cửa thành, cho dù là phủ Hưng Nguyên, hắn cũng phải thành thật mở cửa cho ta, cửa thành ở phía nam là nơi nào dám có lá gan ngăn lại ta? Bọn hắn lại dám nói, Tri phủ đại nhân phân phó cho dù là ai cũng đều không được mở cửa thành.” Trong mắt Tề Tu Viễn lộ ra hàn quang, “Ta bị ngăn ở ngoài cửa thành hai canh giờ, bởi vì chút thời gian bị trì hoãn này, đã chết bao nhiêu tướng sĩ cùng bá tánh? Món nợ này ta nhất định phải tính toán.”
Vinh Hiên nghĩ đến tổn thất lần này cũng thở dài một tiếng, hiện giờ triều đình ngay cả quân lương của binh lính đều lo không nổi, toàn dựa vào bá tánh địa phương nuôi dưỡng, cho nên tướng sĩ chỉ có thể ăn được bảy phần no, hiện tại trưng binh còn khó hơn sinh hài tử, hơn nữa lần này lại không bảo vệ tốt bá tánh, chỉ sợ sang năm tiền thuế có liên quan đến quân lương càng sẽ khó thu.
“Tướng quân, Tiểu tướng quân đã phái người trở về truyền lời, hắn đã chém Ngột Thuật người ra lệnh tấn công huyện Minh Thủy ngã ngựa, đội quân chủ lực của quân Kim đã lướt qua Gia Lăng Thủy bỏ chạy về hướng bắc, hiện tại chỉ còn lại một ít tàn dư của quân Kim, bởi vì nạn dân quá nhiều, Tiểu tướng quân thỉnh cầu phái thêm viện binh tiếp dẫn bá tánh đi tới đây.”
Ánh mắt của Tề Tu Viễn cùng Vinh Hiên đều sáng lên, cùng kêu lên hỏi: “Hạo Nhiên giết Ngột Thuật?”
Binh sĩ kiêu ngạo gật đầu, “Tướng quân chém ra một kiếm đâm một lỗ thủng trên ngực phải của Ngột Thuật, đáng tiếc chúng ta không thể cướp được thi thể của hắn, nếu treo ở cửa thành nhất định rất uy phong.”
Tề Tu Viễn cùng Vinh Hiên tươi cười đầy mặt, “Đâm vào ngực phải?” Có khả năng vẫn còn sống? Trong lúc hỗn loạn Hạo Nhiên không thể xuống ngựa đi sờ hơi thở của hắn.
Bất quá có thể đánh thắng trận thì tốt rồi, lúc ấy trận chiến thủ thành đang trong thời khắc mấu chốt, đột nhiên nhận được tin báo nguy của huyện Minh Thủy, hắn không rút ra được binh lực mới để Tề Tu Viễn mang theo doanh bốn đi đến đó.
Vốn đó là ý tưởng trong lúc nhất thời, hắn cho rằng có thể giữ được huyện Minh Thủy, ai có thể nghĩ đến Tề Hạo Nhiên còn chưa đi tới huyện Minh Thủy, Huyện lệnh Tiền Thụ của huyện Minh Thủy lại đột nhiên lâm trận bỏ chạy, còn mang theo một đám nha dịch, chỉ có huyện thừa Tống Trí mang theo những người còn lại kiên trì thủ thành, mắt thấy không phòng thủ được, lúc này mới mở ra cửa thành phía đông cùng cửa thành phía tây, thả bá tánh toàn huyện ra ngoài, nhưng cho dù hắn tử thủ ở cửa thành phía bắc, cũng không thể kiên trì đợi được Tề Hạo Nhiên đến, toàn huyện lâm vào biển lửa, có rất nhiều bá tánh bị giết hại, càng miễn bàn đến thôn trang hương trấn ở phía dưới huyện Minh Thủy.
Tề Tu Viễn ở chỗ này làm thủ tướng bốn năm, trong đó có vô số lần quân Kim công thành, số lần ở Đả Thảo Cốc càng không đếm xuể, tuy hắn không dám bảo đảm tất cả trận chiến đều tất thắng, nhưng hắn chưa từng để bá tánh rơi vào loại hoàn cảnh nguy hiểm này.
Bố phòng, chiến lược của hắn tất cả đều bị tiết lộ, nhưng việc làm hắn tức giận chính là có người cấu kết cùng quân Kim, hắn cũng hận chính mình đã sơ sẩy cùng vô năng.
Có thể biết rõ bố phòng cùng chiến lược của hắn nhất định là người bên cạnh hắn, hắn cùng Vinh Hiên một chút cũng không phát giác, việc này đối với hắn không phải vô năng thì là cái gì?
Binh sĩ đang bẩm báo cũng không biết tâm tư của tướng quân đang phập phồng, nói tiếp: “Tướng quân còn cho người dẫn người của một thôn về đây, kêu chúng ta chiếu cố nhiều hơn, nói bên trong có ân nhân của hắn.”
“A?” Tề Tu Viễn phục hồi tinh thần lại, tâm tư khẽ động, hỏi: “Là người của thôn Lâm Sơn?” Chuyện xảy ra trên đường đệ đệ đi đến đây hắn đã điều tra xong, tự nhiên cũng biết lúc trước Mục Dương Linh có ân với Tề Hạo Nhiên.
Binh sĩ gật đầu, “Đúng là thôn dân của thôn Lâm Sơn, tướng quân, bọn họ rất lợi hại, chỉ có 50 người lại có thể giết hơn 40 người Hồ, 22 quân Kim.”
Tề Tu Viễn cùng Vinh Hiên liếc nhau, đều có chút kinh ngạc, trong mắt còn mang theo chút ánh sáng, “Bọn họ đều là thôn dân bình thường?”
“Đúng vậy, là thôn dân bình thường, ngày thường chỉ biết trồng trọt, bất quá bên trong có một vị tiểu Mục cô nương, có sức lực rất lớn, một cái tay nhỏ của nàng có thể bóp nát xương cốt của chúng ta.” Binh sĩ ha hả cười, lúc ấy bọn họ hưng phấn tiến lên muốn chụp bả vai của tiểu Mục cô nương, Nhị Cẩu Tử đáng thương nhất, thiếu chút nữa bị nàng bóp nát một bàn tay.
Thời điểm Mục Thạch dẫn theo người tìm được mấy người Lưu Hiên, trong đó có ba người chỉ còn lại một hơi. Lưu Hiên mất máu quá nhiều, nằm ngất xỉu ở một bên, Mục Dương Linh nhìn bọn họ, không vui không buồn nói: “Tìm đại phu cho bọn họ đi, có thể sống sót hay không liền xem ý trời.”
Lưu Trang ôm Lưu Hiên, trên mặt đều là nước mắt, “Đều gượng tới lúc này, đều gượng tới lúc này, A Hiên, ngươi phải biết tranh đua một chút, tỉnh dậy đi.”
Tề Hạo Nhiên khâm phục bọn họ có thể giết quân Kim, cũng không chạy trốn, phất tay về phía thuộc hạ nói: “Ra roi thúc ngựa tìm quân y đem tới đây, lấy ra thảo dược tốt nhất, tất cả đều ghi tạc lên danh nghĩa của ta.”
Thảm hoạ của lần chiến tranh này thôn Lâm Sơn đã chết 89 người, nhưng sau khi nhìn thấy mười chín thôn trang cùng huyện thành bị tàn sát một còn một người, người của thôn Lâm Sơn đều cảm thấy may mắn.
Tề Hạo Nhiên cũng không thể đi theo bên người bọn họ, chỉ kêu hai binh sĩ đưa bọn họ đến phủ thành, dọc theo đường đi không ngừng có nạn dân gia nhập, chờ đến được phủ thành, gần hai ngàn nạn dân đi theo phía sau người của thôn Lâm Sơn.
Đột nhiên có nhiều người như vậy chạy tới phủ Hưng Châu, Tri phủ Ngô Thiện Tài của phủ Hưng Châu cùng với Hà Bảo Tri huyện của huyện Thuận Chính nhanh chóng mang theo người đi lại đây.
Ngô Thiện Tài không yên tâm để nhiều nạn dân như vậy vào thành, hắn muốn đóng cửa thành, nhưng binh lính canh gác ở bốn cửa thành đều là người của Tề Tu Viễn, hắn căn bản không thể chỉ huy.
Nạn dân là do binh lính của Tây doanh mang về, tướng sĩ thủ thành không hề nghĩ ngợi liền cho người đi vào.
Ngô Thiện Tài giận dữ, hô: “Tề Tu Viễn muốn làm gì? Hắn muốn làm phản? Cho nhiều nạn dân ùa vào như vậy, an toàn của phủ thành làm sao bây giờ, lương thực làm sao bây giờ?”
Hà Bảo liếc mắt nhìn hắn, chắp tay nói: “Đại nhân, nghe nói Tề tướng quân đang ở trong thành, không bằng chúng ta đi hỏi hắn một câu?”
Ngô Thiện Tài bị nghẹn, đêm qua người Hồ đột nhiên công thành, hắn vâng mệnh đóng chặt cửa thành ở phía nam, nhốt Tề Tu Viễn ở bên ngoài cửa thành, lúc ấy Tề Tu Viễn lại dám nhảy lên cửa thành một đường giết đến phủ nha của hắn bắt hắn đi lên trên Hưng Thành Quan đối diện với người Hồ, người Hồ lui quân mới có thể đi xuống dưới, làm sao hắn dám đi bứt râu trên mặt Tề Tu Viễn?
Hà Bảo thấy hắn an tĩnh, lúc này mới không nói chuyện nữa.
Lúc này, trong phủ tướng quân, Tề Tu Viễn không ngừng phát ra mệnh lệnh, chỉ để lại doanh một để phòng thủ, doanh hai doanh ba đều đi ra ngoài nghĩ cách cứu viện bá tánh.
Rất nhiều nạn dân ùa vào phủ thành, chuyện này hắn cũng biết, Tề Tu Viễn trầm tư một lát, nhìn Vinh Hiên nói: “Ngô Thiện Tài vẫn còn chút hiềm nghi, ta không yên tâm giao nạn dân cho hắn, ngươi mang theo người đi gặp hắn, nói Tây doanh nguyện ý chia sẻ với phủ nha, từ hôm nay trở đi, an toàn trong thành liền giao cho tướng sĩ chúng ta.”
Vinh Hiên nhướng mày, “Chỉ sợ Ngô Thiện Tài sẽ không đồng ý, đây là đem sinh tử đều đặt ở trong tay chúng ta?”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý,” Trong lòng Tề Tu Viễn tràn đầy lửa giận, “Ta mới vừa bị điều ra khỏi thành, người Hồ liền công thành, nếu chúng ta không có phương thức đặc thù để liên hệ, hiện giờ chỉ sợ bản thân của ta đang ở phủ Hưng Nguyên, chờ ta biết đến tin tức chỉ sợ Hưng Thành Quan đã bị công phá, làm thủ tướng, ngươi cho rằng ta sẽ có kết cục gì?”
*Thủ tướng : tướng quân thủ thành.
Vinh Hiên cũng hoài nghi có người đã cấu kết cùng người Hồ, núi Tiếp Khê cũng không dễ đi, bên trong tràn ngập sương mù, trừ bỏ đánh bậy đánh bạ, người Hán không đi đến được chỗ của người Hồ, người Hồ cũng không đi đến được chỗ của người Hán, chỉ có thể là do có người Hán chỉ dẫn.
Nếu người Hồ có thể đi từ núi Tiếp Khê lại đây, đường biên giới lại dài như vậy, triều đình sẽ không bố trí ở chỗ này một cái Tây doanh.
“Ngươi hoài nghi Ngô Thiện Tài?”
“Đêm qua ta đã nói rõ thân phận, theo quy củ của biên thành, cửa thành sẽ đúng hạn đóng cửa, nhưng thiên sứ không ngăn cản, mười vạn khẩn cấp không ngăn cản, tướng sĩ thủ thành không ngăn cản, ta là chủ tướng Tây doanh, đừng nói đến việc ta có thể tự do ra vào bốn cửa thành, cho dù là phủ Hưng Nguyên, hắn cũng phải thành thật mở cửa cho ta, cửa thành ở phía nam là nơi nào dám có lá gan ngăn lại ta? Bọn hắn lại dám nói, Tri phủ đại nhân phân phó cho dù là ai cũng đều không được mở cửa thành.” Trong mắt Tề Tu Viễn lộ ra hàn quang, “Ta bị ngăn ở ngoài cửa thành hai canh giờ, bởi vì chút thời gian bị trì hoãn này, đã chết bao nhiêu tướng sĩ cùng bá tánh? Món nợ này ta nhất định phải tính toán.”
Vinh Hiên nghĩ đến tổn thất lần này cũng thở dài một tiếng, hiện giờ triều đình ngay cả quân lương của binh lính đều lo không nổi, toàn dựa vào bá tánh địa phương nuôi dưỡng, cho nên tướng sĩ chỉ có thể ăn được bảy phần no, hiện tại trưng binh còn khó hơn sinh hài tử, hơn nữa lần này lại không bảo vệ tốt bá tánh, chỉ sợ sang năm tiền thuế có liên quan đến quân lương càng sẽ khó thu.
“Tướng quân, Tiểu tướng quân đã phái người trở về truyền lời, hắn đã chém Ngột Thuật người ra lệnh tấn công huyện Minh Thủy ngã ngựa, đội quân chủ lực của quân Kim đã lướt qua Gia Lăng Thủy bỏ chạy về hướng bắc, hiện tại chỉ còn lại một ít tàn dư của quân Kim, bởi vì nạn dân quá nhiều, Tiểu tướng quân thỉnh cầu phái thêm viện binh tiếp dẫn bá tánh đi tới đây.”
Ánh mắt của Tề Tu Viễn cùng Vinh Hiên đều sáng lên, cùng kêu lên hỏi: “Hạo Nhiên giết Ngột Thuật?”
Binh sĩ kiêu ngạo gật đầu, “Tướng quân chém ra một kiếm đâm một lỗ thủng trên ngực phải của Ngột Thuật, đáng tiếc chúng ta không thể cướp được thi thể của hắn, nếu treo ở cửa thành nhất định rất uy phong.”
Tề Tu Viễn cùng Vinh Hiên tươi cười đầy mặt, “Đâm vào ngực phải?” Có khả năng vẫn còn sống? Trong lúc hỗn loạn Hạo Nhiên không thể xuống ngựa đi sờ hơi thở của hắn.
Bất quá có thể đánh thắng trận thì tốt rồi, lúc ấy trận chiến thủ thành đang trong thời khắc mấu chốt, đột nhiên nhận được tin báo nguy của huyện Minh Thủy, hắn không rút ra được binh lực mới để Tề Tu Viễn mang theo doanh bốn đi đến đó.
Vốn đó là ý tưởng trong lúc nhất thời, hắn cho rằng có thể giữ được huyện Minh Thủy, ai có thể nghĩ đến Tề Hạo Nhiên còn chưa đi tới huyện Minh Thủy, Huyện lệnh Tiền Thụ của huyện Minh Thủy lại đột nhiên lâm trận bỏ chạy, còn mang theo một đám nha dịch, chỉ có huyện thừa Tống Trí mang theo những người còn lại kiên trì thủ thành, mắt thấy không phòng thủ được, lúc này mới mở ra cửa thành phía đông cùng cửa thành phía tây, thả bá tánh toàn huyện ra ngoài, nhưng cho dù hắn tử thủ ở cửa thành phía bắc, cũng không thể kiên trì đợi được Tề Hạo Nhiên đến, toàn huyện lâm vào biển lửa, có rất nhiều bá tánh bị giết hại, càng miễn bàn đến thôn trang hương trấn ở phía dưới huyện Minh Thủy.
Tề Tu Viễn ở chỗ này làm thủ tướng bốn năm, trong đó có vô số lần quân Kim công thành, số lần ở Đả Thảo Cốc càng không đếm xuể, tuy hắn không dám bảo đảm tất cả trận chiến đều tất thắng, nhưng hắn chưa từng để bá tánh rơi vào loại hoàn cảnh nguy hiểm này.
Bố phòng, chiến lược của hắn tất cả đều bị tiết lộ, nhưng việc làm hắn tức giận chính là có người cấu kết cùng quân Kim, hắn cũng hận chính mình đã sơ sẩy cùng vô năng.
Có thể biết rõ bố phòng cùng chiến lược của hắn nhất định là người bên cạnh hắn, hắn cùng Vinh Hiên một chút cũng không phát giác, việc này đối với hắn không phải vô năng thì là cái gì?
Binh sĩ đang bẩm báo cũng không biết tâm tư của tướng quân đang phập phồng, nói tiếp: “Tướng quân còn cho người dẫn người của một thôn về đây, kêu chúng ta chiếu cố nhiều hơn, nói bên trong có ân nhân của hắn.”
“A?” Tề Tu Viễn phục hồi tinh thần lại, tâm tư khẽ động, hỏi: “Là người của thôn Lâm Sơn?” Chuyện xảy ra trên đường đệ đệ đi đến đây hắn đã điều tra xong, tự nhiên cũng biết lúc trước Mục Dương Linh có ân với Tề Hạo Nhiên.
Binh sĩ gật đầu, “Đúng là thôn dân của thôn Lâm Sơn, tướng quân, bọn họ rất lợi hại, chỉ có 50 người lại có thể giết hơn 40 người Hồ, 22 quân Kim.”
Tề Tu Viễn cùng Vinh Hiên liếc nhau, đều có chút kinh ngạc, trong mắt còn mang theo chút ánh sáng, “Bọn họ đều là thôn dân bình thường?”
“Đúng vậy, là thôn dân bình thường, ngày thường chỉ biết trồng trọt, bất quá bên trong có một vị tiểu Mục cô nương, có sức lực rất lớn, một cái tay nhỏ của nàng có thể bóp nát xương cốt của chúng ta.” Binh sĩ ha hả cười, lúc ấy bọn họ hưng phấn tiến lên muốn chụp bả vai của tiểu Mục cô nương, Nhị Cẩu Tử đáng thương nhất, thiếu chút nữa bị nàng bóp nát một bàn tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook