Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng
-
Chương 82: Tắm Máu
Tiếng vó ngựa dồn dập, mắt thấy sắp đến trước mắt, Mục Dương Linh chỉ kịp vứt ra ba đầu dây thừng cho Lưu Hiên bọn họ, nàng đã không còn trông cậy vào việc có thể làm vướng ngựa hay không, chỉ muốn tận dụng khả năng lớn nhất để ngăn chặn bọn hắn.
Người của thôn Lâm Sơn đã ném xuống hơn phân nửa hành lý, lúc này chỉ mang theo người chạy về hướng Gia Lăng Thủy.
A Tốc từ xa đã nhìn thấy động tác của đám người Mục Dương Linh, khóe miệng nổi lên nụ cười giễu cợt, hắn giục ngựa tiến lên trực tiếp nhảy qua dây thừng, vung lên mã đao về phía một người, Mục Dương Linh la lớn: “Chạy vào trong rừng, nhanh!”
Quân Kim ở phía sau A Tốc đã lắp cung bắn tên, đảo mắt liền bắn chết năm sáu người.
Đôi mắt của Mục Dương Linh đều đỏ, nàng rút ra mã đao lăn một vòng trên mặt đất, trực tiếp vung một đao chém vào trên đùi của một con ngựa, ngựa bị đau hí dài, giơ lên móng trước, lập tức có người ngã xuống, Mục Dương Linh trực tiếp từ bụng ngựa lăn ra ngoài, đao vung lên lại chém lên một móng ngựa……
Ngựa là đồng bọn tốt nhất của quân Kim, những hành động này đã làm cho bọn hắn giận dữ, những người khác vung đao muốn giết Mục Dương Linh, nhưng Mục Dương Linh đang chạy qua chạy lại ở bên trong đàn ngựa, bọn hắn không tiện chuyển hướng, Mục Dương Linh giống như cá chạch đã đánh ngã năm con ngựa, lúc này mới lăn một vòng chạy vào cánh rừng.
Những con ngựa khác cũng bị liên lụy, hiện giờ còn ngồi ở trên ngựa chỉ có mười hai người, quân Kim bị ngã xuống ngựa còn sống đều trực tiếp giết về phía đám người Lưu Hiên.
Tuy đám người Lưu Hiên đi theo Mục Dương Linh đánh qua một trận, nhưng chủ yếu là mượn dùng lực lượng của bẫy rập, lúc này chính diện đối mặt cùng quân Kim, cho dù ba người vây công một người cũng rất nhanh bị thua.
Mục Dương Linh rút bớt thời giờ quay đầu nhìn lại, thấy bên này chỉ còn lại không đến 30 người, tức khắc kinh hãi, hô: “Ẩn nấp, nhanh ẩn nấp!”
Lưu Trang nhìn thấy mấy người tộc đệ đều đã chết, Lưu Hiên lại bị trọng thương, tức khắc hét lớn một tiếng, phát cuồng chém lung tung đến trên người của một quân Kim, nhìn Lưu Hiên hô lớn: “Đi nhanh, nhanh!”
Lưu Hiên ôm bụng xoay người bỏ chạy, quân Kim vung đao sắp chém lên người Lưu Hiên, cánh tay đang giơ lên đột nhiên bị một cục đá đánh trúng, tay tê rần, đao rơi xuống trên mặt đất, Lưu Trang giơ tay chém xuống đầu của hắn.
Mục Dương Linh nhìn thấy Lưu Trang đã thoát hiểm, nàng xoay người ngăn lại ba người quân Kim, A Tốc ở trên ngựa nhìn thấy rõ ràng, hắn từ bỏ việc đuổi giết những người khác, xoay ngựa giết qua, quát: “Giết nàng, nàng là người dẫn đầu!”
Mục Dương Linh xoay người nhìn hắn một cái, bộc phát ra tất cả sức lực, vung một đao chém đứt đao của ba tên quân Kim, lại dùng một đao giết ba người, nàng một bên xoay người chạy vào rừng sâu, một bên hô: “Chạy vào bên trong, đừng chạy ra bên ngoài!”
Đây là một tín hiệu, dẫn người đi vào sâu trong rừng, dùng sinh mệnh của bọn họ lưu lại địch nhân.
Mấy người Lưu Vĩnh biết lần này chỉ sợ không thể còn sống mà đi ra ngoài, nghĩ đến cha mẹ người nhà của mình còn đang chạy trốn về hướng Gia Lăng Thủy, mấy người bọn họ hét lớn một tiếng, dựa theo lời dạy của Mục Dương Linh nện bước chạy sâu vào trong rừng.
Quân Kim đã lắp mũi tên để bắn nhưng căn bản ngắm không chuẩn, bắn ra mười mũi tên đã có chín cái không trúng, chỉ có thể từ bỏ việc giương cung, giục ngựa tiến lên truy kích.
Chỉ là càng đi vào bên trong, rừng cây càng rậm rạp, ngựa căn bản không thể xoay người, A Tốc có cảm giác không đúng, phất tay nói: “Chúng ta lui ra ngoài, đừng đuổi theo.”
Nhưng đã chậm.
Phía sau rừng cây không ngừng bắn ra những tảng đá bén nhọn, đánh vào mông ngựa và trên cổ của ngựa, ngựa không ngừng cất vó hí dài, không ít quân Kim bị ném xuống ngựa, A Tốc giận dữ, nhảy xuống ngựa, lắp cung tiễn bắn về phía có tảng đá được bắn ra, nhưng lại thất bại, A Tốc mang theo người lao ra, phát hiện hai nơi có dấu vết, A Tốc cắn răng nói: “Chia làm hai đội, nhất định phải giết chết những người Hán này.”
“Không được,” Ngột Lâm Đáp phó quan của A Tốc nói: “Hỏa trưởng, chúng ta là hùng ưng trên thảo nguyên, không quen thuộc với núi rừng, bị phân tán sẽ rất bất lợi đối với chúng ta.”
A Tốc hừ lạnh một tiếng, nói: “Dũng sĩ của chúng ta một người có thể đối đầu với năm tên người Hán, bọn hắn không đến 30 người, sợ cái gì? Phải nhanh chóng giết sạch bọn hắn, còn phải truy kích tộc nhân của bọn hắn.”
Nhưng vừa rồi chúng ta cũng đã chết tám người, Ngột Lâm Đáp nhìn thấy sắc mặt của A Tốc đã rét lạnh, cũng biết hắn là người rất kiêu ngạo, không muốn thừa nhận chuyện dũng sĩ của mình bị mấy người Hán ti tiện giết chết.
A Tốc mang theo sáu người chọn ra một phương hướng để đuổi theo, Ngột Lâm Đáp chỉ có thể mang theo sáu người còn lại, “Lát nữa chúng ta tuyệt đối không thể lại tách ra.”
“Vâng” Thuộc hạ của Ngột Lâm Đáp lên tiếng.
Mục Dương Linh cùng Lưu Vĩnh mang theo những người còn lại chạy về phía trước, nhìn thấy bọn họ đã chạy được một khoảng cách nhất định, liền hạ thấp thân thể nói: “Trước tiên chúng ta sẽ phục kích một đội, sau đó lại đối phó một đội khác.”
Lưu Hiên bị trọng thương, nằm trên mặt đất nhìn Mục Dương Linh, đôi mắt đảo qua mọi người, trừ bỏ Mục Dương Linh cùng Lưu Trang Lưu Vĩnh, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, hắn nặng nhất, hiện giờ ngay cả việc đứng dậy cũng không làm nổi.
“A Linh, cho dù một đội của bọn hắn chỉ có bảy người, chỉ sợ chúng ta cũng không đối phó được bọn hắn.” Quân Kim cùng người Hồ mà tối hôm qua chúng ta gặp được căn bản là một cái trên trời một cái ở dưới đất.
Lưu Lực bò đến bên người Mục Dương Linh, thấp giọng nói: “Vì sao chúng ta không lập tức rời đi? Ngươi quen thuộc với núi rừng như vậy, khẳng định có thể dẫn theo chúng ta đi ra ngoài.”
“Nhưng bọn hắn tìm không thấy chúng ta khẳng định sẽ đi ra ngoài đuổi theo nhóm người của cha ta, cho dù ngựa của bọn hắn đều đã chạy mất, lấy cước trình của bọn hắn rất nhanh là có thể đuổi kịp.”
Lưu Trang nói tiếp: “Đến lúc đó chính là sói lạc vào bầy dê, công sức nửa ngày của chúng ta đều uổng phí.”
“Cho nên nhất định phải đem bọn hắn lưu lại núi rừng, cho dù tất cả chúng ta đều chết, cũng phải lưu lại bọn hắn.” Mục Dương Linh cắn răng nói, “Chờ bọn hắn lại chia nhỏ người ra, chúng ta liền động thủ.”
Lúc này, Tề Hạo Nhiên mới vừa mang theo người đuổi tới huyện Minh Thủy, nhìn thấy huyện Minh Thủy khói đặc cuồn cuộn, trong huyện thành thi thể ở khắp nơi, tức khắc giận dữ, “Thát Tử! Đáng chết”
“Tiểu tướng quân, các bá tánh đều chạy trốn về phía tây cùng phía đông, những Thát Tử kia nhất định đều đuổi theo hướng đông.” Hướng tây của Huyện Minh Thủy là địa bàn Tây doanh của bọn họ, Thát Tử vì Đả Thảo Cốc, sẽ đuổi theo hướng đông.
Tề Hạo Nhiên cắn răng, “Chúng ta đi cứu người.” Nói xong quay đầu ngựa liền chạy ra ngoài.
Phạm Tử Câm giục ngựa chạy ở bên người hắn, nói: “Chúng ta chỉ mang theo hai trăm người, còn chưa đủ để Thát Tử chém, không phải biểu ca chỉ kêu ngươi bảo vệ huyện thành thôi sao?”
“Huyện thành đã bị phá, còn phòng thủ làm gì? Cứu người quan trọng. Thát Tử đáng chết, gia ta sẽ giết sạch bọn hắn!”
“Ngươi chưa từng giết người, giết thế nào?” Phạm Tử Câm vẫn muốn ngăn lại hắn, Tề Hạo Nhiên có công phu cao cường, biết hành quân bày trận thì có ích lợi gì? Gia hỏa này chưa từng lên chiến trường đánh giặc.
Tề Hạo Nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng hắn không thể không tính toán trước, bằng không bọn họ cũng không nhất định có thể còn sống trở về để gặp biểu ca đâu.
Tề Hạo Nhiên không có nhiều tâm tư như Phạm Tử Câm, hắn vốn dĩ một lòng phải làm tướng quân, hiện tại lại nhìn thấy quân Kim đánh cướp đốt giết, đã sớm nhịn không được, nếu không phải trước mặt không có quân Kim, hắn mới không cần kiềm chế tính tình, đã sớm xách theo đại đao giết lên rồi.
Tề Hạo Nhiên mang theo người một đường đuổi theo, rất nhanh liền đuổi kịp đội quan của Ngột Thuật, bọn hắn đang vây quanh bá tánh để đánh cướp, từ bên trong túm tiểu tức phụ đại cô nương còn trẻ tuổi ra ngoài.
Tề Hạo Nhiên giận dữ, quát to: “Ngột Thuật, có gan liền buông bọn họ ra, trước tiên tiếp một chiêu của gia.”
Người của thôn Lâm Sơn đã ném xuống hơn phân nửa hành lý, lúc này chỉ mang theo người chạy về hướng Gia Lăng Thủy.
A Tốc từ xa đã nhìn thấy động tác của đám người Mục Dương Linh, khóe miệng nổi lên nụ cười giễu cợt, hắn giục ngựa tiến lên trực tiếp nhảy qua dây thừng, vung lên mã đao về phía một người, Mục Dương Linh la lớn: “Chạy vào trong rừng, nhanh!”
Quân Kim ở phía sau A Tốc đã lắp cung bắn tên, đảo mắt liền bắn chết năm sáu người.
Đôi mắt của Mục Dương Linh đều đỏ, nàng rút ra mã đao lăn một vòng trên mặt đất, trực tiếp vung một đao chém vào trên đùi của một con ngựa, ngựa bị đau hí dài, giơ lên móng trước, lập tức có người ngã xuống, Mục Dương Linh trực tiếp từ bụng ngựa lăn ra ngoài, đao vung lên lại chém lên một móng ngựa……
Ngựa là đồng bọn tốt nhất của quân Kim, những hành động này đã làm cho bọn hắn giận dữ, những người khác vung đao muốn giết Mục Dương Linh, nhưng Mục Dương Linh đang chạy qua chạy lại ở bên trong đàn ngựa, bọn hắn không tiện chuyển hướng, Mục Dương Linh giống như cá chạch đã đánh ngã năm con ngựa, lúc này mới lăn một vòng chạy vào cánh rừng.
Những con ngựa khác cũng bị liên lụy, hiện giờ còn ngồi ở trên ngựa chỉ có mười hai người, quân Kim bị ngã xuống ngựa còn sống đều trực tiếp giết về phía đám người Lưu Hiên.
Tuy đám người Lưu Hiên đi theo Mục Dương Linh đánh qua một trận, nhưng chủ yếu là mượn dùng lực lượng của bẫy rập, lúc này chính diện đối mặt cùng quân Kim, cho dù ba người vây công một người cũng rất nhanh bị thua.
Mục Dương Linh rút bớt thời giờ quay đầu nhìn lại, thấy bên này chỉ còn lại không đến 30 người, tức khắc kinh hãi, hô: “Ẩn nấp, nhanh ẩn nấp!”
Lưu Trang nhìn thấy mấy người tộc đệ đều đã chết, Lưu Hiên lại bị trọng thương, tức khắc hét lớn một tiếng, phát cuồng chém lung tung đến trên người của một quân Kim, nhìn Lưu Hiên hô lớn: “Đi nhanh, nhanh!”
Lưu Hiên ôm bụng xoay người bỏ chạy, quân Kim vung đao sắp chém lên người Lưu Hiên, cánh tay đang giơ lên đột nhiên bị một cục đá đánh trúng, tay tê rần, đao rơi xuống trên mặt đất, Lưu Trang giơ tay chém xuống đầu của hắn.
Mục Dương Linh nhìn thấy Lưu Trang đã thoát hiểm, nàng xoay người ngăn lại ba người quân Kim, A Tốc ở trên ngựa nhìn thấy rõ ràng, hắn từ bỏ việc đuổi giết những người khác, xoay ngựa giết qua, quát: “Giết nàng, nàng là người dẫn đầu!”
Mục Dương Linh xoay người nhìn hắn một cái, bộc phát ra tất cả sức lực, vung một đao chém đứt đao của ba tên quân Kim, lại dùng một đao giết ba người, nàng một bên xoay người chạy vào rừng sâu, một bên hô: “Chạy vào bên trong, đừng chạy ra bên ngoài!”
Đây là một tín hiệu, dẫn người đi vào sâu trong rừng, dùng sinh mệnh của bọn họ lưu lại địch nhân.
Mấy người Lưu Vĩnh biết lần này chỉ sợ không thể còn sống mà đi ra ngoài, nghĩ đến cha mẹ người nhà của mình còn đang chạy trốn về hướng Gia Lăng Thủy, mấy người bọn họ hét lớn một tiếng, dựa theo lời dạy của Mục Dương Linh nện bước chạy sâu vào trong rừng.
Quân Kim đã lắp mũi tên để bắn nhưng căn bản ngắm không chuẩn, bắn ra mười mũi tên đã có chín cái không trúng, chỉ có thể từ bỏ việc giương cung, giục ngựa tiến lên truy kích.
Chỉ là càng đi vào bên trong, rừng cây càng rậm rạp, ngựa căn bản không thể xoay người, A Tốc có cảm giác không đúng, phất tay nói: “Chúng ta lui ra ngoài, đừng đuổi theo.”
Nhưng đã chậm.
Phía sau rừng cây không ngừng bắn ra những tảng đá bén nhọn, đánh vào mông ngựa và trên cổ của ngựa, ngựa không ngừng cất vó hí dài, không ít quân Kim bị ném xuống ngựa, A Tốc giận dữ, nhảy xuống ngựa, lắp cung tiễn bắn về phía có tảng đá được bắn ra, nhưng lại thất bại, A Tốc mang theo người lao ra, phát hiện hai nơi có dấu vết, A Tốc cắn răng nói: “Chia làm hai đội, nhất định phải giết chết những người Hán này.”
“Không được,” Ngột Lâm Đáp phó quan của A Tốc nói: “Hỏa trưởng, chúng ta là hùng ưng trên thảo nguyên, không quen thuộc với núi rừng, bị phân tán sẽ rất bất lợi đối với chúng ta.”
A Tốc hừ lạnh một tiếng, nói: “Dũng sĩ của chúng ta một người có thể đối đầu với năm tên người Hán, bọn hắn không đến 30 người, sợ cái gì? Phải nhanh chóng giết sạch bọn hắn, còn phải truy kích tộc nhân của bọn hắn.”
Nhưng vừa rồi chúng ta cũng đã chết tám người, Ngột Lâm Đáp nhìn thấy sắc mặt của A Tốc đã rét lạnh, cũng biết hắn là người rất kiêu ngạo, không muốn thừa nhận chuyện dũng sĩ của mình bị mấy người Hán ti tiện giết chết.
A Tốc mang theo sáu người chọn ra một phương hướng để đuổi theo, Ngột Lâm Đáp chỉ có thể mang theo sáu người còn lại, “Lát nữa chúng ta tuyệt đối không thể lại tách ra.”
“Vâng” Thuộc hạ của Ngột Lâm Đáp lên tiếng.
Mục Dương Linh cùng Lưu Vĩnh mang theo những người còn lại chạy về phía trước, nhìn thấy bọn họ đã chạy được một khoảng cách nhất định, liền hạ thấp thân thể nói: “Trước tiên chúng ta sẽ phục kích một đội, sau đó lại đối phó một đội khác.”
Lưu Hiên bị trọng thương, nằm trên mặt đất nhìn Mục Dương Linh, đôi mắt đảo qua mọi người, trừ bỏ Mục Dương Linh cùng Lưu Trang Lưu Vĩnh, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, hắn nặng nhất, hiện giờ ngay cả việc đứng dậy cũng không làm nổi.
“A Linh, cho dù một đội của bọn hắn chỉ có bảy người, chỉ sợ chúng ta cũng không đối phó được bọn hắn.” Quân Kim cùng người Hồ mà tối hôm qua chúng ta gặp được căn bản là một cái trên trời một cái ở dưới đất.
Lưu Lực bò đến bên người Mục Dương Linh, thấp giọng nói: “Vì sao chúng ta không lập tức rời đi? Ngươi quen thuộc với núi rừng như vậy, khẳng định có thể dẫn theo chúng ta đi ra ngoài.”
“Nhưng bọn hắn tìm không thấy chúng ta khẳng định sẽ đi ra ngoài đuổi theo nhóm người của cha ta, cho dù ngựa của bọn hắn đều đã chạy mất, lấy cước trình của bọn hắn rất nhanh là có thể đuổi kịp.”
Lưu Trang nói tiếp: “Đến lúc đó chính là sói lạc vào bầy dê, công sức nửa ngày của chúng ta đều uổng phí.”
“Cho nên nhất định phải đem bọn hắn lưu lại núi rừng, cho dù tất cả chúng ta đều chết, cũng phải lưu lại bọn hắn.” Mục Dương Linh cắn răng nói, “Chờ bọn hắn lại chia nhỏ người ra, chúng ta liền động thủ.”
Lúc này, Tề Hạo Nhiên mới vừa mang theo người đuổi tới huyện Minh Thủy, nhìn thấy huyện Minh Thủy khói đặc cuồn cuộn, trong huyện thành thi thể ở khắp nơi, tức khắc giận dữ, “Thát Tử! Đáng chết”
“Tiểu tướng quân, các bá tánh đều chạy trốn về phía tây cùng phía đông, những Thát Tử kia nhất định đều đuổi theo hướng đông.” Hướng tây của Huyện Minh Thủy là địa bàn Tây doanh của bọn họ, Thát Tử vì Đả Thảo Cốc, sẽ đuổi theo hướng đông.
Tề Hạo Nhiên cắn răng, “Chúng ta đi cứu người.” Nói xong quay đầu ngựa liền chạy ra ngoài.
Phạm Tử Câm giục ngựa chạy ở bên người hắn, nói: “Chúng ta chỉ mang theo hai trăm người, còn chưa đủ để Thát Tử chém, không phải biểu ca chỉ kêu ngươi bảo vệ huyện thành thôi sao?”
“Huyện thành đã bị phá, còn phòng thủ làm gì? Cứu người quan trọng. Thát Tử đáng chết, gia ta sẽ giết sạch bọn hắn!”
“Ngươi chưa từng giết người, giết thế nào?” Phạm Tử Câm vẫn muốn ngăn lại hắn, Tề Hạo Nhiên có công phu cao cường, biết hành quân bày trận thì có ích lợi gì? Gia hỏa này chưa từng lên chiến trường đánh giặc.
Tề Hạo Nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng hắn không thể không tính toán trước, bằng không bọn họ cũng không nhất định có thể còn sống trở về để gặp biểu ca đâu.
Tề Hạo Nhiên không có nhiều tâm tư như Phạm Tử Câm, hắn vốn dĩ một lòng phải làm tướng quân, hiện tại lại nhìn thấy quân Kim đánh cướp đốt giết, đã sớm nhịn không được, nếu không phải trước mặt không có quân Kim, hắn mới không cần kiềm chế tính tình, đã sớm xách theo đại đao giết lên rồi.
Tề Hạo Nhiên mang theo người một đường đuổi theo, rất nhanh liền đuổi kịp đội quan của Ngột Thuật, bọn hắn đang vây quanh bá tánh để đánh cướp, từ bên trong túm tiểu tức phụ đại cô nương còn trẻ tuổi ra ngoài.
Tề Hạo Nhiên giận dữ, quát to: “Ngột Thuật, có gan liền buông bọn họ ra, trước tiên tiếp một chiêu của gia.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook