Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng
-
Chương 75: Đụng Phải
Lúc này mới canh ba, là thời gian an tĩnh nhất trong đêm, Mục Dương Linh mang theo bọn họ đi ở trên đường, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng bước chân của bọn họ, cho nên đột nhiên có một chút tiếng vang mới có vẻ đặc biệt đột ngột.
Mục Dương Linh nghe thấy thanh âm “Cằn nhằn”, giơ tay ra hiệu cho mọi người ngừng lại mọi động tác, nàng mang theo sáu người giấu ở mặt sau cây cối ở một bên đường, Lưu Lực thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có tiếng vó ngựa.”
Mấy người Lưu Lực liếc nhau, vừa chờ mong vừa sợ hãi, nếu người tới là người Hán, vậy là có người báo tin, nhưng nếu là người Hồ……
Mục Dương Linh phất tay để mọi người áp xuống thân mình, cái này không cần nàng nhắc nhở, mọi người cũng đều nghe được tiếng vó ngựa.
Một hàng mười người đang cưỡi ngựa đi qua trước mặt bọn họ, dưới sự phản quang của tuyết, Mục Dương Linh nhìn thấy rất rõ ràng, trên người bọn họ mặc trang phục của người Hồ, sắc mặt của Mục Dương Linh khẽ biến, nam hạ lại là kỵ binh của người Hồ?
Vậy bọn họ còn trốn như thế nào?
Mục Dương Linh nắm chặt nắm tay, chờ mười kỵ binh kia chạy xa, lúc này mới từ phía sau thân cây đi ra, nàng nhìn thoáng qua phương hướng kỵ binh rời đi, nói: “Phía trước không cần nhìn, kỵ binh của người Hồ hơn phân nửa là đi dò đường ở đằng trước, chúng ta lui lại tìm xem, Lực biểu ca, ngươi trở về báo cho cha ta biết tin tức về đám kỵ binh, để bọn họ lập tức dẫn người chạy lên đường lớn, dùng toàn lực đi thẳng đến huyện thành.”
Lưu Hiên kinh nghi nói: “Nhưng phía trước có kỵ binh của người Hồ a, nếu bọn họ quay đầu lại thì làm sao bây giờ?”
Trong mắt Mục Dương Linh hiện lên sự tàn nhẫn, nàng nhìn về phía Lưu Vĩnh, “Ta dạy các ngươi bẫy rập, ngươi là người học được tốt nhất, ngươi mang theo ba người đi về phía trước mặt, chạy chậm tầm ba mươi phút, liền bố trí bẫy rập ở giữa đường, cách ba bước đào song song năm cái hố nhỏ, chiều sâu cỡ một cái nắm tay,” nói xong thì từ trên eo đưa tiếp một bó dây thừng cho hắn, “Đem dây thừng bố trí ở đằng trước bẫy rập, một khi nhìn thấy bọn họ cưỡi ngựa trở về liền kéo dây, sau khi bọn họ ngã xuống các ngươi liền chạy vào trong rừng, bất quá ta cảm thấy trước khi ta trở lại khả năng các ngươi đụng phải bọn họ sẽ không lớn, cho nên không cần lo lắng nhiều.”
Lưu Vĩnh chín tuổi đã dám tự mình đi bán đệ đệ muội muội, được thôn Lâm Sơn công nhận là người nhẫn tâm nhất, hắn tiếp nhận dây thừng trong tay Mục Dương Linh, sắc mặt nặng nề nhìn nàng, hỏi: “Ngươi tin tưởng ta đến như vậy sao?”
Mục Dương Linh gật đầu, “Ta tin tưởng ngươi, cha mẹ ngươi cùng đệ đệ đều còn ở phía sau.”
Cổ họng của Lưu Vĩnh hơi chua, hốc mắt ẩm ướt nắm chặt dây thừng, hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn nàng, gằn từng chữ một nói: “Ngươi yên tâm, cho dù ta chết, cũng sẽ lưu lại ngựa của bọn họ.”
Nếu kỵ binh mà không có ngựa thì cũng không đáng sợ.
Khóe miệng của Mục Dương Linh hơi vểnh, sau khi bọn họ rời đi, lúc này nàng mới mang theo hai người còn dư lại đi về phía sau để điều tra.
Một đoàn người đi được đại khái ba khắc đồng hồ, từ rất xa đã nhìn thấy một thôn trang có ánh lửa cao tận trời, Lưu Hiên hận đến đấm mặt đất, “Bọn mọi rợ này!”
Mục Dương Linh nặng nề nhìn nửa ngày, nói: “Chúng ta đi, bọn họ đốt thôn này, khẳng định sẽ đi về phía trước.”
Một hàng ba người vội vàng chạy trở về, người của thôn Lâm Sơn cũng đã lâm vào trong hỗn loạn, người Hồ đốt lửa thiêu thôn Tây Sơn đã đuổi theo từ trên đường nhỏ, những người tử thủ ở thôn Lâm Sơn đều bị giết, một mồi lửa đã đốt thôn Lâm Sơn.
Các hương thân mới đi lên đường lớn quay đầu nhìn thấy nhà mình đã trở thành biển lửa, tức khắc lên tiếng khóc lớn, Mục Thạch tức giận đến sắc mặt phát xanh, hô lớn: “Khóc cái gì? Còn không nhanh chạy về phía trước, một đội một đội đuổi theo, nhanh!”
Lưu Hòa cũng bối rối, vội vàng giao tiểu tôn tử cho đại nhi tử, lớn tiếng nói: “Mọi người đi nhanh, nhanh! Người Hồ muốn đuổi kịp rồi.”
Mọi người nhớ tới chuyện của mười hai năm trước, lau một phen nước mắt, cắn răng chạy về phía trước.
Nhưng vừa kéo hành lý, vừa dẫn theo già trẻ, các hương thân sao có thể chạy trốn khỏi người Hồ, năm sáu người Hồ đeo đao chạy ra từ thôn Lâm Sơn, đã tiến lên chém người lung tung.
Từng cái đầu lăn xuống trên mặt đất, đôi mắt còn đang mở to.
Cuối cùng thì đội ngũ hình vuông cũng đại loạn.
Mục Thạch ở phía trước nghe được động tĩnh liền la lớn: “Thanh niên trai tráng đâu? Không phải để cho các ngươi che chở đội ngũ hình vuông sao?”
Sắc mặt của Lưu Hòa xám trắng, thời điểm mới nhìn thấy người Hồ bọn họ liền chạy về phía trước, dư lại đều là người già phụ nữ và trẻ em, chống cự như thế nào?
Mục Thạch một bên đẩy xe chạy về phía trước, một bên nhìn vợ con ở trên xe, cuối cùng cắn răng một cái, không hề quay đầu lại quan tâm đến đằng sau, hắn cắm đầu chạy về phía trước.
Hắn từ bỏ vợ con để quay lại phía sau, dù cho có khả năng cứu được bọn họ, nhưng một khi buông xe đẩy tay này, hắn cùng bọn họ liền có khả năng không thể gặp lại.
Mặc kệ người Hồ có thể đuổi kịp hay không, tại thời điểm hỗn loạn này, dưới tình huống bọn họ không thể động đậy, tùy thời đều có thể bị chen lấn dẫm đạp, trong lòng Mục Thạch không ngừng nói với chính mình, ngươi không phải là cha nương, ngươi phải có trách nhiệm với vợ con của mình trước tiên.
Khuôn mặt của Thư Uyển Nương cũng đầy nước mắt, nàng ôm chặt hài tử trong lòng ngực, không dám yêu cầu trượng phu quay đầu lại đi cứu người.
Lúc này mấy người Lưu Hòa cũng không quay đầu, chỉ có thể tận lực kêu thanh niên trai tráng ở phía sau xoay người đi cứu người nhà của bọn họ, nhưng bởi vì không biết phía sau có bao nhiêu người Hồ, rất ít người dám tiến lên.
Lúc Mục Dương Linh cùng Lưu Hiên, Lưu Đại Tráng chạy tới nhìn thấy chỉ có sáu người Hồ đang chém giết các hương thân ở trong đội ngũ hình vuông như chỗ không người, những người bị chém bị giết ngay cả việc phất tay ngăn cản một cái cũng đều chưa từng làm thì đã bị giết.
Lần đầu tiên Mục Dương Linh ở thế giới này nhìn thấy người chết, nàng còn chưa kịp có phản ứng, gậy gộc ở trong tay đã hung hăng đánh lên thân thể của một người Hồ, nàng có sức lực lớn, gậy gộc đập ở trên lưng hắn, trực tiếp đánh hắn bò trên mặt đất, Mục Dương Linh nhảy vọt tới, dùng chân câu lên cây đao trên tay hắn, vung một đao xuống liền cắt cổ của hắn.
Người Hồ đang giết đỏ cả mắt căn bản không lưu ý đến ba người Mục Dương Linh, bọn họ còn đang tiếp tục chém giết ở phía trước.
Mục Dương Linh cầm đao tiến lên trực tiếp cắt cổ một tên người Hồ từ đằng sau, lúc này bốn người Hồ mới nhìn thấy Mục Dương Linh, lắp bắp kinh hãi, dùng tiếng nói của người Hồ kêu lên: “Tiểu hài tử? Làm sao tới?”
Mục Dương Linh nghe hiểu, nàng vốn định nhanh tay nhanh chân giết bốn người còn lại, lại thoáng nhìn thấy ánh mắt vừa bi phẫn vừa sợ hãi của mấy người Lưu Hiên, tâm tư vừa chuyển, nàng vứt bỏ cây đao trong tay, giơ lên gậy gộc liền nghênh đón.
Không đợi người Hồ kịp phản ứng, Mục Dương Linh đột nhiên làm loạn, trực tiếp dùng gậy gộc đập vào trên tay cùng trên đùi của một người Hồ, người nọ bò trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy nổi.
Ba người còn lại gào lên một tiếng, cầm đao liền xông lên.
Mục Dương Linh trực tiếp đánh một người một gậy, đây là chỗ tốt của người có sức lực lớn.
Một anh khỏe chấp mười anh khôn, huống chi Mục Dương Linh còn học qua cầm nã thủ cùng công phu, nàng biết nơi nào là địa phương yếu ớt nhất của cơ thể người, đập xuống có thể làm người ta đau đến mức không dậy nổi thân mình lại không nguy hiểm đến tính mạng.
Mục Dương Linh đá đao đến dưới chân của Lưu Hiên cùng Lưu Đại Lực, nói: “Coi chừng bọn họ, nếu bọn họ có dị động, liền giết bọn họ.”
Mục Dương Linh nhìn đám người đang hỗn loạn trên đường lớn: “Khóc đi, tốt nhất là dẫn đến một đám người Hồ, đến lúc đó các ngươi cùng một chỗ đi xuống đoàn tụ cùng các hương thân.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đang khóc đều dừng lại, bọn họ dùng tay che miệng không dám phát ra tiếng khóc, lúc này Mục Dương Linh mới hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn hiện trường một cái, trên mặt đất tổng cộng có mười tám cổ thi thể đang nằm, cũng có mười mấy người đang nằm trên mặt đất che lại miệng vết thương.
Sắc mặt của Mục Dương Linh có chút khó coi, nhiều người như vậy, chỉ cần từng bước từng bước đi lên, cũng đủ tiêu diệt sáu người Hồ?
Đối phương cầm vũ khí lạnh, cũng không phải là vũ khí nóng, cũng không thể “Bang bang” xử lý người đang tiến lại gần, Mục Dương Linh thật sự không thể lý giải vì sao bọn họ tình nguyện núp ở trên mặt đất chờ bị giết, cũng không nguyện ý mạo hiểm tiến lên đánh cược một lần.
Nếu là nàng, cho dù chết cũng muốn kéo thêm một cái đệm lưng.
Mục Dương Linh nghe thấy thanh âm “Cằn nhằn”, giơ tay ra hiệu cho mọi người ngừng lại mọi động tác, nàng mang theo sáu người giấu ở mặt sau cây cối ở một bên đường, Lưu Lực thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có tiếng vó ngựa.”
Mấy người Lưu Lực liếc nhau, vừa chờ mong vừa sợ hãi, nếu người tới là người Hán, vậy là có người báo tin, nhưng nếu là người Hồ……
Mục Dương Linh phất tay để mọi người áp xuống thân mình, cái này không cần nàng nhắc nhở, mọi người cũng đều nghe được tiếng vó ngựa.
Một hàng mười người đang cưỡi ngựa đi qua trước mặt bọn họ, dưới sự phản quang của tuyết, Mục Dương Linh nhìn thấy rất rõ ràng, trên người bọn họ mặc trang phục của người Hồ, sắc mặt của Mục Dương Linh khẽ biến, nam hạ lại là kỵ binh của người Hồ?
Vậy bọn họ còn trốn như thế nào?
Mục Dương Linh nắm chặt nắm tay, chờ mười kỵ binh kia chạy xa, lúc này mới từ phía sau thân cây đi ra, nàng nhìn thoáng qua phương hướng kỵ binh rời đi, nói: “Phía trước không cần nhìn, kỵ binh của người Hồ hơn phân nửa là đi dò đường ở đằng trước, chúng ta lui lại tìm xem, Lực biểu ca, ngươi trở về báo cho cha ta biết tin tức về đám kỵ binh, để bọn họ lập tức dẫn người chạy lên đường lớn, dùng toàn lực đi thẳng đến huyện thành.”
Lưu Hiên kinh nghi nói: “Nhưng phía trước có kỵ binh của người Hồ a, nếu bọn họ quay đầu lại thì làm sao bây giờ?”
Trong mắt Mục Dương Linh hiện lên sự tàn nhẫn, nàng nhìn về phía Lưu Vĩnh, “Ta dạy các ngươi bẫy rập, ngươi là người học được tốt nhất, ngươi mang theo ba người đi về phía trước mặt, chạy chậm tầm ba mươi phút, liền bố trí bẫy rập ở giữa đường, cách ba bước đào song song năm cái hố nhỏ, chiều sâu cỡ một cái nắm tay,” nói xong thì từ trên eo đưa tiếp một bó dây thừng cho hắn, “Đem dây thừng bố trí ở đằng trước bẫy rập, một khi nhìn thấy bọn họ cưỡi ngựa trở về liền kéo dây, sau khi bọn họ ngã xuống các ngươi liền chạy vào trong rừng, bất quá ta cảm thấy trước khi ta trở lại khả năng các ngươi đụng phải bọn họ sẽ không lớn, cho nên không cần lo lắng nhiều.”
Lưu Vĩnh chín tuổi đã dám tự mình đi bán đệ đệ muội muội, được thôn Lâm Sơn công nhận là người nhẫn tâm nhất, hắn tiếp nhận dây thừng trong tay Mục Dương Linh, sắc mặt nặng nề nhìn nàng, hỏi: “Ngươi tin tưởng ta đến như vậy sao?”
Mục Dương Linh gật đầu, “Ta tin tưởng ngươi, cha mẹ ngươi cùng đệ đệ đều còn ở phía sau.”
Cổ họng của Lưu Vĩnh hơi chua, hốc mắt ẩm ướt nắm chặt dây thừng, hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn nàng, gằn từng chữ một nói: “Ngươi yên tâm, cho dù ta chết, cũng sẽ lưu lại ngựa của bọn họ.”
Nếu kỵ binh mà không có ngựa thì cũng không đáng sợ.
Khóe miệng của Mục Dương Linh hơi vểnh, sau khi bọn họ rời đi, lúc này nàng mới mang theo hai người còn dư lại đi về phía sau để điều tra.
Một đoàn người đi được đại khái ba khắc đồng hồ, từ rất xa đã nhìn thấy một thôn trang có ánh lửa cao tận trời, Lưu Hiên hận đến đấm mặt đất, “Bọn mọi rợ này!”
Mục Dương Linh nặng nề nhìn nửa ngày, nói: “Chúng ta đi, bọn họ đốt thôn này, khẳng định sẽ đi về phía trước.”
Một hàng ba người vội vàng chạy trở về, người của thôn Lâm Sơn cũng đã lâm vào trong hỗn loạn, người Hồ đốt lửa thiêu thôn Tây Sơn đã đuổi theo từ trên đường nhỏ, những người tử thủ ở thôn Lâm Sơn đều bị giết, một mồi lửa đã đốt thôn Lâm Sơn.
Các hương thân mới đi lên đường lớn quay đầu nhìn thấy nhà mình đã trở thành biển lửa, tức khắc lên tiếng khóc lớn, Mục Thạch tức giận đến sắc mặt phát xanh, hô lớn: “Khóc cái gì? Còn không nhanh chạy về phía trước, một đội một đội đuổi theo, nhanh!”
Lưu Hòa cũng bối rối, vội vàng giao tiểu tôn tử cho đại nhi tử, lớn tiếng nói: “Mọi người đi nhanh, nhanh! Người Hồ muốn đuổi kịp rồi.”
Mọi người nhớ tới chuyện của mười hai năm trước, lau một phen nước mắt, cắn răng chạy về phía trước.
Nhưng vừa kéo hành lý, vừa dẫn theo già trẻ, các hương thân sao có thể chạy trốn khỏi người Hồ, năm sáu người Hồ đeo đao chạy ra từ thôn Lâm Sơn, đã tiến lên chém người lung tung.
Từng cái đầu lăn xuống trên mặt đất, đôi mắt còn đang mở to.
Cuối cùng thì đội ngũ hình vuông cũng đại loạn.
Mục Thạch ở phía trước nghe được động tĩnh liền la lớn: “Thanh niên trai tráng đâu? Không phải để cho các ngươi che chở đội ngũ hình vuông sao?”
Sắc mặt của Lưu Hòa xám trắng, thời điểm mới nhìn thấy người Hồ bọn họ liền chạy về phía trước, dư lại đều là người già phụ nữ và trẻ em, chống cự như thế nào?
Mục Thạch một bên đẩy xe chạy về phía trước, một bên nhìn vợ con ở trên xe, cuối cùng cắn răng một cái, không hề quay đầu lại quan tâm đến đằng sau, hắn cắm đầu chạy về phía trước.
Hắn từ bỏ vợ con để quay lại phía sau, dù cho có khả năng cứu được bọn họ, nhưng một khi buông xe đẩy tay này, hắn cùng bọn họ liền có khả năng không thể gặp lại.
Mặc kệ người Hồ có thể đuổi kịp hay không, tại thời điểm hỗn loạn này, dưới tình huống bọn họ không thể động đậy, tùy thời đều có thể bị chen lấn dẫm đạp, trong lòng Mục Thạch không ngừng nói với chính mình, ngươi không phải là cha nương, ngươi phải có trách nhiệm với vợ con của mình trước tiên.
Khuôn mặt của Thư Uyển Nương cũng đầy nước mắt, nàng ôm chặt hài tử trong lòng ngực, không dám yêu cầu trượng phu quay đầu lại đi cứu người.
Lúc này mấy người Lưu Hòa cũng không quay đầu, chỉ có thể tận lực kêu thanh niên trai tráng ở phía sau xoay người đi cứu người nhà của bọn họ, nhưng bởi vì không biết phía sau có bao nhiêu người Hồ, rất ít người dám tiến lên.
Lúc Mục Dương Linh cùng Lưu Hiên, Lưu Đại Tráng chạy tới nhìn thấy chỉ có sáu người Hồ đang chém giết các hương thân ở trong đội ngũ hình vuông như chỗ không người, những người bị chém bị giết ngay cả việc phất tay ngăn cản một cái cũng đều chưa từng làm thì đã bị giết.
Lần đầu tiên Mục Dương Linh ở thế giới này nhìn thấy người chết, nàng còn chưa kịp có phản ứng, gậy gộc ở trong tay đã hung hăng đánh lên thân thể của một người Hồ, nàng có sức lực lớn, gậy gộc đập ở trên lưng hắn, trực tiếp đánh hắn bò trên mặt đất, Mục Dương Linh nhảy vọt tới, dùng chân câu lên cây đao trên tay hắn, vung một đao xuống liền cắt cổ của hắn.
Người Hồ đang giết đỏ cả mắt căn bản không lưu ý đến ba người Mục Dương Linh, bọn họ còn đang tiếp tục chém giết ở phía trước.
Mục Dương Linh cầm đao tiến lên trực tiếp cắt cổ một tên người Hồ từ đằng sau, lúc này bốn người Hồ mới nhìn thấy Mục Dương Linh, lắp bắp kinh hãi, dùng tiếng nói của người Hồ kêu lên: “Tiểu hài tử? Làm sao tới?”
Mục Dương Linh nghe hiểu, nàng vốn định nhanh tay nhanh chân giết bốn người còn lại, lại thoáng nhìn thấy ánh mắt vừa bi phẫn vừa sợ hãi của mấy người Lưu Hiên, tâm tư vừa chuyển, nàng vứt bỏ cây đao trong tay, giơ lên gậy gộc liền nghênh đón.
Không đợi người Hồ kịp phản ứng, Mục Dương Linh đột nhiên làm loạn, trực tiếp dùng gậy gộc đập vào trên tay cùng trên đùi của một người Hồ, người nọ bò trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy nổi.
Ba người còn lại gào lên một tiếng, cầm đao liền xông lên.
Mục Dương Linh trực tiếp đánh một người một gậy, đây là chỗ tốt của người có sức lực lớn.
Một anh khỏe chấp mười anh khôn, huống chi Mục Dương Linh còn học qua cầm nã thủ cùng công phu, nàng biết nơi nào là địa phương yếu ớt nhất của cơ thể người, đập xuống có thể làm người ta đau đến mức không dậy nổi thân mình lại không nguy hiểm đến tính mạng.
Mục Dương Linh đá đao đến dưới chân của Lưu Hiên cùng Lưu Đại Lực, nói: “Coi chừng bọn họ, nếu bọn họ có dị động, liền giết bọn họ.”
Mục Dương Linh nhìn đám người đang hỗn loạn trên đường lớn: “Khóc đi, tốt nhất là dẫn đến một đám người Hồ, đến lúc đó các ngươi cùng một chỗ đi xuống đoàn tụ cùng các hương thân.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đang khóc đều dừng lại, bọn họ dùng tay che miệng không dám phát ra tiếng khóc, lúc này Mục Dương Linh mới hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn hiện trường một cái, trên mặt đất tổng cộng có mười tám cổ thi thể đang nằm, cũng có mười mấy người đang nằm trên mặt đất che lại miệng vết thương.
Sắc mặt của Mục Dương Linh có chút khó coi, nhiều người như vậy, chỉ cần từng bước từng bước đi lên, cũng đủ tiêu diệt sáu người Hồ?
Đối phương cầm vũ khí lạnh, cũng không phải là vũ khí nóng, cũng không thể “Bang bang” xử lý người đang tiến lại gần, Mục Dương Linh thật sự không thể lý giải vì sao bọn họ tình nguyện núp ở trên mặt đất chờ bị giết, cũng không nguyện ý mạo hiểm tiến lên đánh cược một lần.
Nếu là nàng, cho dù chết cũng muốn kéo thêm một cái đệm lưng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook