Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng
Chương 67: Phản Kích

Quả nhiên, Phạm Tử Câm đã mang theo hai gã sai vặt chạy tới quân doanh ngăn lại Lục Thành, lên án mạnh mẽ nói: “Biểu đệ của ta vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không hiểu chuyện, nghe xong lời đồn ở bên ngoài khó tránh khỏi sẽ khó chịu dùm biểu ca, ra tay với ngài là hắn không phải, nhưng rốt cuộc ngài cũng lớn hơn hắn vài tuổi, lại từng lên chiến trường gặp qua máu, ngài muốn giáo huấn hắn một chút cũng được, hà tất phải ra tay nặng như vậy?”

Lục Thành mặt trầm như nước, tối tăm nhìn Phạm Tử Câm, nói: “Lời nói này của Phạm công tử ta thật sự không hiểu, lúc nào thì tứ công tử đi tìm ta để phiền toái?”

Phạm Tử Câm hừ lạnh một tiếng, “Tìm hay không tìm thì trong lòng ngươi hiểu rõ,” nói xong thì nhìn chằm chằm vết thương trên mặt của hắn: “Ngươi cũng không cần đỉnh bộ dáng này đi ra ngoài giả thành người đáng thương, nếu biểu đệ của ta thật sự xảy ra chuyện, biểu ca nhất định sẽ không cho ngươi xuyên giày nhỏ, ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho biểu đệ.”

Nói xong lời âm ngoan thì trừng mắt nhìn Lục Thành một cái, phất tay áo rời đi.

Trong lòng Lục Thành càng thêm khói mù, hắn thật sự bị trọng thương, công phu của Tề Hạo Nhiên cũng không tệ, từ nhỏ đã tập nội công, hơn nữa trong lòng lại đang tức giận, xuống tay cũng không lưu tình, dù hắn đã tận lực tránh đi, vẫn bị thương không ít.

Hắn dự định đỉnh bộ dáng này để giả trang như không có việc gì, chờ đến khi mọi người đoán được là do Tề Hạo Nhiên xuống tay, lúc ấy hắn lại lộ ra chuyện trọng thương, đến lúc đó dù Tề Tu Viễn nói hắn giả bộ, tướng sĩ trong quân cũng nhất định không tin tưởng.

Uy vọng của Tề Tu Viễn bị giảm xuống, sau này lại làm ra vài chuyện, về sau Tuyên phủ sử muốn đổi tướng quân, các tướng sĩ cũng sẽ không có nhiều ý kiến, hắn mới có thể càng nhanh chóng thu phục được mọi người.

Không dự đoán được hết thảy đều bị Phạm Tử Câm làm hỏng, hắn chạy ra nói những lời này, mọi người đều biết hắn đã đánh Tề Hạo Nhiên bị thương, mà phía trước hắn đã biểu diễn ra bộ dáng có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ khăng khăng nói bị thương ngoài da……

Hiện giờ hắn lại nói mình bị nội thương, có những lời này của Phạm Tử Câm thì sẽ không có người tin tưởng, huống chi, hắn cũng không dám nói, lúc này nói ra sẽ tương đương với việc hắn thừa nhận mình đã rắp tâm bất lương.

Lục Thành nghiến răng nghiến lợi.

Vinh Hiên chạy tới xem náo nhiệt cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cười nói với Giang Trạch đang ở bên người: “Vị Phạm công tử này thật ra rất nhanh trí, khó trách tướng quân sẽ đồng ý để hắn đi làm quân sư cho Tứ công tử.”

Giang Trạch cười nói: “Phạm công tử rất giống ngài, tâm địa cong mười tám khúc.”

Vinh Hiên nhìn Giang Trạch cười, ôn nhu nói: “Đa tạ ngươi đã khích lệ, yên tâm, ta so với hắn còn cong một đạo.”

Giang Trạch hận không thể bịt miệng của chính mình, khẩn cầu nhìn Vinh Hiên, “Quân sư, cấp dưới là đang khen ngài.”

“Nga?” Vinh Hiên cười như không cười nhìn hắn, “Đa tạ ngươi đã khích lệ.”

Giang Trạch nước mắt lưng tròng nhìn Vinh Hiên, hắn thật sự khen quân sư thông minh a.



Tề Tu Viễn nghe được chuyện này từ chỗ thân vệ, liền bực đến đập bàn, âm u hỏi thân vệ, “Ngươi nói Lục Thành đã đánh Hạo Nhiên đến trọng thương?”

Thân vệ vội xua tay nói: “Tướng quân yên tâm, vừa rồi ta đã tự mình đi vào trong phủ nhìn xem, Tứ công tử cũng không có bị thương, chỉ bị Phạm công tử câu ở trong sân, đại phu được mời đến thì an bài ở thiên viện trong phủ.”

Lúc này sắc mặt của Tề Tu Viễn mới đẹp hơn một chút, Lục Thành muốn lấy hắn làm đá kê chân, Tề Tu Viễn cũng không trách tội, chỉ cần có cơ hội, ai không muốn làm tướng quân? Hắn còn muốn làm Tuyên phủ sử đâu.

Nhưng Lục Thành ngàn không nên vạn không nên, không nên động tâm tư đến trên người của Hạo Nhiên, muốn dẫm lên Hạo Nhiên để thượng vị, cũng phải nhìn hắn có đáp ứng hay không.

Ở trong lòng của Tề Tu Viễn, người thân của hắn chỉ có Tề Hạo Nhiên, làm sao có thể chịu đựng được việc Lục Thành muốn lợi dụng hắn?

Vốn đang muốn nghe Lục Thành giải thích, hiện tại cũng không cần.

“Cứ để Hạo Nhiên ngốc ở trong nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày, qua một thời gian lại đi đến doanh bốn, chuyện tuần tra biên phòng ta sẽ an bài người khác đi làm.”

Thân vệ nói: “Tướng quân, Hoàng giám quân nơi đó……”

“Lấy lễ đối đãi, mặt khác không cần phải xen vào, ta cũng muốn biết thái độ của hắn.”

Giám quân được Tuyên phủ sử phái tới chưa chắc một lòng với Tuyên phủ sử, phủ Hưng Châu cũng không phải là một địa phương tốt, cuộc sống gian khổ ở phủ Hưng Nguyên nhiều bao nhiêu, trong triều lại có bao nhiêu quan viên sẽ nguyện ý đến nơi đây?

Phủ Hưng Châu sóng gió mãnh liệt, thôn Lâm Sơn đã chậm rãi phục hồi tinh thần lại từ trong bi thương, cuộc sống của bọn họ sắp bắt đầu bước lên một quỹ đạo mới.

Mấy cọc tang sự ở trong thôn đều đã xong xuôi, bởi vì trời lạnh, mọi người đều ở trong nhà.

Bởi vì thời tiết đột nhiên trở lạnh, cho nên đất trồng rau còn có một ít đồ ăn chưa có thu hoạch, bị tuyết đông lạnh, tổn thất hơn phân nửa, tuy rằng ngày thứ ba đã thu hoạch gấp, khả năng có thể bảo tồn vẫn không nhiều lắm.

Cũng may lúc trước bọn họ đã lưu trữ không ít thịt khô, tăng thêm việc thu hoạch vụ thu coi như được mùa, chỉ cần có thể bảo đảm củi lửa, mùa đông này hẳn là không khổ sở.

Lúc này Mục Dương Linh đang ngồi ở trên ghế nhỏ vây quanh bên chậu than, thường thường sẽ phóng mấy viên đậu phộng vào chậu than ở bên cạnh, mặt trên còn thả mấy xâu thịt xuyến, từng trận mùi thịt bay ra ngoài, ba hài tử ngồi vây quanh ở một bên đành phải nuốt một chút nước miếng.

Đôi mắt của tiểu Bác Văn sáng lấp lánh nhìn thịt xuyến ở trên chậu than hỏi: “Tỷ tỷ, còn bao nhiêu lâu thì có thể ăn?”

“Lại chờ thêm một lát.” Mục Dương Linh thuần phục đảo thịt xuyến, “Đi hỏi cha có muốn ăn hay không.”



Tiểu Bác Văn rối rắm nói: “Nếu cha cũng ăn khẳng định sẽ không đủ.”

Tú Lan cũng lo lắng nhìn hai mươi mấy cây thịt xuyến, Tú Hồng nói: “Biểu thúc phải vào núi, rất vất vả, vẫn nên kêu biểu thúc cùng ăn.”

“Nơi này còn có, nếu cha muốn ăn thì kêu hắn lóc thịt thỏ còn dư lại, ta nướng thịt rất nhanh.” Mục Dương Linh nhiệt tình lôi kéo Mục Thạch tiến vào là vì muốn sai sử hắn làm việc, Mục Dương Linh cũng không thành thạo việc lóc thịt, bận việc từ sáng sớm cũng chỉ mới lóc ra một chút thịt, Mục Thạch lại có một tay đao pháp thành thạo có thể lóc hết thịt của một con thỏ.

Mục Dương Linh muốn phụ thân lóc thịt dùm mình.

Trong nháy mắt Tú Hồng đã nhận ra được ý tưởng của biểu tỷ, nàng xung phong nhận việc nói: “Ta đi kêu biểu thúc tới đây ăn thịt xuyến.”

Tú Hồng chạy đi tìm biểu thúc, Thư Uyển Nương cùng Mã Lưu thị đều đang ở chỗ này, Tú Hồng cũng cơ linh, hô: “Biểu thúc, biểu thẩm, các ngươi có muốn ăn thịt xuyến hay không? Biểu tỷ nướng thật nhiều thịt xuyến.”

Thư Uyển Nương cười lắc đầu, “Biểu thẩm không ăn, bốn người các ngươi ăn đi.”

Mục Thạch cũng nói: “Các ngươi ăn đi, biểu thúc không ăn, lấy mấy xâu tới đây cho tổ mẫu ngươi ăn.”

“Ta cũng không ăn, nếu đem nấu thì ta còn có thể ăn, còn nướng thì ta ăn không hết, muội muội cùng biểu đệ của ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, ngươi phải nhìn chằm chằm bọn họ đừng cho bọn họ ăn quá nhiều, miễn cho việc bị nóng trong người.”

Trong lòng Mục Thạch chuyển động, hỏi: “Các ngươi nướng bao nhiêu xuyến thịt?”

Tú Hồng đếm không được, chỉ có thể nói: “Biểu tỷ nói có hơn hai mươi xuyến.”

Mục Thạch nhướng mày, “Hơn hai mươi xuyến còn chưa đủ biểu tỷ ngươi tắc kẽ răng đâu,” hắn nhìn Thư Uyển Nương nói: “Nhất định là A Linh muốn ta đi qua lóc thịt giúp bọn họ.”

Thư Uyển Nương liền đẩy đẩy hắn, nói: “Vậy ngươi còn không mau đi, A Linh bướng bỉnh, nếu cầm đao của ngươi ra sử dụng, không cẩn thận bị thương thì làm sao bây giờ?”

Đoản đao kia là của phụ thân Mục Thạch truyền lại cho hắn, là tổ phụ dũng sĩ đã truyền cho phụ thân hắn, đoản đao kia chém sắt như chém bùn, không phải có tiền là có thể mua được.

Mục Thạch ra vào núi rừng đều mang theo ở trên người, Mục Dương Linh thèm đã lâu, Mục Thạch lại không cho nàng dùng, Thư Uyển Nương càng sợ nàng bị thương, không cho nàng chạm vào.

Nếu Mục Thạch không đi, chỉ sợ đứa nhỏ này sẽ chê dao phay không đủ sắc bén mà trộm lấy ra sử dụng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương