Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng
Chương 66: Phản Đồ

Sau khi Tề Tu Viễn đợi đệ đệ rời đi thì lâm vào trầm tư, nếu đệ đệ có thể từ việc hắn điều phối binh lính mà đoán được hắn muốn xây dựng lại bố phòng, vậy thì người khác cũng có thể đoán được?

Tề Tu Viễn tìm tới Vinh Hiên, Vinh Hiên trầm ngâm một lát nói: “Khả năng này cũng không lớn, tin tức ở các doanh kỳ thật đều bị phong bế, cũng chỉ có Hạo Nhiên cùng Tử Câm mới có thể tiếp xúc được tin tức này.”

“Mặc kệ như thế nào, chúng ta đều phải chú ý một chút,” Tề Tu Viễn nói: “Hiện giờ bố phòng còn chưa có hoàn thành, tuyệt đối không thể xuất hiện việc ngoài ý muốn.”

Vinh Hiên lập tức đứng dậy, “Ta sẽ đi gặp bọn họ để nói một tiếng, để bọn họ cẩn thận, người được xếp vào đội tuần tra biên quan phải chú ý đến việc bảo mật.”

Tề Tu Viễn gật đầu.

Chỉ là bọn hắn cũng không dự đoán được, vấn đề trực tiếp xuất hiện ở bên trong nội bộ, công văn của Tề Tu Viễn còn chưa tới Tuyên phủ sử, bố phòng còn chưa hoàn thành thì tâm phúc của Tề Tu Viễn là Lục Thành đã đi mật báo.

Tuyên phủ sử đã trực tiếp phái ra một giám quân cho Tề Tu Viễn, Tổng kỳ sẽ mang theo binh lính để hộ tống giám quân tới đây, sau đó cũng lưu lại phủ Hưng Châu.

Sắc mặt của Tề Tu Viễn rất khó coi, “Lục Thành phản bội ta, vì sao?”

Hắn tự hỏi bản thân hắn đối xử với người ở phía dưới cũng không tệ, ba năm nay Lục Thành vẫn luôn đi theo hắn, mẫu thân của hắn bệnh nặng, bổng lộc của hắn cũng không đủ để mời đại phu cùng bốc thuốc, là hắn đã đưa ngân lượng cho Lục Thành mua thuốc, Lục Thành cũng mang ơn đội nghĩa của hắn, có một lần ở trên chiến trường vì cứu hắn mà Lục Thành đã chắn một đao, hắn thật sự không rõ vì sao Lục Thành lại phản bội hắn.

Người ngồi ở phía dưới đều cúi đầu không nói, Vinh Hiên cho bọn họ lui ra ngoài, vỗ vỗ bả vai của Tề Tu Viễn, nói: “Khẳng định là có nhiều lợi ích hơn, mặc kệ là vì cái gì, lúc này việc quan trọng nhất chính là nghĩ ra kế sách ứng đối.”

Khí thế ở trên người của Tề Tu Viễn đều trở nên sắc bén, ánh mắt thâm sâu, “Hiện tại không thể xây dựng lại bố phòng, nhưng vẫn phái người đi dò xét vùng Trù Sơn, bọn họ muốn dùng một giám quân cùng một Tổng kỳ để trói buộc ta, bọn họ cũng quá coi thường Tề Tu Viễn này.”

“Hoàng Kiên nói triều đình đang muốn nghị thân cùng Kim Quốc, triều đình của chúng ta có khả năng sẽ phái công chúa đi hòa thân, Tuyên phủ sử không muốn chúng ta phá hư bang giao của hai nước.” Vinh Hiên nói.

Tề Tu Viễn tức giận đến đau gan, “Triều đình của chúng ta đã đưa mấy vị công chúa cho Kim Quốc? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng đưa công chúa qua đó, quân Kim sẽ không đánh? Hồ Hán không thể là người một nhà, công chúa gả đến Kim Quốc sinh không được hài tử, thật sự sinh ra bước lên vương vị, cũng là người Hồ, không phải người Hán.”



Vinh Hiên khẽ nhíu mày, không khỏi nói: “Hòa thân vẫn có chút hiệu quả……”

Tề Tu Viễn cười khẩy nói: “Đương nhiên là có hiệu quả, có của hồi môn mà công chúa mang qua đó, người Hồ ít nhất sẽ an phận một hai năm.”

Tề Tu Viễn không ủng hộ việc hòa thân, quốc gia to lớn lại tham sống sợ chết, chỉ muốn hy sinh công chúa để đổi lấy mấy năm an bình, còn không bằng oanh oanh liệt liệt chiến một trận, thua thì hi sinh cho tổ quốc, ít nhất lúc chết còn có thể diện.

Chỉ là Đại Chu văn cường võ nhược, mỗi lần đánh trận gặp thất bại đều có công chúa bị đưa ra hòa thân, không chỉ Kim Quốc có công chúa hòa thân, Thổ Phiên cùng Tây Liêu đều có công chúa của Đại Chu, triều đình trốn về phía nam mười năm, hoàng đế cũng không có công chúa vừa độ tuổi, cơ hồ đều dùng quận chúa trong tông thất hoặc đích nữ của trọng thần trong triều được sắc phong làm công chúa để đưa đi hòa thân, cũng mặc kệ là công chúa thật, hay là công chúa được thụ phong, không có ai sống qua 25 tuổi, suốt cuộc đời đều không có sinh ra một nhi một nữ.

Một người hai người Tề Tu Viễn còn có thể xem như là việc ngoài ý muốn, nhưng tất cả công chúa được đưa đi hòa thân đều không lưu lại con nối dõi, trong lòng Tề Tu Viễn cảm thấy bi ai cho công chúa đi hòa thân, càng có thêm một loại cảm xúc oán giận, công chúa kim chi ngọc diệp của Đại Chu hắn thế nhưng ở ngoại quốc lại bị người khinh nhục như thế.

Muốn Tề Tu Viễn vì bang giao của hai nước mà tạm thời tránh né mũi nhọn của Kim Quốc, điều này cơ hồ là việc không có khả năng, hắn ước gì phá hư chuyện hòa thân, ít nhất có thể giảm bớt một vị công chúa phải uổng mạng tha hương, huống chi, doanh trại của hắn ở chỗ này, nếu chỉ thủ vững không phản công, người chết chính là binh lính của hắn, là bá tánh ở nơi này.

Hắn cùng các tướng sĩ ăn dùng đều cướp lấy từ trên người của bá tánh nơi này, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn các bá tánh bị đánh cướp, Tề Tu Viễn hắn có bao nhiêu súc sinh?

Cho nên Tề Tu Viễn thực khẳng định nói cho Vinh Hiên, “Việc này ngươi không cần cố kỵ, chúng ta chỉ tuân theo quy cách để xây dựng lại bố phòng, nếu Hoàng Kiên dám cản, cứ kêu hắn tới đây tìm ta.”

“Lục Thành làm sao bây giờ?”

Tề Tu Viễn trầm tư một lát, nói: “Vẫn để cho hắn tiếp tục làm Giáo úy.”

Vinh Hiên nhướng mày, “Ngươi không xử trí hắn?”

Khóe miệng của Tề Tu Viễn hơi cong, lãnh khốc nói: “Hắn bất quá chỉ lướt qua ta hội báo một ít tình huống cho Tuyên phủ sử mà thôi, việc này không thể tạo thành tội danh, huống chi, ta cũng rất muốn biết hắn có đến chỗ của ta để giải thích hay không.”

Đối với phản đồ, có đôi khi tĩnh so động càng làm cho người ta gian nan.



Vinh Hiên không cần phải nhiều lời nữa.

Lục Thành cũng không có tới tìm Tề Tu Viễn để giải thích, Tề Tu Viễn cũng không tìm hắn phiền toái, ngược lại là Tề Hạo Nhiên đã trùm bao tải Lục Thành ở trên đường về nhà, sau đó hung hăng đánh hắn một trận, ngày hôm sau Lục Thành mặt mũi bầm dập đi tới quân doanh.

Sau khi Phạm Tử Câm nghe nói đến việc này thì tức giận đạp một chân lên người Tề Hạo Nhiên, hô: “Ngươi đánh người vì sao còn muốn đánh ở trên mặt? Ngươi đều biết trùm bao tải, vì sao không tìm vị trí thích hợp để đánh lên trên người của hắn để hắn bị đau nhưng lại không thấy được vết thương?”

Tề Hạo Nhiên hô: “Ai nói ta không tìm vị trí thích hợp để đánh ở trên người của hắn? Ta dám khẳng định hiện tại hắn đang bị nội thương.”

“Vậy ngươi cũng không thể đánh mặt của hắn, hắn mang khuôn mặt như vậy đi ra ngoài đường, người không hiểu rõ còn tưởng rằng việc này là do đại ca sai sử.” Phạm Tử Câm cười lạnh nói: “Biểu ca còn muốn cho hắn cơ hội giải thích, nhưng ta nhìn thấy hắn hoàn toàn không có ý tứ hối cải, nếu hắn thật sự cảm thấy thẹn ở trong lòng, hắn nên ở nhà dưỡng thương, tùy tiện tìm một cái cớ để xin nghỉ, mang một khuôn mặt như vậy lắc lư ở trong quân đội, là sợ người khác không biết ngươi đánh hắn hay sao?”

Tề Hạo Nhiên nhảy dựng lên nói: “Người khác làm sao biết là ta đánh hắn? Ta đã trùm bao tải.”

“Ngươi thật là ngu ngốc,” Phạm Tử Câm chụp đầu của hắn, hận sắt không thành thép nói: “Giang Trạch đại ca tức giận, chỉ kêu người tuyên dương chuyện Lục Thành bán đứng biểu ca ra ngoài, hiện tại người từ Tổng kỳ trở lên ai không biết Lục Thành đã đắc tội biểu ca, xem như đã kết thù. Lúc này Lục Thành bị người trùm bao tải đánh, mọi người đều biết người làm chuyện này là vì muốn trút giận dùm biểu ca, trong phủ Hưng Châu người có thể vì biểu ca mà trùm bao tải, ngoại trừ ngươi thì còn có ai? Người biết chuyện thì sẽ nói huynh đệ ngươi tình thâm, không quen nhìn người phản bội, người không biết chuyện còn tưởng rằng ngươi ương ngạnh ngang ngược kiêu ngạo, ỷ vào thế lực của biểu ca muốn làm gì thì làm, chỉ sợ sẽ có người dụng tâm hiểm ác nói biểu ca đã sai sử ngươi làm chuyện như vậy.”

Tề Hạo Nhiên không dự đoán được trong đó lại có nhiều loanh quanh lòng vòng như vậy, nhất thời cái đầu đều lớn, “Vậy ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi bị thương, hơn nữa còn bị trọng thương, từ hôm nay trở đi, ngươi nằm ở trên giường nghỉ ngơi đi.” Phạm Tử Câm nghiêm túc nói.

“Ngươi nói cái gì?” Tề Hạo Nhiên mở to hai mắt nhìn, “Một cộng lông tơ của Gia cũng chưa rớt, làm sao bị thương nặng? Ngươi đừng làm tổn hại uy vọng của ta, chỉ bằng hai tay của Lục Thành còn không thương tổn đến trên người của ta.”

Phạm Tử Câm liếc mắt nhìn hắn, chậm rì rì nói: “Ta nói ngươi bị bệnh chính là bị bệnh, ngươi thành thật nằm xuống cho ta.” Nói xong xoay người đi ra ngoài gióng trống khua chiêng gọi người đi vào trong thành mời tới ba vị đại phu, đem người lưu lại trong phủ tướng quân để xem bệnh cho Tề Tu Viễn.

Còn hắn thì lấy ra một khối gừng dùng tay áo ra sức xoa xoa, lại xát một chút lên đôi mắt, đôi mắt lập tức đỏ bừng.

Phạm Tử Câm ngẩng đầu chính là một bộ dáng bi phẫn, hai gã sai vặt nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, Tề Hạo Nhiên cũng đã tập mãi thành thói quen, mỗi khi Phạm Tử Câm lộ ra loại vẻ mặt này liền mang ý nghĩa sắp có người muốn xui xẻo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương