Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng
-
1: Gặp Gỡ
Trong cơn mưa to Mục Dương Linh đi theo các chiến hữu , ở phía trước, đội trưởng đang lớn tiếng gầm rú, “Các ngươi là quân nhân! Học bốn năm đại học, lại ở chỗ này tập luyện thêm một năm, đây là thành tích mà các ngươi lấy ra cho ta nhìn ? Mẹ nó, ta cảm thấy sợ hãi dùm các ngươi!”Đội trưởng cơ hồ tức giận đến điên rồi, hắn cầm phiếu điểm nhét vào sát mắt các đội viên phía dưới, “Các ngươi không cảm thấy xấu hổ? Không biết thẹn? Chỉ có thực lực như thế này lại dám đi hưởng ứng lệnh triệu tập của bộ đội đặc chủng, các ngươi không ngại mất mặt? Còn không bằng lột bỏ bộ đồ này về nhà trồng trọt đi.
”Mục Dương Linh nghiêm túc đứng ở bên trong đội ngũ, tuy rằng mưa thu rét lạnh, lại cảm thấy da mặt nóng đến hoảng, đôi tay rũ tại bên người nắm lại thật chặt, vừa vặn đội trưởng xoay người liền nhìn thấy, trong nháy mắt lửa đạn nhắm ngay cô, “Mục Dương Linh, ngươi không phục?”“Báo cáo đội trưởng, bọn họ là bộ đội đặc chủng kì cựu……”“Đánh rắm, chẳng lẽ ngươi lên chiến trường còn phải nói với địch nhân về lí lịch của ngươi? Các ngươi phải chấp hành nhiệm vụ sinh tử , làm không tốt đầu liền không có, ngươi nói với địch nhân của ngươi, hắn ba mươi tuổi, ngươi mới hai mươi tuổi, chẳng lẽ hắn liền không đánh nhau với ngươi? Còn không bằng nói ngươi là nữ nhân, bọn họ là nam nhân, cho nên các ngươi trời sinh đã kém hơn bọn họ!”Mục Dương Linh hận nhất người khác lấy giới tính nam nữ ra nói chuyện, dù đối phương là đội trưởng mà cô kính trọng nhất cũng không được, cô ngẩng đầu, mắt đầy lửa giận nhìn hắn, hô: “Đội trưởng, chúng ta đánh một trận đi!”Đội trưởng, các chiến hữu: “……”Đội trưởng chỉ vào Mục Dương Linh nói không ra lời, cuối cùng ném xuống phiếu điểm ở trong tay, hôm nay không lột một tầng da của ngươi, lão tử liền theo họ của ngươi.
”Mục Dương Linh “Bang” một tiếng vứt bỏ ba lô trên lưng, nhanh chóng triển khai tư thế, đội trưởng mới hô một tiếng “Tới”, Mục Dương Linh liền lao về phía hắn.
Trong nháy mắt hai người đã ra được ba chiêu, đội trưởng tiếp được một nắm tay của Mục Dương Linh, trong lòng kêu khổ không ngừng, cho dù đã qua một năm, hắn vẫn không nắm được thói quen ra chiêu thức của Mục Dương Linh, cô gái này rất hay thay đổi, ngày hôm qua đối chiêu cùng cô ta, cô ta còn chậm rì rì đánh trả lại hắn, hôm nay cô ta tựa như gió xoáy chỉ lo tiến công, mặc kệ phòng thủ, mấu chốt là sức lực của cô nương này còn rất lớn, hắn có chút chống đỡ không được a, làm sao bây giờ?Các đội viên đang vây xem đều ở trong lòng bi ai dùm đội trưởng.
Lần giao lưu tỷ thí giữa ba quân khu này, Mục Dương Linh là người duy nhất đạt được giải quán quân, không chỉ đánh bại đội trưởng của quân khu mình, cô còn đánh bại đội trưởng của quân khu gần đó.
Kỳ thật lần này đội bọn họ xếp hạng cuối cùng đều là bị cô gái này liên lụy, tuy rằng cô ta là nữ hán tử, nhưng tốt xấu vẫn là nữ.
Mục Dương Linh đã vượt qua giới hạn của nam và nữ, chân chính trở thành hán tử……Mục Dương Linh hét lớn một tiếng, đá một chân ra ngoài , tức khắc “Bang” một tiếng, một tiếng gọi duyên dáng vang lên, Mục Dương Linh chỉ cảm thấy lỗ tai đau xót, lập tức mở to mắt, đôi mắt đầy tức giận, Thư Uyển Nương đỡ bụng, hoảng sợ, sau đó đôi mắt ngập nước, vừa đau lòng, vừa lo lắng hỏi, “A Linh, ngươi lại mơ thấy ác mộng? Đứa nhỏ này, ngươi nhìn xem ngươi lại đá nát cái bàn mà cha ngươi mới vừa làm xong.
”Mục Dương Linh chuyển động cái cổ cứng đờ, lúc này mới nhìn thấy ở trên mặt đất là các mảnh vỡ vụn của khối gỗ, hình như cô lại xem cái bàn trên giường đất trở thành đội trưởng mà đá.
Mục Dương Linh nhảy dựng lên, gom những mảnh vụn trên giường đất lại với nhau, che giấu nói: “Không có việc gì, quay đầu lại ta sẽ đi vào núi chặt thêm cây, sau đó lại làm một cái bàn mới là được.
”Thư Uyển Nương nhăn lại mày, “Rốt cuộc thì ở trong mộng ngươi mơ thấy cái gì? Đây đã là cái bàn thứ năm, khi còn nhỏ ngươi cũng như thế này, lúc còn ăn sữa liền lẹp xẹp lẹp xẹp……”Thư Uyển Nương lấy quần áo giúp nữ nhi, nhìn cử chỉ thô lỗ nhanh chóng mặc quần áo của nàng, tức khắc càng thêm lo lắng, nữ nhi như vậy, về sau làm sao gả đi ra ngoài a.
Mục Dương Linh sẽ không nói ra chuyện nàng mơ thấy cảnh tượng kiếp trước đội trưởng đang huấn luyện bọn họ, nàng cũng chỉ dám nói ở trong lòng, trăm triệu không dám nói ra bên ngoài.
“Nương, cha đâu?”“Cha ngươi đi tìm lí chính, lại sắp nộp thuế, hàng da của chúng ta còn chưa có bán đi, tạm thời không có bạc để giao ra, hắn đi hỏi một chút xem có thể trì hoãn thêm hai ngày hay không.
” Thư Uyển Nương đầy mặt lo lắng, “Năm nay không kiếm được nhiều bạc, chỉ sợ sau khi nộp thuế xong liền không dư lại bao nhiêu bạc, vốn dĩ chúng ta đang muốn đưa đệ đệ ngươi đi tư thục, cứ như vậy, chỉ sợ lại kéo thêm một năm.
”Mục Dương Linh nhíu mày, “Thuế của năm nay tăng thêm một thành so với năm trước, tại sao mỗi năm tiền thuế lại ngày càng tăng? Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
”Thư Uyển Nương thở dài một hơi, “Có biện pháp nào, quân Kim luôn quấy nhiễu biên cương, nghe nói giao nhiều bạc để làm quân lương.
”“Đánh rắm,” Mục Dương Linh nhảy dựng lên, “Hàng năm quân Kim đều quấy nhiễu biên cương, bên này của chúng ta cũng không nhìn thấy có người tới để chống cự, dùng làm quân lương gì chứ?”“Ngươi đứa nhỏ này, không cần chuyện gì cũng đều nói ra bên ngoài.
” Thư Uyển Nương nhìn nàng oán trách, tuy rằng nói ra lời oán giận với quan binh của triều đình là thái độ rất bình thường, bất quá nàng răn dạy nữ nhi là phải cẩn thận khi nói chuyện.
Mục Dương Linh bất mãn, nàng mặc quần áo xong, thấy đệ đệ Mục Bác Văn còn đang ngủ, liền tiến lên nắm mũi của hắn, Thư Uyển Nương ở một bên nhìn thấy liền đánh qua, nói: “Đừng xằng bậy, đệ đệ của ngươi vẫn còn nhỏ, để hắn ngủ nhiều thêm một chút.
”Mục Dương Linh bĩu môi, uống một chén nước sôi, cầm lấy sọt cùng cung tiễn liền đi vào núi, Thư Uyển Nương vội đỡ bụng tay cầm bánh nướng trên bàn đuổi theo ra ngoài, “Lấy theo một miếng bánh để lót bụng, ngươi vẫn là hài tử, không ăn no thì làm sao lớn được?”Mục Dương Linh nhìn thoáng qua bụng của Thư Uyển Nương, do dự một chút, Thư Uyển Nương liền nhét bánh nướng vào trong tay nàng, vuốt đầu nàng nói: “Đứa nhỏ ngốc, ngươi vẫn còn là một hài tử, trong nhà còn có cha ngươi, ngươi không cần lo lắng.
”Mục Dương Linh ngốc hề hề cười, tiếp nhận bánh nướng liền đi vào trong núi, nàng quyết định hôm nay vô luận như thế nào đều phải bắt được nhiều con mồi hơn, đem bán mua một ít gạo trở về, nàng cũng không biết xuất thân trước kia của nương là gì, gạo thô căn bản nương ăn không quen, mà lão cha thì lại đau lão nương, căn bản sẽ luyến tiếc nương của nàng chịu ủy khuất, cho nên dù lão cha có khả năng, mỗi ngày lên núi đều không về tay không, ở trong nhà muốn bảo trì điều kiện sống cao, còn phải đóng thuế, có thể tồn xuống tiền đã ít lại càng ít.
Huống chi, hai năm trước lão nương còn bệnh nặng một hồi, đã xài hết tiền tích cóp trong nhà.
Mục Dương Linh ngậm bánh càng đi càng sâu, tai nghe sáu hướng, mắt nhìn tám phương, bỗng dưng nàng nhìn thấy dưới gốc cây có hai thiếu niên dơ hề hề.
Ánh mắt của Tề Hạo Nhiên cùng Phạm Tử Câm đều sáng ngời nhìn Mục Dương Linh…… Trong miệng ngậm bánh, bọn họ không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Tuy rằng linh hồn của Mục Dương Linh là người trưởng thành, lúc này cũng không khỏi đỏ mặt, nàng lấy bánh nướng từ trong miệng ra, nghĩ nghĩ, nàng kéo xuống một phần bánh bị dính nước miếng, sau đó bỏ vào trong miệng, phần bánh còn dư lại thì đưa cho hai người thiếu niên.
Tề Hạo Nhiên cẩn thận nhìn thoáng qua Mục Dương Linh, tựa hồ xác định nàng không có ác ý mới nhanh tay cầm lấy bánh nướng, lập tức kéo xuống hơn phân nửa nhét vào trong miệng Phạm Tử Câm, nói: “Cảm ơn ngươi.
”Phạm Tử Câm bị nghẹn, Mục Dương Linh bất đắc dĩ, đành phải tháo xuống ấm nước ở trên eo đưa qua cho bọn họ.
Tề Hạo Nhiên lại luống cuống tay chân cho Phạm Tử Câm uống nước, Phạm Tử Câm nuốt xuống phân nửa bánh nướng ở trong miệng, lúc này mới hòa hoãn, hắn trừng mắt nhìn Tề Hạo Nhiên, đứng dậy hành lễ nói: “Đa tạ cô nương, tại hạ cùng biểu đệ đã thất lạc với người nhà cho nên mới lưu lạc đến đây, không biết cô nương xưng hô thế nào, nhà ở đâu, chờ chúng ta tìm được người nhà nhất định sẽ trở lại báo ân.
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook