Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh
-
Chương 95: Đên tột cùng là đắc tội người nào
Nhắm mắt lại, hắn miễn cưỡng mở miệng, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như cũ.
“Sau khi ngươi mất tích, mọi người đã lật cả hoàng cung nhưng tìm không thấy, vì vậy ta xuất cung đi tìm ngươi!”
Tiêu Dật Phong từ đầu đến cuối cũng không liếc nàng một cái, vì vậy hắn không hề phát giác nàng vui mừng đến phát khóc, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, làm ướt khóe môi nàng.
Sau một khắc, nàng kìm không được cả thân thể nhào về phía hắn, vòng tay ôm chặt người hắn.
Đột nhiên bị ôm làm hắn hơi chấn động, giống như bị sét đánh. Khi hắn chưa kịp hồi hồn thì nàng đã cúi đầu chôn mặt trên vai hắn khóc khẽ: “Dật Phong, chàng cũng quan tâm ta, cũng để ý ta phải không? Ta muốn biết, mau nói cho ta biết đi, có được không?”
Nàng có thể kỳ vọng hay không?
Phải hay không? Tiêu Dật Phong ngơ ngẩn, suy nghĩ trôi nổi không ngừng.
Vấn đề này cũng quấy nhiễu chính hắn, mặc dù lúc này, đáp án đã rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn không muốn nhìn nhận! Suy nghĩ một vòng, hắn đem hết tâm tình đè xuống, gương mặt tuấn tú khôi phục vẻ bình thản lạnh lùng.
“Ngươi là người mẫu hậu quan tâm nhất, ta cũng không muốn ngươi gặp chuyện không may!” Hắn hờ hững nói, đáy mắt không có biến hóa gì.
Hạ Vân Hi cứng người, buông hắn ra, vẻ mặt bị thương nhìn khuôn mặt lạnh như băng trước mắt. Đây là câu trả lời của hắn!
“Chỉ vậy thôi sao?” Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi lần nữa.
Hắn xoay người, không nhìn đôi mắt đẫm lệ thâm tình của nàng, đôi mắt rất dễ hòa tăng băng lạnh trong lòng hắn. Hồi lâu hắn mới nhàn nhạt nói: “Đi về thôi, mọi người đang đợi chúng ta!” Nói xong cất bước rời đi.
“Dật Phong. . . . . .” Vốn là rất kích động, nhưng lúc này chỉ còn mất mát bi thương.
Hắn dừng chốc lát, đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng nhắc nhở: “Đừng quên ngươi đã từng nói, sẽ không làm phiền ta nữa!”
Nghe vậy, Hạ Vân Hi loạng choạng mấy bước, sương mù mờ mịt ngập tràn mắt nàng, tim đau đớn khôn nguôi.
A! Hắn quả nhiên vẫn vô tình, thật không hiểu mình còn chờ đợi cái gì, thực ngốc!
Nhìn bóng dáng lạnh lùng phía trước, nàng cắn chặt môi, nhắm nghiền hai mắt, cố gắng nuốt nước mắt trở về.
————————————–
Chu Minh đế suất lĩnh thị vệ tìm kiếm khắp nơi, tìm đông tìm tây, thần sắc vô cùng lo lắng.
Không bao lâu, Trương công công vội vã đi tới, kích động run run: “Khởi bẩm hoàng thượng! Hoàng thái tử mang theo Hạ cô nương trở lại!”
“Thật?” Chu Minh đế vui mừng cực kỳ, vội vàng giương mắt nhìn.
Tiêu Dật Phong cùng Hạ Vân Hi hai người một trước một sau, đang chậm rãi đi đến.
Chu Minh đế mừng rỡ, vội vàng vung chân chạy về phía Hạ Vân Hi, hí hửng ôm cổ nàng, hô: “Vân Hi! Ngươi trở lại rồi, hù chết trẫm rồi ! Ngưoi có biết trẫm rất lo lắng cho ngươi hay không? Trẫm thật rất sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện, rốt cuộc ngươi đã đi đâu?”
Không sai, hắn thật rất sợ, sợ nàng sẽ giống như Dịch Ly, một đi không trở về!
Đột nhiên bị hắn ôm chặt, Hạ Vân Hi bị dọa sợ, cũng hết sức khó xử, không biết nên đẩy hắn ra hay không. Nhưng thấy hoàng thượng quan tâm mình như vậy, nàng cũng thấy cảm động, liền nói: “Hoàng thượng, ngài yên tâm đi, Vân Hi không sao!”
“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt!” Chu Minh đế vẫn ôm nàng thật chặt, hắn muốn cảm nhận nhiệt độ của nàng, muốn tự kiểm chứng nàng thật đã trở lại.
Dịch Ly. . . . . .
Tiêu Dật Phong hờ hững nhìn màn này, con mắt âm lãnh mơ hồ gợn sóng.
Lúc này, Thác Bát Nghiên chạy đến bên cạnh Tiêu Dật Phong, bất mãn kháng nghị: “Dật Phong, sao thấy ta lại không nói gì?”
Tiêu Dật Phong vẫn đang nhìn hai người ôm nhau, lạnh lùng thốt: “Nói gì? Chẳng lẽ giống phụ hoàng, chạy đến ôm nhiệt tình sao?” Trong lời nói ẩn nhẫn chút tức giận.
Hắn không biết mình đang giận cái gì, chẳng qua cảm thấy cảnh kia hết sức chướng mắt, trái tim cũng vô cùng không thoải mái.
Mà Thác Bát Nghiên nghe xong lại cười duyên nói: “Nếu như chàng muốn, ta cũng nguyện ý!” Không nghĩ tới bọn họ tiến triển nhanh như vậy, Dật Phong muốn ôm nàng sao?
Tiêu Dật Phong vẫn đang nhìn Hạ Vân Hi, căn bản không nghe nàng nói cái gì, phủi tay một cái, xoay người rời đi.
“Hoàng thượng, ngoại thần cáo lui!” Thác Bát Nghiên thi lễ với Chu Minh Đế, đuổi theo: “Dật Phong, chờ ta với!
Hạ Vân Hi nhìn hai người một trước một sau rời đi, trong lòng vô cùng khó chịu, nàng vội vã hít sâu, ngăn mình không được khóc ra tiếng.
Chu Minh đế đã buông ra nàng, nhưng vẫn nắm hai vai nàng nói: “Vân Hi, không bằng ngươi đến Thần Hữu cung đi, trẫm thật sợ ——”
“Hoàng thượng, nghe nói Vân Hi trở lại phải không?” Hoàng hậu nghe tin vội vã chạy tới, cắt đứt lời hắn muốn nói.
“Nương nương!” Hạ Vân Hi nhanh chóng tránh thoát tay Chu Minh đế, nhào tới trong ngực hoàng hậu, nghẹn ngào.
Tâm trạng quá đau khổ, thật sự rất đau, đau đến mức làm nàng khóc lớn.
Cứ tưởng rằng mình sẽ không để ý, bây giờ nàng mới biết, tất cả chỉ là lừa mình dối người.
“Vân Hi nha đầu, thế nào, bị thương sao?” Hoàng hậu khẩn trương, vội kiểm tra khắp người nàng.
Hạ Vân Hi lắc đầu một cái, cười gượng: “Nương nương, người không cần lo lắng, con không sao, chỉ bị chút kinh sợ mà thôi.” Nàng viện cớ lung tung.
“Kinh sợ?” Hoàng hậu vừa nghe, thần sắc trở nên nặng nề: “Nha đầu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là có người muốn hại con sao?”
“Đúng rồi, Vân Hi, đến tột cùng chuyện là thế nào, mau nói cho trẫm?” Chu Minh đế cũng hỏi.
Hạ Vân Hi suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Thật ra thì con cũng không biết xảy ra chuyện gì! Chỉ nhớ rõ có một thái giám tự xưng là Trần công công, dẫn con đến Vân Mộng trai, sau đó đánh thuốc mê con. Đến khi tỉnh lại thì phát hiện có người cứu, sau đó con đi tới đi lui lại gặp phải một đám hắc y nhân muốn bắt con, may nhờ Dật Phong kịp thời chạy tới, nếu không con thật đúng là không về được đấy.”
Chu Minh đế vội hỏi: “Vậy ngươi biết hắc y nhân là những người nào không?”
“Không rõ, bọn họ không nói.” Hạ Vân Hi nhíu chặt lông mày, nhớ lại những lời nói của bọn hắc y nhân kia, lại nói: “Có thể bọn họ chỉ là muốn bắt con, không gây tổn hại con.”
“Vậy rốt cuộc ai muốn bắt con? Bọn họ làm như vậy là có mục đích?”
Hoàng hậu vừa tức lại nghi hoặc. Vân Hi ở trong cung luôn không tranh không giành, phạm vi ra vào bình thường cũng là chỉ có Phượng Hoàng cung cùng Hoa Dương cung mà thôi, như vậy cũng có thể thành tội nhân sao?
“Sau khi ngươi mất tích, mọi người đã lật cả hoàng cung nhưng tìm không thấy, vì vậy ta xuất cung đi tìm ngươi!”
Tiêu Dật Phong từ đầu đến cuối cũng không liếc nàng một cái, vì vậy hắn không hề phát giác nàng vui mừng đến phát khóc, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, làm ướt khóe môi nàng.
Sau một khắc, nàng kìm không được cả thân thể nhào về phía hắn, vòng tay ôm chặt người hắn.
Đột nhiên bị ôm làm hắn hơi chấn động, giống như bị sét đánh. Khi hắn chưa kịp hồi hồn thì nàng đã cúi đầu chôn mặt trên vai hắn khóc khẽ: “Dật Phong, chàng cũng quan tâm ta, cũng để ý ta phải không? Ta muốn biết, mau nói cho ta biết đi, có được không?”
Nàng có thể kỳ vọng hay không?
Phải hay không? Tiêu Dật Phong ngơ ngẩn, suy nghĩ trôi nổi không ngừng.
Vấn đề này cũng quấy nhiễu chính hắn, mặc dù lúc này, đáp án đã rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn không muốn nhìn nhận! Suy nghĩ một vòng, hắn đem hết tâm tình đè xuống, gương mặt tuấn tú khôi phục vẻ bình thản lạnh lùng.
“Ngươi là người mẫu hậu quan tâm nhất, ta cũng không muốn ngươi gặp chuyện không may!” Hắn hờ hững nói, đáy mắt không có biến hóa gì.
Hạ Vân Hi cứng người, buông hắn ra, vẻ mặt bị thương nhìn khuôn mặt lạnh như băng trước mắt. Đây là câu trả lời của hắn!
“Chỉ vậy thôi sao?” Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi lần nữa.
Hắn xoay người, không nhìn đôi mắt đẫm lệ thâm tình của nàng, đôi mắt rất dễ hòa tăng băng lạnh trong lòng hắn. Hồi lâu hắn mới nhàn nhạt nói: “Đi về thôi, mọi người đang đợi chúng ta!” Nói xong cất bước rời đi.
“Dật Phong. . . . . .” Vốn là rất kích động, nhưng lúc này chỉ còn mất mát bi thương.
Hắn dừng chốc lát, đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng nhắc nhở: “Đừng quên ngươi đã từng nói, sẽ không làm phiền ta nữa!”
Nghe vậy, Hạ Vân Hi loạng choạng mấy bước, sương mù mờ mịt ngập tràn mắt nàng, tim đau đớn khôn nguôi.
A! Hắn quả nhiên vẫn vô tình, thật không hiểu mình còn chờ đợi cái gì, thực ngốc!
Nhìn bóng dáng lạnh lùng phía trước, nàng cắn chặt môi, nhắm nghiền hai mắt, cố gắng nuốt nước mắt trở về.
————————————–
Chu Minh đế suất lĩnh thị vệ tìm kiếm khắp nơi, tìm đông tìm tây, thần sắc vô cùng lo lắng.
Không bao lâu, Trương công công vội vã đi tới, kích động run run: “Khởi bẩm hoàng thượng! Hoàng thái tử mang theo Hạ cô nương trở lại!”
“Thật?” Chu Minh đế vui mừng cực kỳ, vội vàng giương mắt nhìn.
Tiêu Dật Phong cùng Hạ Vân Hi hai người một trước một sau, đang chậm rãi đi đến.
Chu Minh đế mừng rỡ, vội vàng vung chân chạy về phía Hạ Vân Hi, hí hửng ôm cổ nàng, hô: “Vân Hi! Ngươi trở lại rồi, hù chết trẫm rồi ! Ngưoi có biết trẫm rất lo lắng cho ngươi hay không? Trẫm thật rất sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện, rốt cuộc ngươi đã đi đâu?”
Không sai, hắn thật rất sợ, sợ nàng sẽ giống như Dịch Ly, một đi không trở về!
Đột nhiên bị hắn ôm chặt, Hạ Vân Hi bị dọa sợ, cũng hết sức khó xử, không biết nên đẩy hắn ra hay không. Nhưng thấy hoàng thượng quan tâm mình như vậy, nàng cũng thấy cảm động, liền nói: “Hoàng thượng, ngài yên tâm đi, Vân Hi không sao!”
“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt!” Chu Minh đế vẫn ôm nàng thật chặt, hắn muốn cảm nhận nhiệt độ của nàng, muốn tự kiểm chứng nàng thật đã trở lại.
Dịch Ly. . . . . .
Tiêu Dật Phong hờ hững nhìn màn này, con mắt âm lãnh mơ hồ gợn sóng.
Lúc này, Thác Bát Nghiên chạy đến bên cạnh Tiêu Dật Phong, bất mãn kháng nghị: “Dật Phong, sao thấy ta lại không nói gì?”
Tiêu Dật Phong vẫn đang nhìn hai người ôm nhau, lạnh lùng thốt: “Nói gì? Chẳng lẽ giống phụ hoàng, chạy đến ôm nhiệt tình sao?” Trong lời nói ẩn nhẫn chút tức giận.
Hắn không biết mình đang giận cái gì, chẳng qua cảm thấy cảnh kia hết sức chướng mắt, trái tim cũng vô cùng không thoải mái.
Mà Thác Bát Nghiên nghe xong lại cười duyên nói: “Nếu như chàng muốn, ta cũng nguyện ý!” Không nghĩ tới bọn họ tiến triển nhanh như vậy, Dật Phong muốn ôm nàng sao?
Tiêu Dật Phong vẫn đang nhìn Hạ Vân Hi, căn bản không nghe nàng nói cái gì, phủi tay một cái, xoay người rời đi.
“Hoàng thượng, ngoại thần cáo lui!” Thác Bát Nghiên thi lễ với Chu Minh Đế, đuổi theo: “Dật Phong, chờ ta với!
Hạ Vân Hi nhìn hai người một trước một sau rời đi, trong lòng vô cùng khó chịu, nàng vội vã hít sâu, ngăn mình không được khóc ra tiếng.
Chu Minh đế đã buông ra nàng, nhưng vẫn nắm hai vai nàng nói: “Vân Hi, không bằng ngươi đến Thần Hữu cung đi, trẫm thật sợ ——”
“Hoàng thượng, nghe nói Vân Hi trở lại phải không?” Hoàng hậu nghe tin vội vã chạy tới, cắt đứt lời hắn muốn nói.
“Nương nương!” Hạ Vân Hi nhanh chóng tránh thoát tay Chu Minh đế, nhào tới trong ngực hoàng hậu, nghẹn ngào.
Tâm trạng quá đau khổ, thật sự rất đau, đau đến mức làm nàng khóc lớn.
Cứ tưởng rằng mình sẽ không để ý, bây giờ nàng mới biết, tất cả chỉ là lừa mình dối người.
“Vân Hi nha đầu, thế nào, bị thương sao?” Hoàng hậu khẩn trương, vội kiểm tra khắp người nàng.
Hạ Vân Hi lắc đầu một cái, cười gượng: “Nương nương, người không cần lo lắng, con không sao, chỉ bị chút kinh sợ mà thôi.” Nàng viện cớ lung tung.
“Kinh sợ?” Hoàng hậu vừa nghe, thần sắc trở nên nặng nề: “Nha đầu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là có người muốn hại con sao?”
“Đúng rồi, Vân Hi, đến tột cùng chuyện là thế nào, mau nói cho trẫm?” Chu Minh đế cũng hỏi.
Hạ Vân Hi suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Thật ra thì con cũng không biết xảy ra chuyện gì! Chỉ nhớ rõ có một thái giám tự xưng là Trần công công, dẫn con đến Vân Mộng trai, sau đó đánh thuốc mê con. Đến khi tỉnh lại thì phát hiện có người cứu, sau đó con đi tới đi lui lại gặp phải một đám hắc y nhân muốn bắt con, may nhờ Dật Phong kịp thời chạy tới, nếu không con thật đúng là không về được đấy.”
Chu Minh đế vội hỏi: “Vậy ngươi biết hắc y nhân là những người nào không?”
“Không rõ, bọn họ không nói.” Hạ Vân Hi nhíu chặt lông mày, nhớ lại những lời nói của bọn hắc y nhân kia, lại nói: “Có thể bọn họ chỉ là muốn bắt con, không gây tổn hại con.”
“Vậy rốt cuộc ai muốn bắt con? Bọn họ làm như vậy là có mục đích?”
Hoàng hậu vừa tức lại nghi hoặc. Vân Hi ở trong cung luôn không tranh không giành, phạm vi ra vào bình thường cũng là chỉ có Phượng Hoàng cung cùng Hoa Dương cung mà thôi, như vậy cũng có thể thành tội nhân sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook