Tối hôm sau, hoàng cung cử hành một cuộc bữa tiệc long trọng, ngoài mặt là nghênh đón hoàng thái tử và Thập công chúa Nam Ảnh quốc, trên thực tế lại là ứng theo yêu cầu Thập công chúa Thác Bát Nghiên, để nàng cùng Hạ Vân Hi so tài. Mà hoàng thượng cùng các đại thần cũng vui vẻ muốn thưởng thức hai đại tài nữ biểu diễn, vì vậy xây sân khấu ở Ngự Hoa Viên, đèn cung đình hoa lệ sáng chói, lệ ảnh mờ ảo, đặc sắc tuyệt đổi phiên ca múa biểu diễn không ngừng.

Bữa tiệc lần này, cơ hồ là từ Nhạc thái phi cho tới bọn con cháu quan gia cũng muốn tham gia, Ngự Hoa Viên lúc này, tiếng người sôi trào, náo nhiệt cực kỳ.

Hoàng thượng, Thác Bát Luật cùng vương công đại thần ngồi ở một bàn trung gian. Nhạc thái phi và hoàng hậu, Dung phi cùng phi tần khác ngồi bàn bên cạnh.

Nhị hoàng tử Tiêu Dật Hiên cùng Lục hoàng tử, Thất hoàng tử và các hoàng tử khác ngồi chung; Tiêu Dật Phong, Tứ hoàng tử Tiêu Dật Dương, Sở Hạo Thần và Sở Hạo Dương bốn người một bàn.

Hoàng thân quốc thích, quan gia thiên kim một bàn.

Nhạc thái phi điểm ‘bạch trữ vũ ’vừa ra. Năm tên cung nữ theo thứ tự ra sân, đạp nhẹ nhàng bước đến, phiên phiên khởi vũ, giơ lên cao chất như mây như ngân, tay áo mượt mà như bạch hạc bay lượn. Thân mang trang sức châu ngọc, chân mang xuyết châu giày. Động tác đồng loạt, tiết tấu thanh thoát.

Hoàng hậu cùng Tần phi thích thú say mê, mắt không chớp. Những đại thần khác không ngừng mời rượu, trò chuyện với nhau, tiếng cười vui rộn rã.

Thác Bát Luật vẻ mặt lười biếng, điệu bộ thanh thản, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt vuốt ly ngọc, một thân hoa phục cẩm bào diễm hồng, dù là lúc nào cũng đều lóa mắt như vậy, hắn tựa như hứng thú xem biểu diễn trên đài, đôi mắt hoa đào lại đảo chung quanh, chờ đợi bóng hình tuyệt lệ xinh đẹp kia.

Chu Minh đế cũng không yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về hướng bàn hoàng hậu, tựa hồ cũng chờ đợi người nào đến.

Sở gia huynh đệ ngồi hai bên Tiêu Dật Phong, Sở Hạo Dương đệ nhất nhiều chuyện, hắn liếc Thác Bát Luật một cái, nhỏ giọng hỏi: “Dật Phong, việc kết thân này người thấy thế nào, thật muốn lấy công chúa đó sao?”

“Ta sẽ không lấy bất luận kẻ nào!” Tiêu Dật Phong liếc hắn một cái, mặt không đổi sắc mở miệng, giọng nói bình thản không có một tia dao động.

“Vậy cũng khó, ta xem hoàng thượng đã quyết định rồi, nhất định ngươi phải thành thân!” Sở Hạo Dương cười cười, vẻ mặt có chút hả hê.

Tiêu Dật Phong không nói gì, môi mím chặt, vẻ mặt thâm thúy lạnh lùng.

Mà Sở Hạo Thần ngồi bên cạnh nhìn sang thấy bạn tốt sắc mặt khó coi, y sau đó nhìn chằm chằm Sở Hạo Dương: “Ngươi bớt lắm mồm đi, chuyện vẫn chưa xong đâu!” Người này thật chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Trừ phi công chúa đó thua, nếu không Dật Phong coi như nhất định thành phò mã.” Sở Hạo Dương bưng ly trà trên bàn lên ưu nhã nhấp một ngụm, miệng nâng lên nụ cười xinh đẹp: ”Theo ta được biết, Thác Bát Nghiên là tài nữ nổi danh nhất Nam Ảnh quốc, văn võ song toàn, muốn nàng thua cũng không dễ dàng.”

“Chuyện này chẳng quan hệ tới ta.” Tiêu Dật Phong sắc mặt không vui cười lạnh.

“Dật Phong, Hạ cô nương đó dám khiêu khích công chúa trước mặt mọi người, có thể thấy được đối với ngươi tình cảm thắm thiết sâu đậm.” Sở Hạo Thần nghe nói chuyện xảy ra ngày đó trước điện Tuyên Chính, cảm thấy hết sức hứng thú.

“Đừng nhắc đến nàng trước mặt ta!” Tiêu Dật Phong sắc mặt càng lạnh hơn, hắn tuyệt không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến nàng.

Sở Hạo Thần lại mặc kệ nói tiếp: ”Ta còn nghe nói, nàng lần trước vì cứu ngươi mà bị trọng thương, cánh tay suýt nữa bị phế, lần này lại vì ngươi mà đắc tội công chúa! Dật Phong, ngươi thật một chút cảm động cũng không có sao?” Hắn không phải máu lạnh vậy chứ?

Mặt Tiêu Dật Phong tựa hồ cứng lại nhưng vẫn hờ hững, con ngươi thâm thúy làm cho người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.

“Đó là chuyện của nàng!” Hồi lâu, hắn mới lạnh nhạt nói, không vì lời Sở Hạo Thần mà dao động.

Tiêu Dật Dương yên lặng cúi đầu uống rượu một bên, nghe họ nói chuyện, nhẹ cau mày, tuấn dung thượng ẩn vài tia ưu thương chán nản.

“Chậc chậc, thật đúng là vô tình!” Sở Hạo Dương lắc đầu thở dài, đồng tình nói: “Nữ nhân kia cũng thật đáng thương, trao tim không đúng người, chỉ nhận lấy kết cục xấu thôi.”

“Đồng tình với nàng sao không hiến thân cho nàng đi?” Tiêu Dật Phong nhướng mày bĩu môi.

“Ta có ích lợi gì, người ta cần cũng không phải là ta!” Sở Hạo Dương quét đất mở ngọc phiến, tiêu sái vung quạt.

Tiêu Dật Phong hừ hừ, không nói thêm gì.

“Đại ca, ngươi vô tình với Hạ cô nương như vậy sao?” Tiêu Dật Dương lúc này mới lên tiếng, giọng nói có chút vội vàng. Nếu thật là như vậy, vậy hắn có thể không cố kỵ theo đuổi giai nhân rồi.

“Ơ, Tứ hoàng tử, chẳng lẽ ngươi có tình ý với Hạ Vân Hi?” Sở Hạo Dương cố ý lớn tiếng nói, ánh mắt hữu ý vô tình liếc nhìn người khác.

Tiêu Dật Phong vẫn ra vẻ hờ hững không liên quan đến ta, tròng mắt đen lạnh như băng không tiết lộ tâm tình gì.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Nếu đại ca không muốn, vậy thì ta muốn!” Tiêu Dật Dương điềm đạm cười, hào phóng thừa nhận, tròng mắt đen như bảo thạch thoáng qua tia yêu chiều.

Sở Hạo Dương nghe xong, cười to vỗ vỗ vai hắn: “Tứ hoàng tử nói rất hay, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, vi thần ủng hộ người!”

“Vi thần cũng thế, nữ nhân tốt đáng được theo đuổi!” Sở Hạo Thần cũng cười nói, tiếp lời Sở Hạo Dương.

“Đại ca, ý của huynh thế nào?” Tiêu Dật Dương cẩn thận hỏi, mặc dù trong lòng đã xác định đại ca vô tình với Vân Hi, nhưng nhất định phải hắn chính miệng bảo đảm mới an tâm được.

Tiêu Dật Phong nghiêm mặt, ánh mắt hờ hững thâm trầm, hồi lâu mới lạnh lùng bỏ xuống một câu: “Ngươi muốn thế nào thì thế ấy, không cần hỏi ta!”

“Tạ đại ca!” Tiêu Dật Dương mừng rỡ, lần này hắn hoàn toàn yên tâm.

Tiêu Dật Phong không nói gì thêm, mà cặp mắt thâm thúy kia lại cất dấu tâm sự nặng nề.

Sở Hạo Thần cùng Sở Hạo Dương liếc nhau một cái, cười đến thâm trầm.

Lúc này, bạch trữ vũ đã biểu diễn xong, cung nữ quỳ đầy đất.

Nhạc thái phi vỗ tay, mỉm cười hô: “Người đâu, ban thưởng!”

Thái giám đưa phần thưởng lên. Các cung nữ tạ ơn, lui xuống.

Hoàng hậu quay đầu nhìn Thác Bát Luật, như lơ đãng nói: “Luật điện hạ, mau gọi Thập công chúa ra sân đi, chúng ta là chờ nhìn nàng biểu diễn!”

Thác Bát Luật cười cười, chỉ trên đài: “Hoàng hậu nương nương không cần nóng nảy, xá muội đã tới rồi!”

Sáu thị nữ Nam Ảnh quốc mặc hoàng sa y xinh đẹp đi lên, mỗi người cầm một bảo kiếm ánh sáng lòe lòe trong tay, đai lưng mỏng màu bạc theo gió bay phất phới, hết sức tuyệt mỹ.

Không bao lâu, bóng dáng màu trắng như Phượng Hoàng bay vào giữa sáu thị nữ. Lụa trắng như tuyết bay bay, gương mặt xinh đẹp của Thác Bát Nghiên lộ ra. Bàn tay vung lên, xoay tròn tua kiếm, phối với kỹ thuật nhảy tuyệt vời hỗ trợ lẫn nhau, kiếm - vũ kết hợp cương nhu, thay đổi luân phiên càng thêm rực rỡ, kỹ thuật nhảy tiêu sái oai hùng, hình thức huyến lệ nhiều màu, làm người ta không dời mắt được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương