“Dật Phong, này...... Đây là chuyện gì?” Nụ cười Chu Minh đế cứng lại, niềm vui mừng cũng bị ba chữ “người giống người” này làm chấn động, cũng tỉnh táo không ít.

“Hoàng thượng, đề thần thiếp giải thích cho người!” Hoàng hậu thấy giấu giếm không nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là ra mặt.

“Nàng......” Chu Minh đế sững sờ nhìn hoàng hậu, nàng biết sao?

Hoàng hậu hít sâu một hơi, đem những lời mình mới suy nghĩ chuẩn bị nói ra.

“Hoàng thượng, cô nương này thật không phải Dịch Ly, nàng là Hạ Vân Hi, là nữ nhi của biểu ca bà con xa của thần thiếp. Thời gian trước bởi vì phụ mẫu gặp nạn, nàng không còn nơi nương tựa nên tới hoàng cung xin thần thiếp được lưu lại trong cung. Nô tì thương nàng mồ côi lại chỉ một thân một mình, nên giữ nàng lại.”

Chu Minh đế sau khi nghe xong, nghi ngờ nhìn hoàng hậu, “Vậy sao? Vậy tại sao nàng không nói cho trẫm?”

“Hoàng thượng, chút việc nhỏ thế này, thần thiếp nào dám khiến ngài phí tâm!” Hoàng hậu trả lời thỏa đáng.

Chu Minh đế nhíu mày, nhìn nàng, lại nhìn Hạ Vân Hi, đang muốn hỏi, nhưng thấy ánh mắt ngạc nhiên bốn phía, còn có khách quý Nam Ảnh quốc ở bên, cũng không tiện nói thêm gì, vì vậy lời đến miệng lại nuốt trở vào.

Hoàng hậu thấy hắn đã tin, vội kéo Hạ Vân Hi qua, nhỏ giọng nói: “Mau trở về đi, đừng đứng đây nữa.”

Hạ Vân Hi vốn cũng muốn nhân cơ hội rời đi, nhưng lúc nàng liếc mắt qua Thập công chúa thì đột nhiên nhớ lại mục đích lần này, nên cũng bất chấp tất cả.

Nhẹ nhàng đẩy tay hoàng hậu, nàng đi tới trước mặt Chu Minh đế, lớn mật hỏi: “Hoàng thượng, ngài muốn để Dật Phong thú Thập công chúa thật sao?”

Không nghĩ tới nàng lại hỏi như vậy, Chu Minh đế sửng sốt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt lại nhớ đến dung nhan quen thuộc kia, vì vậy hắn ôn hòa đáp: “Đúng vậy, trẫm thật có ý đó!”

“ Cái gì? Hoàng thượng, không thể, xin ngài thu hồi thánh ý!” Hạ Vân Hi lớn tiếng la ầm lên, cũng không quản cái gì mạo phạm Long uy nữa.

“Tại sao?” Chu Minh đế càng thêm sững sờ, không hiểu tại sao nàng đột nhiên kích động như vậy.

Những người khác cũng không hiểu nhìn nhau. Thác Bát Luật thú vị nhíu mày, Thập công chúa thì lại toàn thân đề phòng.

Hoàng hậu nóng nảy, thầm mắng nàng hồ đồ, tiến lên kéo nàng lại: “Vân Hi, đừng làm loạn, mọi người đã chú ý đến con rồi, có gì trở về thương lượng được không?”

Ngụ ý là hồi cung nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng Hạ Vân Hi chỉ một lòng lo lắng người yêu bị cướp mất, sao còn chịu nghe, đẩy tay hoàng hậu lần nữa, lo lắng nhìn Chu Minh đế: “Không đi! Không đi! Hoàng thượng nếu không đáp ứng dân nữ, dân nữ cũng không đi! Dân nữ không thể để cho công chúa gì kia cướp Dật Phong đi.”

Lúc này Thập công chúa Thác Bát Nghiên đã không thể nhịn được nữa, quát một tiếng xông lên trước, nhìn Hạ Vân Hi hô to: “Ta nhận ra ngươi rồi, ngươi chính là Tịch Vân kia, ngày đó cùng ta đấu nghệ, hôm nay lại tới phá hư chuyện tốt của ta, ngươi cố ý đối nghịch cùng ta phải không?”

Nghe nàng thế, Hạ Vân Hi lúc này mới để ý Thập công chúa này thật sự rất quen mặt, nhìn kỹ, cũng bật thốt kêu lên: “Ngươi là Lam Ngạn?”

Chậc, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

“Không sai, chính là ta!” Thác Bát Nghiên ngạo khí nâng cằm, khinh miệt liếc nàng một cái: “Không biết xấu hổ, lại đứng trước mặt bàn dân thiên hạ giành phu quân với ta, thật không biết xấu hổ!”

Hạ Vân Hi giận đến bốc khói: “Ngươi mới là đáng chết, Nam Ảnh quốc thiếu nam nhân sao, hay là ngươi không ai chịu lấy mới chạy tới này cướp nam nhân của ta!”

“Shameless*......” Thác Bát Nghiên nổi giận, dùng cả ngoại ngôn quê nhà mắng.

*Không biết xấu hổ

A, tiếng Anh chứ gì, chơi luôn: “Bastard*......” Hạ Vân Hi cũng không kém mắng lại.

*Tạp chủng

Trừ Thác Bát Luật, đám người Chu Minh đế toàn bộ nghe không hiểu gì, hoàn toàn không biết họ đang nói…, à không, đang chửi những thứ gì.

Nhàm chán! Tiêu Dật Phong lạnh lùng xoay người, không muốn xem tiếp tình cảnh điên cuồng này. Nếu không phải là phụ thân muốn hắn ra nghênh đón hắn cũng không thèm đi, dù sao nghi thức nghênh đón đã xong, cũng không cần tiếp tục ở chỗ đây nữa.

“@#$%^&*......”

Hai người không biết mắng nhau bao lâu, cuối cùng rốt cuộc đổi thành ngôn ngữ Đông Phương.

“......Được, ngươi muốn giành với ta đúng không, không sao, nếu như tài nghệ của ngươi hơn được ta, hoàng thái tử nhường cho ngươi!” Thác Bát Nghiên chống nạnh, ngạo mạn khiêu chiến.

“Bại tướng dưới tay ta cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi sợ còn thua khó coi hơn lần trước sao?” Hạ Vân Hi cười nhạo mấy tiếng, khinh thường nhìn nàng.

“Không cần ngươi quản, một câu thôi, có dám so hay không?” Thác Bát Nghiên nổi giận chỉ nàng. Đáng chết, nhắc tới chuyện lần trước không thể nhịn được lửa giận.

“Ai sợ ai, so thì so!” Nàng nhìn chằm chằm.

Chu Minh đế lúc này đi tới trước mặt hai nàng nhẹ nhàng giảng hòa.

“Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa, tránh làm mất hòa khí! Vân Hi, ngươi lui xuống trước đi, có chuyện gì chờ hồi cung hãy nói!” Nhìn bộ dáng của nàng, hắn có thể không so đo nàng hồ đồ, nhưng cũng không cho phép nàng vô lễ như vậy.

Hạ Vân Hi thấy hoàng thượng nói như vậy cũng không tiện càn rỡ nữa, hung ác trợn mắt nhìn Thác Bát Nghiên một cái, không lên tiếng.

Chu Minh đế xoay người hướng Thác Bát Luật cười nói: “Luật điện hạ, mời vào cung dùng quốc yến!”

“Được, hoàng thượng mời!”

Thác Bát Luật cũng cười lớn đáp lễ, cặp mắt hoa đào hứng thú nhìn Hạ Vân Hi một cái, bên môi phiếm cười khó có thể phát giác.

Đại đội nhân mã theo sau Chu Minh đế, quanh co khúc khuỷu dần biến mất khỏi tầm mắt.

Về phần nhị hoàng tử Tiêu Dật Hiên từ đầu đến cuối vẫn chưa lên tiếng, nhìn toàn bộ cảnh tượng đặc sắc này, sau khi kinh ngạc, mắt phượng thâm thúy sáng ngời càng thêm sâu thẳm.

Khiến người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.

——————————–

Hạ Vân Hi xuất hiện, khiến hoàng cung chấn động không nhỏ.

Linh Huyền thượng sư Hạ Dịch Ly, là hộ quốc Thiên nữ Tấn Minh Vương triều, trong lòng tất cả mọi người, nàng là thần nữ. Chỉ tiếc, hồng nhan bạc phận, tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn. Chuyện này từng làm thần dân trên dưới cả nước bị đả kích, cột trụ tinh thần trong lòng cũng sụp đổ.

Mặc dù đã qua ba năm, nhưng đau thương trong lòng mọi người vẫn mạnh mẽ như ngày nào, ngày đêm trông mong cầu nguyện, nguyện trời cao có thể cho kỳ tích xuất hiện lần nữa, giúp Thiên nữ trọng sinh, quay lại bên cạnh họ.

Cứ ôm hy vọng mong manh chờ đợi như vậy, không nghĩ tới thật sự xuất hiện nữ tử tựa như Thiên nữ, không làm người người chấn động sao được.

Chẳng lẽ, thật sự là trời cao nghe thấu lời khấn cầu bọn họ, cho Thiên nữ trọng sinh trở lại? Nếu không sao dáng dấp lại giống nhau như vậy, cả tử nhãn hiếm thấy cũng thế......

Trong khoảng thời gian ngắn, trong cung bởi vì chuyện này mà xôn xao không dứt, cả triều đều biết, ai ai cũng hiếu kỳ với Hạ Vân Hi không thôi......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương