Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh
-
Chương 62: Ngoài ý muốn gặp nhau (2)
Trong lòng hắn kinh ngạc vô cùng, không kìm được đi qua.
Hạ Vân Hi đang múa đến cao hứng, đột nhiên nghe tiếng bước chân đến gần, nhăn mày lại, dừng động tác lại, xoay người nhìn về phía người tới.
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, đôi mắt hoa đào mị hoặc, môi đỏ mọng, mắt phải có nốt ruồi lệ đầy yêu huyễn phong tình, không để ý sẽ bị hãm vào đôi mắt ấy, cam nguyện chìm đắm trong mật ngọt, vạn kiếp bất phục.
“Là ngươi?” Hạ Vân Hi kinh ngạc, nam nhân tà mị như yêu trước mắt này không phải là nam nhân lúc sáng ở Vọng giang lâu ngồi cạnh nàng sao?
Ánh trăng càng tăng thêm khí chất hương diễm phong tình, nam nhân này quả thật là yêu tinh trời sinh.
“Cô nương, chúng ta lại gặp mặt, thật là trùng hợp!” Thác Bát Luật khêu gợi nhếch khóe môi cười yếu ớt, đôi mắt hoa đào tiếp quan sát dung mạo tuyệt mỹ của nữ nhân trước mắt, thầm kinh ngạc cảm thán trong lòng.
Không nghĩ tới hắn có thể gặp lại cô nương này ở đây, một thân nữ trang làm nàng càng thêm mê hồn, hoàn mỹ không chút tỳ vết, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ hình dung.
Tuyệt sắc mỹ nhân hắn gặp qua không ít, mỹ nữ trong hậu cung tất cả đều là mỹ nhân hắn lựa chọn, đẹp mắt, thanh thuần, ưu nhã, nhưng không ai so được với người trước mắt, xinh đẹp không giống người phàm.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?” Hạ Vân Hi có chút phòng bị trừng mắt nhìn hắn.
“Ta mới phải hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai mà xuất hiện ở Quận Vương phủ, chẳng lẽ ngươi là thân thích của Quận Vương gia sao?” Thác Bát Luật trầm giọng hỏi, tròng mắt đen chăm chú nhìn tử nhãn xinh đẹp như thủy tinh của nàng.
“Không liên quan đến ngươi!” Hạ Vân Hi lười nhiều lời cùng hắn, xoay liền muốn rời đi lại bị hắn ngăn lại.
“Cần gì phải bài xích ta thế!”
Nàng nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn với hắn, lạnh lùng nói: “Vị công tử này, chúng ta không quen không biết gì nhau cả!”
“Ha ha, cái này thì có quan hệ gì, tiếp xúc nhiều lần sẽ thân thuộc thôi!” Hắn khàn giọng nói, êm ái nức nở như thương người, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ lười biếng.
“Tránh ra!” Ai muốn qua lại với hắn chứ!
“Chậc, không nghĩ tới lại có nữ người chán ghét ta, thật thú vị!” Hắn hứng thú cười một tiếng, chậm rãi đến gần nàng, tư thái lười biếng mị hoặc cũng giấu không được ánh mắt nóng bỏng.
Hạ Vân Hi cảm thấy không ổn, đột nhiên xoay người chạy đi.
Chỉ tiếc đi chưa được mấy bước cổ tay đã bị kéo lại, nàng phản ứng không kịp rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Hạ Vân Hi nổi giận, tung chưởng, tay bị bắt lại, toàn thân cũng bị kìm chặt.
Nàng tức giận rống to: “Buông ta ra, tên điên này… Ưm......”
Lời còn chưa kịp mắng đã bị hắn dùng môi chặn lại. Hạ Vân Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm tuấn nhan trước mắt, không thể tin được hắn lại vô lễ như vậy. Nàng hoảng sợ, liều mạng giãy giụa muốn đẩy ra, lại không nhúc nhích được hắn chút nào.
Nàng giận dữ, đang muốn cắn môi hắn, Thác Bát Luật đã buông ra nàng, mắt đẹp hoa đào hài hước nhìn khuôn mặt tức giận đỏ bừng của nàng.
“Tên đáng chết khốn kiếp này, ta muốn giết ngươi!” Hạ Vân Hi xấu hổ nhảy ra, hai tay nắm chặt thành quyền liên tiếp tung chiêu.
“Tiểu mỹ nhân thì ra là Tiểu Dã Miêu, không sao, ta càng thích, ha ha!” Hắn cười to, bình tĩnh tránh thế công của nàng, thần thái hết sức tiêu sái tự tại.
Hạ Vân Hi đang múa đến cao hứng, đột nhiên nghe tiếng bước chân đến gần, nhăn mày lại, dừng động tác lại, xoay người nhìn về phía người tới.
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, đôi mắt hoa đào mị hoặc, môi đỏ mọng, mắt phải có nốt ruồi lệ đầy yêu huyễn phong tình, không để ý sẽ bị hãm vào đôi mắt ấy, cam nguyện chìm đắm trong mật ngọt, vạn kiếp bất phục.
“Là ngươi?” Hạ Vân Hi kinh ngạc, nam nhân tà mị như yêu trước mắt này không phải là nam nhân lúc sáng ở Vọng giang lâu ngồi cạnh nàng sao?
Ánh trăng càng tăng thêm khí chất hương diễm phong tình, nam nhân này quả thật là yêu tinh trời sinh.
“Cô nương, chúng ta lại gặp mặt, thật là trùng hợp!” Thác Bát Luật khêu gợi nhếch khóe môi cười yếu ớt, đôi mắt hoa đào tiếp quan sát dung mạo tuyệt mỹ của nữ nhân trước mắt, thầm kinh ngạc cảm thán trong lòng.
Không nghĩ tới hắn có thể gặp lại cô nương này ở đây, một thân nữ trang làm nàng càng thêm mê hồn, hoàn mỹ không chút tỳ vết, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ hình dung.
Tuyệt sắc mỹ nhân hắn gặp qua không ít, mỹ nữ trong hậu cung tất cả đều là mỹ nhân hắn lựa chọn, đẹp mắt, thanh thuần, ưu nhã, nhưng không ai so được với người trước mắt, xinh đẹp không giống người phàm.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?” Hạ Vân Hi có chút phòng bị trừng mắt nhìn hắn.
“Ta mới phải hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai mà xuất hiện ở Quận Vương phủ, chẳng lẽ ngươi là thân thích của Quận Vương gia sao?” Thác Bát Luật trầm giọng hỏi, tròng mắt đen chăm chú nhìn tử nhãn xinh đẹp như thủy tinh của nàng.
“Không liên quan đến ngươi!” Hạ Vân Hi lười nhiều lời cùng hắn, xoay liền muốn rời đi lại bị hắn ngăn lại.
“Cần gì phải bài xích ta thế!”
Nàng nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn với hắn, lạnh lùng nói: “Vị công tử này, chúng ta không quen không biết gì nhau cả!”
“Ha ha, cái này thì có quan hệ gì, tiếp xúc nhiều lần sẽ thân thuộc thôi!” Hắn khàn giọng nói, êm ái nức nở như thương người, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ lười biếng.
“Tránh ra!” Ai muốn qua lại với hắn chứ!
“Chậc, không nghĩ tới lại có nữ người chán ghét ta, thật thú vị!” Hắn hứng thú cười một tiếng, chậm rãi đến gần nàng, tư thái lười biếng mị hoặc cũng giấu không được ánh mắt nóng bỏng.
Hạ Vân Hi cảm thấy không ổn, đột nhiên xoay người chạy đi.
Chỉ tiếc đi chưa được mấy bước cổ tay đã bị kéo lại, nàng phản ứng không kịp rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Hạ Vân Hi nổi giận, tung chưởng, tay bị bắt lại, toàn thân cũng bị kìm chặt.
Nàng tức giận rống to: “Buông ta ra, tên điên này… Ưm......”
Lời còn chưa kịp mắng đã bị hắn dùng môi chặn lại. Hạ Vân Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm tuấn nhan trước mắt, không thể tin được hắn lại vô lễ như vậy. Nàng hoảng sợ, liều mạng giãy giụa muốn đẩy ra, lại không nhúc nhích được hắn chút nào.
Nàng giận dữ, đang muốn cắn môi hắn, Thác Bát Luật đã buông ra nàng, mắt đẹp hoa đào hài hước nhìn khuôn mặt tức giận đỏ bừng của nàng.
“Tên đáng chết khốn kiếp này, ta muốn giết ngươi!” Hạ Vân Hi xấu hổ nhảy ra, hai tay nắm chặt thành quyền liên tiếp tung chiêu.
“Tiểu mỹ nhân thì ra là Tiểu Dã Miêu, không sao, ta càng thích, ha ha!” Hắn cười to, bình tĩnh tránh thế công của nàng, thần thái hết sức tiêu sái tự tại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook