“Nghiên nhi, lần này chúng ta tới thiên triều mục đích là kết thân, nên ngày mốt vào cung muội phải biểu hiện thật tốt, cho bọn họ ấn tượng tốt mới được.” Thác Bát Luật khẽ nhấp ngụm trà lài, nghiêm túc nhìn nàng.

Vừa nhắc tới chuyện này, Thác Bát Nghiên cũng nghiêm túc: “Hoàng huynh, huynh nói hoàng thái tử nước này trông thế nào? Nếu là xấu xí, hoặc là thư sinh trói gà không chặt, bản công chúa muội sẽ không gả.”

Trượng phu nàng nhất định phải giống hoàng huynh, anh tuấn tuấn dật, văn võ song toàn mới xứng với nàng.

Thác Bát Luật nghe vậy, nhịn không được bật cười: “Yên tâm đi, hoàng tử thiên triều ta đã thấy nhiều, đều là anh tuấn tiêu sái, giỏi văn giỏi võ, nói vậy Hoàng thái tử này chắc cũng không kém.”

“Vậy thì tốt!” Nàng lúc này mới nhoẻn miệng cười.

“Chỉ là......” Hắn muốn nói lại thôi, mắt hoa đào tà mị trở nên thâm trầm, như có điều suy nghĩ nói: “Nghiên nhi, mặc dù lần này là hôn nhân chính trị, đề cử tốt nhất là hoàng thái tử, nhưng hoàng huynh vẫn cảm thấy muội không nhất thiết phải chọn hắn.”

Không ngờ tới ca ca sẽ nói như thế, Thác Bát Nghiên sửng sốt một chút mới hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ thái tử đó có bệnh không tiện nói ra?”

“Cũng không hẳn!” Thác Bát Luật lắc đầu một cái, nghiêm chỉnh nhìn nàng: ”Bởi vì hoàng huynh nghe nói, Tiêu Dật Phong trời sinh lạnh lùng vô tình, hơn nữa cực ghét nữ nhân, hoàng huynh không muốn muội gả qua phải chịu uất ức.”

“Hoàng huynh, huynh xem muội giống người sẽ chịu uất ức sao?” Thác Bát Nghiên kiêu ngạo tự mãn ngẩng cao đầu, không cho là đúng nói.

“Vì tính tình của muội ta mới lo lắng!” Hắn tức giận trợn mắt trừng nàng.

Lấy tính tình Tiêu Dật Phong, không tới ba ngày sẽ đuổi nàng ra khỏi cửa, Nam Ảnh quốc bọn họ không chịu nổi sỉ nhục này.

“Được rồi, hoàng huynh! Muội biết nên làm thế nào rồi, tất cả nghe lời huynh là được!” Thác Bát Nghiên cười ha hả ôm vai huynh trưởng, nàng luôn nghe lời hắn nói, nếu hoàng huynh đã nói vậy, nàng chọn người khác cũng được thôi.

Chỉ là, nàng thật tò mò, thái tử Tiêu Dật Phong đó thật là trời sinh lạnh lùng, ghét nữ nhân sao......

———————————-

Lãm Nguyệt lâu không hổ là quán rượu nổi danh kinh thành, chẳng những kiến trúc tinh xảo, trần thiết tao nhã, cả gian lâu dùng cơm cũng hết sức thanh tịnh, khiến người ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng khoan khoái.

Buôn bán cũng rất nhộn nhịp, lầu một lầu hai đều đông khách.

Hạ Vân Hi cùng Thanh Thanh, Tiểu Mãn tử, ba người ngồi gần cửa sổ lầu hai, món ngon đầy bàn. Có rau trộn du diện, cá nướng chất mật, chà bông đậu hũ, vây cá nương, thịt hươu Thiên Sơn...... Đợi chút, hấp dẫn nhất chính là nồi hoành thánh gà, mùi thơm tứ phía, làm cho người thèm thuồng.

“Ăn ngon ăn ngon, quả nhiên là danh bất hư truyền a!” Hạ Vân Hi nhét hoành thánh đầy miệng, cũng không quên khen ngợi.

Hoành thánh da mỏng như cánh ve, nhẵn nhụi, thơm ngon, bề mặt trơn láng, thịt gà chế biến vừa trơn lại vừa giòn, đậm đà mười phần, thật làm người ta ăn một lần còn muốn ăn nữa.

“Nô tài cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn ngon như vậy, quả đúng là mỹ vị nhân gian a.” Tiểu Mãn tử gặm đùi gà trong tay, kích động phát khóc, chỉ kém không đi cúng bái đầu bếp đó tại chỗ.

“Cái này ngon, cái này cũng ngon...... Cái đó càng ngon...... Toàn bộ đều ngon......” Thanh Thanh càng không ngừng mãnh liệt càn quét thức ăn trên bàn, một tay hoành thánh gà, một tay cá nướng, trong miệng cũng đang cắn vây cá.

“Này này, đừng ăn nhiều thế, chừa cho ta nữa!” Hạ Vân Hi cùng Tiểu Mãn tử thấy thế, nóng nảy vô cùng, tốc độ ăn càng nhanh hơn

Ba người ngươi tranh ta đoạt, phong quyến tàn vân, chỉ chốc lát đã quét cạn sạch thức ăn ngon trên bàn. Sau đó, tiểu nhị lại lục tục bưng thức ăn, hoành thánh gà lên, cũng bị bọn họ quét sạch, tốc độ mang thức ăn lên vẫn không theo kịp tốc độ ăn

Nhìn ba người ăn như hổ đói khoa trương, thực khách xung quanh không khỏi ngạc nhiên trợn to hai mắt, tựa như thấy được kỳ quan thiên triều.

Trong một góc không ai chú ý, chủ tớ Hàn Ngữ Yên đang ngồi, dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng thú vị này, không khỏi buồn cười.

“Tiểu thư người xem bọn họ kìa, cứ như mấy đời chưa được ăn vậy, làm ta cười chết rồi.” Tâm Tâm chỉ chỉ ba người Hạ Vân Hi, cười khanh khách.

Hàn Ngữ Yên cũng che miệng khẽ cười: ”Cô nương kia thật đúng là đặc biệt, cũng không biết nàng là thiên kim tiểu thư nhà nào?”

Tài mạo song toàn, lại đào khí mười phần, mặc dù không có dáng vẻ khuê tú, nhưng lại thiên chân đáng yêu, thông minh linh hoạt, làm người ta không khỏi yêu thích.

Nhất là, nàng thật rất giống Linh Huyền thượng sư......

“Tiểu thư, không bằng ta gọi nàng tới gặp người được không?” Tâm Tâm nhìn thấu lòng của chủ tử, liền đề nghị.

Hàn Ngữ Yên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được, sau khi bọn họ ra khỏi Lãm Nguyệt lâu, ngươi trực tiếp dùng danh nghĩa ta mời nàng tới Bình Nam Quận Vương phủ!”

Nàng rất tò mò với cô nương thông minh nhanh nhạy, lại rất giống như Linh Huyền thượng sư này

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương