Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh
-
Chương 52: Thì ra là tài nữ
Hàn Thượng Thư lúc này cũng đi tới, đem bằng cư cầm trong tay đưa tới trước mặt Hạ Vân Hi, vui vẻ cười nói: “Tịch Vân công tử, đây là bằng cư thuộc thiên triều hoàng thất, ngươi chỉ cần cầm nó, ở bất kỳ một nhà ngân hàng tư nhân nào của bổn triều cũng có thể lấy năm ngàn lượng hoàng kim.”
Hạ Vân Hi dĩ nhiên là cười hì hì nhận lấy, liếc mắt một cái liền xếp bỏ vào trong ngực. Mặc dù hoàng hậu nương nương mỗi tháng đều cho nàng không ít ngân lượng, nhưng dùng mãi cũng ngại, huống chi còn là năm ngàn lượng hoàng kim!
“Tịch Vân công tử, không biết ngươi có hứng thú vào triều làm quan không?” Vinh Quốc Công nhìn thiếu niên linh khí thông minh trước mắt này, trong lòng tán thưởng, nếu người này có thể vì nước dốc sức, nhất định là phúc Tấn Minh Vương.
Nghe vậy, Hạ Vân Hi sửng sốt một chút, sau đó nói thật: “Đa tạ đại nhân khen ngợi, chỉ là tại hạ từ trước đến giờ tính tình buông thả đã quen, đối với quan trường không có một chút hứng thú.”
Chuyện cười, nếu nàng làm quan vậy làm sao còn có thời gian làm bạn với người yêu, hơn nữa nàng còn là nữ đấy, rất sợ phạm tội khi quân, huống chi, hoàng hậu nương nương cũng sẽ không cho phép.
Mọi người nghe xong, ngây ngẩn cả người, vẻ mặt khoa trương nhìn Hạ Vân Hi.
Trời ạ, bọn họ không có nghe lầm chứ? Hắn lại cự tuyệt cơ hội tốt như vậy? Phải biết có thể vào triều làm quan là ước mơ bao nhiêu người!
Vinh Quốc Công cũng ngẩn ra, không ngờ tới hắn sẽ cự tuyệt. Nhưng vẫn muốn khuyên: “Tịch Vân công tử, ngươi cần phải hiểu rõ, một cơ hội tốt một bước lên mây như thế, không phải người nào cũng có, công tử nếu bỏ qua, ngày khác chắc chắn hối hận, kính xin công tử nghĩ kỹ rồi quyết định.”
Hắn nói hết sức thành khẩn, chỉ muốn vì quốc gia lưu lại kỳ tài khó gặp này.
Hạ Vân Hi than thở trong lòng, lắc đầu cười yếu ớt nói: “Ý tốt của quốc công đại nhân tại hạ xin nhận, chỉ là tại hạ thật không có hứng thú làm quan, kính xin đại nhân tìm người khác thôi.”
Vinh Quốc Công tựa hồ còn muốn khuyên nữa, Hàn Ngữ Yên một bên đã lên tiếng.”Phụ thân, thôi đi, nếu Tịch Vân công tử không muốn làm quan, chúng ta cũng đừng nên miễn cưỡng hắn.”
Hạ Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ cảm kích nhìn về phía nàng: “Đa tạ Quận Vương phi thấu hiểu, tại hạ còn có chút việc, cáo từ trước!”
Khom người chào một cái, bước nhanh đi tới bên cạnh Tiểu Mãn Tử cùng Thanh Thanh, không nhìn mọi người xung quanh vẫn đang còn ồn ào, bọn họ liền hướng bên ngoài đi.
Tiếp tục ở lại, sợ rằng khó có thể thoát thân.
Hàn Ngữ Yên thú vị nhìn bóng dáng Hạ Vân Hi rời đi, mỉm cười như có điều suy nghĩ.
Vinh Quốc Công không hiểu nàng dâu tại sao ngăn cản hắn, liền hỏi: “Yên nhi, nhân tài như vậy nhất định là rường cột nước nhà, chúng ta nên nên giữ lại mới phải?”
Cười thở dài mấy tiếng, Hàn Ngữ Yên lắc đầu nói: “Hắn không thể vì triều đình ra sức, chúng ta cần gì làm điều thừa!” Ai, công công thật là hồ đồ, vẫn chưa nhìn ra!
“Tại sao?” Vinh Quốc Công sững sờ.
“Bởi vì, nàng là nữ nhân!”
Bỏ lại một câu kịch liệt, Hàn Ngữ Yên ưu nhã rời đi, lưu lại Vinh Quốc Công cùng chúng đại thần sững sờ, cùng với tất cả các tài tử tại chỗ.
Một lúc sau, không biết người nào hét lên một tiếng.
“Trời ạ, chúng ta lại thua dưới tay nữ nhân......”
Vậy mà, một nam tử mặc áo hồng bên cạnh hớp chút trà thơm, nhìn theo hướng Hạ Vân Hi biến mất, khóe miệng nâng lên nụ cười xinh đẹp, vốn là đẹp đến lóa mắt, dung nhan mênh mông càng thêm diêm dúa lẳng lơ ma mị, tầng tầng kích động lòng người.
Nữ nhân thông minh, cô gia nhất định sẽ tra ra thân phận thật của nàng, ha ha......
Hạ Vân Hi dĩ nhiên là cười hì hì nhận lấy, liếc mắt một cái liền xếp bỏ vào trong ngực. Mặc dù hoàng hậu nương nương mỗi tháng đều cho nàng không ít ngân lượng, nhưng dùng mãi cũng ngại, huống chi còn là năm ngàn lượng hoàng kim!
“Tịch Vân công tử, không biết ngươi có hứng thú vào triều làm quan không?” Vinh Quốc Công nhìn thiếu niên linh khí thông minh trước mắt này, trong lòng tán thưởng, nếu người này có thể vì nước dốc sức, nhất định là phúc Tấn Minh Vương.
Nghe vậy, Hạ Vân Hi sửng sốt một chút, sau đó nói thật: “Đa tạ đại nhân khen ngợi, chỉ là tại hạ từ trước đến giờ tính tình buông thả đã quen, đối với quan trường không có một chút hứng thú.”
Chuyện cười, nếu nàng làm quan vậy làm sao còn có thời gian làm bạn với người yêu, hơn nữa nàng còn là nữ đấy, rất sợ phạm tội khi quân, huống chi, hoàng hậu nương nương cũng sẽ không cho phép.
Mọi người nghe xong, ngây ngẩn cả người, vẻ mặt khoa trương nhìn Hạ Vân Hi.
Trời ạ, bọn họ không có nghe lầm chứ? Hắn lại cự tuyệt cơ hội tốt như vậy? Phải biết có thể vào triều làm quan là ước mơ bao nhiêu người!
Vinh Quốc Công cũng ngẩn ra, không ngờ tới hắn sẽ cự tuyệt. Nhưng vẫn muốn khuyên: “Tịch Vân công tử, ngươi cần phải hiểu rõ, một cơ hội tốt một bước lên mây như thế, không phải người nào cũng có, công tử nếu bỏ qua, ngày khác chắc chắn hối hận, kính xin công tử nghĩ kỹ rồi quyết định.”
Hắn nói hết sức thành khẩn, chỉ muốn vì quốc gia lưu lại kỳ tài khó gặp này.
Hạ Vân Hi than thở trong lòng, lắc đầu cười yếu ớt nói: “Ý tốt của quốc công đại nhân tại hạ xin nhận, chỉ là tại hạ thật không có hứng thú làm quan, kính xin đại nhân tìm người khác thôi.”
Vinh Quốc Công tựa hồ còn muốn khuyên nữa, Hàn Ngữ Yên một bên đã lên tiếng.”Phụ thân, thôi đi, nếu Tịch Vân công tử không muốn làm quan, chúng ta cũng đừng nên miễn cưỡng hắn.”
Hạ Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ cảm kích nhìn về phía nàng: “Đa tạ Quận Vương phi thấu hiểu, tại hạ còn có chút việc, cáo từ trước!”
Khom người chào một cái, bước nhanh đi tới bên cạnh Tiểu Mãn Tử cùng Thanh Thanh, không nhìn mọi người xung quanh vẫn đang còn ồn ào, bọn họ liền hướng bên ngoài đi.
Tiếp tục ở lại, sợ rằng khó có thể thoát thân.
Hàn Ngữ Yên thú vị nhìn bóng dáng Hạ Vân Hi rời đi, mỉm cười như có điều suy nghĩ.
Vinh Quốc Công không hiểu nàng dâu tại sao ngăn cản hắn, liền hỏi: “Yên nhi, nhân tài như vậy nhất định là rường cột nước nhà, chúng ta nên nên giữ lại mới phải?”
Cười thở dài mấy tiếng, Hàn Ngữ Yên lắc đầu nói: “Hắn không thể vì triều đình ra sức, chúng ta cần gì làm điều thừa!” Ai, công công thật là hồ đồ, vẫn chưa nhìn ra!
“Tại sao?” Vinh Quốc Công sững sờ.
“Bởi vì, nàng là nữ nhân!”
Bỏ lại một câu kịch liệt, Hàn Ngữ Yên ưu nhã rời đi, lưu lại Vinh Quốc Công cùng chúng đại thần sững sờ, cùng với tất cả các tài tử tại chỗ.
Một lúc sau, không biết người nào hét lên một tiếng.
“Trời ạ, chúng ta lại thua dưới tay nữ nhân......”
Vậy mà, một nam tử mặc áo hồng bên cạnh hớp chút trà thơm, nhìn theo hướng Hạ Vân Hi biến mất, khóe miệng nâng lên nụ cười xinh đẹp, vốn là đẹp đến lóa mắt, dung nhan mênh mông càng thêm diêm dúa lẳng lơ ma mị, tầng tầng kích động lòng người.
Nữ nhân thông minh, cô gia nhất định sẽ tra ra thân phận thật của nàng, ha ha......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook