Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh
-
Chương 130: Trận pháp kỳ quái
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, hai người quay đầu nhìn lại, là Quân Sở gia mang theo khói bụi đến, đi theo là Tiêu Dật Dương, còn có kim bài tam tướng.
"A, là Sở vương gia bọn họ!" Hạ Vân Hi vui mừng kêu lên. Có nhiều người ở đây như vậy, nhất định bọn họ có thể đánh bại Bắc Thần Hoàng!
"Dật Phong, các ngươi không sao chứ?" Sở Hạo Thần dẫn đầu chạy tới, quan tâm hỏi.
Tiêu Dật Phong lắc đầu một cái, nhìn chung quanh một chút, mi tâm nhíu chặt. "Trận pháp của Bắc Thần Hoàng thật là lợi hại, xem ra là hắn muốn đưa chúng ta đến nơi này, sau đó một kích đánh tan."
"Ha ha ha" không trung đột nhiên truyền đến một trận cười đắc ý thật lớn, sau đó ‘oanh’ một tiếng, mấy cây cờ hồn bạch sắc tự nhiên hiện ra, bao vây bọn họ lại, tiếng rên rỉ "ù ù" bên tai không dứt, giống như dã quỷ đau đớn kêu khóc từ âm phủ.
"Mọi người cẩn thận!" Tiêu Dật Phong hét to, tròng mắt đen sắc bén cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, vung kiếm để trước ngực.
Hạ Vân Hi có chút sợ tựa vào bên cạnh hắn, lo âu nhìn tình huống trước mắt, càng sợ mình sẽ trở thành gánh nặng.
Quân Sở gia cùng Tiêu Dật Dương, tam tướng cũng rối rít cầm vũ khí, tập trung tinh thần ứng chiến.
Bỗng nhiên, mấy chục loại tiếng rên rỉ càng ngày càng lớn, kêu vang rung trời, tiếng gào khóc thảm thiết từ bốn phương tám hướng đánh tới, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, bén nhọn phải như ma âm xuyên vào đầu, đủ để khiến người ta thần kinh thác loạn muốn nổi điên.
Quân Sở gia vội vàng bịt lỗ tai, liều mạng thở ra để trấn định tâm thần. Tiêu Dật Phong, Tiêu Dật Dương cùng tam tướng đều là người có nội công thâm hậu, vì vậy không chút cử động. Tệ nhất là Hạ Vân Hi, hiện tại nàng không có nội lực, chỉ là một nữ tử yếu đuối, tiếng quỷ kêu làm rối loạn tinh thần nàng, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thống khổ vặn vẹo.
"Vân Hi!" "Hạ cô nương"
Đám người Tiêu Dật Phong thấy thế, vội vàng đi tới bên người nàng, cùng nhau truyền nội lực cho nàng, miễn cưỡng bảo vệ tinh thần của nàng.
Không biết qua bao lâu, tiếng quỷ kêu rốt cuộc dừng lại, Quân Sở gia thở mạnh một hơi, như vừa đánh xong một trận đại chiến, cả người mệt lả không thôi.
Hạ Vân Hi không ngừng thở hổn hển, mặt đỏ bừng dọa người như sinh bệnh nặng.
Tiêu Dật Phong ôm nàng chặt hơn, tình cảm quan tâm thương tiếc không lời nào có thể tả được. "Thế nào, rất khó chịu sao? Có nặng lắm không?"
"Không có.... .. Ta không sao.... .. Không cần lo lắng!" Nàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Đang nói, cảnh sắc trước mắt lại biến đổi, khí đen tràn ngập, mười tên áo đen mặt xanh nanh vàng quỷ quái bỗng nhiên xuất hiện, cầm Tam Xoa Kích trong tay, đánh về phía bọn họ.
Kiếm pháp của Tiêu Dật Phong giống với Tiêu Dật Dương, song kiếm hợp bích, kiếm quang bén nhọn, lấy phương thức Thái Sơn áp đỉnh, hung hăng đâm tới Thập Quỷ.
"Rầm!"
Sau khi Thập Quỷ biến mất, lập tức lại tụ lại lần nữa, hiện thân, khí thế hung ác hừng hực, lực lượng tựa hồ còn cao hơn một bậc, lại đánh ngang tay với bọn họ.
"Những quỷ kia dường như rất lợi hại, " Hạ Vân Hi lo lắng trùng trùng. "Chúng ta ứng phó với những nhân vật nhỏ này đã cố hết sức như vậy, nếu như Bắc Thần Hoàng xuất hiện, chúng ta còn có thể có phần thắng sao?"
Sở Hạo Thần nhìn chung quanh, lẩm bẩm: "Nếu như có thể tìm ra mắt trận là tốt rồi, nói không chừng có thể đánh bại hắn."
"Nhưng là chúng ta đều không biết trận thuật, làm sao có thể tìm được?"
"Này......" Sở Hạo Thần trầm ngâm một lúc, đột nhiên mắt sáng lên, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội nói: "Đúng rồi, Hạ cô nương, trước khi bổn vương xuất phát, hoàng hậu từng giao cho ta một vật, muốn ta chuyển giao cho ngươi."
"Cái gì?" Hạ Vân Hi nghi ngờ.
Sở Hạo Thần liền móc ra một hộp gấm từ trong ngực, đưa cho nàng: "Hoàng hậu nương nương nói, nếu như chúng ta gặp phải nguy hiểm thì đưa thứ này cho ngươi đeo, có lẽ có cơ hội chuyển nguy thành an."
"Thần kỳ như vậy?"
Hạ Vân Hi cực kỳ kinh ngạc, không khỏi mở ra nhìn —— một cái vòng tay óng ánh trong suốt, phiếm kim quang màu tím nằm trong vải tơ tằm mềm mại, làm nàng càng thêm kinh ngạc phải trợn to hai mắt.
Vòng tay tử kim?
Đây không phải là vòng tay nàng đánh mất sau khi xuyên qua sao? Thế sao.... .. Sao lại ở trong tay Hoàng hậu? Hay là vật giống nhau, đó cũng không phải là vòng tay tử kim của nàng?
Nhưng là, vòng tay này thì làm sao giúp nàng chuyển nguy thành an?
"Hạ cô nương, sao vậy?" Sở Hạo Thần thấy thần sắc nàng kỳ quái, không khỏi khó hiểu hỏi.
Hạ Vân Hi đang muốn đáp, một bóng trắng phi thân tới, rơi thẳng xuống cờ hồn.
Bắc Thần Hoàng một thân áo choàng tuyết trắng trân châu hoa lệ, cao cao tại thượng đưa mắt nhìn bọn họ, cười lạnh nói: "Quân Sở gia cũng tới chịu chết à?! Tốt lắm, để bổn tọa đưa toàn bộ các ngươi xuống địa ngục đi!"
Sắc mặt Tiêu Dật Phong như sương lạnh, ánh mắt sắc bén phẫn hận như tên nhọn uy hiếp thẳng vào hắn."Bắc Thần Hoàng, ngươi dùng thứ phép thuật này giết phụ hoàng ta, lại làm ta chịu hết sỉ nhục, hôm nay ta tính toán rõ ràng với ngươi!"
"Không sai, Bắc Thần, chịu chết đi!" Kiếm trong tay Tiêu Dật Dương chỉ thẳng vào hắn, đôi mắt ôn hòa lúc trước giờ chỉ còn lạnh lùng.
"Muốn giết ta, phải xem xem các ngươi có bản lãnh này hay không?"
Nói xong hắn nhảy lên, song chưởng đồng thời đánh ra, như đất bằng nổi cuồng phong, quét thẳng về phía bọn họ.
Tiêu Dật Phong cùng Tiêu Dật Dương song kiếm kết hợp, phối hợp với Sở Hạo Thần tạo thành một lưới kiếm, kiếm khí đại thịnh, xuyên thẳng nhân tâm, không bao lâu, Tề Diệp Lỗi cùng Lục Phi Vũ cũng rút kiếm gia nhập cuộc chiến.
Trong khoảng thời gian ngắn, đao quang, kiếm ảnh, hàn quang hiện lên khắp nơi.
Quân Sở gia cầm trường thương, vây giết Thập Quỷ, Lý Trạch Dương rút kiếm đứng trước người Hạ Vân Hi, bảo vệ cho nàng.
Thân hình Bắc Thần Hoàng bay như hồn ảo, thoắt ẩn thoắt hiện trong lưới kiếm đầy kiếm quang, chưởng kình như sóng, bén nhọn mười phần. Năm người Tiêu Dật Phong không dám khinh thường, xuất ra mười thành công lực. Nhất thời, chẳng những chưởng ảnh của Bắc Thần Hoàng trùng điệp, bóng người cũng trùng điệp, bóng dáng giống như trùm xuống từ bốn phương tám hướng, cơ hồ làm bọn họ không cách nào né tránh.
"Ôi trời ơi!!, tên kia làm sao lợi hại như vậy?" Lý Trạch Dương thấy phải chắt lưỡi hít hà, năm người bọn họ liên thủ, chẳng những không chiếm được thượng phong, lại còn dần vào thế hạ phong.
Hạ Vân Hi thấy thế càng thêm kinh hãi, chẳng lẽ thật sự không đối phó được Bắc Thần Hoàng sao? Không, nhất định sẽ có biện pháp... ... Tầm mắt không nhịn được dời về phía vòng tay tử kim trên tay.
Vật này thật sự có chỗ dùng sao? Chỉ là, nếu như nó là vòng tay tử kim trong lời nói, nếu có thể xuyên qua thời không, vậy cũng nên có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi mới đúng...... Nhưng là, vậy thì nên sử dụng như thế nào đây?
Nàng suy nghĩ một chút, quyết định đeo lên, nhắc tới cũng thật là trùng hợp, cái vòng tay này giống như là được làm cho nàng, mỗi lần đeo lên, đều có một loại cảm giác kỳ lạ, hối thúc nàng nên mang nó.
Bỗng nhiên, chuyện kỳ quái xảy ra, vòng tay tử kim mới vừa đeo lên cổ tay của nàng, Hạ Vân Hi đột nhiên cảm thấy một mảng ánh sáng trước mắt, trong lòng dường như có một loại chỉ dẫn, làm nàng nh́n về phía những lá cờ hồn bạch sắc kia, lại phát hiện trong những lá cờ, hợp lại với nhau thành một thứ ánh sáng ẩn hiện, hơn nữa những thứ ánh sáng này, toàn bộ vây quanh Bắc Thần Hoàng......
"Nếu như có thể tìm được mắt trận là tốt rồi, nhất định có thể đánh bại hắn!"
Trong lúc bất chợt, nàng nhớ lại lời nói vừa rồi của Sở Hạo Thần, trong lòng tựa hồ có chút hiểu ra. Xem ra cái vòng tay này thật sự có chút năng lượng, nhưng làm sao mới có thể phá trận pháp đây?
"A, là Sở vương gia bọn họ!" Hạ Vân Hi vui mừng kêu lên. Có nhiều người ở đây như vậy, nhất định bọn họ có thể đánh bại Bắc Thần Hoàng!
"Dật Phong, các ngươi không sao chứ?" Sở Hạo Thần dẫn đầu chạy tới, quan tâm hỏi.
Tiêu Dật Phong lắc đầu một cái, nhìn chung quanh một chút, mi tâm nhíu chặt. "Trận pháp của Bắc Thần Hoàng thật là lợi hại, xem ra là hắn muốn đưa chúng ta đến nơi này, sau đó một kích đánh tan."
"Ha ha ha" không trung đột nhiên truyền đến một trận cười đắc ý thật lớn, sau đó ‘oanh’ một tiếng, mấy cây cờ hồn bạch sắc tự nhiên hiện ra, bao vây bọn họ lại, tiếng rên rỉ "ù ù" bên tai không dứt, giống như dã quỷ đau đớn kêu khóc từ âm phủ.
"Mọi người cẩn thận!" Tiêu Dật Phong hét to, tròng mắt đen sắc bén cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, vung kiếm để trước ngực.
Hạ Vân Hi có chút sợ tựa vào bên cạnh hắn, lo âu nhìn tình huống trước mắt, càng sợ mình sẽ trở thành gánh nặng.
Quân Sở gia cùng Tiêu Dật Dương, tam tướng cũng rối rít cầm vũ khí, tập trung tinh thần ứng chiến.
Bỗng nhiên, mấy chục loại tiếng rên rỉ càng ngày càng lớn, kêu vang rung trời, tiếng gào khóc thảm thiết từ bốn phương tám hướng đánh tới, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, bén nhọn phải như ma âm xuyên vào đầu, đủ để khiến người ta thần kinh thác loạn muốn nổi điên.
Quân Sở gia vội vàng bịt lỗ tai, liều mạng thở ra để trấn định tâm thần. Tiêu Dật Phong, Tiêu Dật Dương cùng tam tướng đều là người có nội công thâm hậu, vì vậy không chút cử động. Tệ nhất là Hạ Vân Hi, hiện tại nàng không có nội lực, chỉ là một nữ tử yếu đuối, tiếng quỷ kêu làm rối loạn tinh thần nàng, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thống khổ vặn vẹo.
"Vân Hi!" "Hạ cô nương"
Đám người Tiêu Dật Phong thấy thế, vội vàng đi tới bên người nàng, cùng nhau truyền nội lực cho nàng, miễn cưỡng bảo vệ tinh thần của nàng.
Không biết qua bao lâu, tiếng quỷ kêu rốt cuộc dừng lại, Quân Sở gia thở mạnh một hơi, như vừa đánh xong một trận đại chiến, cả người mệt lả không thôi.
Hạ Vân Hi không ngừng thở hổn hển, mặt đỏ bừng dọa người như sinh bệnh nặng.
Tiêu Dật Phong ôm nàng chặt hơn, tình cảm quan tâm thương tiếc không lời nào có thể tả được. "Thế nào, rất khó chịu sao? Có nặng lắm không?"
"Không có.... .. Ta không sao.... .. Không cần lo lắng!" Nàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Đang nói, cảnh sắc trước mắt lại biến đổi, khí đen tràn ngập, mười tên áo đen mặt xanh nanh vàng quỷ quái bỗng nhiên xuất hiện, cầm Tam Xoa Kích trong tay, đánh về phía bọn họ.
Kiếm pháp của Tiêu Dật Phong giống với Tiêu Dật Dương, song kiếm hợp bích, kiếm quang bén nhọn, lấy phương thức Thái Sơn áp đỉnh, hung hăng đâm tới Thập Quỷ.
"Rầm!"
Sau khi Thập Quỷ biến mất, lập tức lại tụ lại lần nữa, hiện thân, khí thế hung ác hừng hực, lực lượng tựa hồ còn cao hơn một bậc, lại đánh ngang tay với bọn họ.
"Những quỷ kia dường như rất lợi hại, " Hạ Vân Hi lo lắng trùng trùng. "Chúng ta ứng phó với những nhân vật nhỏ này đã cố hết sức như vậy, nếu như Bắc Thần Hoàng xuất hiện, chúng ta còn có thể có phần thắng sao?"
Sở Hạo Thần nhìn chung quanh, lẩm bẩm: "Nếu như có thể tìm ra mắt trận là tốt rồi, nói không chừng có thể đánh bại hắn."
"Nhưng là chúng ta đều không biết trận thuật, làm sao có thể tìm được?"
"Này......" Sở Hạo Thần trầm ngâm một lúc, đột nhiên mắt sáng lên, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội nói: "Đúng rồi, Hạ cô nương, trước khi bổn vương xuất phát, hoàng hậu từng giao cho ta một vật, muốn ta chuyển giao cho ngươi."
"Cái gì?" Hạ Vân Hi nghi ngờ.
Sở Hạo Thần liền móc ra một hộp gấm từ trong ngực, đưa cho nàng: "Hoàng hậu nương nương nói, nếu như chúng ta gặp phải nguy hiểm thì đưa thứ này cho ngươi đeo, có lẽ có cơ hội chuyển nguy thành an."
"Thần kỳ như vậy?"
Hạ Vân Hi cực kỳ kinh ngạc, không khỏi mở ra nhìn —— một cái vòng tay óng ánh trong suốt, phiếm kim quang màu tím nằm trong vải tơ tằm mềm mại, làm nàng càng thêm kinh ngạc phải trợn to hai mắt.
Vòng tay tử kim?
Đây không phải là vòng tay nàng đánh mất sau khi xuyên qua sao? Thế sao.... .. Sao lại ở trong tay Hoàng hậu? Hay là vật giống nhau, đó cũng không phải là vòng tay tử kim của nàng?
Nhưng là, vòng tay này thì làm sao giúp nàng chuyển nguy thành an?
"Hạ cô nương, sao vậy?" Sở Hạo Thần thấy thần sắc nàng kỳ quái, không khỏi khó hiểu hỏi.
Hạ Vân Hi đang muốn đáp, một bóng trắng phi thân tới, rơi thẳng xuống cờ hồn.
Bắc Thần Hoàng một thân áo choàng tuyết trắng trân châu hoa lệ, cao cao tại thượng đưa mắt nhìn bọn họ, cười lạnh nói: "Quân Sở gia cũng tới chịu chết à?! Tốt lắm, để bổn tọa đưa toàn bộ các ngươi xuống địa ngục đi!"
Sắc mặt Tiêu Dật Phong như sương lạnh, ánh mắt sắc bén phẫn hận như tên nhọn uy hiếp thẳng vào hắn."Bắc Thần Hoàng, ngươi dùng thứ phép thuật này giết phụ hoàng ta, lại làm ta chịu hết sỉ nhục, hôm nay ta tính toán rõ ràng với ngươi!"
"Không sai, Bắc Thần, chịu chết đi!" Kiếm trong tay Tiêu Dật Dương chỉ thẳng vào hắn, đôi mắt ôn hòa lúc trước giờ chỉ còn lạnh lùng.
"Muốn giết ta, phải xem xem các ngươi có bản lãnh này hay không?"
Nói xong hắn nhảy lên, song chưởng đồng thời đánh ra, như đất bằng nổi cuồng phong, quét thẳng về phía bọn họ.
Tiêu Dật Phong cùng Tiêu Dật Dương song kiếm kết hợp, phối hợp với Sở Hạo Thần tạo thành một lưới kiếm, kiếm khí đại thịnh, xuyên thẳng nhân tâm, không bao lâu, Tề Diệp Lỗi cùng Lục Phi Vũ cũng rút kiếm gia nhập cuộc chiến.
Trong khoảng thời gian ngắn, đao quang, kiếm ảnh, hàn quang hiện lên khắp nơi.
Quân Sở gia cầm trường thương, vây giết Thập Quỷ, Lý Trạch Dương rút kiếm đứng trước người Hạ Vân Hi, bảo vệ cho nàng.
Thân hình Bắc Thần Hoàng bay như hồn ảo, thoắt ẩn thoắt hiện trong lưới kiếm đầy kiếm quang, chưởng kình như sóng, bén nhọn mười phần. Năm người Tiêu Dật Phong không dám khinh thường, xuất ra mười thành công lực. Nhất thời, chẳng những chưởng ảnh của Bắc Thần Hoàng trùng điệp, bóng người cũng trùng điệp, bóng dáng giống như trùm xuống từ bốn phương tám hướng, cơ hồ làm bọn họ không cách nào né tránh.
"Ôi trời ơi!!, tên kia làm sao lợi hại như vậy?" Lý Trạch Dương thấy phải chắt lưỡi hít hà, năm người bọn họ liên thủ, chẳng những không chiếm được thượng phong, lại còn dần vào thế hạ phong.
Hạ Vân Hi thấy thế càng thêm kinh hãi, chẳng lẽ thật sự không đối phó được Bắc Thần Hoàng sao? Không, nhất định sẽ có biện pháp... ... Tầm mắt không nhịn được dời về phía vòng tay tử kim trên tay.
Vật này thật sự có chỗ dùng sao? Chỉ là, nếu như nó là vòng tay tử kim trong lời nói, nếu có thể xuyên qua thời không, vậy cũng nên có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi mới đúng...... Nhưng là, vậy thì nên sử dụng như thế nào đây?
Nàng suy nghĩ một chút, quyết định đeo lên, nhắc tới cũng thật là trùng hợp, cái vòng tay này giống như là được làm cho nàng, mỗi lần đeo lên, đều có một loại cảm giác kỳ lạ, hối thúc nàng nên mang nó.
Bỗng nhiên, chuyện kỳ quái xảy ra, vòng tay tử kim mới vừa đeo lên cổ tay của nàng, Hạ Vân Hi đột nhiên cảm thấy một mảng ánh sáng trước mắt, trong lòng dường như có một loại chỉ dẫn, làm nàng nh́n về phía những lá cờ hồn bạch sắc kia, lại phát hiện trong những lá cờ, hợp lại với nhau thành một thứ ánh sáng ẩn hiện, hơn nữa những thứ ánh sáng này, toàn bộ vây quanh Bắc Thần Hoàng......
"Nếu như có thể tìm được mắt trận là tốt rồi, nhất định có thể đánh bại hắn!"
Trong lúc bất chợt, nàng nhớ lại lời nói vừa rồi của Sở Hạo Thần, trong lòng tựa hồ có chút hiểu ra. Xem ra cái vòng tay này thật sự có chút năng lượng, nhưng làm sao mới có thể phá trận pháp đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook