Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh
-
Chương 115: Bị bắt cóc
Lúc này, Lôi Hùng cùng thị vệ Lôi Minh cũng gia nhập vòng chiến.
Mấy tên thích khách che mặt này đều là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, xuất kiếm nhanh như chớp, hơn nữa phối hợp hết sức ăn ý, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Dật Dương chỉ có thể đánh bất phân thắng bại với bọn chúng.
Hạ Vân Hi võ công mặc dù cao, nhưng như thế nào cũng đánh không lại khinh công lợi hại, huống chi hai ngày nay chưa ăn gì, thân thể tương đối suy yếu, không bao lâu đã hết sức, mắt thấy sẽ bị bắt ——
“Cẩn thận!”
Tiêu Dật Dương sợ hãi kêu, nhanh chóng trở tay đỡ nhát kiếm sắp đâm đến nàng , nhưng bởi vì phân tâm, hắn bị một tên thích khách đánh một chưởng sau lưng, thân thể lảo đảo té quỵ dưới đất, trên cổ liền có vài lưỡi kiếm kề lên.
“Dật Dương ——” Hạ Vân Hi sợ hãi kêu lên.
“Tứ hoàng tử!” Lôi Hùng Lôi Minh kinh hãi, muốn tiến lên lại bị hắc y nhân cuốn lấy không thoát được.
Lúc đó Hạ Vân Hi cũng bị đánh bay kiếm, đôi tay bị chế ngự, không thể động đậy.
“Vân Hi! Vân Hi. . . . . .” Tiêu Dật Dương sốt ruột, giùng giằng đứng lên, tức giận nói: “Đáng chết, các ngươi buông nàng ra, có nghe thấy không?”
“Hừ, tự thân khó bảo toàn còn muốn làm anh hùng! Mau, mang nữ nhân này đi!” Tên cầm đầu che mặt khinh thường hừ lạnh, kéo Vân Hi đi, các hắc y nhân khác cũng chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, một bóng dáng tựa sao băng vội vàng bay tới, tiếp theo, những cánh hoa màu lam liền phiêu tán đầy trời, không trung xuất hiện mùi thơm quỷ dị.
Sau một khắc, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía! Tên cầm đầu cùng đám người áo đen kia còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra đã ầm ầm ngã xuống, ngay cả chết cũng không biết vì sao, mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.
Những tên khác cũng bị cánh hoa đâm vào mi tâm, máu chảy thành sông. . . . . .
Hạ Vân Hi bị hình ảnh này làm sợ ngây người, sững sờ một lúc. Lôi Hùng Lôi Minh cũng ngây dại không biết làm sao.
Tiêu Dật Dương cực kỳ kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng dáng màu đen phía trước , mày kiếm chau lại, đáy mắt lộ vẻ bất an, chớp cũng không chớp theo dõi hắn.
Bắc Thần Hoàng cũng đang nhìn lại hắn, khóe môi cười như không cười, như một bức tượng, vẻ mặt vẫn trước sau hờ hững như một.
“Là ngươi, ân nhân?” Hạ Vân Hi vừa thấy là nam nhân cứu mình ngày trước, vui mừng kêu thành tiếng.
“Cô nương, chúng ta lại gặp mặt!” Bắc Thần Hoàng chuyển mắt nhìn nàng, thanh âm trầm thấp thâm thúy cực kỳ dễ nghe, làm người ta nhàn nhạt mê say.
“Sao ngươi lại ở đây?” Không phải là đặc biệt tới cứu nàng chứ?
Bắc Thần Hoàng không trả lời, chỉ lẳng lặng đi tới gần nàng, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt hờ hững lạnh nhạt.
Theo hắn tiến tới gần, Hạ Vân Hi không khỏi rùng mình một cái, loại run rẩy lạnh lẽo trước nay chưa có từ dâng lên, tràn đến tứ chi bách hải, làm nàng nhất thời đứng ngẩn người, không cách nào nhúc nhích.
“Vân Hi, mau lại đây với ta !” Tiêu Dật Dương đột nhiên tiến lên, lôi nàng đến phía sau, phòng bị nhìn chằm chằm nam nhân đang chậm rãi đi đến.
“Dật Dương, sao vậy?” Nàng kỳ quái hỏi.
Bắc Thần Hoàng híp mắt, lạnh lùng nhìn hai người thân mật đứng cùng nhau, môi mím chặt thành một đường.
Hồi lâu, hắn mới nhàn nhạt mở miệng. “Tứ hoàng tử, xin giao phi tử cho bổn tọa.”
“Quốc sư tìm nhầm người rồi, nơi này không có phi tử của ngươi!” Tiêu Dật Dương lạnh giọng đáp.
Phi tử? Cái gì phi tử? Hạ Vân Hi mơ màng, kinh ngạc nhìn hai người.
Bọn họ giống như đã quen biết nhau? Mà Dật Dương gọi ân nhân là quốc sư, đây là chuyện gì xảy ra?
Bắc Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm u ám nhìn hắn. “Ngươi nên biết, bổn tọa không thích lãng phí thời gian, nếu không tránh ra, đừng trách bổn tọa không cho ngươi mặt mũi!”
Thứ mà hắn muốn, không người nào có thể ngăn cản!
“Bắc Thần Hoàng, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Tiêu Dật Dương nhìn chằm chằm hắn, tức giận dâng trào.
Nghe được câu này, Hạ Vân Hi không nhịn được cũng hít một ngụm khí lớn.
Mới vừa rồi nàng còn lơ mơ, hiện tại hoàn toàn hiểu. Nam nhân ở trước mắt lại là Bắc Thần Hoàng! Uy hiếp Thiên triều, muốn mình gả cho hắn, quốc sư của nước Tê Thu.
“Tại sao có thể như vậy?” Nàng chấn kinh nói nhỏ.
Không nghĩ tới, ân nhân từng cứu nàng một mạng lại chính là Bắc Thần Hoàng!
“Bổn tọa hỏi ngươi một lần nữa, có giao người không?” Giọng của hắn bình thản mà mơ hồ tức giận.
“Vọng tưởng, trừ phi ta chết!” Tiêu Dật Dương hừ lạnh một tiếng, đột nhiên phi thân tiến lên, vung kiếm tới.
“Đây là tự ngươi lựa chọn!” Thanh âm Bắc Thần lạnh thấu xương, sau một khắc, cánh hoa hồng màu lam từ trong tay áo bay ra, nhanh như tia chớp đánh tới hắn.
Tiêu Dật Dương mặt hơi biến sắc, hắn biết Thực Nhân Hoa rất lợi hại, vội thầm động chân khí, đánh văng những cánh hoa kia ra, tiếp tục phi thân lên, rút thiên huyễn kiếm, kiếm quang mịt mờ, ảo ảnh của kiếm quang chẳng những che chở toàn thân, lại hóa thành vô số mũi kiếm, im hơi lặng tiếng phóng tới.
Không biết có phải vì bảo vệ Vân Hi mà kích phát tiềm năng hay không, hiện tại công phu của hắn so với vừa rồi không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần! Kiếm pháp thiên huyễn vạn biến, làm người ta khó lòng phòng bị.
Bắc Thần Hoàng cười lạnh, bóng dáng nhanh quỷ mị, giữa vô số mũi kiếm ảo ảnh lập loè, bóng dáng quỷ dị so với thiên huyễn kiếm còn nhanh hơn, còn thiên biến vạn hóa hơn, chưởng phong mạnh mẽ càng làm Tiêu Dật Dương cơ hồ hít thở không thông.
Hạ Vân Hi ở bên cạnh khẩn trương nhìn, nàng nhớ lại những cánh Thực Nhân Hoa kinh khủng kia, còn có thị vệ cùng hắc y nhân đang trong tình trạng vô cùng thảm thiết, nội tâm càng thêm lo lắng như thiêu như đốt.
Đột nhiên Tiêu Dật Dương kêu đau một tiếng, từ kiếm quang té ra ngoài, nhếch nhác ngã nhào trên đất, phun một ngụm máu tươi, trên người đã bị thương vài chỗ, vết máu loang lổ.
“Dật dương ——” Hạ Vân Hi biến sắc, muốn xông lên trước lại đột nhiên bị một bàn tay cường đại bắt lấy, cả người bay lên, ngã vào vòm ngực nóng bỏng .
“Hạ Dịch Ly, ngươi đừng mơ tưởng ở trước mặt ta đụng vào nam nhân khác!” Thanh âm băng khốc tàn tuyệt ở bên tai nàng vang lên, như hàn băng tháng chạp thẳng tắp xuyên thấu lòng người.
Cái gì? Nam nhân này rốt cuộc đang nói cái gì?
“Buông ta ra! Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?” Nàng kịch liệt giùng giằng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Hảo cảm đối với hắn trước đây, khi biết được thân phận của hắn, còn có thương thế Dật Dương hậu, đều tan thành mây khói, chỉ còn lại chán ghét nồng đậm!
Bắc Thần Hoàng cười lạnh, tròng mắt đen lạnh lẽo thấu xương. “Ta muốn như thế nào, rất nhanh ngươi sẽ biết!” Nói xong, không để nàng phản kháng, kìm chặt nàng bay về phía xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong, sau đó giục ngựa chạy về khe núi.
“Ghê tởm, ngươi buông ta ra. . . . . .” Hạ Vân Hi tức giận nắm chặt lấy bàn tay như thép của hắn, lại không giãy dụa được gì.
“Đáng chết, ngươi muốn mang ta đi đâu ——”
Bỗng chốc, nàng cảm giác sau gáy đau nhói, trước mắt tối sầm. . . . . .
“Vân Hi ——” Tiêu Dật Dương muốn ngăn cản, nhưng hắn bị thương không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị mang đi, không biết phải làm sao.
Đáng chết, Bắc Thần Hoàng! Hắn oán hận khẽ nguyền rủa.
Mấy tên thích khách che mặt này đều là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, xuất kiếm nhanh như chớp, hơn nữa phối hợp hết sức ăn ý, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Dật Dương chỉ có thể đánh bất phân thắng bại với bọn chúng.
Hạ Vân Hi võ công mặc dù cao, nhưng như thế nào cũng đánh không lại khinh công lợi hại, huống chi hai ngày nay chưa ăn gì, thân thể tương đối suy yếu, không bao lâu đã hết sức, mắt thấy sẽ bị bắt ——
“Cẩn thận!”
Tiêu Dật Dương sợ hãi kêu, nhanh chóng trở tay đỡ nhát kiếm sắp đâm đến nàng , nhưng bởi vì phân tâm, hắn bị một tên thích khách đánh một chưởng sau lưng, thân thể lảo đảo té quỵ dưới đất, trên cổ liền có vài lưỡi kiếm kề lên.
“Dật Dương ——” Hạ Vân Hi sợ hãi kêu lên.
“Tứ hoàng tử!” Lôi Hùng Lôi Minh kinh hãi, muốn tiến lên lại bị hắc y nhân cuốn lấy không thoát được.
Lúc đó Hạ Vân Hi cũng bị đánh bay kiếm, đôi tay bị chế ngự, không thể động đậy.
“Vân Hi! Vân Hi. . . . . .” Tiêu Dật Dương sốt ruột, giùng giằng đứng lên, tức giận nói: “Đáng chết, các ngươi buông nàng ra, có nghe thấy không?”
“Hừ, tự thân khó bảo toàn còn muốn làm anh hùng! Mau, mang nữ nhân này đi!” Tên cầm đầu che mặt khinh thường hừ lạnh, kéo Vân Hi đi, các hắc y nhân khác cũng chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, một bóng dáng tựa sao băng vội vàng bay tới, tiếp theo, những cánh hoa màu lam liền phiêu tán đầy trời, không trung xuất hiện mùi thơm quỷ dị.
Sau một khắc, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía! Tên cầm đầu cùng đám người áo đen kia còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra đã ầm ầm ngã xuống, ngay cả chết cũng không biết vì sao, mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.
Những tên khác cũng bị cánh hoa đâm vào mi tâm, máu chảy thành sông. . . . . .
Hạ Vân Hi bị hình ảnh này làm sợ ngây người, sững sờ một lúc. Lôi Hùng Lôi Minh cũng ngây dại không biết làm sao.
Tiêu Dật Dương cực kỳ kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng dáng màu đen phía trước , mày kiếm chau lại, đáy mắt lộ vẻ bất an, chớp cũng không chớp theo dõi hắn.
Bắc Thần Hoàng cũng đang nhìn lại hắn, khóe môi cười như không cười, như một bức tượng, vẻ mặt vẫn trước sau hờ hững như một.
“Là ngươi, ân nhân?” Hạ Vân Hi vừa thấy là nam nhân cứu mình ngày trước, vui mừng kêu thành tiếng.
“Cô nương, chúng ta lại gặp mặt!” Bắc Thần Hoàng chuyển mắt nhìn nàng, thanh âm trầm thấp thâm thúy cực kỳ dễ nghe, làm người ta nhàn nhạt mê say.
“Sao ngươi lại ở đây?” Không phải là đặc biệt tới cứu nàng chứ?
Bắc Thần Hoàng không trả lời, chỉ lẳng lặng đi tới gần nàng, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt hờ hững lạnh nhạt.
Theo hắn tiến tới gần, Hạ Vân Hi không khỏi rùng mình một cái, loại run rẩy lạnh lẽo trước nay chưa có từ dâng lên, tràn đến tứ chi bách hải, làm nàng nhất thời đứng ngẩn người, không cách nào nhúc nhích.
“Vân Hi, mau lại đây với ta !” Tiêu Dật Dương đột nhiên tiến lên, lôi nàng đến phía sau, phòng bị nhìn chằm chằm nam nhân đang chậm rãi đi đến.
“Dật Dương, sao vậy?” Nàng kỳ quái hỏi.
Bắc Thần Hoàng híp mắt, lạnh lùng nhìn hai người thân mật đứng cùng nhau, môi mím chặt thành một đường.
Hồi lâu, hắn mới nhàn nhạt mở miệng. “Tứ hoàng tử, xin giao phi tử cho bổn tọa.”
“Quốc sư tìm nhầm người rồi, nơi này không có phi tử của ngươi!” Tiêu Dật Dương lạnh giọng đáp.
Phi tử? Cái gì phi tử? Hạ Vân Hi mơ màng, kinh ngạc nhìn hai người.
Bọn họ giống như đã quen biết nhau? Mà Dật Dương gọi ân nhân là quốc sư, đây là chuyện gì xảy ra?
Bắc Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm u ám nhìn hắn. “Ngươi nên biết, bổn tọa không thích lãng phí thời gian, nếu không tránh ra, đừng trách bổn tọa không cho ngươi mặt mũi!”
Thứ mà hắn muốn, không người nào có thể ngăn cản!
“Bắc Thần Hoàng, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Tiêu Dật Dương nhìn chằm chằm hắn, tức giận dâng trào.
Nghe được câu này, Hạ Vân Hi không nhịn được cũng hít một ngụm khí lớn.
Mới vừa rồi nàng còn lơ mơ, hiện tại hoàn toàn hiểu. Nam nhân ở trước mắt lại là Bắc Thần Hoàng! Uy hiếp Thiên triều, muốn mình gả cho hắn, quốc sư của nước Tê Thu.
“Tại sao có thể như vậy?” Nàng chấn kinh nói nhỏ.
Không nghĩ tới, ân nhân từng cứu nàng một mạng lại chính là Bắc Thần Hoàng!
“Bổn tọa hỏi ngươi một lần nữa, có giao người không?” Giọng của hắn bình thản mà mơ hồ tức giận.
“Vọng tưởng, trừ phi ta chết!” Tiêu Dật Dương hừ lạnh một tiếng, đột nhiên phi thân tiến lên, vung kiếm tới.
“Đây là tự ngươi lựa chọn!” Thanh âm Bắc Thần lạnh thấu xương, sau một khắc, cánh hoa hồng màu lam từ trong tay áo bay ra, nhanh như tia chớp đánh tới hắn.
Tiêu Dật Dương mặt hơi biến sắc, hắn biết Thực Nhân Hoa rất lợi hại, vội thầm động chân khí, đánh văng những cánh hoa kia ra, tiếp tục phi thân lên, rút thiên huyễn kiếm, kiếm quang mịt mờ, ảo ảnh của kiếm quang chẳng những che chở toàn thân, lại hóa thành vô số mũi kiếm, im hơi lặng tiếng phóng tới.
Không biết có phải vì bảo vệ Vân Hi mà kích phát tiềm năng hay không, hiện tại công phu của hắn so với vừa rồi không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần! Kiếm pháp thiên huyễn vạn biến, làm người ta khó lòng phòng bị.
Bắc Thần Hoàng cười lạnh, bóng dáng nhanh quỷ mị, giữa vô số mũi kiếm ảo ảnh lập loè, bóng dáng quỷ dị so với thiên huyễn kiếm còn nhanh hơn, còn thiên biến vạn hóa hơn, chưởng phong mạnh mẽ càng làm Tiêu Dật Dương cơ hồ hít thở không thông.
Hạ Vân Hi ở bên cạnh khẩn trương nhìn, nàng nhớ lại những cánh Thực Nhân Hoa kinh khủng kia, còn có thị vệ cùng hắc y nhân đang trong tình trạng vô cùng thảm thiết, nội tâm càng thêm lo lắng như thiêu như đốt.
Đột nhiên Tiêu Dật Dương kêu đau một tiếng, từ kiếm quang té ra ngoài, nhếch nhác ngã nhào trên đất, phun một ngụm máu tươi, trên người đã bị thương vài chỗ, vết máu loang lổ.
“Dật dương ——” Hạ Vân Hi biến sắc, muốn xông lên trước lại đột nhiên bị một bàn tay cường đại bắt lấy, cả người bay lên, ngã vào vòm ngực nóng bỏng .
“Hạ Dịch Ly, ngươi đừng mơ tưởng ở trước mặt ta đụng vào nam nhân khác!” Thanh âm băng khốc tàn tuyệt ở bên tai nàng vang lên, như hàn băng tháng chạp thẳng tắp xuyên thấu lòng người.
Cái gì? Nam nhân này rốt cuộc đang nói cái gì?
“Buông ta ra! Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?” Nàng kịch liệt giùng giằng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Hảo cảm đối với hắn trước đây, khi biết được thân phận của hắn, còn có thương thế Dật Dương hậu, đều tan thành mây khói, chỉ còn lại chán ghét nồng đậm!
Bắc Thần Hoàng cười lạnh, tròng mắt đen lạnh lẽo thấu xương. “Ta muốn như thế nào, rất nhanh ngươi sẽ biết!” Nói xong, không để nàng phản kháng, kìm chặt nàng bay về phía xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong, sau đó giục ngựa chạy về khe núi.
“Ghê tởm, ngươi buông ta ra. . . . . .” Hạ Vân Hi tức giận nắm chặt lấy bàn tay như thép của hắn, lại không giãy dụa được gì.
“Đáng chết, ngươi muốn mang ta đi đâu ——”
Bỗng chốc, nàng cảm giác sau gáy đau nhói, trước mắt tối sầm. . . . . .
“Vân Hi ——” Tiêu Dật Dương muốn ngăn cản, nhưng hắn bị thương không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị mang đi, không biết phải làm sao.
Đáng chết, Bắc Thần Hoàng! Hắn oán hận khẽ nguyền rủa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook