Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh
-
Chương 110: Thi thuật
Ban đêm, Tiêu Dật Dương nghiêng người ngồi trên lan can trong đình nghỉ mát, ánh trăng màu bạc chiếu lên thân thể thon dài của hắn, ánh lên gò má hoàn mỹ như Thủy Ngọc thượng hạng, lông mi lại như là quạt lông màu bạc, mũi cao thẳng, tựa hồ có chút cô đơn thương cảm, tóc dài đen bóng theo gió nhẹ nhàng bay, múa ra độ cong u buồn.
Đột nhiên phía trước truyền đến một giọng nói trong veo. “Ơ, người nào khiến Tứ hoàng tử của ta mất hứng đây?”
Hạ Vân Hi một thân y phục đơn giản, hai bím tóc cùng tóc dài lỏng nghiêng buộc ở đỉnh đầu, mặc dù không có trâm cài, nhưng gương mặt trái xoan không trang điểm chu môi đỏ mọng, lại lộ ra cổ tinh khiết thanh linh và không mất ý vị uyển chuyển hàm xúc động lòng người.
“Vân Hi!” Tiêu Dật Dương vui mừng, lập tức nhảy xuống lan can, cao hứng đi tới.
“Dật dương!” Hạ Vân Hi cũng cười ha ha tiến lên đón, trong lòng nàng, Dật Dương đã trở thành bằng hữu tốt nhất rồi.
Một làn gió thổi qua, mang theo hương thơm nhàn nhạt, như còn có sức quyến rũ làm người ta say mê đắc ý .
Trong núi giả sâu kín có khe suối lanh canh róc rách, Tiêu Dật Dương cùng Hạ Vân Hi sóng vai đi dạo, giống như trở lại mấy ngày trước, chỉ có hai người bọn họ đi chung với nhau, cảm giác vẫn ấm áp như vậy.
Tiêu Dật Dương lẳng lặng cảm thụ, không nói một lời, vô cùng hy vọng giờ phút này có thể ngừng lại vĩnh viễn. Không có Tiêu Dật Phong, không có hôn lễ sắp tới, chỉ có hai người bọn họ, vĩnh viễn chỉ có hai người bọn họ —— thật là tốt biết bao!
Hạ Vân Hi không biết tâm tư của hắn, chỉ là tò mò quan sát vườn hoa xinh đẹp trước mắt, bố trí tinh xảo, núi giả là quáng thạch hiếm có, vườn hoa nước chảy, Hán bạch cầu hình vòm.
“Cách vài ngày không gặp, nàng càng thêm trở nên quyến rũ diễm lệ rồi. . . . . . Xem ra đại ca bây giờ đối với nang tốt vô cùng, đúng không?” Tiêu Dật Dương rốt cuộc mở miệng phá tan trầm mặc, giọng nói mơ hồ có tia ghen tỵ không dễ dàng phát giác .
Hạ Vân Hi xin lỗi cười cười, có chút xấu hổ, giọng nói lại không che giấu được ngọt ngào.”Ừ, hắn thật đối với ta rất tốt, không nghĩ tới bình thường hắn lạnh lùng như vậy mà cũng có thể dịu dàng săn sóc!”
Nhìn nàng thẹn thùng, vẻ mặt lại tràn đầy hạnh phúc, Tiêu Dật Dương giống như bị người nện một quyền đau đớn, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nhưng hắn giữ vững phong độ như cũ, cố giả bộ mỉm cười. “A, vậy thì tốt, vậy ta cũng yên tâm.”
Lời nói thế nhưng đôi tay dưới ống tay áo đã siết chặt, khớp xương trắng bệch, cực lực đè nén sự đố kỵ mãnh liệt.
“Dật dương, cám ơn ngươi!” Nàng cười ngọt ngào, ánh mắt cảm động. “Lúc ta thương tâm bất lực, ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta, quan tâm ta, có thể làm bằng hữu với ngươi, ta thật sự cảm thấy thật vui vẻ!”
Bằng hữu? Tiêu Dật Dương đau xót, sau một lúc thẫn thờ mới nói một câu. “Giữa bằng hữu quan tâm lẫn nhau là phải, còn khách khí với ta làm gì!”
“Ha ha, không nghĩ tới ta còn rất may mắn, chẳng những được Dật Phong yêu, còn có ngươi làm bạn thân, ta thật sự quá may mắn rồi!” Hạ Vân Hi mặt mày hớn hở, nàng cảm thấy giờ phút này mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Tiêu Dật Dương ngắm nhìn nàng, đôi mắt thâm u nhìn dung nhan xinh đẹp của Hạ Vân Hi, nở nụ cười cưng chiều, cũng liều mạng áp chế thống khổ.
Tâm không chết tình, tất sinh phiền não.
——————————–
Trời còn chưa sáng Hạ Vân Hi đã ra khỏi giường chạy đến phòng ăn, tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm bày trên bàn, chuẩn bị cùng người yêu ăn sáng.
Tiêu Dật Phong đi tới, đôi mắt đen lạnh lùng trở nên mềm mại, tươi cười nhìn nàng, lại nhìn bàn cơm, lập tức hiểu, nụ cười bên môi càng sâu hơn.
“Là nàng làm?”
“Ừ, chàng có ăn không?” Nàng hỏi cẩn thận, nhớ trước kia hắn luôn khinh thường đồ ăn nàng làm.
“Vân Hi làm, ta đương nhiên là ăn rồi!” Hắn không nói hai lời liền ngồi xuống, gắp thức ăn trong mâm bắt đầu ăn cơm, dáng vẻ cao hứng mà thỏa mãn.
Hạ Vân Hi vui mừng cực kỳ, trong lòng ngọt ngào , không nhịn được lại hỏi: “Dật Phong, ăn ngon không?”
Mặc dù nàng rất có lòng tin với thủ nghệ của mình, nhưng vẫn là hy vọng có thể nghe một câu ca ngợi từ người yêu. Dù sao trời chưa sáng nàng đã bò dậy, bận rộn lâu như vậy cũng là chờ người ăn cười khen ngon, trong lòng cũng căng thẳng, vô cùng mong đợi đáp án của hắn.
Tiêu Dật Phong nhìn vẻ mặt nàng tâm thần thấp thỏm, trong lòng buồn cười, kéo tay nàng qua, để nàng ngồi bên cạnh mình.
“Chỉ cần là nàng làm, ta đều cảm thấy là mỹ vị nhân gian!” Hắn dịu dàng cười nói, ánh mắt thâm tình yêu thương.
“Dật Phong, thích chàng nhất!” Nàng vui vẻ hôn hắn một cái, cười rạng rỡ.
Tiêu Dật Phong nhìn nàng, nhìn nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ của nàng, nội tâm tràn đầy rung động.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dịu dàng đáp xuống, phủ một tầng kim quang vào phòng, lấp lánh sáng.
Đầu thu, mọi việc đều thuận lợi.
Cùng người yêu ăn điểm tâm, thật rất vui vẻ!
Hạnh phúc đã trong tầm tay rồi!
Nhưng cũng có thể vuột mất rất mau ——
——————————–
Đêm, giờ tý.
Trong dịch quán ngoài kinh thành, Bắc Thần Hoàng một thân thuật giả váy dài áo trắng, đầu bó ngọc quan, tư thế tựa tiên nhân.
Hắn mặt không thay đổi đi tới đài cao bên cạnh, dùng chủy thủ cắt đứt đầu ngón tay ngón trỏ bên trái, máu nhỏ vào chậu, cho đến khi đáy khay Tứ Thần đồng vân toàn bộ bao trùm mới cầm máu.
Rút nhất giấy trương phù ra (giấy để làm bùa), đốt trong nước, hai ngón tay khép lại đứng thẳng, môi mỏng khẽ nhấc, lẩm bẩm không rõ.
Không bao lâu, mấy đạo cường quang từ thạch đài bốn góc đột nhiên vọt lên, hai bên hai lá cờ màu trắng không gió vẫn tung bay, điên cuồng mà quỷ dị lay động, trên mặt vải trắng như tuyết chiếu ra chữ bằng máu đỏ tươi , rất là chói mắt, phía trên viết hẳn là ——
Hạ Vân Hi
Một tia màu đen ở trên trán Bắc Thần Hoàng mơ hồ di động, vốn là con ngươi xanh đen, lúc này lại bao phủ tầng tầng lục sắc quang mang, bén nhọn mà âm trầm, như một con thú ban đêm đang tìm mồi.
Hạ Vân Hi đang ngủ lại nghe thấy thanh âm kỳ quái.
Tựa hồ có người nói khẽ bên tai nàng, thanh âm khàn khàn hết sức dễ nghe, còn có cảm giác mê say không rõ.
Đây là thanh âm của người nào, lại dễ nghe cảm động như thế.
Đột nhiên, nàng mở mắt, nội tâm có một loại khát vọng mãnh liệt, khiến nàng ngồi dậy đi xuống giường, chậm rãi bước ra ngoài cửa.
Đột nhiên phía trước truyền đến một giọng nói trong veo. “Ơ, người nào khiến Tứ hoàng tử của ta mất hứng đây?”
Hạ Vân Hi một thân y phục đơn giản, hai bím tóc cùng tóc dài lỏng nghiêng buộc ở đỉnh đầu, mặc dù không có trâm cài, nhưng gương mặt trái xoan không trang điểm chu môi đỏ mọng, lại lộ ra cổ tinh khiết thanh linh và không mất ý vị uyển chuyển hàm xúc động lòng người.
“Vân Hi!” Tiêu Dật Dương vui mừng, lập tức nhảy xuống lan can, cao hứng đi tới.
“Dật dương!” Hạ Vân Hi cũng cười ha ha tiến lên đón, trong lòng nàng, Dật Dương đã trở thành bằng hữu tốt nhất rồi.
Một làn gió thổi qua, mang theo hương thơm nhàn nhạt, như còn có sức quyến rũ làm người ta say mê đắc ý .
Trong núi giả sâu kín có khe suối lanh canh róc rách, Tiêu Dật Dương cùng Hạ Vân Hi sóng vai đi dạo, giống như trở lại mấy ngày trước, chỉ có hai người bọn họ đi chung với nhau, cảm giác vẫn ấm áp như vậy.
Tiêu Dật Dương lẳng lặng cảm thụ, không nói một lời, vô cùng hy vọng giờ phút này có thể ngừng lại vĩnh viễn. Không có Tiêu Dật Phong, không có hôn lễ sắp tới, chỉ có hai người bọn họ, vĩnh viễn chỉ có hai người bọn họ —— thật là tốt biết bao!
Hạ Vân Hi không biết tâm tư của hắn, chỉ là tò mò quan sát vườn hoa xinh đẹp trước mắt, bố trí tinh xảo, núi giả là quáng thạch hiếm có, vườn hoa nước chảy, Hán bạch cầu hình vòm.
“Cách vài ngày không gặp, nàng càng thêm trở nên quyến rũ diễm lệ rồi. . . . . . Xem ra đại ca bây giờ đối với nang tốt vô cùng, đúng không?” Tiêu Dật Dương rốt cuộc mở miệng phá tan trầm mặc, giọng nói mơ hồ có tia ghen tỵ không dễ dàng phát giác .
Hạ Vân Hi xin lỗi cười cười, có chút xấu hổ, giọng nói lại không che giấu được ngọt ngào.”Ừ, hắn thật đối với ta rất tốt, không nghĩ tới bình thường hắn lạnh lùng như vậy mà cũng có thể dịu dàng săn sóc!”
Nhìn nàng thẹn thùng, vẻ mặt lại tràn đầy hạnh phúc, Tiêu Dật Dương giống như bị người nện một quyền đau đớn, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nhưng hắn giữ vững phong độ như cũ, cố giả bộ mỉm cười. “A, vậy thì tốt, vậy ta cũng yên tâm.”
Lời nói thế nhưng đôi tay dưới ống tay áo đã siết chặt, khớp xương trắng bệch, cực lực đè nén sự đố kỵ mãnh liệt.
“Dật dương, cám ơn ngươi!” Nàng cười ngọt ngào, ánh mắt cảm động. “Lúc ta thương tâm bất lực, ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta, quan tâm ta, có thể làm bằng hữu với ngươi, ta thật sự cảm thấy thật vui vẻ!”
Bằng hữu? Tiêu Dật Dương đau xót, sau một lúc thẫn thờ mới nói một câu. “Giữa bằng hữu quan tâm lẫn nhau là phải, còn khách khí với ta làm gì!”
“Ha ha, không nghĩ tới ta còn rất may mắn, chẳng những được Dật Phong yêu, còn có ngươi làm bạn thân, ta thật sự quá may mắn rồi!” Hạ Vân Hi mặt mày hớn hở, nàng cảm thấy giờ phút này mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Tiêu Dật Dương ngắm nhìn nàng, đôi mắt thâm u nhìn dung nhan xinh đẹp của Hạ Vân Hi, nở nụ cười cưng chiều, cũng liều mạng áp chế thống khổ.
Tâm không chết tình, tất sinh phiền não.
——————————–
Trời còn chưa sáng Hạ Vân Hi đã ra khỏi giường chạy đến phòng ăn, tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm bày trên bàn, chuẩn bị cùng người yêu ăn sáng.
Tiêu Dật Phong đi tới, đôi mắt đen lạnh lùng trở nên mềm mại, tươi cười nhìn nàng, lại nhìn bàn cơm, lập tức hiểu, nụ cười bên môi càng sâu hơn.
“Là nàng làm?”
“Ừ, chàng có ăn không?” Nàng hỏi cẩn thận, nhớ trước kia hắn luôn khinh thường đồ ăn nàng làm.
“Vân Hi làm, ta đương nhiên là ăn rồi!” Hắn không nói hai lời liền ngồi xuống, gắp thức ăn trong mâm bắt đầu ăn cơm, dáng vẻ cao hứng mà thỏa mãn.
Hạ Vân Hi vui mừng cực kỳ, trong lòng ngọt ngào , không nhịn được lại hỏi: “Dật Phong, ăn ngon không?”
Mặc dù nàng rất có lòng tin với thủ nghệ của mình, nhưng vẫn là hy vọng có thể nghe một câu ca ngợi từ người yêu. Dù sao trời chưa sáng nàng đã bò dậy, bận rộn lâu như vậy cũng là chờ người ăn cười khen ngon, trong lòng cũng căng thẳng, vô cùng mong đợi đáp án của hắn.
Tiêu Dật Phong nhìn vẻ mặt nàng tâm thần thấp thỏm, trong lòng buồn cười, kéo tay nàng qua, để nàng ngồi bên cạnh mình.
“Chỉ cần là nàng làm, ta đều cảm thấy là mỹ vị nhân gian!” Hắn dịu dàng cười nói, ánh mắt thâm tình yêu thương.
“Dật Phong, thích chàng nhất!” Nàng vui vẻ hôn hắn một cái, cười rạng rỡ.
Tiêu Dật Phong nhìn nàng, nhìn nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ của nàng, nội tâm tràn đầy rung động.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dịu dàng đáp xuống, phủ một tầng kim quang vào phòng, lấp lánh sáng.
Đầu thu, mọi việc đều thuận lợi.
Cùng người yêu ăn điểm tâm, thật rất vui vẻ!
Hạnh phúc đã trong tầm tay rồi!
Nhưng cũng có thể vuột mất rất mau ——
——————————–
Đêm, giờ tý.
Trong dịch quán ngoài kinh thành, Bắc Thần Hoàng một thân thuật giả váy dài áo trắng, đầu bó ngọc quan, tư thế tựa tiên nhân.
Hắn mặt không thay đổi đi tới đài cao bên cạnh, dùng chủy thủ cắt đứt đầu ngón tay ngón trỏ bên trái, máu nhỏ vào chậu, cho đến khi đáy khay Tứ Thần đồng vân toàn bộ bao trùm mới cầm máu.
Rút nhất giấy trương phù ra (giấy để làm bùa), đốt trong nước, hai ngón tay khép lại đứng thẳng, môi mỏng khẽ nhấc, lẩm bẩm không rõ.
Không bao lâu, mấy đạo cường quang từ thạch đài bốn góc đột nhiên vọt lên, hai bên hai lá cờ màu trắng không gió vẫn tung bay, điên cuồng mà quỷ dị lay động, trên mặt vải trắng như tuyết chiếu ra chữ bằng máu đỏ tươi , rất là chói mắt, phía trên viết hẳn là ——
Hạ Vân Hi
Một tia màu đen ở trên trán Bắc Thần Hoàng mơ hồ di động, vốn là con ngươi xanh đen, lúc này lại bao phủ tầng tầng lục sắc quang mang, bén nhọn mà âm trầm, như một con thú ban đêm đang tìm mồi.
Hạ Vân Hi đang ngủ lại nghe thấy thanh âm kỳ quái.
Tựa hồ có người nói khẽ bên tai nàng, thanh âm khàn khàn hết sức dễ nghe, còn có cảm giác mê say không rõ.
Đây là thanh âm của người nào, lại dễ nghe cảm động như thế.
Đột nhiên, nàng mở mắt, nội tâm có một loại khát vọng mãnh liệt, khiến nàng ngồi dậy đi xuống giường, chậm rãi bước ra ngoài cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook