Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh
-
Chương 102: Lòng loạn
“Hoàng thượng, thần cảm thấy nếu không xử lý tốt việc này, chỉ sợ sẽ làm dân chúng bất mãn!” Hàn thượng thư lấy dũng khí, cẩn trọng mở miệng lần nữa.
Chu Minh đế sắc mặt trầm xuống, giọng điệu không vui. “Chuyện này trẫm không hề công bố ra ngoài, dân chúng sao có thể biết? Rốt cuộc là ai tiết lộ sự tình?”
Các đại thần nghe xong, đưa mắt nhìn nhau. . . . .
“Thần thưa hoàng thượng!” Vinh quốc công luôn im lặng không nhịn được nhỏ giọng nói: “Thần cảm thấy lúc này không phải thời điểm truy cứu trách nhiệm, dân chúng đều đã biết cả rồi, không thể không quan tâm tới họ, nhất định phải có một sách lược vẹn toàn mới được!”
Chu Minh đế khép hờ hai mắt, ánh mắt dừng trên người Vinh quốc công, gằn từng tiếng hỏi: “Như vậy xin hỏi Sở ái khanh, trẫm phải làm như thế nào?”
Vinh quốc công thấy hắn tức giận, mày không khỏi nhíu chặt, nhưng vẫn phân tích đúng trọng tâm: “Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, lần này Bắc Thần Hoàng ngàn dặm xa xôi tới nước ta, có thể thấy được hắn đối với Hạ Vân Hi thệ tại tất đắc [1], nếu chúng ta bội ước, hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Vì vậy mong hoàng thượng không nên vì tư tình cá nhân mà không để ý tâm tình và tiếng lòng dân chúng.”
[1] Phải nhất định đạt được thứ nào đó.
Những đại thần khác nghe vậy cũng gật đầu, rõ ràng bọn họ đều tán thành lời của Vinh quốc công.
Sắc mặt Chu Minh đế ngày càng khó coi, ngay cả ánh mắt cũng rét lạnh, nhìn quét ngự thư phòng một vòng, ánh mắt một lần nữa lại đặt trên người Vinh quốc công, lạnh lùng mở miệng nói: “Sở ái khanh, vậy ý của ngươi là, trẫm phải chắp tay nhường ái phi cho người ta? Như vậy, mặt mũi của trẫm, uy nghiêm của thiên triều ở đâu?” Nói xong, vỗ mạnh lên bàn.
Vinh quốc công kinh hãi cúi đầu. Chúng thần cũng bị long nhan giận dữ hù dọa, nhất thời không dám nói gì nữa.
“Hoàng thượng bớt giận, thần không có ý đó ——”
Chu Minh đế không đợi Vinh quốc công giải thích, đột ngột đứng lên, không kiên nhẫn vung tay.
“Ái khanh không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết, tuyệt sẽ không cúi đầu trước Bắc Thần Hoàng hay Tê Thu quốc!” Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng rời khỏi ngự thư phòng.
Chúng thần sắc mặt khó coi, hiển nhiên không thể tránh được trận chiến này. . . .
“Quốc công đại nhân. . . . . .” Hàn thượng thư nhíu mày, nhỏ giọng nói bên tai Vinh quốc công: “Hoàng thượng lần này không lý trí, làm sao có thể xử trí theo cảm tính, không màng tới ý kiến của dân chúng và quần thần?”
Vinh quốc công thầm thở dài một hơi, “Kỳ thực hoàng thượng nói cũng đúng, nếu thỏa hiệp thì thật là vũ nhục lớn nhất với ngài, cũng sẽ khiến người khác xem nhẹ nước ta, cho rằng chúng ta sợ Tê Thu quốc!”
Hàn thượng thư tựa hồ cũng cảm thấy có lý, bất đắc dĩ gật đầu.
Định quốc hậu sau khi nghe vậy, đi lên trước, không đồng tình nói: “Quốc công đại nhân, mặc dù nói vậy, nhưng dù sao hoàng thượng đã hứa hẹn trước, bây giờ nói đổi ý là đổi ý, không phải sẽ mang danh thất tín sao? Sau này các quốc gia khác cũng sẽ xem nhẹ nước ta! Quốc công đại nhân, hoàng thượng bình thường đều trọng dụng ý kiến của người, không bằng người lại tiếp tục khuyên nhủ hoàng thượng, để ngài mau quyết định!”
Vinh quốc công lắc đầu thở dài: “Ai, việc này cũng do người Sở gia chúng ta dựng lên, bây giờ bổn công không có tư cách đi khuyên nhủ hoàng thượng!” Nếu không phải lúc trước bọn họ có việc cầu Bắc Thần Hoàng, hoàng thượng cũng không bị ép phải thực hiện lời hứa, biến thành cục diện như hôm nay, trong lòng hắn thật sự khó chối tội.
“Nhưng nếu cứ như vậy, dân chúng và các tướng sĩ rất có thể sẽ không bỏ qua!” Các đại thần vẻ mặt nghiêm trọng nói.
“Mọi người trước hết không cần lo lắng, hoàng thượng anh minh, nhất định sẽ nghĩ ra cách đẹp cả đôi đường, hai nước cùng giải quyết chuyện này trong hòa bình!” Vinh quốc công chỉ có thể trấn an như vậy.
Hàn thượng thư thở dài. “Quốc công đại nhân, không phải ta muốn nói hoàng thượng, ngài ấy làm vậy, còn không phải vì nữ nhân kia sao? Từ xưa đến nay hồng nhan họa thủy, chỉ sợ hoàng thượng yêu giang sơn, nhưng càng yêu mỹ nhân hơn, vì nàng mà không ngại đắc tội Tê Thu quốc. Hơn nữa, hoàng thượng còn chưa lập nàng làm Quý phi, việc này đâu có thể xem là mất mặt?”
Vinh quốc công cũng thở dài. “Chúng ta là thần tử, mọi chuyện đều phải nghe theo hoàng thượng, ngài nói thế nào thì làm thế đấy!”
Mọi người chỉ có thể gật đầu, từng người rời khỏi ngự thư phòng.
Một bóng người bé nhỏ đứng bên cạnh cửa phòng làm bằng gỗ tử đàn, nghe hết toàn bộ đối thoại của mọi người trong ngự thư phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ sầu lo. . . . .
——————————–
Lúc này, Tiêu Dật Phong cùng ba tướng quân đã xử lý xong công tác thám thính, đang dùng bữa tại Ly cung.
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng được ăn no, đói chết ta rồi!” Lục Phi Vũ vội vàng gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
“Tay nghề đầu bếp ở đây cũng được, nhưng vẫn kém xa Vân Hi!” Lý Trạch Dương uống một ngụm canh gà thơm ngon, nhịn không được nhớ lại trù nghệ siêu cấp của Vân Hi.
Tiêu Dật Phong lạnh mặt, không nói một câu, im lặng dùng cơm, hắn vốn ít nói, nay lại càng thâm trầm khó dò.
“Nói đến Vân Hi, thật sự đã lâu chưa gặp nàng, thật là nhớ!” Tề Diệp Lỗi nhìn hắn một cái, vô ý mà có ý nói.
“Ta cũng vậy, thời gian này không gặp, không nghe tiếng cười của nàng, ngày trôi qua thật nhàm chán!” Lục Phi Vũ gặm chân gà, cảm thán nói. “Đáng tiếc, người ta không chừng đã cùng Tứ hoàng tử có đôi có cặp, về sau cơ hội gặp được nàng càng ít!”
“Cũng đúng, Vân Hi phải bồi Tứ hoàng tử, sao có thể chơi đùa cùng ngươi?” Lý Trạch Dương nói móc hắn.
Nghe bọn họ ngươi một lời ta một câu, lại nghĩ Vân Hi và Tiêu Dật Dương ngày ngày ở cùng nhau, Tiêu Dật Phong liền cảm thấy trong lòng đầy cảm xúc phức tạp nặng nề, làm hắn hít thở không thông.
Chẳng lẽ. . . . Bọn họ thật sự ở cùng nhau sao? Đột nhiên phát hiện, hắn không có cách nào tiếp nhận sự thật này!
Lúc này, Tề Diệp Lỗi lại mở miệng: “Vân Hi muội tử xinh đẹp, lại thông minh đáng yêu, tài hoa hơn người, Tứ hoàng tử thật có phúc a!”
“Nói thật, nếu không phải nàng là hoa đã có chủ, ta thật sự muốn theo đuổi nàng!” Lục Phi Vũ nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của chủ tử, vội vàng bổ sung thêm một câu.
Tiêu Dật Phong trong lòng càng không vui.
“Ngươi không có cơ hội, làm ca ca đã là quá tốt rồi.” Lý Trạch Dương cười nói.
“Ca ca cũng được, nói không chừng tương lai còn thành anh vợ của Tứ hoàng tử, ha ha.” Vừa nghĩ đến chuyện đó, Lục Phi Vũ đắc ý phá lên cười.
“Nói như vậy, ngày Vân Hi làm hoàng tử phi cũng không xa. . . . .”
Hoàng tử phi.
Ánh mắt Tiêu Dật Phong không tự giác nhìn ra xa, lòng vì lời nói của bọn họ mà dao động phập phồng, không biết vì sao, hắn có cảm giác, lần này trở về hết thảy đều sẽ thay đổi.
Nhưng hắn không quan tâm, không phải sao?
Chu Minh đế sắc mặt trầm xuống, giọng điệu không vui. “Chuyện này trẫm không hề công bố ra ngoài, dân chúng sao có thể biết? Rốt cuộc là ai tiết lộ sự tình?”
Các đại thần nghe xong, đưa mắt nhìn nhau. . . . .
“Thần thưa hoàng thượng!” Vinh quốc công luôn im lặng không nhịn được nhỏ giọng nói: “Thần cảm thấy lúc này không phải thời điểm truy cứu trách nhiệm, dân chúng đều đã biết cả rồi, không thể không quan tâm tới họ, nhất định phải có một sách lược vẹn toàn mới được!”
Chu Minh đế khép hờ hai mắt, ánh mắt dừng trên người Vinh quốc công, gằn từng tiếng hỏi: “Như vậy xin hỏi Sở ái khanh, trẫm phải làm như thế nào?”
Vinh quốc công thấy hắn tức giận, mày không khỏi nhíu chặt, nhưng vẫn phân tích đúng trọng tâm: “Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, lần này Bắc Thần Hoàng ngàn dặm xa xôi tới nước ta, có thể thấy được hắn đối với Hạ Vân Hi thệ tại tất đắc [1], nếu chúng ta bội ước, hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Vì vậy mong hoàng thượng không nên vì tư tình cá nhân mà không để ý tâm tình và tiếng lòng dân chúng.”
[1] Phải nhất định đạt được thứ nào đó.
Những đại thần khác nghe vậy cũng gật đầu, rõ ràng bọn họ đều tán thành lời của Vinh quốc công.
Sắc mặt Chu Minh đế ngày càng khó coi, ngay cả ánh mắt cũng rét lạnh, nhìn quét ngự thư phòng một vòng, ánh mắt một lần nữa lại đặt trên người Vinh quốc công, lạnh lùng mở miệng nói: “Sở ái khanh, vậy ý của ngươi là, trẫm phải chắp tay nhường ái phi cho người ta? Như vậy, mặt mũi của trẫm, uy nghiêm của thiên triều ở đâu?” Nói xong, vỗ mạnh lên bàn.
Vinh quốc công kinh hãi cúi đầu. Chúng thần cũng bị long nhan giận dữ hù dọa, nhất thời không dám nói gì nữa.
“Hoàng thượng bớt giận, thần không có ý đó ——”
Chu Minh đế không đợi Vinh quốc công giải thích, đột ngột đứng lên, không kiên nhẫn vung tay.
“Ái khanh không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết, tuyệt sẽ không cúi đầu trước Bắc Thần Hoàng hay Tê Thu quốc!” Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng rời khỏi ngự thư phòng.
Chúng thần sắc mặt khó coi, hiển nhiên không thể tránh được trận chiến này. . . .
“Quốc công đại nhân. . . . . .” Hàn thượng thư nhíu mày, nhỏ giọng nói bên tai Vinh quốc công: “Hoàng thượng lần này không lý trí, làm sao có thể xử trí theo cảm tính, không màng tới ý kiến của dân chúng và quần thần?”
Vinh quốc công thầm thở dài một hơi, “Kỳ thực hoàng thượng nói cũng đúng, nếu thỏa hiệp thì thật là vũ nhục lớn nhất với ngài, cũng sẽ khiến người khác xem nhẹ nước ta, cho rằng chúng ta sợ Tê Thu quốc!”
Hàn thượng thư tựa hồ cũng cảm thấy có lý, bất đắc dĩ gật đầu.
Định quốc hậu sau khi nghe vậy, đi lên trước, không đồng tình nói: “Quốc công đại nhân, mặc dù nói vậy, nhưng dù sao hoàng thượng đã hứa hẹn trước, bây giờ nói đổi ý là đổi ý, không phải sẽ mang danh thất tín sao? Sau này các quốc gia khác cũng sẽ xem nhẹ nước ta! Quốc công đại nhân, hoàng thượng bình thường đều trọng dụng ý kiến của người, không bằng người lại tiếp tục khuyên nhủ hoàng thượng, để ngài mau quyết định!”
Vinh quốc công lắc đầu thở dài: “Ai, việc này cũng do người Sở gia chúng ta dựng lên, bây giờ bổn công không có tư cách đi khuyên nhủ hoàng thượng!” Nếu không phải lúc trước bọn họ có việc cầu Bắc Thần Hoàng, hoàng thượng cũng không bị ép phải thực hiện lời hứa, biến thành cục diện như hôm nay, trong lòng hắn thật sự khó chối tội.
“Nhưng nếu cứ như vậy, dân chúng và các tướng sĩ rất có thể sẽ không bỏ qua!” Các đại thần vẻ mặt nghiêm trọng nói.
“Mọi người trước hết không cần lo lắng, hoàng thượng anh minh, nhất định sẽ nghĩ ra cách đẹp cả đôi đường, hai nước cùng giải quyết chuyện này trong hòa bình!” Vinh quốc công chỉ có thể trấn an như vậy.
Hàn thượng thư thở dài. “Quốc công đại nhân, không phải ta muốn nói hoàng thượng, ngài ấy làm vậy, còn không phải vì nữ nhân kia sao? Từ xưa đến nay hồng nhan họa thủy, chỉ sợ hoàng thượng yêu giang sơn, nhưng càng yêu mỹ nhân hơn, vì nàng mà không ngại đắc tội Tê Thu quốc. Hơn nữa, hoàng thượng còn chưa lập nàng làm Quý phi, việc này đâu có thể xem là mất mặt?”
Vinh quốc công cũng thở dài. “Chúng ta là thần tử, mọi chuyện đều phải nghe theo hoàng thượng, ngài nói thế nào thì làm thế đấy!”
Mọi người chỉ có thể gật đầu, từng người rời khỏi ngự thư phòng.
Một bóng người bé nhỏ đứng bên cạnh cửa phòng làm bằng gỗ tử đàn, nghe hết toàn bộ đối thoại của mọi người trong ngự thư phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ sầu lo. . . . .
——————————–
Lúc này, Tiêu Dật Phong cùng ba tướng quân đã xử lý xong công tác thám thính, đang dùng bữa tại Ly cung.
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng được ăn no, đói chết ta rồi!” Lục Phi Vũ vội vàng gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
“Tay nghề đầu bếp ở đây cũng được, nhưng vẫn kém xa Vân Hi!” Lý Trạch Dương uống một ngụm canh gà thơm ngon, nhịn không được nhớ lại trù nghệ siêu cấp của Vân Hi.
Tiêu Dật Phong lạnh mặt, không nói một câu, im lặng dùng cơm, hắn vốn ít nói, nay lại càng thâm trầm khó dò.
“Nói đến Vân Hi, thật sự đã lâu chưa gặp nàng, thật là nhớ!” Tề Diệp Lỗi nhìn hắn một cái, vô ý mà có ý nói.
“Ta cũng vậy, thời gian này không gặp, không nghe tiếng cười của nàng, ngày trôi qua thật nhàm chán!” Lục Phi Vũ gặm chân gà, cảm thán nói. “Đáng tiếc, người ta không chừng đã cùng Tứ hoàng tử có đôi có cặp, về sau cơ hội gặp được nàng càng ít!”
“Cũng đúng, Vân Hi phải bồi Tứ hoàng tử, sao có thể chơi đùa cùng ngươi?” Lý Trạch Dương nói móc hắn.
Nghe bọn họ ngươi một lời ta một câu, lại nghĩ Vân Hi và Tiêu Dật Dương ngày ngày ở cùng nhau, Tiêu Dật Phong liền cảm thấy trong lòng đầy cảm xúc phức tạp nặng nề, làm hắn hít thở không thông.
Chẳng lẽ. . . . Bọn họ thật sự ở cùng nhau sao? Đột nhiên phát hiện, hắn không có cách nào tiếp nhận sự thật này!
Lúc này, Tề Diệp Lỗi lại mở miệng: “Vân Hi muội tử xinh đẹp, lại thông minh đáng yêu, tài hoa hơn người, Tứ hoàng tử thật có phúc a!”
“Nói thật, nếu không phải nàng là hoa đã có chủ, ta thật sự muốn theo đuổi nàng!” Lục Phi Vũ nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của chủ tử, vội vàng bổ sung thêm một câu.
Tiêu Dật Phong trong lòng càng không vui.
“Ngươi không có cơ hội, làm ca ca đã là quá tốt rồi.” Lý Trạch Dương cười nói.
“Ca ca cũng được, nói không chừng tương lai còn thành anh vợ của Tứ hoàng tử, ha ha.” Vừa nghĩ đến chuyện đó, Lục Phi Vũ đắc ý phá lên cười.
“Nói như vậy, ngày Vân Hi làm hoàng tử phi cũng không xa. . . . .”
Hoàng tử phi.
Ánh mắt Tiêu Dật Phong không tự giác nhìn ra xa, lòng vì lời nói của bọn họ mà dao động phập phồng, không biết vì sao, hắn có cảm giác, lần này trở về hết thảy đều sẽ thay đổi.
Nhưng hắn không quan tâm, không phải sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook