Ngày mười lăm tháng mười, mấy ngày qua hiếm khi khí trời tốt, bầu trời xanh như vừa được gột rửa, vạn dặm không mây, không một chút gió. Khương Mạn được Liễm Thu phụng bồi tản bộ tắm nắng trong sân, mặt trời chiếu lên người ấm áp, Khương Mạn đi một lát trên người liền bắt đầu đổ mồ hôi.

Nàng vừa định bảo Liễm Thu cởi áo khoác ngoài ra, nhưng lại cảm nhận được phía dưới mình hơi ướt, có thứ gì đó chảy ra. Khương Mạn vội vàng vịn cánh tay Liễm Thu, nói: "Hình như ta muốn sinh thì phải."

Sắc mặt Liễm Thu nhất thời thay đổi, gấp gáp gọi đám người Vãn Đông, "Mau, mau, chủ tử muốn sinh rồi."

Vương bà tử cùng Lưu bà tử nghe nghe vậy thì chạy vội tới trước mặt Khương Mạn còn nhanh hơn cả Vãn Đông, hỏi Khương Mạn, "Tài nhân, bây giờ người thấy thế nào? Bụng có đau không?"

Khương Mạn gật đầu, "Bụng có cảm giác căng trướng."

Lưu bà tử cùng Vương bà tử nghe vậy thì vội vàng phân phó hai người Liễm Thu và Vãn Đông, "Trước hết đưa tài nhân vào phòng sinh đã chuẩn bị, sau đó cho người đi chuẩn bị nước nóng đi."

Sau khi vào phòng sinh được hai bà mụ kiểm tra xong, thấy tử cung mới mở được hai ngón tay, hai người liền nói với Khương Mạn, "Tử cung vừa mới mở, lần đâu sinh nở cũng tương đối chậm, nếu tài nhân thấy đói thì bây giờ có thể ăn trước một ít, đợi lúc sinh còn có sức."

Khương Mạn gật đầu, Liễm Thu ở phòng sinh trông nom Khương Mạn, Vãn Đông đi an bài Tiểu Đậu Tử chuẩn bị thức ăn, rồi đến Càn Ninh Cung, Trường Xuân Cung cùng Vĩnh Ninh Cung báo tin.

Phân phó Tiểu Đậu Tử xong, Vãn Đông lại trở về phòng sinh chăm sóc Khương Mạn.

Tiểu Đậu Tử bên này trước chạy một chuyến đến thiện phòng, sau đó mới đến Càn Ninh Cung, Trường Xuân Cung cùng Vĩnh Ninh Cung.

Vĩnh An đế đang trong Càn Ninh Cung cùng đại thần nghị sự, sau khi nghe được thái giám tới báo rằng Khương Tài nhân trở dạ thì hơi do dự một chút, ngăn đại thần vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, nói: "Hôm nay tới đây thôi, cụ thể thế nào ngày mai lâm triều chúng ta bàn lại."

Mấy vị đại thần sững sờ một hồi, nhưng không ai có dị nghị gì, nuối đuôi lui ra khỏi Ngự Thư phòng.

Binh bộ thượng thư Vi Thiệu cùng Anh Quốc công Giang Túc nhìn nhau, gật đầu cười rồi lần lượt rời khỏi Càn Ninh Cung.

Vĩnh An đế thì ngay cả ngự liễn cũng không truyền, mang đám người Triệu Toàn Phúc vội vàng đi đến Ngọc Phù uyển.



Lúc Vĩnh An đế bước vào Ngọc Phù uyển, Khương Mạn vừa ăn xong một tô cháo gà.

Nghe nói Vĩnh An đế tới, Khương Mạn cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng có phần an lòng.

Nàng hướng Càn Ninh Cung báo tin chẳng qua là tuân theo quy củ, nhưng từ đầu chí cuối nàng chưa từng nghĩ qua Vĩnh An đế sẽ đến, dẫu sao từ lúc nàng chẩn ra hỷ mạch đến nay Vĩnh An đế chưa đặt chân vào Ngọc Phù uyển một lần nào, cũng không tỏ ra vui mừng hay mong đợi gì vào chuyện này.

Nhưng lúc này nghe tin Hoàng đế thật sự tới, trong lòng Khương Mạn vẫn là có chút cảm kích hắn, có hắn ngồi ở nơi này canh chừng, cho dù có người muốn động thủ cũng sẽ có phần cố kỵ.

So với Vĩnh An đế thì hai người Giang Quý phi cùng Vi Đức phi đến muộn hơn chừng một khắc đồng hồ (1), lúc hai người vào Ngọc Phù uyển nhìn thấy Vĩnh An đế thì trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

(1) một khắc: tầm 15 phút

Bất quá cả hai đều là những người đã ở trong cung không ít năm, rất nhanh liền thu lại biểu tình kinh ngạc, sắc mặt bình tĩnh hướng Vĩnh An đế thỉnh an.

Sau khi Vĩnh An đế cho hai người miễn lễ, ba người ngồi ở phòng khách ngày thường Khương Mạn hay tiếp đãi lẳng lặng uống trà đợi.

Mấy người ngồi cái liền ngồi hơn bốn canh giờ, trước đó Giang Quý phi có khuyên qua Vĩnh An đế một lần, mời Hoàng đế đi nghỉ trước, nhưng sau khi hắn từ chối Giang Quý phi cũng không khuyên nữa.

Thẳng đến khi phòng sinh truyền tin tức ra, Khương Mạn thuận lợi sinh hạ một tiểu hoàng tử nặng sáu cân tám (2), mẹ tròn con vuông thì Vĩnh An đế mới không dấu vết thở phào một cái, sau khi rời Ngọc Phù uyển cũng chậm rãi lộ ra nụ cười.

(2) 1kg TQ = 0.5kg VN. Cho nên bé con chỉ có 3,4kg thuii

Giang Quý phi vẫn giữ tư thế ngẩn ngơ lúc Vĩnh An đế rời đi một lúc lâu, sau đó mới nói với Vi Đức Phi: "Nếu Khương Tài nhân đã bình an sinh hạ, hai chúng ta cũng trở về đi. Phong thưởng của Hoàng thượng nói không chừng sẽ đến ngay, sau khi về chúng ta cũng phải chuẩn bị thật tốt quà tặng đưa tới Ngọc Phù uyển."

Vi Đức phi không phản đối, "Vậy ta về thôi."

Tin tức Vĩnh An đế đợi ở Ngọc Phù uyển cả một buổi chiều, cho đến khi Khương Tài nhân bình an sinh được tiểu hoàng tử tráng kiện cũng lan truyền khắp hậu cung.

Có người cảm thấy trước đây mình nghĩ sai rồi, Khương Tài nhân cũng không phải không được Vĩnh An đế thích như các nàng nghĩ. Cũng có người cảm thấy bình thường, bất kể Vĩnh An đế có thích Khương Tài nhân hay không thì đứa bé trong bụng nàng vẫn là hoàng tự, Vĩnh An đế trấn ở Ngọc Phù uyển cũng không phải do coi trong Khương Tài nhân, mà là coi trọng hoàng tự.



Không nói đâu xa, lúc Quý Chiêu dung sinh không phải Vĩnh An đế cũng đến đó sao, chỉ là Quý Chiêu dung sinh nhanh nên Vĩnh An đế ngồi ở Dục Tú Cung một hồi liền đi.

Cũng đã có người suy nghĩ đến việc Vĩnh An đế sẽ để đứa bé này dưới danh nghĩa ai.

Bất quá những thứ này tạm thời Khương Mạn không có tinh lực chú ý, sinh xong nàng chỉ kịp nhìn đứa trẻ một cái, mấy lời chúc mừng của đám người Liễm Thu cùng mấy bà mụ cũng nghe không lọt nàng liền ngủ mê man.

Liễm Thu cùng Vãn Đông sợ hết hồn, Nhưng Vương bà tử và Lưu bà tử đảm bảo rằng Khương Mạn chỉ là bị kiệt sức, ngủ xong sẽ thấy tốt hơn, hai người mới yên lòng.

Vú nuôi của Nhị Hoàng tử Nội Vụ Phủ đã sớm chuẩn bị xong xuôi, tổng cộng có bốn người. Khương Mạn trước đây đều đã gặp qua, cũng đã để Tiểu Đậu Tử đi tra. Nhưng hắn cũng không tra ra được gì, chỉ biết là trong đó có một người sau này mới được thêm vào, nói là ban đầu bốn người được chọn có một người vô tình trượt chân rơi xuống giếng, cho nên chỉ có thể chọn lại lần nữa.

Mặc dù bất kể là chuyện vô tình trượt chân rơi xuống giếng hay là việc bổ sung người Tiểu Đậu Tử cũng không tra ra được bất kỳ chỗ nào không ổn. Nhưng Khương Mạn cũng không tin điểm này, trong chốn cung cấm này có quá nhiều việc "ngoài ý muốn" là do sắp đặt.

Vú nuôi sau này được thêm vào liền trực tiếp bị Khương Mạn phán định là không thể dùng được, còn ba người còn lại một người họ Tần, một người họ Hướng, một người khác họ Hoàng. Ba người đều khoảng chừng hai mươi, tướng mạo tuy không dám so sánh với phi tần hậu cung, nhưng cũng đều coi là không tệ.

Khương Mạn âm thầm quan sát ba người này mấy ngày, sắp xếp họ theo thứ tự: Đầu tiên là Tần thị, thứ hai là Hoàng thị, cuối cùng là Hướng thị.

Những thứ này cả Liễm Thu và Vãn Đông đều biết, vì vậy lúc Nhị Hoàng tử đói trước hế Liễm Thu sẽ tìm Tần thị, nếu Nhị Hoàng tử không muốn sữa của Tần thị, các nàng mới đổi sang những bà vú khác.

Tần thị biết nàng là người đầu tiên cho Nhị Hoàng tử bú sữa, vừa cao hứng lại vừa khẩn trương, rất sợ Nhị Hoàng tử sẽ không thích.

Cũng may Nhị Hoàng tử không phải là loại kén chọn, Tần thị cho bao nhiêu hắn liền uống hết bấy nhiêu.

Tần thị nhìn Nhị Hoàng tử ăn ngon như vậy thì không khỏi nở nụ cười.

Sau khi Nhị Hoàng tử ăn no liền ngủ ngon lành, Liễm Thu và Vãn Đông cũng không giao Nhị Hoàng tử cho Tần thị trực tiếp chăm nom mà ôm trở về bên cạnh Khương Mạn. Chờ lúc hắn đói thì ôm qua để Tần thị cho ăn, ăn no lại bế trở về bên cạnh Khương Mạn.

Cho nên sau khi Khương Mạn tỉnh dậy liếc mắt một cái liền thấy Nhị Hoàng tử đang ngủ ở bên người, mặc dù không phải là một tiểu công chúa như nàng mong muốn, nhưng nhìn hắn nàng vẫn cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương