Lữ Ngạn sửng sốt, nhìn Tiết Trường Du rồi nói: “Hoàng Thượng……”

Y nói đến đây thì Tiết Trường Du đã giơ tay lên, cười cười mới nói: “Lữ tiên sinh không cần trả lời nhanh như vậy, trẫm biết, đây không phải là một vấn đề dễ trả lời. Nếu suy cho cùng Lữ tiên sinh trả lời mà không suy nghĩ thì có lẽ bản thân khanh và trẫm đều sẽ thất vọng, nhưng nếu trả lời ngay thì rõ ràng đây không phải là một chuyện vô cùng đơn giản.”

Lữ Ngạn không nói gì bởi vì những lời Tiết Trường Du nói đều đúng.

Nói trắng ra là những chuyện Lữ Ngạn trải qua quá nhiều, y tận mắt chứng kiến người nhà bị tàn sát, tìm được đường sống trong chỗ chết, sống tạm bợ cầu toàn, trốn khỏi nước Hình là vì cái gì?

Chẳng lẽ thật sự muốn yên ổn như vậy nửa đời sau sao?

Tuyệt đối không phải……

Hơi thở của Lữ Ngạn hơi dồn dập, tựa như đang cân nhắc, ngay sau đó chắp tay nói: “Vậy do chính Hoàng Thượng sai phái.”

Tiết Trường Du cười cười: “Lữ tiên sinh quả nhiên là người thông minh, có những lời này của Lữ tiên sinh, trẫm cũng an tâm rồi.”

Mặc dù Tô Hoài Cẩn biết Tiết Trường Du cũng trọng sinh nhưng Tiết Trường Du còn chưa nói cho Tô Hoài Cẩn đầu đuôi câu chuyện nước Tiết bị diệt quốc,. Chung quy nếu như dính dáng tới chuyện này thì nhất định phải nói đến Tô Chính.

Tiết Trường Du không muốn Tô Hoài Cẩn giống mình bị người thân phụ lòng vì thế nên không đành lòng nói ra.

Cho nên Tô Hoài Cẩn cũng không biết chuyện này, nàng còn tưởng rằng bởi vì nước Tiết và nước Hình có mối thù cũ cho nên Tiết Trường Du mới muốn nâng đỡ Lữ Ngạn lên thượng vị.

Chỉ cần Lữ Ngạn trở thành hoàng đế nước Hình thì như thế nước Hình cũng sẽ ở trong vòng khống chế của nước Tiết, nói không chừng còn có thể sát nhập nước Hình vào làm một. Cứ như vậy, trên đời này, hoàng đế cũng chỉ có một mình Tiết Trường Du.

Mà đến lúc đó Lữ Ngạn vì mang ơn đội nghĩa cũng không thể làm ra chuyện gì khác người.

Đây mới gọi là kê cao gối mà ngủ.

Tiết Trường Du dứt lời thì xua tay: “Đều đi dùng cơm trưa thôi, trẫm cũng nên trở về rồi.”

Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn chắp tay cáo lui, lúc này Tiết Trường Du mới đỡ Tô Hoài Cẩn: “Cẩn Nhi, mới vừa rồi trẫm về tẩm cung nhìn đã biết nàng lại chạy ra ngoài, cơm trưa nhất định phải trở về dùng bữa đúng lúc, nếu không sẽ bị đau dạ dày.”

Tô Hoài Cẩn nghe đến đây thì đau đầu không thôi. Mấy ngày nay, mỗi ngày Tiết Trường Du đều như bà mẹ già dặn dò bản thân đủ điều, quả thật không biết Tiết Trường Du là chồng hay là cha của nàng nữa.

Tô Hoài Cẩn luôn có một loại ảo giác rằng có lẽ mình có nhiều thêm một người cha……

Lời này nếu để Tiết Trường Du biết thì Tiết Trường Du nhất định sẽ dạy dỗ Tô Hoài Cẩn không thôi, khiến nàng nhìn xem để trờ thành một người chồng sẽ như thế nào.

Tiệc trăm ngày của tiểu hoàng tử và tiểu công chúa sắp tới, Tiết Trường Du vô cùng cưng chiều hai đứa nhỏ cho nên chuẩn bị bữa tiệc vô cùng long trọng. Phong cách của bữa tiệc phải cao hơn, cách thức phải lớn, mở tiệc chiêu đãi văn võ cả triều, đương nhiên còn sứ đoàn nước Hình đang đi sứ.

Ngày sứ đoàn nước Hình tiến cung đàm phán, Điền Mẫn Trúc đã tới tẩm cung để bái kiến Hoàng Hậu.

Nói thật ra, Tô Hoài Cẩn có thể không biết trong lòng Điền Mẫn Trúc tính toán điều gì sao. Bái kiến mình chỉ là giả, phỏng chừng chỉ muốn mượn cơ hội đến để gặp Tiết Trường Du.

Nhưng hôm nay Tiết Trường Du không ở đây, từ sau khi ăn sáng đã đến thư phòng. Mấy ngày nay ngoại trừ chuẩn bị tiệc trăm ngày của tiểu hoàng tử và tiểu công chúa ra thì còn có việc quan trọng khác.

Đó chính là chuyện quan trọng tiến cử Phương Thiên. Phương Thiên sắp thoát khỏi thân phận hoạn quan trói buộc, một đường thăng chức nhưng tin tức này chỉ có rất ít người biết.

Tô Hoài Cẩn cũng chỉ biết đại khái, Tô Hoài Cẩn biết Phương Thiên không phải là hoạn quan, bởi vậy không có kinh ngạc gì quá lớn, nhưng không biết Tiết Trường Du muốn đề bạt Phương Thiên làm cái gì. Thật ra nàng cũng không cảm thấy hứng thú lắm.

Bởi vì con trai con gái của mình đều rất khó hầu hạ nên không còn tâm trạng để quản chuyện khác.

Tiểu hoàng tử nghịch ngợm cực kỳ, cứ như là gấu con, Tô Hoài Cẩn chỉ cần chuyển ánh mắt đi nơi khác thì tiểu hoàng tử nhất định sẽ bắt nạt chị gái.

Tiểu công chúa mềm mại hoàn toàn không có dáng vẻ mà chị gái nên có, lúc nào cũng chớp chớp đôi mắt to bắt nạt, sau đó lại “oa oa” khóc lên.

Bên này tiểu công chúa khóc thật đáng thương, tiểu hoàng tử có vẻ rất vui lại cười “khúc khích”, toàn bộ tẩm cung đều sẽ náo loạn đến gà bay chó chạy.

Tô Hoài Cẩn nhìn con gái lại khóc, kêu lên uất ức thì thật sự bất đắc dĩ cực kỳ nên ôm con gái vào trong ngực ra sức dỗ dành, vừa vỗ về vừa dạy dỗ tiểu hoàng tử.

Cái miệng nhỏ của tiểu hoàng tử khẽ mếu lại, lộ ra vẻ mặt chân thành lại vô tội làm Tô Hoài Cẩn không có cách nào khác.

Lúc này Điền Mẫn Trúc đã tới thỉnh an, nàng ta từ từ đi vào, uyển chuyển bái kiến: “Tiểu nữ tử bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”

Nàng ta nói xong thì cúi đầu, đôi mắt lại đảo quanh tựa như đang quan sát mọi thứ.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn đã hiểu rõ mới bảo: “Không cần nhìn, Hoàng Thượng không có ở đây.”

Điền Mẫn Trúc hoảng sợ, vội vàng nói: “Nương nương, nương nương oan uổng Mẫn Trúc, Mẫn Trúc chỉ là suy nghĩ…… Tiểu công chúa khóc lớn như thế, chẳng lẽ là đói bụng rồi?”

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Điền cô nương không làm qua bảo mẫu, sao lại biết tiểu công chúa khi nào đói bụng hay là khát?”

Điền Mẫn Trúc cười yêu kiều: “Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, tuy Mẫn Trúc không làm bảo mẫu, nhưng…… Nhưng Mẫn Trúc từ nhỏ đã có duyên với trẻ con, rất nhiều trẻ con đều thích gần gũi với Mẫn Trúc. Nếu Hoàng Hậu nương nương tin tưởng, không bằng để Mẫn Trúc tới dỗ dành tiểu công chúa một chút?”

Tô Hoài Cẩn ôm tiểu công chúa trong lồng ngực, nhìn Điền Mẫn Trúc với dáng vẻ “thân thiện” rồi cười cười nói: “Vậy à, bổn cung cũng có nghe nói Điền cô nương ngày xưa hình như là nha hoàn đứng đầu trong phủ, như vậy xem ra là nha hoàn phụ trách chăm sóc trẻ con sao?”

Cả người Điền Mẫn Trúc nhất thời cứng đờ, sắc mặt hơi tái nhợt, không nghĩ đến gốc gác của bản thân lại bị người khác vạch trần.

Nàng ta lập tức nghĩ tới Lữ Ngạn, tuy rằng hầu hết sứ đoàn nước Hình đều biết thân phận của nàng ta nhưng có thể nói ra nhất định chỉ có Lữ Ngạn.

Sứ đoàn nước Hình một lòng biến Điền Mẫn Trúc thành tài nữ số một nước Hình, sao có thể vạch trần thân phận của nàng ta?

Điền Mẫn Trúc úp úp mở mở: “Nương nương…… Nương nương ngài nói đùa, Mẫn Trúc…… Mẫn Trúc tuy rằng xuất thân thấp hèn, nhưng…… Nhưng dù sao cũng là con gái gia đình đứng đắn.”

Tô Hoài Cẩn cười cười: “Xem ra Điền cô nương cho rằng thân phận nha hoàn rất ti tiện, bổn cung muốn hỏi cô một chút, là nha hoàn thì không phải là con gái gia đình đứng đắn sao?”

Nét mặt của Điền Mẫn Trúc càng trở nên khó coi hơn nên nhanh chóng nói: “Nương nương…… Thân thể Mẫn Trúc đột nhiên hơi không khỏe, vẫn là…… Vẫn nên cáo lui trước, để tránh lây bệnh cho tiểu hoàng tử và tiểu công chúa……”

Tô Hoài Cẩn cũng không thèm để ý nên vẫy tay, Điền Mẫn Trúc như chạy trốn ra khỏi điện.

Điền Mẫn Trúc xé khăn tay đi ra từ tẩm cung, một đường chạy trốn, kết quả vừa vặn lại gặp được Lữ Ngạn.

Lữ Ngạn cầm công văn trong tay, vừa đi vừa nhìn tựa như đang suy tư gì đấy.

Điền Mẫn Trúc vừa thấy đã lập tức nhanh chân chạy tới rồi hét to: “Lữ tiên sinh, chờ một chút!”

Lữ Ngạn nghe thấy thì lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra chút không kiên nhẫn, muốn bước nhanh rời đi. Điền Mẫn Trúc lại kêu vô cùng lớn tiếng, cung nhân bên cạnh đều liên tiếp nhìn qua.

Lữ Ngạn đành phải dừng bước: “Không biết sứ giả nước Hình có gì muốn chỉ giáo?”

Điền Mẫn Trúc lắp bắp nói quanh co, muốn đến kéo tay Lữ Ngạn, kết quả bị Lữ Ngạn tay mắt lanh lẹ né tránh.

Điền Mẫn Trúc bi thương nói: “Chàng…… Có phải chàng nói thân thế của ta…… cho Hoàng Hậu nương nương nghe hay không?

Lữ Ngạn thản nhiên nói: “Giấy không thể gói được lửa, đây không phải là sự thật hay sao?”

Điền Mẫn Trúc nức nở nói: “Chàng…… sao chàng có thể đối với ta như vậy?! Ta biết rồi, chàng muốn trả thù ta! Thấy ta lập tức sẽ phải gả cho Hoàng Thượng cho nên lại trả thù ta, muốn ta không thoải mái……”

Lữ Ngạn nhất thời cười một tiếng, ngắt ngang câu chuyện tâm tình của nàng ta: “Điền cô nương, ngài là tài nữ nước Hình, hẳn phải biết từ ‘ gả ’ này có bao nhiêu trọng lượng. Hiện giờ quốc mẫu nước Tiết đã có người được chọn, thử hỏi Điền cô nương, ngài dựa vào đâu để nói những lời này?”

Điền Mẫn Trúc bị nhục nhã một trận nên trên mặt lập tức đỏ bừng: “Ta đã biết…… có phải chàng…… Có phải không muốn để ta tiến cung, chàng…… Chàng còn tình cảm đối với ta, có phải thế không?”

Trên mặt Lữ Ngạn là vẻ bình tĩnh, chỉ cười lạnh một tiếng mà không nói gì.

Điền Mẫn Trúc giữ chặt tay Lữ Ngạn: “Ta đây…… Ta đây không tiến cung nữa, chàng cầu xin Hoàng Thượng cưới ta được không? Chúng ta như trước kia, trước kia……”

Lữ Ngạn nghe đến đó thì gân xanh trên mặt nhảy dựng rồi hất tay ra: “Đủ rồi.”

Điền Mẫn Trúc hoảng sợ, Lữ Ngạn tiếp tục nói: “Trong lòng cô nghĩ cái gì, ta đều rõ ràng, ta đều không phải là người năm đó bị lừa gạt vô tri. Cô là nha hoàn, thân phận đã bị Hoàng Hậu nương nương biết được, còn chuyện cô năm đó bán rẻ thân mình cũng đều bị Hoàng Hậu nương nương biết được. Cô sợ gốc gác mình bị lộ tẩy, chẳng những không thể tiến cung còn sẽ chọc giận Hoàng Thượng cho nên mới thỉnh cầu chuyện này, có đúng hay không?”

Điền Mẫn Trúc tựa như bị nói trúng tiếng lòng, nàng ta đã sớm không phải là tấm thân hoàn bích, năm đó sớm đầu nhập vào phủ Tam hoàng tử làm thiếp cho Tam hoàng tử đã lớn tuổi, hiện giờ nước Hình muốn đóng gói nàng ta, đưa nàng ta cho hoàng đế nước Tiết.

Thật ra Điền Mẫn Trúc lúc trước tự tin tràn đầy, nhưng ai biết trớ trêu thay đụng phải Lữ Ngạn.

Lữ Ngạn đều vạch trần hết thảy gốc gác nàng ta ra, hoàng đế nước Tiết nhất định sẽ không nạp nàng ta. Mà đối với nước Hình, nếu Điền Mẫn Trúc không thể tiến cung thì chính là một quân cờ vô dụng, cũng sẽ bị vứt bỏ mà thôi.

Bởi vậy Điền Mẫn Trúc muốn Lữ Ngạn cưới nàng ta, như vậy cũng đảm bảo cho cuộc sống sau này của nàng ta.

Trên mặt Điền Mẫn Trúc biến sắc: “Nếu chàng không muốn cưới ta…… Cũng được thôi, vậy chúng ta đập nồi dìm thuyền. Nếu chàng vạch trần chuyện của ta, ta đây cũng đến trước mặt Thái Tử vạch trần chuyện về chàng. Ngày ấy Thái Tử còn hỏi ta nói Lữ tiên sinh nhìn có vẻ quen thuộc, có phải đã gặp qua ở nơi nào rồi hay không, chàng nói xem, ta nên trả lời Thái Tử như thế nào đây?”

Lữ Ngạn nheo mắt rồi bình tĩnh nói: “Vậy xin cứ tự nhiên.”

Lữ Ngạn nói xong thì quay đầu đi, Điền Mẫn Trúc sửng sốt vội vàng ngăn Lữ Ngạn lại: “Không!! Chàng nhất định đang nói giỡn, sao có thể…… Chàng cưới ta đi! Cầu xin chàng cưới ta……”

Điền Mẫn Trúc dây dưa Lữ Ngạn một lúc lâu, thấy y cứng mềm đều không nghe thì muốn dùng cách lôi kéo.

Kết quả lúc này đã nghe được một tiếng cười vui sướng: “Dưa hái xanh không ngọt, Điền cô nương hà tất phải làm như vậy?”

Điền Mẫn Trúc giật nảy mình, Lữ Ngạn cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ lại có người nghe lén, hơn nữa……

Còn là người tái phạm.

Tô Hoài Cẩn thong thả ung dung từ nơi xa đi tới, theo lý thuyết mà nói dựa vào khoảng cách này nàng hoàn toàn không thể nghe được gì nhưng Tô Hoài Cẩn vừa vặn có hệ thống bổ trợ là tai thính mắt tinh, cho nên vừa rồi nàng nghe không sót câu nào.

Tô Hoài Cẩn cười tủm tỉm đi tới với vẻ mặt xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, Lữ Ngạn lập tức đau đầu không thôi, nghĩ thầm không biết Hoàng Hậu nương nương muốn chơi cái gì đây, Hoàng Thượng cũng không có mặt nên không quản được nương nương.

Nhưng nghĩ lại, đúng rồi, nếu Hoàng Thượng có ở đây thì nhất định muốn ở bên cạnh hỗ trợ quạt thêm vào lửa, từ đầu tới cuối dùng thêm một ánh mắt yêu chiều, còn lại…… Cũng tất nhiên là sẽ không quản, càng để Hoàng Hậu nương nương chơi cho đã.

Điền Mẫn Trúc bị nghe lén nên trên mặt u ám, lại căng da đầu nói: “Chuyện này…… Chuyện này là việc riêng của Mẫn Trúc và Lữ đại nhân, dù cho Hoàng Hậu nương nương là quốc mẫu cao quý của nước Tiết, nhưng vẫn là……”

Tô Hoài Cẩn cười híp mắt: “Ai nói là chuyện giữa hai người các người? Hiển nhiên cũng là chuyện có liên quan đến bổn cung rồi.”

Điền Mẫn Trúc kinh ngạc nói: “Tại sao lại có liên quan đến Hoàng Hậu nương nương?”

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Điền cô nương chắc không biết rồi? Thật ra trong lòng Lữ tiên sinh đã có người.”

“Không! Không có khả năng!”

Điền Mẫn Trúc nói chắc chắn: “Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng……”

Tô Hoài Cẩn với vẻ mặt hiểu rõ nói: “Như thế nào? Cô cảm thấy nhiều năm như vậy, Lữ tiên sinh còn tâm niệm niệm đối với cô sao? Đối với một người phụ nữ phản bội lại mình, lại còn nương nhờ vào kẻ thù, làm gì còn ý nghĩ yêu thương chứ? Vậy có phải quá buồn cười rồi hay không?”

Mặt Điền Mẫn Trúc nhất thời tím tái, xanh mét, cắn môi nhìn Lữ Ngạn: “Đây là giả…… Có phải hay không, là giả!”

Tô Hoài Cẩn lại nói: “Được thôi, cho dù cô uy hiếp Lữ tiên sinh, một hai phải gả cho Lữ tiên sinh, thì có kết quả gì tốt đâu? Nhiều lắm là vào Lữ phủ, sau đó thủ tiết sống cả đời thôi.”

Điền Mẫn Trúc tức muốn chết, nghiến răng nghiến lợi, nhưng nơi này là hoàng cung nước Tiết, nàng ta lại không thể trút giận lên Hoàng Hậu.

Nhưng trong lòng Điền Mẫn Trúc đặc biệt khẳng định sức hấp dẫn của bản thân, dạng đàn ông nào cưới mình xong vậy mà có thể để mình thủ tiết sống cả đời? Sợ trên đời này không còn người đàn ông như vậy đâu!

Ánh mắt Điền Mẫn Trúc hơi khinh thường, Tô Hoài Cẩn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, cười nói: “Điền cô nương không tin? Thật sự đó, bổn cung khuyên cô một câu, đừng nói là trong lòng Lữ tiên sinh đã có người, hơn nữa người này và Lữ tiên sinh nhiều năm trước nâng đỡ nhau lúc hoạn nạn cùng tiến cùng lùi, chỉ riêng nói đến dung mạo của Điền cô nương cũng không phải rất xuất sắc, chỉ có thể xem như tạm được thôi, ở đâu ra tự tin như thế?”

Điền Mẫn Trúc bị những lời này của Tô Hoài Cẩn chọc tức gần chết. Tô Hoài Cẩn vậy mà lại nói dung mạo của nàng ta nhiều nhất chỉ là tạm được, còn chắp vá, Điền Mẫn Trúc sống nhiều năm như vậy, vừa lòng và tự kiêu nhất chính là dung mạo của bản thân.

Tất cả đều bị Tô Hoài Cẩn phủ định không nói, hóa ra trong lòng Lữ Ngạn lại có một người không thể thay thế như vậy!

Điền Mẫn Trúc lắp bắp, lập tức như muốn khóc tới nơi, quay đầu nói với Lữ Ngạn: “Là…… Là ai…… Nàng có thể thay thế được ta sao? Có thể sao? Trúc Nhi không tin……”

Lữ Ngạn nghe Tô Hoài Cẩn nói thế thì lập tức trên trán nổi đầy gân xanh……

Nâng đỡ nhau?

Hoạn nạn có nhau?

Cùng tiến cùng lùi?

Vẫn là trong lòng mình mến mộ người kia nữa?

Bản thân Lữ Ngạn còn không biết ấy chứ?!

Mắt Lữ Ngạn nhanh chóng dạo qua một vòng, vẫn không nghĩ đến có một người như vậy, mình lại còn mến mộ nàng ấy như thế.

Lữ Ngạn nghĩ thầm, tất nhiên là Hoàng Hậu muốn giải vây cho mình nên cũng sáng suốt không nói gì.

Điền Mẫn Trúc không tin, khóc lóc khụt khịt, lắp bắp nói.

Tô Hoài Cẩn “Chậc” một tiếng: “Cô không tin? Vừa đúng lúc, hắn tới, cô tận mắt nhìn xem thì biết bổn cung nói là thật đến mức nào.”

Tô Hoài Cẩn dứt lời thì nâng tay lên, vẫy về phía xa một cái.

Lữ Ngạn hoài nghi trong lòng, chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương muốn dùng Lục Y cô nương yểm hộ cho mình sao?

Tuy rằng cái này cũng là biện pháp, chỉ là không duyên cớ lại đi huỷ hoại sự trong sạch của Lục Y cô nương, sau này không nói rõ chuyện này, Lữ Ngạn cũng không đành lòng.

Nhưng trong giây lát, Lữ Ngạn đã biết mình nghĩ sai rồi……

Bởi vì Hoàng Hậu nương nương làm con tuyệt hơn!

Tô Hoài Cẩn vẫy tay kêu: “Kỳ tướng quân!”

Mọi người theo ánh mắt nàng nhìn về phía trước đã thấy có một thân hình cao lớn, cao lớn thô kệch, một thân áo giáp kẹp mũ giáp vào cánh tay, một tay khác ấn trường kiếm bên hông từ nơi xa bước lại đây.

Thoạt nhìn chỉ mới ba mươi mấy tuổi, trên mặt râu ria hơi xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, đôi mắt có một vết sẹo do đao chém, sắc mặt đặc biệt hung hãn, phảng phất như là thổ phỉ xụ mặt.

Đúng là Kỳ lão cửu, Kỳ Bái!

Kỳ lão cửu đi tới từ nơi xa, xa xa thấy Hoàng Hậu nương nương kêu mình thì vội vàng nở nụ cười, chạy chậm qua, vẻ mặt không hiểu chuyện gì ngại ngùng nói: “Nương nương, có việc gì căn dặn sao?”

Ầm!!!”

Vẻ mặt của Điền Mẫn Trúc như sét đánh giữa trời quang mà chỉ vào Kỳ lão cửu: “Hắn…… Hắn…… Hắn……”

Kỳ lão cửu mê mang, nhíu mày, cũng chỉ chỉ mình, vội vàng cúi đầu nhìn nhìn mình, tuy rằng hơi lôi thôi lếch thếch nhưng một thân áo giáp nhung trang, hẳn là…… Hẳn là không kém đi?

Vì sao cô nương xinh đẹp này nhìn mình với vẻ mặt lại như sét đánh giữa trời quang, giống như trong thoại bản muốn độ kiếp vậy?

Tô Hoài Cẩn bên cạnh chỉ cười tủm tỉm, vô cùng bình tĩnh nói: “Đúng rồi, chính là hắn, Kỳ tướng quân, nói vậy Điền cô nương cũng đã nghe nói qua đại danh của Kỳ tướng quân rồi sao?”

Kỳ lão cửu nghe Tô Hoài Cẩn nói đến mình thì nhất thời ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự hào.

Vẻ mặt của Điền Mẫn Trúc càng thêm kinh ngạc, dường như tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Tô Hoài Cẩn còn sợ thiên hạ không loạn nói thêm: “Điền cô nương chắc chưa biết nhiều năm trước Lữ tiên sinh gặp nạn nơi hoang dã chính là Kỳ tướng quân đã cứu Lữ tiên sinh, sau đó còn sảng khoái thu nhận ngài ấy về dưới trướng, chuyện về sau như thế nào…… Điền cô nương cũng đã biết rồi, nói là nâng đỡ nhau, hoạn nạn có nhau cũng không phải là nói quá.”

Kỳ lão cửu vừa nghe xong, hóa ra Hoàng Hậu nương nương đang nói đến chuyện trước kia?

Kỳ lão cửu không rõ cho lắm nhưng nhắc tới chuyện năm đó, thật ra Kỳ lão cửu còn hơi bùi ngùi, bản thân mình cùng với Lữ Ngạn đều là người lưu lạc trong thiên hạ, rất nhiều chuyện cũ nghĩ lại mà vẫn còn kinh hoàng.

Kỳ lão cửu lập tức khoác lấy bả vai Lữ Ngạn, dáng vẻ anh em có nhau: “Đúng vậy! Đừng nói là cùng nhau vượt qua hoạn nạn, ti chức và Lữ Ngạn quả thực vẫn có giao tình! Còn có……”

Kỳ lão cửu vừa bắt đầu đã nói nhiều không ngớt.

Lữ Ngạn nhất thời đau đầu không thôi, nghĩ thầm Hoàng Hậu nương nương quả thực tàn nhẫn, mình nghĩ quá nhẹ nhàng, Hoàng Hậu nương nương vốn dĩ muốn làm tan rã hoàn toàn địch nhân, lại còn đào sâu ba thước đất, nhổ cỏ tận gốc……

Kỳ lão cửu nói đến đây, Điền Mẫn Trúc đột nhiên “A!!” lên.

Kỳ lão cửu hoảng sợ: “Sao……”

Y còn chưa nói xong, Tô Hoài Cẩn đã cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, bổn cung cũng đã nói qua, nếu cô cưỡng ép Lữ tiên sinh cưới cô, cũng không phải không có khả năng. Nhưng vào được Lữ phủ rồi thì cô cũng chỉ có thể thủ tiết sống đến cuối đời thôi.”

Điền Mẫn Trúc nghe đến đó thì lại hét lên một tiếng “A!!!”, che lỗ tai, sau đó phẫn hận nhằm về phía Kỳ lão cửu, dùng sức đẩy y sang một bên.

Nhưng Kỳ lão cửu tựa như ngọn núi, đối với Điền Mẫn Trúc mà nói thật sự quá mức cao lớn, đừng nói là hai Điền Mẫn Trúc cộng lại, thì Điền Mẫn Trúc mới chỉ bằng một nửa y mà thôi.

Hơn nữa Kỳ lão cửu tập võ từ nhỏ, nền đặc biệt tốt, sao có thể dễ dàng bị đẩy ngã như vậy?

Lữ Ngạn hoảng sợ, còn tưởng rằng Điền Mẫn Trúc muốn chó cùng rứt giậu nên hét to một tiếng: “Cửu gia, coi chừng!”

Chẳng qua cũng chỉ là dư thừa, Điền Mẫn Trúc tiến lên đẩy đẩy, cơ thể Kỳ lão cửu chưa nhúc nhích thì Điền Mẫn Trúc đã “rầm!” một tiếng, ngã nhào chổng vó……

Điền Mẫn Trúc sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, bụm mặt khóc thút thít, chạy trối chết chỉ để lại tiếng khóc “Hu hu hu……”

Kỳ lão cửu từ đầu tới cuối vẫn mang vẻ mặt mê mang hỏi: “Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”

Tô Hoài Cẩn chỉ biết vỗ vỗ bả vai của Kỳ lão cửu rồi,cười nói: “Đa tạ Cửu gia phối hợp.”

Kỳ lão cửu tuy không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn gãi đầu, cười nói: “Hoàng Hậu nương nương nói quá lời, hẳn là.”

Lữ Ngạn thở dài: “Nương nương, cái này……”

Tô Hoài Cẩn cười nhìn về phía Điền Mẫn Trúc chạy trốn, rất tự nhiên mà nói: “Bổn cung đã sớm nhìn nàng ta không vừa mắt.”

Lữ Ngạn: “……” Tuyệt đối phải nhớ rõ, đừng trêu chọc Hoàng Hậu nương nương, nếu không hậu quả khó mà lường được

Lữ Ngạn ngẫm nghĩ mới nói: “Chỉ là…… Nương nương, Điền Mẫn Trúc nhất định sẽ nói ra thân phận của thần cho Thái Tử nước Hình, bây giờ phải làm sao đây?”

Tô Hoài Cẩn nhướng mày cười: “Còn thế nào nữa? Đương nhiên là trực tiếp xé mặt bọn họ thôi.”

Lữ Ngạn: “……” Xem ra bản thân lại lo lắng quá nhiều rồi.

Kỳ lão cửu vẫn kinh ngạc không thôi: “Chuyện gì vậy? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Lữ Ngạn, đệ nói cho ta biết đi, nói một chút đi!”

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Bổn cung về đây, hai vị từ từ đàm đạo nha.”

Lữ Ngạn bất đắc dĩ chắp tay: “Cung tiễn Hoàng Hậu nương nương.”

Tâm trạng của Tô Hoài Cẩn rất tốt quay trở về tẩm cung, Lục Y lập tức nghênh đón: “Nương nương, Thừa tướng tới, nương nương vừa mới đi Thừa tướng đã tới, đợi đã được một lúc lâu.”

Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, sao Tô Chính lại đến đây?

Từ khi chuyện Điền Mẫn Lan xảy ra, Tô Chính đã không thèm đến đây nữa, phỏng chừng vẫn để bụng vì dù sao Tô Chính vẫn luôn vừa ý Điền Mẫn Lan.

Tô Hoài Cẩn đi vào gian trà thất, Tô Chính đã uống được ba ly trà, có vẻ như là khá nôn nóng.

Ông ta nhìn thấy Tô Hoài Cẩn thì lập tức bước tới chào đón: “Nương nương! Nương nương ngài đã tới!”

Tô Hoài Cẩn ngồi xuống: “Cha có chuyện gì sao?”

Tô Chính lập tức nói: “Con gái à, con có biết việc Hoàng Thượng hôm nay triệu tập bàn bạc chuyện triều đình không?”

Bàn bạc chuyện triều đình?

Đúng rồi, Hoàng Thượng mấy ngày nay rất bận rộn, bởi vì chuyện của Phương Thiên, hiển nhiên là bận rộn rồi. Sáng sớm đi thư phòng, hình như có triệu tập bàn bạc chuyện triều đình.

Tô Chính nói: “Hoàng Thượng đang làm cái gì vậy? Triệu tập bàn bạc chuyện triều đình vậy mà không hề truyền triệu thân là Thừa tướng như cha đây! Con biết, chắc chắn con có biết, nội dung Hoàng Thượng triệu tập bàn bạc chuyện triều đình là gì?”

Tô Hoài Cẩn thật sự không biết nên nói theo sự thật: “Con gái mấy ngày nay bận rộn chuyện hai đứa nhỏ, cũng không có tâm tư đi hỏi thăm.”

Tô Chính vỗ bàn, vô cùng tức giận: “Đúng rồi! Đúng rồi! Con gái của ta vừa mới vì Hoàng Thượng sinh hạ Đại hoàng tử và Đại công chúa! Bây giờ thì sao? Kết quả là gì?! Kết quả Hoàng Thượng lại đối đãi với cha vợ là ta như vậy đấy! Hoàng Thượng lại còn bí mật triệu tập bàn bạc chuyện triều đình, hơn nữa không truyền triệu Thừa tướng là ta. May mắn nhân mạch của cha đông đảo, có tiếng gió truyền đến nói là Phương Thiên không phải hoạn quan, Hoàng Thượng có tâm muốn đề bạt Phương Thiên! Càng ngày càng quá đáng, Hoàng Thượng ấy vậy mà muốn chia chức vị Thừa tướng này làm Tả Hữu Thừa tướng, để Phương Thiên đảm nhiệm chức Hữu Thừa tướng!”

Tô Hoài Cẩn vừa nghe đến đây thì sửng sốt, bởi vì đời trước nước Tiết chưa từng có Tả Hữu Thừa tướng.

Cái này thật ra quá rõ ràng, Tiết Trường Du đang phân hoá thế lực của Tô Chính……

Tô Chính tức giận đập bàn: “Sao Hoàng Thượng có thể đối đãi với nhà họ Tô chúng ta như thế?!”

Tô Hoài Cẩn giật mình, cũng không thể không kinh ngạc, dù gì về tình hay về lý trong chuyện này, vô cùng vinh quang thì ắt sẽ suy, đây là chuyện hợp lý mà thôi.

Tô Hoài Cẩn nheo mắt, trầm tư một lúc. Kiếp này có thể đặt người ngang hàng với Tô Chính, Tô Chính cũng không chuyên quyền cả triều đình, thật ra cũng coi như là một chuyện tốt, tránh cho Tiết Trường Du cuối cùng lại thật sự kề “dao nhỏ” lên đầu Tô Chính.

Tô Hoài Cẩn nói: “Cha, chỉ nhiều thêm một Thừa tướng thôi mà, cha cũng đâu phải bị giáng chức, không phải đã đủ rồi sao?”

Tô Chính tức giận đến mức cười, nói: “Cũng đủ? Cũng đủ rồi?! Con gái à, vì con thuận buồm xuôi gió bước lên bảo tọa Hoàng Hậu cho nên mới cảm thấy chuyện triều đình như vậy quá tốt phải không?”

Thuận buồm xuôi gió?

Tô Hoài Cẩn cười cười, thân là cha vậy mà Tô Chính cũng không biết bản thân đi đến được ngày hôm nay có lẽ đã chết được chín lần.

Chín lần!

Tô Chính tức giận nói: “Cho tới nay, Đại Tiết ta chỉ có một Thừa tướng, sự vụ lớn nhỏ của triều đình mặc kệ là chuyện gì, tất cả đều phải tập hợp đến chỗ ta, sau đó lại phân phối xuống hội thẩm, bây giờ thì sao? Đột nhiên nhiều ra một người, ngày xưa là hoạn quan vậy mà lại muốn cùng ngồi chung một bàn với ta! Muốn mang quyền lợi của Thừa tướng phân ra một nửa, làm sao lại kêu không giáng chức? Đây là ngầm giáng chức!

Tô Hoài Cẩn nghe đến đây thì thở dài: “Cha, theo như lời của ngài, lập hồ sơ, phân phối, tất cả còn không phải chuyện của một Thừa tướng nên có.”

Tô Chính kinh ngạc nói: “Còn có thể là ai nên nắm? Chẳng lẽ không phải Thừa tướng ta đây nên quản lý sao?”

Tô Hoài Cẩn bình tĩnh nhìn Tô Chính: “Cha, đó là chuyện Hoàng Thượng nên làm, ngài đã đi quá giới hạn rồi.”

Tô Chính sửng sốt, trong đầu “ầm ầm!!”, ngay sau đó trên mặt biến sắc quát: “Nói bậy!!”

Tô Hoài Cẩn thấy ông ta bực bội thì biết mình đã nói đúng.

Tân hoàng Tiết Trường Du đăng cơ, Tô Chính thân là Thừa tướng, hơn nữa còn là cha vợ của tân hoàng, cho nên càng ngày càng kiêu căng, Tô Hoài Cẩn tựa như cũng ý thức được điểm này.

Tô Hoài Cẩn không nghĩ sẽ để Tô Chính bước lên đường xưa cho nên luôn lựa lời khuyên nhủ Tô Chính nhưng Tô Chính hoàn toàn không thèm nghe.

Tô Hoài Cẩn nói: “Người ngẫm lại xem, cha đã là nguyên lão ba triều, Thừa tướng ba triều, huynh trưởng còn là binh mã Đại nguyên soái, con gái hiện giờ ngồi trên vị trí Hoàng Hậu. Nhà họ Tô chúng ta đã có vinh sủng ngàn đời mơ ước, có thể nói, đã leo lên đến nơi đỉnh cao vẻ vang nhất, cha còn mong cái gì nữa?”

Gân xanh trên mặt Tô Chính từ từ run rẩy: “Không……Nhà họ Tô chúng ta còn chưa đạt được đỉnh cao, sao có thể cứ thỏa mãn, con rể ta đăng cơ, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi……”

Ông ta nói xong thì tựa như suy nghĩ gì đấy, đột nhiên nói: “Đúng đúng, đúng rồi, nhất định là như thế!”

Tô Chính đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó mà nhìn Tô Hoài Cẩn nói: “Nhất định là do hậu cung của Hoàng Thượng không có giai nhân, nhất định là do điều này!”

Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, không biết sao Tô Chính lại đột nhiên liên tưởng đến điểm này.

Tô Chính vô cùng kích động nói: “Con gái à, con cũng nói mà, cha là nguyên lão ba triều, huynh trưởng là binh mã Đại nguyên soái, nhưng chúng ta chỉ là thần tử. Con cũng biết, trong triều còn có trăm ngàn thần tử, chúng ta cũng không phải là duy nhất, con thì khác, con thì khác! Trong hậu cung Hoàng Thượng chỉ có một người phụ nữ là con, tuy rằng con đã sinh hạ con trai nhưng khó tránh khỏi sẽ khiến người ta bàn tán! Hoàng Thượng tất nhiên là vì điều này cho nên mới chịu không nổi áp lực, tính toán áp nhà họ Tô chúng ta xuống!”

Tô Hoài Cẩn thật sự không biết Tô Chính làm sao lại nghĩ đến vấn đề này, ý tưởng quái đản cũng thật nhiều.

Tô Chính lại nói: “Con gái, con nhất định phải nghe cha hiền huệ một tí, đúng lúc con mới sinh không bao lâu, sức khoẻ còn suy yếu, cũng không thể gần gũi Hoàng Thượng. Con chủ động đi vơ vét một vài cô gái có dung mạo xinh đẹp tới đây, làm cho hậu cung của Hoàng Thượng phong phú thêm. Cứ như vậy, triều đình cũng sẽ không có ý kiến gì!”

Tô Hoài Cẩn đau đầu không thôi, Tô Chính kiên trì cho rằng mọi chuyện là do Tô Hoài Cẩn độc chiếm hậu cung, nhà họ Tô chỉ là bị liên lụy, còn nói: “Thái Hậu vẫn luôn không thích con, chẳng lẽ con đã quên rồi sao? Nhân thời cơ này, tạo dựng quan hệ với Thái Hậu, cái này không phải quá tốt rồi sao?”

Tô Chính lại tận tình khuyên bảo: “Con gái à, Hoàng Thượng là đàn ông, hơn nữa còn là ngôi cửu ngũ, cho dù vừa gặp đã yêu con cũng không có khả năng chỉ có một người phụ nữ là con, con nên nhìn thoáng một chút mới phải.”

Tô Hoài Cẩn nghe đến đó thì trong lòng thoáng run rẩy, cũng không biết như thế nào, có chút mùi vị nói không nên lời, nhưng tuyệt đối không phải là mùi vị tốt.

Tô Hoài Cẩn xoa xoa thái dương, nói: “Con biết rồi, cha đi về trước đi.”

Sau khi Tiết Trường Du bàn bạc triều đình xong thì vội vã quay về tẩm cung muốn dùng cơm trưa với Tô Hoài Cẩn. Thế mà khi bước vào tẩm cung lại không nhìn thấy Tô Hoài Cẩn.

Tiết Trường Du hơi kinh ngạc hỏi: “Lục Y, Hoàng Hậu đâu?”

Lục Y đáp lời: “Hồi Hoàng Thượng, nương nương đã nghỉ ngơi, nói là…… Nói là hơi không thoải mái.”

Tiết Trường Du nhất thời khẩn trương: “Không thoải mái? Tìm ngự y tới chẩn bệnh chưa?”

Lục Y trả lời: “Nương nương nói là chỉ hơi mệt, đã nghỉ ngơi, cũng không để nô tỳ cho gọi ngự y tới.”

Tiết Trường Du nóng lòng lặng lẽ vào nội điện, đi đến bên cạnh long sàng, quả nhiên nhìn thấy Tô Hoài Cẩn nằm trên giường, tựa như đã ngủ, quay mặt vào trong không nhúc nhích.

Tiết Trường Du bước vào nhẹ nhàng, thật cẩn thận lấy tay sờ lên trán Tô Hoài Cẩn, cũng không thấy nóng, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào. Tiết Trường Du đắp cho nàng tấm chăn gấm, sau đó lại nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Dặn dò Lục Y: “Hâm nóng đồ ăn trưa đi, chắc lát nàng tỉnh, sẽ muốn ăn một chút.”

Lục Y gật đầu rồi nhanh chóng đi dặn dò.

Buổi chiều Tiết Trường Du dứt khoát không đi ra ngoài, vẫn luôn ngây ngốc ở tẩm cung phê duyệt tấu chương.

Tô Hoài Cẩn ngủ một giấc mới tỉnh, tựa như cũng đã tốt lên một ít. Tiết Trường Du thấy nàng tỉnh thì vội vàng đỡ nàng: “Cẩn Nhi, có đỡ hơn chút nào không? Hay là kêu ngự y lại đây nhìn một chút?”

Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: “Không có gì trở ngại, có lẽ mới vừa rồi thiếp đi ra ngoài nên bị trúng gió, hơi đau đầu, bây giờ đã rất tốt rồi.”

Tiết Trường Du cười nói: “Ta còn tưởng rằng đau đầu chỉ có mỗi Lữ tiên sinh thôi.”

Tiết Trường Du vừa mới trở về đã nghe Lữ Ngạn tố khổ, Hoàng Hậu nương nương quả thật đã đuổi Điền Mẫn Trúc đi nhưng hiểu lầm này quá lớn, đương sự như Kỳ lão cửu hoàn toàn còn ở trạng thái mơ màng, còn chưa phục hồi tinh thần, bởi vậy lo lắng suông chỉ có mỗi Lữ Ngạn.

Tiết Trường Du nghe xong lại cười ha ha, còn cảm thấy Cẩn Nhi nhà hắn vô cùng thông minh lanh lợi.

Tiết Trường Du cười nói: “Ta thấy nàng chọc ghẹo Lữ tiên sinh rất có sức sống, nào biết khi trở về lại không thoải mái.”

Tô Hoài Cẩn tưởng tượng đến bộ dạng Điền Mẫn Trúc khóc lóc chạy đi thì tâm trạng lập tức tốt lên không ít nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, ngay sau đó lại thử nói: “Hoàng Thượng, bàn bạc triều đình…… Kết thúc rồi sao?”

Tiết Trường Du nghe nàng nói đến mấy chữ “bàn bạc triều đình” thì lưng hơi cứng đờ, ngay sau đó gật đầu, cũng giấu giếm: “Phương Thiên không phải là hoạn quan, ta tính toán đề bạt Phương Thiên lên vị trí Hữu tướng Đại Tiết, cùng cha nàng cùng nhau phụ tá triều đình, Cẩn Nhi cảm thấy như thế nào?”

Tô Hoài Cẩn cười cười: “Hoàng Thượng nếu đã quyết định……”

Nàng còn chưa nói xong, Tiết Trường Du giữ chặt tay Tô Hoài Cẩn,: “Cẩn Nhi, có phải trong lòng nàng không vui phải không? Vì quyết định của ta……”

Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: “Hoàng Thượng lo lắng nhiều rồi, cũng không phải chuyện gì quá lớn.”

Tiết Trường Du sốt ruột: “Cẩn Nhi, nàng và ta đều quá rõ ràng, đời trước Tô Chính……”

Hắn nói tới đây, vẫn nhẫn nhịn, không hề nói ra sự thật mà úp úp mở mở nói: “Chuyện của Tô Chính, vị trí của ông ta quá cao, nếu có người có thể đứng ngang hàng với Tô Chính, kết quả sẽ khác…… Ta không muốn làm ảnh hưởng đến chức vụ của Tô Chính, bởi vậy mới nghĩ đến biện pháp này, Cẩn Nhi có hiểu không?”

Tô Hoài Cẩn dĩ nhiên là có thể hiểu, chỉ là không thể hiểu được Tô Chính.

Tô Hoài Cẩn gật đầu, không nói thêm gì.

Tiết Trường Du thấy sắc mặt nàng không có gì khác thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Cẩn Nhi, cảm ơn nàng.”

Sau khi triều đình bàn bạc xong, chính là triều nghị.

Thân phận của Phương Thiên phải đến triều đình thương nghị, bởi vì lúc trước có bàn bạc triểu đình làm cơ sở, cho nên kết quả triều nghị thống nhất đến kinh người, tất cả đều tán thành Hoàng Thượng đề bạt Phương Thiên.

Tô Chính hiển nhiên không tán thành, nhưng chỉ một mình ông ta đứng ra, có thể làm chim đầu đàn mà thôi, cũng không có gì quá ảnh hưởng, Tô Chính ở điện thiếu chút nữa tức giận đến chết ngất đi, tuy như vậy nhưng một câu ông ta cũng không dám nói.

Cuối cùng chuyện Phương Thiên lên chức Hữu tướng có thể nói là toàn phiếu thông qua, Tiết Trường Du thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp bổ nhiệm.

Tiết Trường Du hạ triều, tâm trạng không tồi bước vào nội điện chuẩn bị về tẩm cung với Cẩn Nhi, nào biết tới tẩm cung rồi thị nữ lại nói Hoàng Hậu không có ở tẩm cung, đã đến cung Thái Hậu thỉnh an.

Thị nữ còn nói: “Thái Hậu truyền đến mời Hoàng Hậu nương nương cùng dùng bữa, bởi vậy Hoàng Hậu nương nương mới không dùng cơm trưa ở bên trong tẩm cung.”

Tiết Trường Du lắp bắp kinh hãi, Thái Hậu truyền dùng bữa?

Truyền Tô Hoài Cẩn cùng dùng bữa?

Thái Hậu vẫn luôn chướng mắt Tô Hoài Cẩn, bởi vì nhà họ Tô lợi hại hơn nhà họ Lưu rất nhiều, Thái Hậu luôn xem Tô Hoài Cẩn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, lúc trước còn muốn hạ dược trong thuốc dưỡng thai của Tô Hoài Cẩn để trực tiếp diệt trừ đứa bé của nàng ấy.

Hơn nữa Lưu Hoành Tài nhận tội, Thái Hậu càng hận Tô Hoài Cẩn tới cực điểm.

Cũng vì chuyện đó mà toàn bộ nhà họ Lưu đều bị liên lụy, cho nên mấy ngày nay Thái Hậu an phận không ít, chỉ tránh ở trong cung hưởng phúc, không có hành động gì khác thường.

Nào biết, hôm nay lại xảy ra chuyện này.

Trong lòng Tiết Trường Du thoáng giật mình, vội vàng nhanh chân đi ra ngoài, lập tức bãi triều đến cung Thái Hậu, sợ Thái Hậu sẽ làm khó dễ Tô Hoài Cẩn.

Tiết Trường Du vào đến cung Thái Hậu thì thị nữ vội tiến đến chào đón, muốn thỉnh an sau đó vào thông báo đều bị Tiết Trường Du ngăn cản.

Tiết Trường Du lạnh lùng nói: “Không cần.”

Hắn nói xong thì trực tiếp đi vào, thị nữ không kịp ngăn lại.

Tiết Trường Du vừa đi vào đã nghe được giọng của Thái Hậu, ấy vậy mà lại mang theo tiếng cười: “Ôi chao! Con bé này, miệng sao lại ngọt đến như vậy! Thật là! Ai gia đều đã già rồi, sao có thể không có nếp nhăn chứ, con bé nhà con khen ta thành tiên nhân rồi sao?”

Tiết Trường Du hơi ngốc, Thái Hậu đang nói đùa?

Ngay sau đó giọng của Tô Hoài Cẩn vang lên, cười nói: “Hoài Cẩn nói thật mà, Thái Hậu có nhân trung long phượng, năm tháng có nhìn thấy Thái Hậu hiển nhiên cũng phải né tránh.”

“Con bé này, sao lại có chuyện đó được! Tới đây tới đây, dùng bữa, con nhìn xem đều nguội cả rồi! Thân thể của con còn chưa khỏe, nhất định không thể ăn đồ lạnh, người đâu, mang cái này đi hâm nóng lại đi!”

Tiết Trường Du càng thêm ngây ngốc, tình huống này là như thế nào?

Thái Hậu trước đó vài ngày còn hận không thể lột da rút gân Tô Hoài Cẩn, sao hôm nay lại……?

Tiết Trường Du đi vào, Tô Hoài Cẩn là người đầu tiên phát hiện, ngước mắt nhìn thoáng qua, Thái Hậu ngay sau đó cũng phát hiện nên cười nói: “Hoàng nhi à, con đã đến rồi, mau tới ngồi. Ai gia và Hoài Cẩn đang nói chuyện phiếm, vậy thì cùng nhau dùng bữa! Con không biết đâu, con bé Hoài Cẩn này rất hiểu chuyện mà!”

Tiết Trường Du nghi ngờ đi qua, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ: “Mẫu hậu……”

Hắn nói xong thì không biết nên tìm từ gì: “Mẫu hậu sao lại muốn tìm Cẩn Nhi tới dùng bữa?”

Tiết Trường Du vừa nói vừa đi qua ngồi ở bên cạnh Tô Hoài Cẩn, giữ chặt tay nàng rồi khẽ hỏi: “Cẩn Nhi, không có việc gì chứ?”

Thái Hậu tựa như nghe thấy: “Nhìn Hoàng Thượng khẩn trương này, ai gia không phải lão hổ, có thể ăn thịt nó được sao? Con bé Hoài Cẩn cũng thật là, càng ngày càng hiểu chuyện, quá khứ có những chuyện không thoải mái, ai gia đã sớm quên rồi.”

Tiết Trường Du nhíu mày, liếc mắt nhìn Tô Hoài Cẩn, muốn hỏi một chút xem tình huống này là gì nhưng Tô Hoài Cẩn chỉ hơi hơi mỉm cười.

Thái Hậu tựa như nhớ tới cái gì đấy: “Đúng rồi, hoàng nhi nếu hôm nay đã tới đây, cũng khó có dịp. Người đâu, lấy tập tranh Hoàng Hậu mang đến ra đây để Hoàng Thượng nhìn qua một cái.”

“Tập tranh?”

Tiết Trường Du hoang mang không thôi: “Tập tranh gì?”

Tô Hoài Cẩn không trả lời, vẫn tiếp tục mỉm cười, Thái Hậu cười nói: “Còn có thể là tập tranh gì? Tất nhiên là tranh tuyển tú rồi, con bé Hoài Cẩn này cũng rất hiểu chuyện! Đã sớm nhìn qua tập tranh một lần, chọn những cô gái phẩm mạo không tồi, muốn tới đây thương lượng với ai gia đấy!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương